Nghề Vương Phi

Chương 265: Ở chung lâu như vậy, vẫn chưa hiểu lòng nhau (1)

Nghe Lam Tranh hứa hẹn, Vũ Lâu cũng tạm yên tâm hơn, nàng vốn lo hắn sẽ cố tình xử tử Tần Viễn Địch, nhưng giờ xem ra sự tình sẽ có chuyển biến.
“Nếu Vương thị không đồng ý thả người thì sao?” Nàng được Lam Tranh đỡ dậy, ngồi trên ghế, bi thương hỏi hắn.


Lam Tranh cười nói: “Ta là Hoàng thượng, ta muốn bọn họ thả người, ai dám không nghe.”
Nàng rơi lệ, gật đầu: “… Ta cứ tưởng chàng sẽ không cứu ca ca ta…”


“Cho nên nàng mới quanh co lòng vòng khuyên ta?” Lam Tranh ngồi xổm xuống, nâng mặt nàng lên nói: “Có phải nàng đã gặp Tần Viễn Địch từ trước, cũng biết hắn ám sát Tấn vương không?”
“Ta… Ta sợ chàng bắt huynh ấy.”


Lam Tranh thở dài: “Nếu nàng nói trước cho ta biết, ta phái người bảo vệ hắn, chuyển hắn đến chỗ khác thì có khi Thừa tướng đã không bắt được hắn. Giờ thì sao, người ở chỗ Thừa tướng, mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.”


Hắn nói một câu đã đổ hết trách nhiệm lên người Vũ Lâu, nàng lại khóc không ngừng: “Sao ca ca ta lại bị phát hiện?” Hắn trốn trong mật thất của Tần phủ, lẽ ra không ai phát hiện mới đúng chứ.


“Ta hạ chỉ phái người đi tìm Vân Triệt, Thừa tướng quả thật tìm thấy hắn, rồi đồng thời phát hiện ra Tần Viễn Địch.” Hắn khó xử thở dài, dừng một chút rồi nói tiếp: “Cho nên, không chỉ Tần Viễn Địch lành ít dữ nhiều, mà còn liên luỵ cả đến Vân Triệt nữa. Hắn chứa chấp tội phạm bỏ trốn, không tránh khỏi liên quan.”


Vũ Lâu không ngờ Vân Triệt cũng bị cuốn vào: “Sao cả đệ ấy cũng bị liên luỵ? Còn Phi Lục thì sao?”


“Đều bị giam trong đại lao rồi, nhưng Vân Triệt là Hàn vương thế tử, dù chứa chấp tội phạm nhưng chỉ cần chứng minh được hắn không tham gia vào chuyện ám sát Tấn vương, thì sẽ không có việc gì. Để người ta áp giải hắn về Vân Nam là được. Còn Phi Lục, chỉ là một nha hoàn bán thân, nhân vật nhỏ như vậy, không đáng nhắc tới.” Lam Tranh nói: “Thái hậu muốn giết Tần Viễn Địch để Vũ Dương hầu xả giận. Hơn nữa, Tấn vương gặp chuyện, vì thể diện, nên cũng không thể buông tha cho hung thủ.”


“Vậy ý của Vũ Dương hầu thế nào? Liệu hắn có…”
“Chân của Vũ Dương hầu là do chính Tần Viễn Địch làm bị thương, không có cách nào bắt Vũ Dương hầu tự nuốt cục tức mà tha thứ cho Tần Viễn Địch được.”


“Chàng là Hoàng đế, chàng bắt hắn tha thứ, hắn nhất định phải nghe.” Vũ Lâu đứng lên, kích động nói.
Lam Tranh trấn an nàng, kéo nàng ngồi xuống: “Ta cũng có ý này, tuy rằng có lỗi với Vũ Dương hầu, nhưng ta nói chuyện qua với hắn, chắc hắn sẽ đồng ý. Rồi để hắn khuyên nhủ phụ thân hắn thôi.”


Vũ Lâu vẫn lo lắng: “Vậy còn việc Tấn vương gặp chuyện, nói với dân chúng thế nào đây?”


Đương nhiên là phải giải thích với bàn dân thiên hạ, Tần Viễn Địch nhất định phải chết. Tần Vũ Lâu, nàng không biết sao, vương tử phạm pháp cũng phải xử như thứ dân, không có lý nào lại tha bổng cho ca ca nàng được.


Nhưng giờ nàng vừa sinh con chưa bao lâu, thân thể còn chưa khoẻ hẳn, không thể chịu kích thích được. Lam Tranh vốn định thần không biết, quỷ không hay xử tử Tần Viễn Địch, rồi chờ qua một thời gian ngắn sẽ nói cho nàng, để nàng khóc một hồi, tổ chức tang lễ cho ca ca là xong việc.


Giờ nàng khóc lóc cầu xin, Lam Tranh bên ngoài thì đồng ý, nhưng ý định xử trảm Tần Viễn Địch cũng đã quyết trong lòng.


Tần Viễn Địch không chết thì không thể nói một câu công bằng với người trong hoàng tộc và bàn dân thiên hạ. Hắn là tân đế mới đăng cơ, tất cả mọi người đều đang theo dõi từng hành động một của hắn, hắn không thể vì việc tư mà làm trái pháp luật, bao che cho ca ca của ái phi, làm mất lòng dân được.


Thấy Lam Tranh không trả lời, Vũ Lâu càng lo lắng, nhẹ giọng hỏi lần nữa: “Lam Tranh? Tấn vương bị ám sát, phải giải thích với mọi người thế nào?”


Lam Tranh như vừa tỉnh mộng: “Người của Tấn vương đều đã chết hết. Chờ qua một vài năm, mọi người cũng sẽ lãng quên thôi. Đến lúc đó, có thả Tần Viễn Địch cũng không ai phát hiện ra nữa. Cái chết của Tĩnh Thần cũng có điểm kỳ quái, nhưng cũng qua rất nhanh đó thôi.”


Chuyện không giống nhau. Tĩnh Thần chết đi nhưng không có hung thủ, không thể định án. Còn Tấn vương, hung thủ đã bị bắt, không xử quyết lại là chuyện khác.


Vũ Lâu chỉ đang lo cho ca ca nên cũng không phát hiện ra sự khác biệt. Nàng coi lời nói của Lam Tranh như sợi dây cứu mạng, liền nắm chặt tay hắn: “Nếu chàng cứu ca ca ta, huynh ấy nhất định có thể hoá nguy thành an.”


“Nên là, nàng yên tâm quay về chờ tin đi, đừng lo lắng nữa, sức khoẻ quan trọng hơn.” Lam Tranh mỉm cười dịu dàng. Khiến Vũ Lâu cảm thấy như có làn gió xuân ấm áp thổi qua lòng mình, chậm rãi đứng dậy: “Ta đi đây, con tỉnh lại không thấy ta lại khóc mất.”


Lam Tranh hôn lên nước mắt của nàng: “Hai con cũng thích khóc y như nàng ấy.”
Vũ Lâu vội lùi lại phía sau, nhỏ giọng nói: “Có người nhìn kìa.”
“Ai nhìn?”
Vũ Lâu nhìn quanh một vòng, thấy cung nhân ai cũng như tượng đá, mặt không đổi sắc đứng yên đó chờ lệnh.


Hắn hôn lên môi nàng: “Nàng cho là mấy nô tài này ai cũng không hiểu phép tắc quy củ như Phi Lục của nàng sao?”


Dù không cung nhân hầu hạ không dám nhìn, thì Vũ Lâu vẫn không tự nhiên được, giãy người tránh ra không cho Lam Tranh thân mật, hai mắt nàng đỏ hồng vì khóc, còn khuôn mặt thì đỏ ửng lên vì ngượng, bước ra khỏi điện.


Chờ Vũ Lâu đi khuất, Lam Tranh mới cầm tấu chương vừa phê đưa cho thái giám đứng bên cạnh: “Đưa tới phủ Thừa tướng.”
***


Khi Vũ Lâu quay về tẩm cung, nàng càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Nàng ở chung với Lam Tranh lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng hiểu được bản tính của hắn. Có thể dễ dàng bỏ qua cho Tần Viễn Địch quả thật không giống cách làm việc của hắn.


Lúc sáng ở trên Thượng thư phòng, vì vừa nghe tin ca ca bị bắt, nàng lo lắng hoang mang, cần người an ủi, Lam Tranh lại dịu dàng dùng giọng điệu ấm áp để xoa dịu, khiến nàng không nghĩ ngợi nhiều mà tin tưởng hắn.
Nhưng giờ tỉnh táo lại, sự hiểu biết của nàng về Độc Cô Lam Tranh lại hiện ra trước mắt.


Lam Tranh là người có thù tất báo, Tĩnh Thần và Diệp Thành là ca ca cùng cha khác mẹ với hắn, mà khi hai người đó chết đi hắn cũng không hề đau lòng. Đối với Tần Viễn Địch phạm trọng tội này, hắn sẽ thả cho huynh ấy một con đường sống sao?


Vì nể mặt nàng? Nói thế càng khiến lòng người lạnh hơn, cho tới giờ Lam Tranh vẫn chưa bao giờ vì nể mặt nàng mà thay đổi kế hoạch của mình.
Nghĩ đến đây, Vũ Lâu lại càng cảm thấy Lam Tranh đang lừa nàng. Dù trời đã tối nàng vẫn nhất quyết sai cung nữ đốt đèn cho mình đi tìm Lam Tranh.


Dù hắn muốn giết hay cứu Tần Viễn Địch thì cũng phải nói cho rõ ràng.
Đang đầu xuân, đêm xuống trời càng lạnh, Vũ Lâu chỉ mặc một tấm áo mỏng, khi đi đến Thượng Thư phòng, cả người nàng lạnh như băng, nhưng nàng cảm thấy, sự lạnh lẽo dường như là phát ra từ đáy lòng nàng.


“Hoàng thượng ở trong à?” Nàng hỏi thủ vệ canh cửa.
“Hồi nương nương, Hoàng thượng vẫn đang xử lý chính sự. Để nô tài vào bẩm.”
“Không cần.” Vũ Lâu nhẹ đẩy cửa đi vào.
Thái giám trong điện thấy Vũ Lâu bước vào, đang định há mồm thì bị nàng phất tay ý bảo im miệng.


Lam Tranh gục xuống bàn nghỉ ngơi, tấu chương xếp đầy bốn phía. Vũ Lâu nhìn thoáng qua rồi giúp hắn sắp xếp. Nàng đau lòng nhìn Lam Tranh vì làm việc vất vả mà mệt mỏi ngủ quên, đang định cởi áo choàng khoác lên cho hắn, chợt phát hiện tay hắn đang đè lên một tờ tấu chương, bên trên có ba chữ “Tần Viễn Địch” thật chói mắt.


Đau đớn nhất là phê chuẩn của hắn: Chuẩn, ba ngày sau xử trảm.
Hết chương 265.