Meg phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng cô đã hành động đúng, để chống cự bản năng đang thôi thúc cô ở lại. Cô biết việc trở thành tình nhân của Gianni thất bại ngay từ đầu. Rồi thế nào nó cũng kết thúc, ngay khi anh tìm được cho mình một cô vợ. Cô đã không nhận ra chẳng có gì là tốt đẹp khi tự mình dính vào nghiệp chướng, về đến ngôi nhà trong vườn, cô viết đơn xin thôi việc. Đây không chỉ là công việc, mà còn là cả cuộc đời cô, nhưng giờ đều kết thúc cả. Cô vốn không thể chịu nổi ý nghĩ sẽ mất Gianni, nhưng khi nghe được anh xem thường cô thế nào, cô thấy dễ dàng quyết định hơn, mặc dù chỉ là hơi dễ.
Meg muốn đi ngay tức khắc, nhưng không nỡ bỏ rơi đồng nghiệp khi công việc còn bề bộn. Cô làm hết khả năng của mình để tảng lờ Gianni. Nhưng gần như vô vọng. Anh đã chuyển hầu hết những thú vui trong công việc của mình vào văn phòng trong lâu đài, vì vậy anh hiếm khi rời khỏi Castelfino trong những ngày này. Anh đã thấy được niềm vui ở nhà với Meg hơn là rong ruổi khắp chốn, cho đến khi cô quyết định thôi việc. Nếu như mối quan tâm công việc không giữ chân được anh thì cô đã hoàn toàn thất vọng. Meg đã biết tương lai anh không thể nào đảm bảo được cho cô. Giá mà cô anh chấp nhận thì cô đâu có yếu mềm và đâu phải cố gắng để tránh né anh. Phải nấp qua một bên hay vội vã bỏ đi mỗi khi nghe tiếng bước chân anh thật là tồi tệ. Nhưng mỗi lần làm như vậy, cô lại tự tra tấn mình bằng cách lén nhìn anh cho đến khi anh mất hút.
Ngày 12 tháng Mười một là ngày làm việc cuối cùng của cô. Meg đánh dấu nó bằng cách khoanh một vòng tròn màu đỏ trên bất kỳ cuốn lịch nào trong tầm mắt. Nó nằm chình ình trên trang giấy như một con nhện đang chực bổ nhào xuống. Cô cố nhìn nhận nó như là ngày đầu tiên trong cả cuộc đời đang sang trang mới của mình. Nhưng vô vọng. Nó chỉ báo hiệu cho kết thúc chuyện tình hạnh phúc ngắn ngủi của cô và Gianni. Ý nghĩ đó làm thời gian như trôi nhanh hơn. Lúc nào thân thể cô cũng trong trạng thái điên cuồng. Cô sống trong tình trạng ham muốn không ngừng, khao khát Gianni nhưng lại sợ kết cục không tốt đẹp. Rồi một ngày những chuyện không hay cũng đến. Hôm ấy, Meg đang cắt hoa, vì thao thức gần hết đêm để nghĩ về Gianni, cô mệt mỏi và không còn tỉnh táo để cảnh giác. Gianni tha thẩn đi, đến sau lưng Meg mà cô không hay biết gì. Điều đầu tiên cô nhận ra là cảm giác tuyệt vời của đôi tay vòng qua eo mình. “Megan...”
“Không!” Meg nhảy sang một bên như con linh dương. Muốn tránh nhũng cái vuốt ve của anh phải cần đến một hành động quyết liệt. May sao tay cô bận ôm cả đống hoa cúc vùng Monte Cassino, cô nhanh chóng gí đống hoa vào giữa hai người.
“Sao vậy?” Khó chịu trước phản ứng của Meg, Gianni cau mày. Nhưng thái độ của anh cũng chẳng thể xoá tan cơn sóng khao khát trong lòng Meg.
“Kh... không có gì. Anh làm tôi giật mình, thế thôi.”
“Nghĩa là chúng mình lại có thể làm bạn với nhau đúng không?”
Với nụ cười chết người nở ra mời mọc trên môi Gianni bắt đầu tiến về phía cô.
“Không! Em xin lỗi... điều này thì... làm ơn đừng, Gianni...”
Phải chiến đấu với bản năng để không lao vào vòng tay Gianni, Meg kéo bước chân lui lại và tránh xa anh ra. Muốn tâm hồn mình được bình yên, cô không nên rơi vào cạm bẫy đầy cám dỗ của anh lần nữa. Mặc dù từ Gianni toát ra hình ảnh một người đàn ông hiện đại lý tưởng, nhưng từng sợi cơ, thớ thịt trên người anh đều có nguồn gốc quý tộc. Khi nào Gianni quyết định đã đến lúc cần người nối dõi, Meg biết anh sẽ xem cô không khác gì một chướng ngại vật.
“Chúng mình cần gì phải như thế này chứ, Meg!” Gianni nói, bóng mây thất vọng giăng ngang mắt anh.
“Không, cảm ơn anh. Mọi sự thay đổi rồi. Anh đã cho thấy rõ rành mọi cảm nhận về tôi cũng như vai trò của tôi ở đây. Vả chăng, biết đâu khi tôi quay về thăm cha mẹ, cha tôi phải vào bệnh viện lần nữa, mẹ tôi phải chăm sóc, thì họ sẽ cần đến tôi. Hãy thử nghĩ xem anh có cảm giác như thế nào khi không gặp được cha mình lúc ông nằm viện.”
Trước lời nói đáng sợ ấy, mặt Gianni tối sầm lại, anh lùi ra xa cô.
“Vâng, tất nhiên rồi.”
Từ ánh mắt Gianni, Meg cố phân tích để nhận ra mình đang ở trong tình huống nào. Qua những chuyện đồn đại, cô biết được một thực tế rằng giới quý tộc thường có mối quan hệ nhân ngãi với nhân viên của mình. Gianni đã nhạo báng cô về dự án vườn hoa bởi thực ra anh chỉ muốn dụ cô lên giường thôi. Giờ thì cô hiểu rồi. Nhận thức ấy còn đau đớn hơn phải chịu đựng cơn giận của Gianni. Thế nên cô cần thoát khỏi nơi này, trở về nước Anh càng sớm càng lốt.
* * *
Tuần thứ hai của tháng Mười một, thu sang. Gianni đứng xoay lưng lại với bàn làm việc, tay chống nạnh, nhìn ra bầu trời. Hôm nay thời tiết tốt. Những đám mây như màu nước cuồn cuộn bay ngang đỉnh đồi xa xa trên vùng đất Castelfino. Đã bao đời gia tộc anh đón những ngọn gió từ phương bắc. Gianni, Bá tước vùng Castelfino chưa bao giờ biết sợ hãi. Nhưng bây giờ anh lại khiếp nhược khi nghĩ đến mùa đông, nó khiến tim anh lạnh lẽo. Ngọn gió lạnh giá từ dãy núi Alps tràn xuống không còn là điều duy nhất trong tâm trí anh nữa. Anh thong thả quay lại bàn nhìn vào tờ giấy mở toang nằm trên bàn làm việc. Nét chữ tròn trịa, rõ ràng của Meg phủ đầy trang giấy. Đó là đơn xin thôi việc của cô. Đọc lại một lần nữa, anh gần như mỉm cười. Thay vì kiên quyết chia tay, cô lại thêm vài lời cám ơn về tất cả những sự giúp đỡ và ủng hộ cũng như những kinh nghiệm tuyệt vời mà cô có được trong thời gian làm việc ở lâu đài.
Gianni liếc sang điện thoại, chộp lấy nó một cách máy móc. Nhưng rồi anh nghĩ lại và ngồi sụp xuống ghế, vẻ suy tư. Những nhân viên khác rất hạnh phúc dù chẳng ai được anh quan tâm đặc biệt, lại sao Meg không thể nhận thấy điều đó khi cô có nó trong tay chứ? Anh đã gợi ý rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ cô bên mình. Anh dụ dỗ cô thế nào cũng chẳng được. Cô vẫn làm việc cật lực như mọi khi thay vì cố biến mất khỏi nơi này. Bóng dáng của cô vẫn còn ở mọi nơi, trong những bình hoa nghệ thuật trang trí ở các phòng và trong cả chiếc giường lạnh lẽo của anh khi đêm đến. Anh đã vài lần ép bản thân đi một vòng khu vườn để tìm cô. Anh nói với nhân viên của mình rằng, anh làm như thế là vì anh cần phải chắc chắn cô đã có kế hoạch rõ ràng cho người tiếp quản. Chẳng phải là anh không nỡ đăng tin quảng cáo tìm người cho vị trí này mà bởi vì anh biết rằng chẳng ai làm được như Meg cả. Những người làm vườn của lâu đài Castelfino có thể sẽ thấy chán nản và tất cả những mối quan tâm của anh cũng chính là những gì họ khao khát. Vườn hoa nhà kính và những luống hoa sẽ trở thành những kỉ niệm đau đớn về Meg ngay khi cô ra đi. Có vài lần, sau khi tìm đỏ con mắt, anh cũng gặp được Meg, nhưng cô không bao giờ ở một mình. Cô không giải tán nhân viên và cứ giữ khoảng cách an toàn đối với anh. Mỗi lần cô chỉ cho anh tất cả những hồ sơ và dữ liệu trong máy tính mà không có một chút cảm xúc gì, Gianni không thể nào phá bỏ rào cản cô dựng lên, không thể nào làm cho cô hiểu được rằng cô đã sai. Dùng chiêu quyến rũ cô giờ không còn tác dụng nữa. Dù anh cố thả một câu nhận xét thật chậm rãi hay nhướng đôi mày trêu chọc nhằm tìm kiếm một nụ cười thì anh cũng chỉ nhận được một phản ứng duy nhất: Meg đã trở thành một cô gái có gương mặt vô cảm cùng những ngón tay lạnh như băng.
Một đàn bồ câu trắng tung cánh bay ngang sườn đồi phía xa trong sắc thu vàng. Gianni hầu như không chú ý gì đến chúng. Giờ phút này anh chỉ biết ôm chiếc điện thoại, tra dầu cho những bánh xe thương mại và nâng niu từng phút trong công việc. Dù anh đang lãng phí thời gian với một bức thư mà chỉ cần viết trong hai giây và có thể vứt đi một cách dễ dàng. Chộp lấy lá thư, anh đưa nó vào máy hủy giấy - nhưng có gì đó ngăn anh lại. Anh cần phải kết thúc chuyện này. Nó không phải là điều dễ dàng diễn đạt bằng lời trên một trang giấy trắng bình thường. Từ sâu thẳm trong lòng mình, anh cần rửa sạch vết thương niềm kiêu hãnh của anh do Meg gây ra. Nó không được phép mưng mủ. Chỉ còn 24 giờ nữa là anh sẽ bay qua Dại Tây Dương và khoảnh khắc này sẽ tan biến.
Gianni lại đứng lên, đi khắp phòng trong cơn giận dữ. Những chiếc kệ đầy đồ vật trang trí hấp dẫn cũng chẳng thể nào thu hút được anh. Anh nhấc đồ chặn giấy bằng thủy tinh với muôn vàn hoa li ti lên, vân vê những dường nét uốn lượn trên một bức tượng nghệ thuật hiện đại, nhưng những thứ xinh dẹp này cũng không khơi gợi được hứng thú. Tất cả những gì anh có thể nghĩ lúc này là khoảng trống mà Meg đã dể lại trong lòng anh khi cô rời bỏ anh. Hệ thống liên lạc của anh vang lên, nhưng anh dập tắt ngay lập tức. Anh thả hai bàn tay lên bàn làm việc một cách bực dọc. Meg gần như đã phá tan tành mọi thứ, không khác gì mẹ anh trước kia. Nhưng Meg là một phụ nữ thông minh, sao cô không thấy được một công việc bền vững ở đây cùng lợi ích từ việc là tình nhân của anh sẽ mang lại cho cô một cuộc sống đầy đủ vật chất mà cô không thể tìm được ở nơi khác chứ?
Chỉ vì cái ý nghĩ về sự ràng buộc lạc hậu kia mà cô sẵn sàng vứt bỏ tất cả...
Gianni đứng dậy, hai tay buông thõng với vẻ tức tối. Cuộc đời chỉ mới có một phút suôn sẻ thì Meg đã làm cho tượng đài kiêu hãnh của anh tan hoang và để lại những tàn tích khắp nơi. Buộc tội anh không có khả năng thực hiện những ràng buộc là một chuyện đã đành, lại còn buộc tội anh phá hỏng cuộc đời, những lời ấy như làm tiêu tan khả năng gượng dậy của anh. Thậm chí cô còn không cho anh quyền được trả lời nữa. Kể từ dạo ấy, cứ mỗi lần anh đến gần để nói chuyện là y như rằng không phải lúc. Anh luôn quay bước đi cùng với niềm an ủi của cô rằng mọi thứ đều tốt đẹp, kể cả những phản ứng của anh. Anh thấy mình như bị cô lôi kéo mà không biết được chính xác cô đã làm như thế nào.
Niềm an ủi về sự hiện diện liên tục của Meg bên anh lại là hạnh phúc ngọt ngào xen lẫn đắng cay khó quên. Anh nhăn mặt, không hiểu làm thế nào cô lại tìm thấy điểm mềm yếu và nhân nhượng trong anh kia chứ? Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại sở hữu phẩm chất đó. Đây là lần duy nhất anh ngừng tìm kiếm một người khác để thực hiện một cuộc chinh phục mới. Anh muốn người mà anh chưa chinh phục được. Được sống một cuộc đời vương giả, tiền bạc rủng rẻng cùng với một phụ nữ thông minh, chỉ biết nghĩ đến công việc sẽ cho Gianni một cuộc sống trọn vẹn. Anh không vội gì phải buông xuôi.
Hôm sau, anh chuẩn bị ra sân bay, kiên quyết tự lái xe đến đó mà không gì ngăn cản được. Anh sẽ phải lái hai mươi dặm. Anh giật phanh tay của chiếc Ferrari, tiếng ken két làm mấy con bồ câu giật mình bay khỏi ngọn cây, anh băng qua lối xe chạy vào ngôi nhà nhỏ trong vườn làm sỏi kêu rào rào. Chưa có phụ nữ nào rời bỏ anh khi tình cảm đang còn mặn nồng. Megan Imsey sẽ không đánh dấu lần đầu tiên trong đời anh được đâu.
Chiếc ô tô thuê của cô đậu ở bên ngoài. Phải kiềm chế tò mò muốn xem xét mấy vết móp méo trên chiếc xe, anh tiến thẳng về cửa trước, nhấc vòng sắt gõ cửa màu đen nặng trịch lên, rồi dập mạnh xuống.
Không thấy động tĩnh gì. Gianni cảm thấy sau gáy mình nóng ran bởi hàng tá cặp mắt tò mò đang rình mò theo dõi từ trong nhà cho đến ngoài sân. Anh không quan tâm. Bao nhiêu nhân viên của anh nhìn thấy chuyện này cũng không thành vấn đề. Anh mà có làm gì thì chuyện đó sẽ lan đi khắp lâu đài chỉ trong vài giây. Mà nó cũng có nghĩa chuyện đó sẽ được điền thêm vào danh sách niềm vui chiến thắng của cô Megan Imsey nữa.
Anh định nhấc cái vòng sắt gõ cửa lên lần nữa thì bỗng một tiếng như sấm nổ vang lên khi cánh cửa bị giật tung ra khỏi tay anh. Meg mặt sưng mày sỉa nhìn anh đăm đăm, hai tay khoanh lại.
“Lẽ ra giờ này anh phải đang trên đường đến California chứ!”
Mặt cô trắng bệch tương phản với màu đỏ tươi của một vệt máu đang chảy giữa hai ngón tay.
“Em bị đứt tay rồi!.” Gianni nhìn cô trân trân, con quay hồi chuyển của cơn giận dữ trong anh như không thế bám nổi trên sườn dốc trơn trợt.
“Cảm ơn anh. Tôi biết. Lẽ ra tôi đã đi làm sạch vết thương nếu không phải ngừng lại và ra mở cửa.”
Vẻ bất cần của Meg hoàn toàn trái ngược với cảm xúc của cô. Niềm vui thấy anh đứng trước cửa bị kìm nén lại vì sự ngờ vực rằng anh đang mong cô sẽ quỵ lụy như một phụ nữ thời Victoria. Nhìn thấy cảnh máu me, nhất là của mình luôn khiến cô choáng váng. Cô thấy một phần bản tính phụ nữ yếu đuối trong mình đang lớn dần lên, nhưng cô cắn răng thật chặt. Chắc chắn từ “xỉu” gần như không có trong bản mô tả công việc của cô. Gianni rõ ràng tỏ vẻ dồng tình. Thấy mình phải có trách nhiệm trước tình huống này, anh đẩy cô vào nhà và đóng sầm cửa lại.
“Em nên ngồi xuống.” Anh nắm cùi chỏ Meg, dẫn cô vào bếp. “Ngồi đi rồi mình sẽ nói chuyện.” Anh rút lá thư xin thôi việc của cô ra, phe phẩy nó trong tay.
“Ôi Gianni, tôi không có thời gian để bàn việc đó. Nhìn đống bừa bộn này xem ...” Meg dang tay ra, dáng vẻ thất vọng. Những giọt máu chảy lan ra đầy ngón tay cái của cô.
“Anh sẽ nói và em hãy nghe trong khi anh xem xét vết thương,” Gianni quá quyết, chụp lấy tay Meg và kéo nó về phía anh. Meg hơi do dự.
“Anh sẽ không làm em đau.”
“Có đấy. Và cãi cọ sẽ chẳng khiến anh trở nên chu đáo đâu.”
“Vết thương không có lỗi với em hay anh. Đây là vấn đề sức khỏe và sự an toàn.” Gianni đảo mắt nhìn mấy vật dụng làm vườn nằm tung tóe khắp kệ bếp. “Em vừa làm gì thế?”
“Tôi muốn mang theo một vài kỉ vật về khoảng thời gian làm việc ở đây. Tôi đang chuẩn bị vài dụng cụ cắt tỉa thì bị con dao sượt qua tay.”
Gianni nhặt con dao nhíp để trên kệ bếp lên và thử liếc lưỡi dao trên da mình một cách thận trọng. “Lần cuối cùng em mài con dao này là lúc nào? Dao bén thì sẽ ít nguy hiểm hơn.”
Meg nhìn đi chỗ khác. “Chỉ tại tôi cố làm cho nhanh thôi.”
“Ờ, nhìn xem nó đã gây ra điều gì.”
“Tôi chỉ muốn vài món đồ kỉ niệm thôi mà,” Meg lầm bầm.
Gianni thả con dao nhíp xuống và nhìn cô trừng trừng. “Em sẽ không cần đến bất cứ món kỉ niệm nào nếu đồng ý ở lại đây tiếp tục công việc. Em không phải đi đâu hết, Megan à! Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Nếu anh có chỗ nào không hay không phải thì cho anh xin lỗi. Em thấy chưa, cái thứ chết tiệt này là do em gây ra cả đấy.” Anh nói một cách đắc thắng.
“Trí nhớ anh tệ thật. Ngay từ đầu anh đã không hề muốn thuê tôi. Bây giờ anh lại muốn hợp đồng lao dộng kèm theo việc tôi trở thành tình nhân mà lại ra mặt phản bội khi nói với bạn bè anh về tôi. Hay không cho tôi thấy bất kỳ một sự đảm bảo nào rằng chuyện này sẽ kéo dài trong bao lâu - và chúng ta không chỉ đang nói đến chuyện nghề nghiệp thôi đâu. Tôi cần một tương lai đảm bảo, bền vững hơn những gì anh đang đề nghị với tôi, Gianni.” Giọng cô reo vui cùng với lá đơn xin thôi việc của một người biết rõ những gì mình đang đối mặt. Lần này Gianni thôi nhìn chòng chọc vào cô. Hộp cứu thương đang mở trên bàn, Meg đẩy nó sang phía anh. Gianni nhìn xuống tay Meg, còn Meg trân trối nhìn xuống đỉnh đầu anh trong khi anh cúi xem vết thương trên ngón tay cái của cô.
“Tôi thật sự bất lực khi cố quấn băng tay phải bằng tay trái.” Meg nói, bỗng dưng thấy vui khi Gianni hiện diện và nắm quyền ở đây.
“Anh đang tự hỏi không biết em có nên đi khâu một hay hai mũi ở chỗ này không...”
“Cái gì?” Meg như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cô ngưng bặt, không thể tiếp tục nói được. Anh chẳng nghe cô nói gì ngoài việc chăm chú xcm ngón tay cái của cô.
“Nó sẽ lành thôi,” Meg nói, cố thuyết phục bản thân.
“Em đã tiêm phòng uốn ván chưa?”
“Thực ra nó được viết trong bản mô tả công việc của tôi rồi.”
Gianni lau sạch ‘dấu vết tai nạn’ bằng kỹ năng của một thầy thuốc. “Cô có chắc là không muốn tôi chở cô vào thị trấn để khám vết thương này chứ? Trông cô nhợt nhạt quá.” Anh nhìn kỹ gương mặt cô khiến cô phải quay đi.
“Cảm ơn, nhưng tôi không nên trì hoãn thời gian của anh nữa. Đến lúc anh phải đi rồi đấy,” giọng Meg chắc nịch và lạnh lùng.
“Ngồi yên đi,” Gianni nói gọn. Meg tuân theo. Gianni bắt dầu lấy keo, gạc và băng ra. Meg nhìn anh. Chẳng ai nói gì. Meg không còn muốn quyến luyến với chuyện tình này nữa và thấy nói cũng đủ rồi, không còn gì để bàn thảo nữa. Gianni thì cần lắm một lời sau cuối và luôn nghĩ mình đúng. Meg đã để lại một vết nhăn trên cuộc đời bằng phẳng của anh. Anh không thể để yên như vậy được. Anh đã gặp cô, mong mỏi cô cuối cùng rồi cũng sẽ nằm trong vòng tay anh và làm anh thỏa mãn đúng như hành động của những cô nàng khác. Meg mím môi. Sao anh có thể tự nhận minh có ý nghĩ tấn tiến trong khi anh muốn có một tình nhân như tổ tiên của mình đã từng làm kia chứ? Nếu Meg để cho bản năng thắng và lao vào vòng tay anh, cô sẽ quay về điểm bắt đầu. Đồng hồ sẽ đếm ngược thời gian cho đến ngày anh dọn dẹp những vật cản trên đường để cưới vợ và có một gia đình hợp pháp. Điều đó sẽ làm hỏng những ảo tưởng cuối cùng về anh. Mình sẽ không rơi vào bẫy của anh ta chỉ để xoa dịu cảm giác tội lỗi của anh ta đâu, cô nghĩ ngợi. Khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, Meg lại hồi tưởng cảnh cô và Gianni ở trong nhà kính nơi anh dùng những cái vuốt ve mơn trớn đầy nhục dục suốt đêm, và anh đã biến những mơ mộng hoang đường của cô thành hiện thực. Đêm đầu tiên tuyệt diệu ấy anh đã khắc tên mình trong trái tim cô.
Anh muốn em thấu hiểu những gì anh dành cho em, Megan. Đó không phải là hôn nhân.
Chỉ với vài lời ấy anh đã kéo cô vào con dường dẫn dắt đến một cuộc sống mà chỉ đem lại đau đớn cho con tim mà thôi. Cô nhìn xuống, anh vẫn đang cắm cúi trên tay cô. Tất cả những gì cô có thể làm là đừng để những ngón tay của bàn tay lành lặn còn lại luồn vào những lọn tóc xoăn dày, đen nhánh của anh. Bởi điều đó sẽ khiến đẩy cô vào vòng tay anh và vào giường anh. Meg ngọ nguậy trên ghế. Cô chỉ thực sự cảm nhận được cuộc sống khi tận hưởng sự vuốt ve từ những ngón tay Gianni và những nụ hôn hạnh phúc của anh, nhưng cô không bao giờ dám đẩy mình vào nỗi đau đớn, khổ sở khi phải chứng kiến anh cưới một phụ nữ khác. Cô không thể để con tim mình tổn thương thêm một lần nữa vì để mất anh.
“Anh đã cầm máu rồi. Em cảm thấy thế nào, em yêu?
“Khá hơn nhiều, cám ơn.”
Trong lúc khiếp sợ, Meg nhận ra mình đang mỉm cười. Cô đã sợ đến phát khiếp nhưng Gianni đã xoay xở được làm cô thấy khá hơn. Những kỹ năng đầy sức quyến rũ của anh thật khó cưỡng. Cô biết anh có thể cuốn cô đi trên đôi cánh khát khao, và nâng cô lên những đỉnh cao ngất trời. Cô và anh cùng chia sẻ điều gì đó hơn cả những khao khát và nhũng cảm xúc nóng bỏng. Đó là sự hoà hợp của hai tâm hồn... nhưng là người lúc nào cũng nhạy cảm và thực tế, Gianni sợ phải trao hết con tim cho cô. Cô biết anh sẽ không bao giờ để bản thân lầm đường lạc lối.
Meg theo dõi khi Gianni băng bó xong vết thương ở tay cô. Một phần trong cô cầu nguyện cho anh đi ngay tắp lự, nhưng những phần khác vô cùng khao khát anh ở lại.
“Anh sẽ thấy vui hơn nếu em xem lại vết thương khi xong xuôi công việc ngày hôm nay.”
“Đúng là một ông chủ chu đáo.” Meg thở dài “Nó sẽ trở thành những điều đáng nhớ về nơi đây, vì sự đối xử cao thượng này.” Cô giơ bàn tay bị băng bó lên bởi nhìn vào bất kỳ thứ gì cũng dễ dàng hơn phải nhìn gương mặt Gianni. Anh chồm về phía trước, cố soi vào đôi mắt cô.
“Uống một tách trà đậm cho bình tâm lại nhé?”
Đôi mắt dẹp của Gianni như nhảy múa. Meg cảm thấy tim mình bắt dầu tan chảy, và cô phải nhìn sang chỗ khác. Gianni đổ nước vào ấm và bật công tắc lên rồi nhặt lại con dao nhíp. “Lưỡi dao cùn bao giờ cũng nguy hiểm,” anh nói, cầm lấy mảnh thép nhỏ mà cô đã sử dụng một cách vội vàng ấy, bằng những động tác nhanh nhẹn, anh mài cho đến khi nó bén như dao cạo.
“Thật ấn tượng,” Megan nói. “Mặc dù tôi hy vọng là anh nhận thấy tôi có thể tự làm được.”
“Nhưng em đã không làm, đúng không?” Gianni gặng hỏi cô bằng một cái nhìn khiến cô không thể cãi lại được. “Và thế là tai nạn xảy ra.”
Meg lấy tay rờ lên trán. Cô đã muốn làm mấy việc và chẳng màng ăn sáng, mặc dù đói lả không phải là lý do khiến đầu cô choáng váng. Cô đang cố hết sức thể hiện như một người lớn trước tình huống này, nhưng Gianni vẫn lên mặt. Không thể nào chịu nhục như thế được.
“Em thấy thế nào rồi?”
“Toi sẽ thấy khỏe trong vài phút nữa khi biết anh an toàn trên dường đi, Gianni à.”
“Anh sẽ không đi đâu cả cho đến khi em ăn chút gì đó.”
Gianni lượn quanh kệ bếp và mở tủ lạnh ra. Anh cũng không có ý định đi khỏi chỗ này trước khi được biết câu trả lời cho một số câu hỏi. Qua cách cô cố sức cưỡng lại khao khát ngắm nhìn anh, Gianni biết rằng những kỉ niệm họ từng chia sẻ vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cô cũng như anh. Gianni đã quen với những phụ nữ gục ngã trước sự quyến rũ của anh và những người không né tránh ánh mắt nhìn của anh.
Giờ anh bắt đầu ngờ rằng có khi Megan chỉ dùng anh để lấp khoảng trống những lúc không phải làm việc. Đó là một sự sỉ nhục đối với bản lĩnh đàn ông. Anh phải bỏ mặc cô mãi mãi. Nhưng không hiểu sao anh không thể làm thế. Anh tự nhủ không có gì quan trọng hơn hình ảnh những vệt máu và vẻ sợ hãi của búp bê bé bỏng này, đôi mắt cô mở tròn như hai viên bi trên gương mặt trắng bệch. Ý định ấy bất thành.
Không thể nào, Meg nghĩ. Gianni đang nhìn cô như thể anh đang đắn đo nên quyết dịnh cắn xé phần nào trước. Cô liếc sang chỗ khác, phân vân không biết anh đang làm như vậy để trêu tức mình hay chỉ đơn giản là gương mặt anh vốn chất chứa ánh mắt không thể thỏa mãn ấy.
“Anh sẽ phải đi thôi, Gianni. Thung lũng Napa xa lắm đấy.”
“Anh biết, nhưng họ sẽ không dám bắt đầu cuộc họp nếu thiếu anh.”
Meg chu miệng lên nhăn nhó. Phản xạ Gianni nhanh như tia chớp.
“Gì vậy?”
“Vết thương hơi đau, chỉ thế thôi. Nó nằm ngay chỗ thật bất tiện, giữa ngón cái.”
“Nên có lẽ lần sau em sẽ cẩn thận hơn,” Gianni lầm bầm, lại mở hộp cứu thương ra và tìm cho cô hai viên thuốc paracetamol. Quay về chỗ cô với ly nước và mấy viên thuốc trong tay, anh ngó lơ sang chỗ khác khi cô lia ánh mắt nhìn anh.
“Vâng, tât nhiên rồi. Cám ơn vì những chuyện anh đã làm cho tôi, Gianni.” Meg nhặt mấy viên thuốc từ tay anh, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp và mềm mại dưới ngón tay mình. “Đây là lần đầu tiên tôi bị dứt tay như thế đấy.”
Lưng quay về phía Meg, Gianni đến bận bịu trong gian bếp bé xíu. Anh cắt một lát bánh mì nướng kiểu Ý chính xác như tia laser, trong khi ấy Meg cầm nước để uống mấy viên thuốc. Lăng xăng trong phòng như thể đã làm những điều tương tự hàng trăm lần rồi, Gianni thảy nhẹ miếng bánh mì lên đĩa và cho thêm vài lát thịt heo xông khói.
“Ăn đi. Em cần phải giữ sức khỏe. Trông em gầy đi nhiều đấy.” Gianni nói mà không cần một câu hỏi nào hết.
Meg mở ngăn kéo bàn lấy cái nĩa. Gianni cũng thò tay vào lôi ra một vài muỗng nĩa, dao ăn cho bản thân, họ suýt chạm vào nhau nếu Megan không nhanh chóng rút tay ra.
“Anh ở lại ăn sáng luôn hả?” Cô buột miệng hỏi, và nhanh chóng nhận ra những từ ấy có thể bị hiểu sai ý.
“Tôi không tài nào cưỡng nổi cái món thịt heo xông khói Castelfino này,” Gianni nói với vẻ hồ hởi thật sự, rồi đôi mắt anh trở thành hai mũi ghim nhọn buộc tội Meg. “Hơn nữa, tôi muốn chắc chắn rằng cô đang ăn những gì tôi đưa chứ không phải cái thùng rác sinh học Bokashi kia.” Anh ngồi lên ngạch cửa sổ rộng và thấp trong gian bếp, bóng in lên lớp kính, trông y hệt người đàn ông trong những giấc mơ của cô. Meg vội đảo mắt sang nơi khác. Cô không nên để cho mình bị quyến rũ. Gianni cũng kiên quyết làm theo ý riêng không khác gì cô cả. Và sự quan tâm bất thường của anh chỉ là một chiêu dụ dỗ mà thôi. Yêu cầu anh ra khỏi chỗ ở của cô sẽ là trận khiêu khích cuối cùng. Meg cảm thấy mình không dám liều lĩnh làm chuyện dại dột ấy. Nên cô giữ cho cuộc đàm thoại nhẹ nhàng và không mang tính gây hấn.
“Thật nhẹ nhõm được trở về Anh sau khi đã thưởng thức tất cả những món ăn giàu sang và một cuộc sống thoải mái.” Meg đùa.
Trán Gianni nhăn lại, răng nghiến chặt.
“Chỉ có người Anh mới biến những thứ tốt đẹp của cuộc sống thành những thứ bất lợi mà thôi,” anh nói mà không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhìn những dây thường xuân đỏ mùa thu đập lên tấm cửa sổ. Thời gian giữa hai người như đang căng ra, mềm dẻo nhưng dễ đứt. Hai người, không ai có thể phá vỡ sự yên lặng và kết thúc mọi thứ. Meg chờ đợi, lắng nghe tim mình đập nhưng lại cố dập tắt những gì nó đang cố nói với cô.
“Hãy ở lại...”
Một khi Gianni thốt ra lời ấy, thì có nghĩa anh hầu như không thể chịu dựng được nữa. “Em không thể... em không thể!” Thả chiếc nĩa xuống, Meg dụi dụi mắt, tuyệt vọng. “Em không muốn làm tình nhân của anh nữa, Gianni! Em đã quen với việc kiểm soát được mọi chuyện, em không thể đứng nhìn anh cưới một người khác được! Như thế thì bao nhiêu nỗ lực của em sẽ trở thành công cốc.”
“Hoá ra lý do chính của mọi chuyện là ở chỗ này!” Gianni tặc lưỡi, đến bên Meg và vòng tay ôm vai cô, “Đừng có ngốc thế…”
“Lần cuối đấy, hãy thôi cái kiểu hạ cố với tôi đi!” Meg nổi đoá. Nhận thấy mình đã tính sai đường, Gianni ghìm cương. “Tôi đến lâu đài Castelfino để làm việc cho anh. Nhưng làm việc đàng hoàng bằng cách nào khi cứ bị mồi chài trở thành tình nhân của anh chứ? Tôi bị giằng xé giữa hai thế giới, Gianni! Anh thực sự mong tôi được hạnh phúc với cuộc sống trên cực quỹ đạo của anh không? Một ngày không xa anh sẽ có những người quan trọng trong gia đình bé nhỏ của anh, và tôi sẽ lọt ra ngoài thế giới lạnh lẽo, chẳng khác gì một người ngoài cuộc thỉnh thoảng có ích cho anh. Đó có thể là chân dung một cuộc sống hài lòng và hạnh phúc đối với anh, nhưng không phải đối với tôi. Tôi không muốn đóng vai phụ trong gia đình Bellini. Kể từ phút này, gia đình của riêng tôi sẽ là thứ duy nhất tôi quan tâm.”
“Công ty của ba mẹ em đang ngày một thành công. Như anh đã nói, họ không cần dến em lúc này,” Gianni lên giọng.
“Tất nhiên là họ cần. Làm thế nào họ xoay trở được nếu cha tôi phải nằm viện chứ?”
Gianni quắc mắt, “Anh sẽ cho người sang đó để lo liệu cho cả hai. Anh muốn có em. Hãy ở lại đây với anh!”
“Tôi không thể. Tôi phải trở về thôi. Tôi không ở lại đây.”
Gianni khịt mũi chế nhạo. “Trở về với mẹ và cha yêu hả? Khi đã nếm trải xong cuộc sống với anh? Sau những thứ này, cuộc sống quê nhà sẽ chẳng khác gì một gánh nặng đâu, tesoro. Cha mẹ em có thể sống tân tiến, sao em không thể nhỉ? Những hạn hẹp của lối sống lỗi thời kiểu Anh sẽ khiến em phát điên. Em không thể đi mua sắm một cách nhanh chóng ở Florence mỗi khi cao hứng. Em sẽ không còn làm chủ bản thân mình được nữa. Cảm giác sẽ ra sao khi em vứt bỏ cuộc sống thoải mái tự do cùng anh?”
Sự thoải mái khi bị tan nát con tim mỗi khi nhìn thấy anh cùng với cô vợ mới của mình à? Meg giận dữ trong lòng. Dồn hết nỗi đau vào những lời nói tiếp theo, cô cố để mình không thấy ăn năn bởi sự thật trong những lời nói ấy.
“Anh hoàn toàn chẳng biết cuộc đời tôi sẽ như thế nào đâu ngay khi tôi bước ra khỏi nơi này, Gianni ạ.”
“Anh thừa sức đoán được cuộc dời dành cho em sẽ như thế nào bên ngoài những bức tường bao mảnh đất này. Anh có cảm giác như mình biết rõ mọi thứ hoàn toàn trái ngược với cuộc sống mà em đang có ở đây. Cuộc sống dó sẽ không bao giờ làm em hài lòng. Em đã được giới thiệu với những địa chủ nổi tiếng thế giới, họ đã có cơ hội chiêm ngưỡng công trình của em. Em sẽ không bao giờ có lại một mối quan hệ làm ăn ấn tượng như thế đâu!”
Mặt nóng bừng, nhưng Meg không có ý định thua cuộc. “Tôi sẽ có những thứ quan trọng hơn nhiều ở quê nhà. Một mái ấm thật sự, một gia đình yêu thương và ủng hộ tôi. Tôi không thể tìm được điều đó ở nơi đây.”
Gianni băng qua phòng đi đến cửa, giọng vô cảm. “Đừng có đổ lỗi cho tôi nếu như những thứ về cha mẹ cô không còn thú vị như trong trí nhớ của cô nữa. Cô ra đi khi cô là trụ cột của vườn ươm Imsey. Công việc vẫn trôi chảy khi không có cô, và nó còn khá hơn nữa là đằng khác.”
Meg đang cố làm mọi cách để quên đi con tim tan nát, nhưng Gianni khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng bằng những lời nói đó.
“Làm sao anh biết được? Những thuộc hạ của anh bẩm báo à?” Phẫn nộ trong cô sôi sục. Cô càng điên hơn trước cái vẻ ngoài điềm tĩnh của anh, đặc biệt khi cô nhìn vào đôi mắt anh, thấy rằng anh cũng đang vật vã chống lại những căng thẳng bên trong.
“Nói năng cho cẩn thận một chút.” Những lời của anh đầy giận dữ. “Sao cô lại nghĩ tôi giống như những kẻ khác, hờ hững trước những gì cô đọc cho tôi nghe từ những lá thư của cha mẹ cô hay kể cho tôi nghe về những lần cô trò chuyện cùng họ qua điện thoại? Tôi nghe hết những gì cô kể. Đừng nhìn lại nữa. Hãy bắt đầu quan tâm đến tương lai đi. Rời xa tôi ngay bây giờ, cô sẽ mất tất cả. Khi cô về đến mái ấm ấy, hãy tin tôi đi, rằng cô sẽ thấy mình chẳng khác gì một nàng tiên cá bị nhốt trong một cái ao vịt ở ngôi làng hẻo lánh nước Anh.”
Meg không tin vào tai mình. Hơn hết thảy những thái độ khác, sự kiêu căng, hống hách của Gianni làm cô thấy mình bị lăng nhục. Anh ta tưởng cuộc đời làm tình nhân của Gianni Bellini là lốt đẹp nhất, ngoài ra đều là thứ bỏ đi. Anh ta tưởng chỉ mình Gianni Bellini mới đủ sức khiến Meg hạnh phúc. Anh ta không đủ khả năng nhận thức để thừa nhận rằng Meg có thể sống ngoài vòng quyến rũ của Gianni Bellini. Hất cằm lên thách thức sự kiên quyết của anh, Meg mỉm cười.
“Rồi tôi sẽ phải làm đến hao mòn thân xác để vươn tới một cái ao vịt lớn hơn phải không nào?”
Chẳng nói lời nào, Gianni quay gót và bước ra khỏi cuộc đời cô.