Ngây Thơ Và Phóng Đãng

Chương 7

Khoảnh khắc ấy, sự sống trong Gianni như đã được tái sinh. Anh từng có cả thế gian. Giờ đây, với Meg là tình nhân, không có gì trên thế gian này ngoài tầm tay anh. Cô trinh nữ bé bỏng, xinh đẹp mà anh đã khao khát giờ đã là của anh. Ý thức trách nhiệm khiến anh thỏa mãn không khác gì cảm giác lúc xuất tinh. Khi cô lả đi trong vòng tay anh, anh bế cô lên và băng qua vườn, đưa cô vào tòa biệt thự yên ắng và cẩn mật, nhẹ nhàng đặt cô lên giường mình. Rồi cả hai lại quấn lấy nhau cho đến khi ánh dương vẽ những màu sắc tươi đẹp trên bầu trời.

Meg trở thành niềm yêu thích chính của Gianni. Trước đây chưa có phụ nữ nào mê hoặc được anh. Xác thịt cô đúng là kỳ diệu. Kể từ hôm ấy, anh và cô ái ân bất cứ lúc nào có cơ hội. Anh mang cô vào giường mình mỗi đêm, mặc dù đổi lại anh hầu như không ngủ. Thậm chí ngay cả khi cô ngủ, anh thức giấc cả chục lần mỗi đêm, chỉ để với tay chạm vào cô khi cô nằm bên cạnh anh. Khi những lời khen tặng và những mệnh lệnh trôi tuột đi mất sau đêm tiệc xa hoa ấy, Gianni đê cho đội quân trợ lý của anh tự xoay xở lấy. Lần đầu tiên trong đời anh, những việc thường nhật bị quên béng đi. Chẳng có gì được phép xen vào giữa Gianni và niềm vui tột cùng của anh.

Một sáng nọ, cả hai nằm trên giường, ôm ấp nhau trong hơi ấm sau màn mây mưa cuồng nhiệt. Những ngón tay Gianni mân mê, chậm rãi vẽ những vòng tròn trên vai Meg trong khi cô nhìn đăm chiêu ra cửa sổ kiểu Pháp đang mở. Không khí ban mai ấm áp dịu dàng xua tan làn sương trắng mờ mỏng manh buông rèm bên cửa sổ, làm hiện ra bầu trời trong xanh và những đồi núi mờ ảo phía xa xa. Tiếng chim nhạn tụ tập trên những sợi dây điện cong oằn, đung đưa trước gió là âm thanh duy nhất khi cô nằm trong vòng tay ấm áp như mơ của Gianni. Meg thở ra.

“Chuyện gì thế, tesoro?”

“Không có gì, thật ra... em chỉ đang nghĩ đến những điều anh nói về cuộc sống của anh, cuộc sống khiến anh giống những chú chim kia. Chúng không bao giờ ở yên một chỗ. Trước khi đến lâu đài Castelfino này, em chưa bao giờ bước chân ra khỏi nước Anh. Chân em như mọc rễ trên mảnh đất quê nhà, chưa bao giờ mong mỏi những cánh nhạn đầu tiên khi xuân về để rồi nhìn ngắm chúng chuẩn bị bay đi khi trời sang thu, giống như hôm nay.”

Gianni ngừng vuốt ve cô. Ngẩng đầu lên, anh nhìn cô trêu chọc, “Ý em là nữ quản lý hoa viên quốc tế mới của anh chưa bao giờ dến nơi nào đẹp hơn Tuscany hả?.”

Meg lắc đầu. Nở một nụ cười hạnh phúc, cô nhắm mắt lại và vòng tay qua ngực anh, ôm thật chặt. “Mà em cũng không cần. Em có mọi thứ em muốn, ở ngay đây.”

“Phải...”

Gianni có vẻ trầm tư. Meg mở mắt ra. Từ duy nhất ấy có dấu hiệu không ổn. Từ khoảnh khắc đầu tiên nhận được nụ hôn nồng say của anh, tâm trí cô mệt nhoài với bao nhiêu ảo tưởng và những thứ cô cho là có thể xảy ra và giờ đây một sự thật tuyệt vời là trở thành người tình của anh. Nhưng cái danh phận tình nhân ấy rồi cũng có ngày phải kết thúc. Dù có lạc giữa mê cung thế nào đi nữa cô cũng không nên bỏ qua dấu hiệu thời gian của cô đã hết. Đi giữa ranh giới của niềm vui và đau khổ, cô dần trở nên nhạy cảm với từng tâm trạng của anh.

“Miễn là cả hai ta thấy vui với sự sắp đặt này.” Cô nói, cẩn thận tỏ vẻ cứng cỏi như Gianni vẫn làm. “Em phải thuyết phục những khách hàng quốc tế của anh và thể hiện cho họ thấy những kỹ năng của em...”

“Còn anh thì thuyết phục em” anh nói ngắn gọn, hôn thật kêu lên đỉnh đầu cô.

Meg mỉm cười. Gần như là vậy. Cô nhận thấy Gianni làm thế vì bộc phát, cô không thể nhìn thấy biểu hiện gì trên gương mặt anh. Anh luôn luôn tỏ ra nồng nàn, say đắm trong bóng tối hơn là giữa ban ngày. Và khi cô áp gương mặt mình vào khuôn ngực của anh, dựa vào sự rung động của những cơ hoành trên người anh, cô phát hiện ra anh đang nhịn cười. Cô ngẩng đầu lên thật nhanh, nhưng Gianni là chuyên gia trong lĩnh vực che giấu cảm xúc. Gương mặt anh chẳng thể hiện điều gì ngoài sự thỏa mãn đã trở thành nhãn hiệu của anh kể từ đêm đầu tiên của hai người giữa những bông hoa nhiệt đới.

“Anh cười nhạo em đấy phải không?”

“Không đời nào có chuyện đó,” Cách nói của anh không làm Meg tin được. “Mặc dù em phải thừa nhận rằng, mio dolce, một chuyên gia về giống cây trồng nhiệt đới, dù có học giỏi thế nào đi nữa, cô nàng ấy có hoàn thành xuất sắc bài vở đến mấy đi chăng nữa thì cũng phải tự sải cánh trước khi tự nhận mình có kinh nghiệm...” Gianni kéo dài mấy âm tiết với vẻ khoái trá rõ rệt, rồi anh xua tan cái cau mày của Meg bằng những nụ hôn, Meg không thể không mỉm cười bất chấp nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Bên ngoài, một con diều hâu nhanh như chớp bổ xuống đàn chim nhạn, làm chúng gào thét bay tứ tán. Meg giật mình, nhưng bàn tay của Gianni nhẹ nhàng làm tan biến nỗi sợ hãi trong cô. “Đó là lý do tại sao anh muốn đưa em thoát khỏi chỗ này một thời gian. Quần đảo Madeira sẽ có mọi thứ mình cần. Sự xa hoa, lộng lẫy. Mọi thứ đều được bao bọc trong một vùng hoa cỏ. Em nghĩ sao?”

Một hòn đảo thiên đường, cùng cơ hội có được Gianni một thời gian mà không bị những công việc điên đầu của anh phá đám ư? Chỉ có một điều cô có thể nói lúc này thôi. Ngửa đầu ra sau, cô tặng anh một nụ hôn dài không dứt rồi nói khe khẽ.

“Thật tuyệt diệu. Chừng nào mình đi?”

Nhưng niềm vui của cô chỉ kéo dài được vài tiếng đồng hồ. Trong khi Gianni đang tắm, cô mượn laptop của anh và lướt web. Trang đầu tiên cô mở là Madeira dập dờn sóng biển với đầu đề giới thiệu nó là “hòn đảo trăng mật tuyệt vời”, một đầu đề chỉ có một nghĩa duy nhất đối với cô, đó là: thảm họa. Meg ngồi sụp xuống ghế ngó màn hình trừng trừng. Với lời quảng cáo như thế chốn này chắc chắn đầy rẫy những đôi lứa. Những cặp kết hôn. Những chuyện Gianni không muốn biết. Meg đóng máy lại, chậm rãi băng qua phòng ngủ, tiến về phía nhà tắm. Gianni đang ở trong phòng ướt nhẹp. Thay vì chui vào vòi tắm cùng anh, cô dừng lại phía bên ngoài, nghĩ ngợi. Chỉ khi anh tắt vòi hoa sen mà cả hai yêu thích, anh mới nhận ra cô đang nhìn mình. Anh chậc lưỡi. Âm thanh nho nhỏ nhưng đầy vẻ nam tính, gợi tình, như châm ngòi cơn hưng phấn của cô khi anh hỏi khẽ, “Em không thể đợi anh được sao, cô em xinh đẹp?”

Gianni bước tới và choàng tay quanh người Meg, ép chặt thân hình còn ướt dẫm lên chiếc áo ngủ mỏng manh của cô, chẳng mấy chốc người cô cũng ướt nhẹp. Meg nhận ra phần đàn ông của Gianni đang bừng lên nhựa sống một cách sung sức dưới vùng bụng phẳng lì mịn màng của cô, cô run lên. Thật thoải mái và thích thú khi tạm thời quên đi thực tại và để anh bế cô vào giường lại, nhưng cô cảm thấy cần phải hỏi anh trước đã.

“Gianni... anh dến Madeira lần nào chưa?” Cô hỏi giữa muốn vàn nụ hôn của anh.

“Ừm...nhiều không đếm xuể,” Gianni thì thào trong làn tóc cô.

“Và anh thích nó chứ?”

“Ừm,” câu trả lời của anh ỡm ờ, nhưng những cái vuốt ve thì khác hoàn toàn. Meg như tan ra khi anh nhấc cô lên, ôm chặt trong vòng tay mình. “Em sẽ hoàn toàn có cảm giác như dang ở nhà, tesoro. Với em, đó sẽ là nơi rất giống khu rừng hoa ấm áp và những cơn mưa như ở Anh quốc.”

“Ở đó không có gì làm anh phải... bận tâm chứ?” Meg nhấn mạnh, nghĩ tới những đôi lứa hợp pháp hạnh phúc bên nhau. Gianni cẩn thận bế cô về phòng ngủ của anh. “Không, không hề. Nếu mưa có cản bước ta ra ngoài, thì ta sẽ tìm được thú vui khác ở trong nhà thôi...”

Sau một hồi lâu, khá thoải mái, anh thể hiện cho cô thấy chính xác anh muốn nói gì. Meg quên béng nghi hoặc và hoàn toàn chìm đắm trong màn vuốt ve mơn trớn đầy thích thú của anh. Cuối cùng khi thiếp đi trong vòng tay anh, cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Lát sau, cô thức dậy, nghe tiếng động của nhân viên trong phòng ăn phía xa phòng ngủ. Meg vươn tay tìm Gianni và thấy mình nằm một mình. Nghe giọng nói phát ra từ phòng chính, cô để chân trần bước ra cửa phòng ngủ. Một xe đầy đồ ăn sáng rỗng không đang được đẩy đi, Gianni đang đứng phía cuối phòng khách trên lầu, xoay lưng ra cửa chính. Bóng in trên ban công chan hoà ánh nắng, anh đang cười khoái trá trong điện thoại đi dộng.

“Tớ chắc là cô ấy sẽ đích thân kể cho cậu nghe. Cô ấy tốt nghiệp đầu danh sách đấy,” Meg nghe anh dang nói chuyện với ai đó bên kia điện thoại.

“Chẳng có gì ngăn nổi cô ấy. Cứ nhìn tớ mà xem, tớ chưa bao giờ tham gia thi cử lần nào trong đời mình. Nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì. Nỗi ám ảnh của cha tớ đã dẫn đến sự việc này. Lỗi cũng tại ông ấy. Ừ, tớ biết, tớ biết! Thật không thể tin nổi phải không?”

Meg hầu như không tin vào tai mình. Gianni đang nhạo báng cô. Tệ hại hơn, anh lại nhạo báng chuyên môn của cô, sau lưng cô, với một người xa lạ.

Cơn giận dữ sôi sùng sục trong mạch máu Meg. Từ nụ hôn đầu tiên giữa hai người, cô đã chuẩn bị tinh thần là sẽ mất anh vì một phụ nữ khác. Đây thật quả là một sự phản bội không ngờ. Anh không tôn trọng nghề nghiệp của cô. Anh chế giễu công việc của cô. Chính xác là thế. Vậy là hết.

Meg lao tới như cơn bão để giáp mặt anh, hỏi cho ra lẽ. Nghe tiếng động, anh quay lại, cười toe toét.

“A, scusi [Xin lỗi (tiếng Ý)], Chico, có người lên... một người rất quan trọng...” Gianni cố ý nói thêm. Ánh mắt tán dương nhìn khắp người cô, từ dưới lên trên khi cô tiến lại. Đến khi nhìn được vào khuôn mặt cô, nụ cười trên môi anh vụt tắt.

“Ciao [Chào (tiếng Ý)].” Gianni buông một tiếng cộc lốc vào điện thoại rồi tắt máy và quăng nó sang một bên. “Cara mia [Em yêu (tiếng Ý)], sao thế? Có chuyện gì không ổn à?”

“Là anh đó! Tôi đã nghe thấy anh hạ nhục tôi!” Ánh mắt cô tóe lửa.

“Hồi nào?”

“Trên điện thoại ấy, mới tức thì đây thôi!”

“Ôi, ra là chuyện dó.” Gianni mỉm cười thoải mái, nhún vai bước tới ôm cô vào lòng, nhưng Meg không định chiều ý anh, cô lùi lại. Gồng người lên vì giận dữ, cô siết chặt nắm đấm một cách bất lực.

“Sao anh dám nói về công việc của tôi như thế chứ?”

Gianni không định đôi co với cô. Anh bắt đầu đi về phía ban công. “Bàn ăn đã dọn ngoài này. Đến đây ăn sáng dưới ánh nắng mặt trời đẹp đẽ đi.” Giọng điệu hoà giải của anh chỉ làm Meg điên tiết thêm.

“Đừng có đánh trống lảng! Tôi lo liệu mọi thứ trong vườn hoa và đã gặt hái được thành công kể từ khi tôi đến đây. Anh vẫn thường nói với người ta về công việc của tôi như thể nó chẳng là cái thá gì hết vậy sao?.”

Mắt anh đỏ ngầu như hai ánh đèn laser. “Chính cô mới là người vội vàng nói như thế. Tôi chỉ lặp lại những gì chính miệng cô đã nói, nói thường xuyên trước đây.”

Meg cố hít mấy hơi thở thật sâu và đều đặn. Nhưng vô hiệu. Những lời nói của cô vang lên run rẩy trong cơn giận bị kìm nén.

“Tôi không để mất từng ấy năm trời ở đại học mà chẳng được gì.”

“Cô được đấy chứ, như cô luôn muốn nhắc nhở tôi rằng cô đã học để lấy được cả mớ bằng cấp và cả dây huy chương thành tích gắn tên cô,” Gianni thản nhiên đáp lại.

“Chính những thứ đó đã mang tới cho tôi công việc này đấy!”

Vẻ mặt Gianni không hề nhượng bộ, anh lắc dầu. “Không, cô có việc này vì đã gây ấn tượng với cha tôi. Lúc ấy cô biết cô đang nói gì và cô có tầm nhìn xa. Đó là thứ duy nhất đảm bảo cho cô công việc, Megan à. Có thể trình độ cô cũng chẳng khá gì hơn tôi cả. Nhưng mình có cùng mục tiêu, tôi và cô. Đó là nhìn thấy mảnh đất Castelfino trở nên trù phú và mang lại lợi nhuận nếu khả thi. Tôi muốn đạt được mục tiêu bằng cách mở rộng kinh doanh rượu. Cô tiếp cận nó ở một khía cạnh khác. Tôi đã không hề nghĩ đến mặt tiêu khiển và khách tham quan cho đến khi cô bắt đầu tái thiết kế khu vườn. Một việc làm, mà nếu tôi không muốn bắt tay với cô thì xin nhớ cho rằng nó đã lụi tàn theo cái chết của cha tôi và châm hết rồi.”

“Vậy là anh đã thừa nhận,” Meg nổi đoá. “Anh chẳng hề tôn trọng tôi. Anh cười cợt tôi, từng phút từng ngày. Tôi ở trên giường như một chiến tích tình trường của anh, rồi ra ngoài vườn để anh đùa vui. Tất cả chỉ là chơi thôi chứ chẳng có ích gì, phải không? Đến lúc anh lấy vợ, thì tôi lại biến thành một trong những nhân viên lao động tay chân của anh, một người thừa đắt giá!”

Meg cuồng điên băng qua Gianni và bắt đầu chộp lấy mớ áo quần, giày dép vứt lung tung suốt đêm ân ái. Gianni giơ lay lên ngăn cô lại, cố làm cô hạ hỏa, trong khi ấy Meg điên tiết mặc áo quần vào. “Em phải bình tĩnh lại, Megan. Mình cần có thời gian suy nghĩ kỹ trước khi nói ra những điều sẽ khiến mình hối tiếc. Để anh đi pha nước cho em tắm và đốt vài ngọn nến hoa hồng oải hương đặc biệt của em...”

“Đừng làm tôi bực mình. Anh sẽ không có cơ hội dùng những lời đường mật đó để lôi tôi vào giường anh nữa đâu, Gianni. Chấm hết. Tôi đi đây!”

Gianni trân trối nhìn cô, không tin nổi những điều vừa nghe. “Em muốn đi khỏi lâu dài Castelfino, bỏ lại tất cả những gì mình đã có với nhau sao?” Meg lao ra cửa, tay anh nhanh như cắt ôm chặt cô lại. “Em thật là điên.”

Meg cố giằng khỏi lay Gianni, điên cuồng vùng vẫy để thoát ra. Cô muốn trốn chạy thật xa khỏi anh để những kỉ niệm về khoảng thời gian tươi đẹp bên nhau sẽ không thể len lỏi vào tâm trí cô và làm cô thay đổi ý định.

“Em làm sao vậy hả, donna [Quý cô (tiếng Ý)]?” Gianni thả cô ra cùng những lời giận dữ. Anh bắt dầu đi đi lại lại trong phòng, nhìn cô trừng trừng. Chẳng phải vì cơn giận dữ của anh bị khơi mào mà vì khao khát muốn dứt khoát với anh để tâm hồn được thanh thản buộc cô phải tuyên bố rõ ràng.

“Vấn đề của tôi xưa nay vẫn vậy,” Cô trả lời ngang bướng. “Tôi đến đây để làm việc chứ không phải làm nhân tình của anh. Tôi không muốn về nhì trong cuộc thi nhan sắc lịch sử ở lâu đài Castelfino này.”

“Tôi không hiểu ý cô. Có thứ gì tốt hơn cuộc sống cùng tôi và rủng rỉnh tiền như hiện nay?” Gianni nhún vai. “Đúng là đàn bà! Tất cả đều cùng một giuộc. Nhưng đặc biệt không ai qua được bà ấy.” Anh trỏ tay về phía tấm chân dung to bằng kích thước người thật treo trên tường dãy phòng của anh. Đó là bức hình của cha anh khi ông còn trẻ, đứng bên cạnh một phụ nữ đẹp nhất mà Meg từng thấy. Bà có đôi mắt mời gọi của Gianni và mái tóc đen nhánh mà anh đang sở hữu. Thân hình bà phủ đầy vàng và kim cương lấp lánh. “Choàng lên người đồ của Dior, oằn mình vì những thứ châu báu của dòng họ Bellini, mang bầu lôi... thế mà bà vẫn thấy chưa đủ. Cha tôi cung phụng bà la mọi thứ mà bao nhiêu phụ nữ khác ao ước. Nhưng đáp lại, bà ta biến cha tôi thành một gã ngu ngốc, làm ông điên dại, làm ông đau đớn về thể xác lẫn tinh thần. Thế thì làm sao tôi có thể nghĩ rằng cô khác loại phụ nữ ấy? Tiếp đi, hãy nói đi! Cô còn muốn thứ gì nữa từ tôi nào, Megan Imsey?”

Meg cảm thấy mạch máu não của mình căng ra. “Thứ duy nhất mà anh không thể mang lại cho tôi,” Meg nói khẽ. “Sự tôn trọng và sự đảm bảo”

“Ôi trời ơi! Đây là thế kỷ XXI rồi, cô ơi!” Gianni quay ngoắt đi, đứng trước dãy cửa sổ với vẻ mặt tức tối thấy rõ. “Ả nào cũng muốn điều đó cả. Đối với tôi thì chắc chắn họ càng muốn có nó. Cô có thân xác tôi bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu cô muốn. Không có gì khác nữa. Ngay từ đầu tôi đã nói rõ cho cô biết rồi mà. Sự thỏa thuận ấy có gì không ổn nào? Cô là người kinh doanh dày dạn kia mà, Meg. Hẳn là cô đủ sức nhận ra mình đang đang vứt đi một cuộc sống tốt đẹp hơn cả mong đợi mà không nơi nào có được ngoài nơi này. Trở thành tình nhân của tôi, cô sẽ có tất cả từ tôi. Tin tôi đi.”

Không. Không phải là tất cả! Meg gào thét trong lòng, tim cô tan nát. Em muốn anh sống thực với chính mình, trở thành một người không bao giờ anh chấp thuận trở thành - thuộc về em, chỉ riêng em mà thôi. Ý nghĩ đó như những mũi gai nhọn tước xé lời cô. “Cuộc sống này cần nhiều thứ quan trọng hơn là vui vẻ hưởng thụ, Gianni à!”

“Vui vẻ hưởng thụ như chúng ta chia sẻ đây á?” Nhận ra giận dữ cũng chẳng làm Meg thay đổi ý nghĩ, Gianni dịu giọng ra vỏ nuối tiếc. Thay vì bực bội đi đi lại lại, anh nói bóng gió. “Anh không nghĩ vậy, mà em cũng không nghĩ vậy, em biết rõ sự thật là như thế Em là tình nhân của anh, Meg. Đó là một ân huệ mà bao nhiêu phụ nữ mơ ước. Hãy nắm bắt cơ hội sống hạnh phúc trong khi em có thể làm được!”

“Không... không... em cần sự một sự đảm bảo. Em không giống như anh - em không nên chỉ nghĩ đến bản thân mình.” Meg nói, run rẩy vì cố giữ giọng bình thường. “Cha mẹ em ở quê nhà phụ thuộc vào em. Em không thể làm họ thất vọng, Gianni. Họ tự hào về em và cách làm việc của em. Còn anh thì không, không một chút nào, đừng cố làm gì để rồi giễu cợt. Nghe cách anh nói chuyện với bạn anh cứ như công việc của em chẳng khác nào cái thú làm cho mình bận rộn những lúc không làm ấm chăn chiêu của anh. Em không thể ở đây khi biết rằng anh nghĩ như vậy. Em sẽ mất hết lòng tự trọng nếu tiếp tục ở đây.”

Ánh mắt muôn vàn cảm xúc của cô chạm vào anh. Sau một thoáng do dự, Gianni vòng lay ôm vai cô và siết chặt như dỗ dành. Như vậy là quá đủ rồi. Cơn cuồng nộ vẫn còn trong lòng, Meg bật khóc nức nở, khóc vì giận dữ và nhục nhã.

Giọng Gianni trở nên hoà nhã và đầy cám dỗ. “Không, không phải như thế đâu. Mình làm việc tốt với nhau mà Meg. Mục đích và phương thức của chúng ta sẽ bổ sung cho nhau. Nó sẽ phù hợp như những mảnh ghép trong bộ ghép hình. Anh sẽ cố gắng hết sức và làm bất cứ chuyện gì để em được hạnh phúc và để giữ được em ở đây. Ra giá đi - sao cũng được. Anh không muốn mất em.” Anh đặt tay lên vai Meg và nhìn cô, khẽ lắc đầu nhấn mạnh lời nói. Không có dấu hiệu nào đáng ngờ về sự nghiêm túc ấy trong đôi mắt anh. Đây quả là một cú sốc cho Meg, cô cố ngăn nhũng giọt nước mắt chực tuôn ra và ngó anh trừng trừng.

“Anh không muốn mất ư?”

“Tất nhiên là không! Em là nhân viên ưu tú nhất ở Castelfino.” Tinh thần cô phấn chấn trở lại. Nhưng niềm hoan hỉ ấy chẳng được bao lâu khi anh đế thêm một câu khó ưa “ Và em nhận được rất nhiều lợi lộc nữa, tesoro!”

Meg như chết cứng, gượng dậy và nới lỏng vòng tay anh ra, “Nhân viên ưu tú rồi thành tình nhân tuyệt vời, phải không?”

“Hiểu sao cũng được,” Gianni nói, kèm theo một nụ cười khêu gợi. Khi thấy Meg vẫn không nép vào người anh như lẽ ra cô phải thế, anh kéo cô vào lòng, rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh không muốn mất em,” anh dịu dàng lặp lại.

“Với tư cách gì?” Meg hỏi, giọng đanh thép và lạnh lùng.

“Để anh nghĩ xem...”

Những ngón tay Gianni mơn trớn đôi gò má Meg rồi lần xuống cổ, như vô tình lọt vào giữa đường viền cổ áo ngủ mỏng manh và làn da của cô. Ngay lập tức, Meg nhích xa ra, rời khỏi vòng tay của anh. “Anh cứ ở đó mà nghĩ ngợi tiếp, tôi đi thay đồ đây. Sau đó tôi sẽ đi thông báo cho mọi người biết quyết định ra đi.” Giọng cô lạnh lùng, không chút tình cảm. Gianni không cản cô, nhưng giật mình tỉnh lại ngay tức thì. “Sao em phải vội như thế?”

“Bởi vì nếu ở lại đây, anh sẽ cố tìm cách làm tôi thay đổi ý định. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi muốn chữ ký của anh để tôi đi, càng sớm càng tốt.”

“Ồ, cô biết rõ về tôi thế!” Gianni bật cười.

Lúc đó, Meg biết rằng không thể thay đổi ý định được nữa. Cô đã thuyết phục anh lần cuối rồi, và sẽ không bao giờ cho phép mình đề cập chuyện này với anh một lần nào nữa. Nếu để anh phá vỡ thành lũy của cô một lần nữa, cô sẽ mãi mãi đánh mất bản thân. Chuyện đó không thể xảy ra được.

“Tạm biệt, Gianni.” Meg nói, tay đã đặt trên nắm xoay cửa.

Gianni băng qua phòng chỉ với hai sải chân, anh vịn chặt cửa lại, không cho cô mở.

“Không, em phải ở lại.”

Có gì đó gào thét trong Meg. Sao Gianni lại có thể kéo dài sự tra tấn đối với cô như thế chứ? Anh không khác gì một con mèo đang vờn chuột, cho cô hy vọng để rồi giật phăng nó đi.

“Em làm điều này là tốt cho anh thôi, Gianni.”

Gianni phá lên cười, tiếng cười vang dội khắp phòng. “Đừng cổ hủ như vậy chứ, tesoro! Anh hy vọng là em không mong đợi sẽ có lại cuộc sống với cha mẹ mình như trước kia. Em luôn nói với anh rằng công việc làm ăn của họ đang phát đạt từng ngày. Thành công ấy ắt hẳn có được là bởi họ vẫn tiếp tục những kế hoạch kinh doanh mà em đã vạch ra cho họ. Nhưng họ không cần em ở đó nữa. Hãy ở đây với anh, Meg à! Mọi thứ ở Anh đã thay đổi. Cha mẹ em là những người đã trưởng thành, họ tự xoay xở được mà không cần đến em từ thuở em chưa chào đời kia. Họ sẽ chẳng hài lòng khi phải đón em trở về sống chung đâu, bởi họ nghĩ em đã có một cuộc sống mới ở đây rồi.”

Những lời nói đáng kinh ngạc ấy lấn át cả nỗi sợ lìa xa, Meg nhìn anh sửng sốt. “Sao anh có thể nói như thế hả?” Giọng cô nhỏ như tiếng thì thầm nhưng đầy băng giá. “Đúng là cũng không có gì ngạc nhiên khi anh chỉ thích chơi bời, bởi anh luôn nghĩ cha mẹ như là một thứ gì đó sẽ chấm dứt khi con cái đã đủ lông đủ cánh. Nếu cha anh nghe được chắc không thể ngậm cười nơi chín suối vì có đứa con nối dõi này đâu.”

“Đừng động chạm đến cha tôi!” Anh nạt. “Ông ấy chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Mối quan tâm duy nhất của ông ấy dành cho tôi là liệu tôi có cưới được cô vợ trung thành và đáng tin cậy, khác với người phụ nữ ông đã chọn cho mình không thôi. Nhưng tôi thấy ả nào cũng đào mỏ cả.” Những lời sau cùng của Gianni nghe bất cần và cay đắng. Lúc trước giọng nói của anh làm Meg sợ hãi, nhưng bây giờ uy lực đó không còn nữa. Meg chậm rãi lắc đầu.

“Vậy thì tôi thật sự tiếc cho anh, Gianni. Thảo nào anh ‘dị ứng’ với phụ nữ như vậy. Chắc hẳn cuộc đời anh đã bị hủy hoại theo một cách nào đó, từ rất lâu rồi.” Cô nhìn anh chăm chăm, cố gắng hết sức để củng cố niềm tin rằng cô sẽ hạnh phúc hơn khi từ bỏ cuộc sống có anh mà không có gì là chắc chắn. Giọng anh đầy vị đắng chát, vị đắng của những trái ô liu non khi anh phóng tia nhìn nanh nọc về bức chân dung gia đình mình. “Đấng sinh thành của tôi đã làm tôi không còn khả năng yêu thương ai đó và làm cho mình được yêu.” Anh như cố ý xoáy mũi dao vào lương tâm cô.

“Em đi đây, Gianni!” Meg nói, cố giữ giọng nói bình tĩnh.

“Làm như vậy là phạm sai lầm lớn đấy.”

Meg buộc tim mình cứng rắn và đặt tay lên chốt cửa. “Đó là những gì anh nói thôi. Nhưng em thà phạm sai lầm mà được tự do trong một thế giới thực còn hơn là bị nhốt trong một thiên đường khô khan như thế này.”

“Megan... Meg...”

Tiếng gọi hối tiếc của Gianni giờ nghe sao xa lạ, Meg phải xcm xét liệu nó có chất chứa sự chân thành trong ấy không? Nhìn ngắm anh chỉ làm cô thêm đau đớn, suy sụp. Trong chốc lát, có gì đó le lói trong ánh mắt anh đủ để cô nhận ra đây là nỗi thống khổ. Rồi anh lùi bước, thở dài trong nỗi tuyệt vọng.

“Tốt, đi đi. Làm những gì cô thích, chỉ có điều đừng nói lời tạm biệt với tôi, Meg.” Ánh mắt anh cho thấy rõ ràng anh thật sự muốn thế. “Bởi vì giữa hai ta không thể nào có chuyện au revoir [Tạm biệt (tiếng Pháp)]. Chúng ta là của nhau. Nếu tách ra chúng ta sẽ là hai nửa. Chúng ta chỉ là một khi ở bên nhau.”

“Nó chỉ ở trong tâm trí của anh, có lẽ thế.” Meg nói khẽ, và nói thêm với chính mình, nhưng không phải trong trái tim anh...

“Đây không phải là nơi tốt nhất sao?” Dựa vào tường, Gianni lơ đễnh nhìn cô mở cửa. “Đây là nơi trú ẩn bí mật, cuộc sống có ngọt ngào hay không là ở nơi ấy.” Meg cúi đầu và bỏ chạy. Cô chạy thẳng về ngôi nhà nhỏ trong vườn hoa, không cần biết ai nhìn theo. Cô không dám dừng lại bởi lo sợ cơn sóng cảm xúc trong lòng sẽ kéo cô trở về vòng tay anh.

“Đừng lo, Meg à. Em luôn luôn đuợc đón nhận ở đây” Giọng Gianni còn văng vẳng bên tai, theo cô ra sảnh trên và xuống tận những bậc thang lát đá hoa. ‘‘Em sẽ quay về, và anh sẽ ở đây. Đợi em...”

Giọng nói của anh thật quyến rũ. Khi nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ được nghe lại lần nữa, Meg đau đớn như rời từng khúc xương. Nhắm nghiền đôi mắt chống chọi nỗi thống khổ, không muốn mình mềm yếu, cô tiếp tục chạy.