Hắn vừa hôn xuống đã khiến Vũ Lâu ngẩn người, mắt nhìn chằm chằm hắn.
Lam Tranh rời khỏi đôi môi mềm mại của nàng, cười: “Nụ hôn của ta lạnh lắm hay sao, mà lại làm nàng đông lạnh thế này.”
Trong đầu Vũ Lâu tràn đầy suy nghĩ về chuyện huynh muội loạn luân, mắt như bị một tầng sương mù che phủ đến mơ hồ, nàng khàn giọng nức nở: “Sao huynh có thể……” còn chưa dứt lời, nàng lại cảm nhận được sự vuốt ve của hắn.
“Vũ Lâu…… Hoàng hậu tạo áp lực với ta, bắt ta xử lý nàng.” Hắn nói xong, nụ hôn dừng lại trên cổ tuyết trắng của nàng, hơi dùng lực tạo ra những dấu hôn đỏ chót.
Vũ Lâu không thể động đậy, chỉ có thể phát tiết lửa giận qua lời nói: “Nếu Hoàng hậu thật sự muốn phạt ta, cũng tốt, huynh mau đuổi ta ra khỏi cung đi! Trả lại tự do cho ta! Ta sống còn sung sướng hơn bị huynh làm nhục!”
Lam Tranh kéo thắt lưng của nàng, cởi áo ngoài ra, thấy bên trong vẫn còn một lớp trung y, hắn không vui nói: “Sao mặc nhiều thế.”
“Rốt cuộc huynh có nghe ta nói gì không hả?!”
Lam Tranh gật đầu: “Nghe mà, ôi? Sao ta chưa thấy cái yếm này của nàng bao giờ nhỉ?”
Vũ Lâu chán nản, giọng nói run rẩy: “Lam Tranh, huynh biết rõ quan hệ của chúng ta là thế nào, huynh đừng làm chuyện sai trái nữa.”
“Dù sao cũng chỉ sai được lúc này thôi.” Lam Tranh ghé sát vào tai nàng, cười nói: “Dù sao, ngày mai nàng cũng sẽ bị ta hạ lệnh phạt hai mươi trượng, đuổi ra khỏi cung.”
Vũ Lâu không hiểu: “Huynh nói gì?”
“Sáng nay lúc nàng quay về, bị người ta nhìn thấy nàng mặc y phục dạ hành. Ta không thể bao che cho nàng được.” Lam Tranh nói: “Ta sẽ hạ lệnh đánh nàng, đuổi nàng ra khỏi cung, nhưng thực chất là cứu nàng.”
Mặc dù hắn đang cười, nhưng giọng điệu không giống nói đùa. Vũ Lâu nhíu mày: “Huynh…… rốt cuộc là huynh đang tính toán gì?”
Sáng nay người ta bắt gặp nàng mặc y phục dạ hành cũng là vì đêm qua đi theo hắn xem trộm khởi cư chú, tất cả đều là vì hắn.
Lam Tranh kéo chiếc yếm che ngực nàng ra, hai bầu ngực tròn đầy trắng tuyết nhảy ra trước mắt hắn, kêu gọi lên dục vọng của hắn. Hắn cúi người, đưa lưỡi đảo quanh vết sẹo bên ngực trái của nàng. Vũ Lâu bị hắn ɭϊếʍƈ đến tê dại toàn thân, không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Tiếng ngâm nga vừa lọt vào tai, nàng liền tỉnh táo lại, làm sao nàng có thể phát ra âm thanh đáng xấu hổ như thế, hắn không tuân theo luân thường đạo lý, nhưng nàng nhất định không thể thế được.
“Lam Tranh, huynh không thể làm thế…… Nếu chúng ta là huynh muội……”
“Nếu à?” Hắn cười nói: “Nếu không phải thì sao? Chẳng phải là sẽ lãng phí thời khắc ngàn vàng hôm nay à.”
Hắn không để ý tới lửa giận của nàng, tiếp tục quấy nhiễu, hôn dần xuống dưới. Nụ hôn ấm áp của hắn rơi trên da thịt Vũ Lâu, khiến nàng vừa thấy thoải mái, lại vừa mang cảm giác tội lỗi không thể gạt đi được.
Nàng nghẹn ngào cầu xin hắn: “Lam Tranh, Lam Tranh…… Huynh đừng như vậy…… Van xin huynh……”
Lam Tranh nghe thấy nàng khóc, đành phải buông tha cho kế hoạch ban đầu, nụ hôn dừng lại trên bụng nàng, ngước đầu dậy, biết rõ còn cố tình hỏi: “Nàng không thích sao?”
Vũ Lâu rưng rưng gật đầu, hy vọng đáp án của mình có thể khiến hắn gạt bỏ tà niệm, nhưng không ngờ Lam Tranh lại tủm tỉm cười nói: “Nhưng ta thích.” rồi hắn đè xuống người nàng, ghé sát tai nàng nói: “Ta thích nàng như vậy, nếu thật sự có là huynh muội, ta cũng không để ý. Chúng ta vẫn nên dẫn dụ cha nàng đến để hỏi cho rõ ràng đi.”
“Huynh đã nói ông xảo trá như vậy, làm sao có thể dẫn dụ ra được?”
“Nếu nàng gặp nguy hiểm, chắc chắn lão sẽ xuất hiện.” Vừa nói, hắn vừa xoa nắn một bên ngực mềm mại của nàng.
“Huynh muốn thế nào?”
“Dù sao Hoàng hậu cũng bắt ta phạt nàng…… Chi bằng chúng ta tương kế tựu kế, đáp ứng tâm nguyện của Hoàng hậu……” Lam Tranh nhỏ giọng, ghé sát vào tai nàng nói kế hoạch của mình. Nói xong, giọng hắn thương tiếc nói: “Chỉ có điều, nàng phải chịu khổ, ta không đành lòng……”
Vũ Lâu căm ghét những hành động hắn làm với mình, kiên quyết nói: “Ta tình nguyện, chỉ cần có thể rời khỏi huynh, làm gì ta cũng tình nguyện.”
Lam Tranh nghe xong, khẽ cắn vành tai của nàng: “Lời nói của nàng làm tan nát cả lòng ta rồi, không được, nàng phải an ủi ta thật dịu dàng mới được.”
Nói xong, hắn lại lặp lại động tác vừa rồi, hôn dọc theo đường cong trên cơ thể nàng: “Lần này để nàng rời đi, không biết bao giờ mới có thể trở lại bên cạnh ta……”
Nụ hôn của hắn, tinh tế, tỉ mỉ, giống như không muốn bỏ qua một tấc nào trên cơ thể nàng vậy. Nhưng mà, vì đêm qua không ngủ, giờ chỉ cảm thấy mắt cay xè, đầu nặng trĩu, mí mắt cứ dính lại với nhau.
Không thể ngủ, không được ngủ……
Vũ Lâu mắng mỏ hắn cũng không có tác dụng gì, đang lúc nàng cắn răng chuẩn bị nhận lấy sự quấy nhiễu của hắn, lại phát hiện động tác của Lam Tranh ngừng lại, gối đầu lên đùi trái của nàng, không nhúc nhích.
“Lam Tranh?”
Nàng gọi hắn, không có ai đáp lại.
Thì ra là đang ngủ.
Một canh giờ sau, huyệt đạo của nàng tự giải, rốt cuộc nàng cũng có thể cử động, vội dời đầu hắn ra khỏi chân mình, định tung chân đá hắn một cái, nhưng chần chờ một chút, lại dừng lại, ngơ ngẩn ngắm vẻ mặt ngủ say của Lam Tranh, đưa tay định bóp mặt hắn một cái, nhưng rồi cũng nhịn xuống. Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng đặt đầu hắn lên gối, khoác áo ngủ gấm lên người rồi nằm cạnh hắn.
“Lửa…… lửa…… đừng tới đây…… đừng tới đây……”
Ngủ đến nửa đêm, Vũ Lâu đột nhiên nghe thấy Lam Tranh thống khổ kêu la, dọa nàng tỉnh cả ngủ.
“Lam Tranh! Lam Tranh! Huynh tỉnh lại đi!”
Lam Tranh mở choàng mắt, thở hổn hển vài hơi, ánh trăng chiếu vào giúp hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vũ Lâu đang nhìn mình, vội lau mồ hôi lạnh, cười yếu ớt nói: “Ta còn tưởng nàng chạy đâu rồi, không ngờ còn ngủ cùng ta.”
“Lam Tranh, huynh không sao chứ? Gặp ác mộng à?” Những câu hắn vừa nói nàng đã từng nghe, là đêm hắn thức tỉnh.
Lam Tranh ôm chặt lấy nàng, ngăn những lời nàng muốn nói, cọ cọ vào mặt Vũ Lâu: “Ừ, mơ thấy nàng rời bỏ ta mà đi.”
Vũ Lâu vừa nghe đã biết hắn nói dối, nàng nghĩ hắn không muốn nói nên không hỏi nhiều nữa. Nhưng nỗi hận vừa rồi thì nàng vẫn nhớ rất rõ ràng, trừng mắt liếc hắn một cái rồi đưa tay điểm huyệt Lam Tranh, cảm thấy vẫn chưa giải hận, liền điểm luôn cả huyệt câm của hắn.
“Cho huynh nếm thử mùi vị này đi.”
Nàng hừ một tiếng, yên tâm nghiêng người nằm ngủ.
***
Trưa hôm sau, thái giám, cung nữ trong Chiêu Đức cung nghe thấy tiếng la hét giận dữ của Thái tử: “Tần Vũ Lâu, nàng đúng là quá đê tiện, sáng hôm qua nàng lén lút đi đâu?”
Tiếng đập vỡ đồ đạc vang lên.
“Cái gì? Tần Vũ Lâu? Nàng nói Mục phi bức hϊế͙p͙ nàng, bắt nàng đi tra xét tình hình bên Cố phi?…… Không đúng? Là Cố phi bức hϊế͙p͙ nàng, bắt nàng đi tra xét tình hình bên Mục phi? Rốt cuộc là ai sai ai? Quên đi, ba nữ nhân các người, đi lĩnh hai mươi trượng, đến từ đâu thì quay về chỗ đó đi!”
Cửa tẩm cung bị mở ra, thái giám đẩy ba nữ nhân xuống thềm đá.
Chờ Thái tử hạ lệnh, bọn thái giám giơ bổng lên đánh không chút thương tiếc những nữ tử đang khóc như hoa lê trong mưa này, đánh tới khi máu họ thấm đẫm quần áo, mỏng manh như hấp hối, đủ hai mươi trượng mới chịu thôi.
Thái tử rút ra hai phong hưu thư ném xuống trước mặt Cố thị và Mục thị, lạnh lùng phân phó: “Gọi hai nhà đến lĩnh người.” Lại lạnh lùng lườm Tần Vũ Lâu: “Còn nàng, vứt ra ngoài chợ!”
Tình hình đột phát buổi sáng khiến Phi Lục sợ đến choáng váng, giờ mới kịp phản ứng, cô không để ý gì nữa, bổ nhào vào người Vũ Lâu, hai tay run rẩy đỡ nửa người nàng lên ôm vào ngực mình, khóc đến không thở nổi.
Đột nhiên, cô nhìn thấy tiểu thư thừa dịp người khác không để ý, làm mặt quỷ với cô, dùng giọng yếu ớt nhỏ như ruồi nói: “Trên mông có đồ bảo hộ rồi, ta không sao.”
***