Gã thái giám kia giương mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn Lam Tranh, không dám nói gì, đến lúc hắn nhìn sang Hoàng hậu, được Hoàng hậu cho phép, hắn mới cúi đầu nói: “Rạng sáng nay, nô tài nhìn thấy Tần Vũ Lâu mặc y phục dạ hành màu đen, từ bên ngoài trở về, không biết nàng đi đâu……” Nói xong, hắn không dám nhìn phản ứng của Lam Tranh, cả người run lẩy bẩy.
“Con còn gì để nói nữa không?” Hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Con che chở cho Tần Vũ Lâu, nhưng Tần Vũ Lâu dường như không cần sự che chở của con thì phải. Tối hôm qua nàng làm gì? Con có biết ở trong cung, đây là tội gì không?”
Lam Tranh thầm nói, hỏng rồi, sợ cái gì thì cái đó tới. Tối hôm qua Vũ Lâu về trước vì có tâm sự, nên không phát hiện ra có người nhìn thấy nàng.
“Thái tử điện hạ!” Hoàng hậu thấy hắn không nói gì, lạnh lùng nói tiếp: “Lần này con lại định nghĩ ra lý do gì vì Tần Vũ Lâu nữa? Mặc dù con đã ngồi lên vị trí Thái tử, nhưng nguy cơ trùng trùng, Tần Vũ Lâu kia không những không thể trợ giúp con, còn liên tiếp gây phiền phức cho con, lần này bản Cung sẽ không dễ dãi với nàng như thế nữa đâu.”
Lam Tranh đang tính làm thế nào để cho qua chuyện này: “…… Tối hôm qua, Tần Vũ Lâu thị tẩm, sao con không phát hiện nửa đêm nàng ra ngoài nhỉ? Có phải tên nô tài kia nhìn nhầm không?”
“Con còn bao che cho nàng nữa!” Hoàng hậu giận dữ: “Con cho là thật sự chỉ có mình hắn nhìn thấy, mà bản Cung có thể tin sao?! Trong trắc phi của con cũng có người nhìn thấy đấy!”
Chắc chắn là một trong hai người Mục thị và Cố thị bị hắn lạnh nhạt gây ra. Lam Tranh thấy không giấu diếm được, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, chậm rãi: “Mẫu hậu đừng nóng, nếu thật sự Vũ Lâu có làm gì sai, con sẽ không bao che cho nàng. Nàng liên tục làm như vậy, khiến tim con cũng băng giá rồi.”
Hoàng hậu lạnh lùng: “Sao ta không thấy con tức giận?”
“Có tức giận hay không không quan trọng, quan trọng là…… lần này con sẽ thực sự trừng phạt nàng.” Giọng Lam Tranh ai oán: “Uổng công con đối xử với nàng tốt như vậy, nàng lại giở trò sau lưng con, con thực sự phải chặt đứt tâm niệm với nàng thôi.”
Hoàng hậu cũng không tin lời Lam Tranh, hừ lạnh: “Con muốn biến đổi biện pháp bao che nàng phải không? Lần này con lại muốn giúp nàng ta thoát thân thế nào? Muốn nuốt thư, hay muốn đọc lại cổ huấn để giúp nàng ta tìm đường sống?” Hoàng hậu đang ám chỉ vụ hình nhân và vụ thẩm án tranh Tần Vũ Lâu với Tấn vương.
Sau khi nghe xong, Lam Tranh cười khổ: “Chiêu trò của con, mẫu hậu biết hết rồi, con còn giở trò gì được nữa đây.”
“Vậy lần này con định trừng phạt nàng thế nào?”
“Con có cách của con, mẫu hậu chỉ cần chờ tin lành là được.” Lam Tranh buồn bã nói: “Giờ con về sẽ nghiêm khắc tra khảo nàng, rốt cuộc là đêm qua nàng mặc y phục dạ hành để làm gì.”
Hoàng hậu thấy hắn tỏ rõ thái độ như vậy mới chịu bỏ qua, lại nhắc đến chuyện nạp Thái tử phi. Trước kia còn là thân vương thì có trắc phi mà không có chính phi cũng không sao, nhưng giờ đã là người đứng đầu Đông cung, chuyện nạp phi không thể bỏ qua nữa.
Lam Tranh cũng đang đau đầu vì Hoàng hậu cứ liên tục đề cập đến chuyện này.
Hắn vừa nghe, lập tức giả bộ suy yếu, nói: “Mẫu hậu, quả thật là nên nạp phi, nhưng thân thể của con……”
Hoàng hậu nói: “Bao nhiêu tinh lực, con xuất hết trên người Tần Vũ Lâu rồi, còn gì nữa mà nói.”
Vẻ mặt Lam Tranh đau khổ nối: “Tuy hằng đêm con đều cho gọi Vũ Lâu đến thị tẩm, nhưng không hề sủng hạnh.” Câu nói này hoàn toàn chân thật: “Con đã quen có nàng làm bạn…… Ban đêm nằm cạnh nàng cũng chỉ nói chuyện, thân thể con…… không làm được gì cả……” Để phối hợp với lý do từ chối, hắn còn khéo léo ho khụ khụ hai tiếng.
Hoàng hậu nghĩ tới lời của Vương Lân, lại nghe thấy Lam Tranh nói ở cùng Vũ Lâu chỉ vì thói quen không muốn xa rời, trong lòng lại càng bồn chồn, chẳng lẽ Lam Tranh thật sự đoạn tụ như Vương Lân đã nói sao?! Bà nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn vậy!
“Mẫu hậu, sao người lại nhìn con như vậy?!” Lam Tranh bị nhìn đến phát sợ.
“Tranh nhi, không phải con có chuyện gì gạt mẫu hậu chứ?!”
Gạt à? Nhiều lắm‼!
“Nhi thần không biết mẫu hậu định ám chỉ điều gì?”
“Vũ Dương hầu nói, Tết trung thu hắn nhìn thấy con có hành động thân mật vượt qua lễ chế với một gã hộ vệ……”
Lam Tranh lúng túng nhưng trong lòng thì cười to, nếu Hoàng hậu đã hỏi thế, hắn chỉ có thể thuận thế nói theo thôi: “Nếu mẫu hậu đã biết, nhi thần cũng không giấu diếm nữa…… Nhi thần thực sự thích nam tử.”
Hoàng hậu nghe vậy, suýt thì té xỉu, bà hít sâu một hơi, cố xoa ngực lấy lại bình tĩnh nói: “Tiểu quan, linh nhân gì gì đó, vui đùa một chút cũng được, nhưng đừng làm những chuyện khác người, đừng để phụ hoàng con sợ hãi là được rồi.” (Tiểu quan hình như là kỹ nam, linh nhân là kiểu đào kép nam thì phải ^-^ bé Tranh hư quá nha bé Tranh)
Ở triều đại này, xu hướng nam phong cũng không thịnh hành như tiền triều, nhưng việc con cháu gia tộc lớn nuôi dưỡng nam sủng cũng không phải chuyện gì lớn. Hoàng hậu tự an ủi mình, Lam Tranh đại khái chắc cũng chỉ vậy thôi.
Nhưng Lam Tranh lại muốn Hoàng hậu hiểu lầm rằng mình thực sự đam mê nam giới: “Mẫu hậu, thật ra……”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Hoàng hậu kiên quyết ngăn cản hắn: “Con về trước đi, xử lý chuyện Tần Vũ Lâu cho tốt, việc lập Thái tử phi sẽ bàn sau.”
Lam Tranh cũng không tiện nói thêm, hành lễ cáo từ Hoàng hậu. Hắn quay lại nhìn Cảnh Hoa cung nguy nga tráng lệ, thấp giọng nói: “Cảnh tượng này, làm sao giống đã từng bị hỏa hoạn……”
Thời tiết trở lạnh, lúc quay lại Chiêu Đức cung, trong phòng đã được đốt lò sưởi. Cơ thể ấm áp cũng khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa đêm qua lại thức trắng đêm, đầu óc Lam Tranh bắt đầu mê man, hắn không thèm để ý là chưa tới giờ đi ngủ, lôi ngay Vũ Lâu nằm cùng.
Mặc dù Vũ Lâu cũng buồn ngủ, nhưng ngại trời còn sớm, né tránh từ chối: “Huynh muốn ngủ thì ngủ một mình đi. Ta không buồn ngủ. Còn nữa, từ nay về sau ta nhất định sẽ không ngủ cùng huynh nữa.”
“Vậy nàng nằm nói chuyện cùng ta đi, vừa lúc ta có việc muốn nói với nàng.”
Vũ Lâu giúp Lam Tranh thay y phục đi ngủ, còn mình thì ngồi ghé bên giường nghe hắn nói.
Nàng làm theo lời hắn, buông hết màn xuống ngăn cách với người ngoài để giữ bí mật. Bên trong màn chỉ còn hai người bọn họ, cảm giác ấm áp khiến Lam Tranh không kìm được lại động tâm, nắm tay nàng nói: “Ngồi nhiều mệt mỏi, nàng nằm xuống đi.”
Vũ Lâu giật tay ra nhưng giật không được. Nàng lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó há mồm cắn mạnh xuống cổ tay hắn.
Lam Tranh buông nàng ra, thổi nơi bị nàng cắn, vẻ mặt đáng thương nhìn nàng: “Sao nàng giỏi cắn người thế……” Sau đó, mắt phượng nheo lại cười nhìn nàng, ngón tay chỉ vào miệng mình nói: “Muốn cắn thì cắn ở đây đi.”
Vũ Lâu trầm mặc một chút, rồi đứng dậy muốn đi ra khỏi màn, đột nhiên sau lưng đau như bị kim đâm, tiếp theo là thân thể không thể khống chế, ngã về phía sau.
Lam Tranh ôm nàng, đặt nàng ngay ngắn trên giường, cười nói: “Phải cẩn thận người ta điểm huyệt sau lưng nàng chứ.”
“Huynh mau thả ta ra, nếu không ta sẽ tức giận đấy.”
“Ta thả nàng, mẫu hậu sẽ tức giận.” Mặt hắn dán vào nhịp đập nơi cổ nàng, để những sợi tóc mềm mại của nàng vuốt vẻ khuôn mặt hắn: “Sáng nay lúc nàng về bị người ta nhìn thấy đã báo lên Hoàng hậu, vừa rồi bà gọi ta qua, rất giận dữ, muốn ta xử phạt nàng.”
Trong lòng Vũ Lâu run lên, ít nhiều cũng lo sợ: “Vậy làm sao?”
Lam Tranh cũng tự hỏi tự đáp: “Đúng vậy, làm sao bây giờ? Phải trừng phạt nàng thôi.”
Dứt lời, hắn hôn lên môi nàng, gợi mở hàm răng, nuốt lấy hương vị thơm mát trong miệng nàng.