Meg bứt rứt cả ngày hôm nay. Bởi vì công việc của cô là dẫn khách đi một vòng quanh khu vườn mới làm lại và nhà kính trồng hoa trước khi khai tiệc. Làm sao để giữ được bình tĩnh trước hàng tá khách giàu có và sang trọng là điều cuối cùng còn sót lại trong đầu cô lúc này. Trong khi chờ đợi để tiếp dón những vị khách đầu tiên đến chỗ làm việc của mình, đầu cô nóng như sốt vì bao nhiêu là ý nghĩ lởn vởn. Những tên quý tộc và triệu phú ấy chẳng có nghĩa gì đối với cô. Tất cả những gì cô nghĩ đến là chủ nhân của buổi tiệc này. Trong khi cô kẹt bên ngoài vườn, thì Gianni ở bên trong chào đón khách. Anh chỉ cách cô khoảng bốn mươi mét thôi, nhưng cô không thể nào thấy được anh dù chỉ là thoáng qua. Cô nhắm mắt lại và hình dung những gì đang diễn ra bên trong kia. Chắc chắn là Gianni hư hỏng, ăn chơi đang quyến rũ mọi người. Cô biết chính xác dáng vẻ anh, ánh mắt hồn hậu không thể dò đoán, và cả làn da hoàn hảo tương phản với hàm răng trắng bóng của anh. Toàn thân cô như chao đảo vì khao khát, mắt cô mở to trước cảm xúc ấy.
Trong cơn tuyệt vọng, Meg cố tập trung vào thử thách đang chờ đón mình. Cô đếm từng giây một để đến lúc được nhìn thấy Gianni lần nữa. Cô đã thuộc lòng sơ đồ chỗ ngồi trong phòng tiệc. Cô được xếp đối diện với anh và hai thương gia địa phương quan trọng nhất cùng những người đứng đầu các bộ phận đang làm việc cho Castelfino, nhiệm vụ của cô là thuyết phục họ tham gia vào dự án những nhà cung cấp địa phương. Còn Gianni sẽ chăm sóc hai vị khách quyền cao chức trọng ở bên kia bàn bằng khả năng mê hoặc của mình. Một trong hai người đó là cô Ricci. Không cần biết gì về người phụ nữ này, bản năng mách bảo Meg người này thuộc loại không thể ưa nổi. Để nhận được thiệp mời tham dự sự kiện tuyệt vời của Gianni, người phụ nữ này nhất định phải giàu và có mối quan hệ tốt. Nếu cô ta còn đẹp và quyến rũ thì sao nhỉ? Tái mặt vì ghen, Meg rút vào nhà kính, nơi cô cảm thấy an toàn nhất. Gầm gừ một cách bồn chồn, cô nhìn đồng hồ. Phải chờ một tiếng nữa mọi người mới tập trung vào phòng khai tiệc. Meg không biết làm gì để chịu đựng sự trì hoãn này.
Cô cần phải thoát khỏi cảnh lo lắng. Khi những vị khách đầu tiên lác đác xuất hiện ở cổng vườn hoa, một niềm tự hào dâng lên trong lòng cô. Trong lúc cố gắng làm cho mọi người thấy được nét rực rỡ của một khu vườn nghệ thuật, cô không biết thời gian đã trôi qua. Ai cũng thích thú vì có một buổi tối thật tuyệt. Bao nhiêu tiền bạc của Gianni sẽ tùy thuộc vào kết qua buổi tối này, và công việc của cô cũng có thể bị đe dọa lắm, thế nên cô quyết tâm đạt được thành công, không muốn để mình hay ai đó thất vọng. Cô nhẹ cả người vì không ai có cùng ý kiến với Gianni rằng nhà kính trồng hoa xa xỉ tốn kém, cũng không ai nhắc dến mấy chữ “tác hại môi trường”. Tất cả đều thích phần triển lãm tuyệt vời mà cô đã xây dựng, và thích cảm giác thoải mái khi đi bộ trong khu rừng nhiệt đới thu nhỏ này. Meg thanh thản vì biết mình đã làm đúng. Đến lúc vài vị khách cuối cùng vào phòng tiệc, cô có thêm một lý do nữa để gặp mặt Gianni. Cô trông mong đến lúc được báo với anh rằng mọi thứ đã diễn ra một cách tốt đẹp như mong đợi. Một buổi tối mùa hè nóng nực và hình ảnh anh đứng trên ban công đã làm nỗi sợ hãi gây ra hậu quả của cô tan biến trước cơn khao khát anh. Toàn thân cô bây giờ thèm muốn anh hơn bất cứ món ăn nào. Cô đỏ ửng lên vì phấn khích cũng như vì thành công vừa rồi.
Tầng trệt của lâu đài chật cứng vì hàng trăm người chen chúc. Meg đưa mắt quét một vòng đám đông, tìm kiếm hình dáng không thể nhầm lẫn của một người. Cô mỉm cười khi nhận ra Gianni. Anh đang làm việc và có vẻ anh gây ấn tượng một cách dễ dàng. Những người phục vụ mặc chế phục nhanh nhẹn đi qua đám đông, kiểm tra sâm banh, mang ra những khay bạc to đùng đầy các món ăn nhẹ, không ai được phép đứng quanh đây mà không cầm một món gì dó. Gianni là một chủ nhà phóng khoáng, nét quyến rũ nổi tiếng của anh khiến cho không khí buổi tiệc luôn sôi nổi. Meg có những năm giây nhìn ngắm anh nỗ lực hết mình trước khi thử thách của cô bắt đầu. Tiếng cổng buổi tối vang lên và những người phục vụ bắt đầu hướng dẫn mọi người tiến vào phòng tiệc lộng lẫy với trần nhà cao ngất. Mặc dù mọi người đều mỉm cười với cô và nhiều khách nam ra hiệu để cô vượt qua họ, nhưng Meg lắc đầu. Cô nán lại, cẩn thận để tất cả khách vào phòng tiệc trước mình.
Đột nhiên Gianni đứng bên cạnh cô lúc nào không hay. “Sao vậy?” Thật là nhẹ nhõm khi không còn phải mỉm cười với khách nữa, Meg khó lòng kìm được cảm giác thật sự của mình.
“Tôi thấy lúng túng quá! Tôi không quen ai cả.” Cô vụng về nói.
Anh xua thái độ của cô bằng một cái khoát tay.
“Cô quen tôi, thế là đủ.”
Anh nhấc vạt áo khoác lên, phô ra chiếc áo gi-lê vừa vặn với thân hình và chiếc áo sơ mi trắng như tuyết bên trong. Tim Meg đập rộn ràng. Tất cả những lời lịch thiệp, quyến rũ và dí dỏm cô chuẩn bị để nói trốn biệt dâu mất. Trong cơn bối rối, cô chỉ còn nước nhìn anh đăm đăm. Chiếc sơ mi bảnh bao làm nổi bật làn da và đôi mắt thăm thẳm của Gianni. Anh mỉm cười với cô, để lộ hàm răng trắng muốt đẹp rnê hồn. Meg cảm thấy một cơn thèm muốn rộn lên trong lòng. Giật mình nhận ra không phải chỉ có mình cô cảm thấy thế. Đằng sau vẻ lịch thiệp ấy, cô cảm nhận được điều khác trong anh. Đó là thèm muốn trần trụi và sống sượng. Cảm xúc của cô mệt đừ vì không kiếm soát nổi. Bỗng dưng cô muốn nhào về phía trước, để những ngón tay mình được vò những lọn tóc xoăn rối bời của anh và hôn anh lần nữa, mà không cần một câu hỏi nào.
Thay vì thế Meg đỏ mặt, đưa mắt nhìn xuống đất và chà chà chân trên nền đất để đánh trống lảng. Gianni biết cách ban thưởng bằng một cái chạm đầy cám dỗ. Anh chậm rãi bước tới gần và đưa tay lên ôm trọn hai má cô.
Meg ngẩng đầu lên. Đôi mắt họ giao nhau trong cái nhìn hoàn toàn không phù hợp với một nơi trịnh trọng. Nhưng Gianni Bellini chẳng nghĩ gì về bữa tiệc nữa, bằng ánh nhìn, anh thách Meg dám nhúc nhích. Cô không dám. Thay vào đó cô vui sướng tận hưởng sự vuốt ve khi ngón tay anh lướt nhẹ qua quai hàm cô, tạo ra những mơn trớn mạnh mẽ và tuyệt vời. Nếu đó là cái vuốt ve của một người đàn ông khác, cô sẽ rụt lại. Nhưng đây là Gianni. Cô mỉm cười và anh cũng thế.
“Tôi chưa bao giờ thấy một phụ nữ nào đáng yêu hơn,” anh lẩm bẩm, “Hay ăn mặc đẹp hơn thế này.”
Meg máy môi, nhưng lời nói như đông cứng lại trong đầu. Cô chà tay lên nếp gấp trên chiếc váy lụa, cô nặn ra một nụ cười. May thay, mấy sợi cơ quanh miệng vẫn hoạt động mặc dù những phần còn lại trên thân thể cô đã bị Gianni ‘điểm huyệt’. Cô chỉ còn nước hy vọng những biểu hiện này nói hộ lòng cô. Ý nghĩ ấy khiến cô mỉm cười.
“Hay đấy! Cô không cần phải làm gì, chỉ cần mỉm cười thôi là sẽ trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian, Megan à.”
Chẳng thể vuốt ve lâu hơn được, Gianni ngừng lại, và tim Meg chùng xuống. Gianni cầm lấy cánh tay Meg, ngón tay chầm chậm trượt qua cẳng tay, xuống tới bàn tay cô, rồi anh nghiêng đầu về phía phòng tiệc. “Và bây giờ, thưa cô Imsey, chúng ta sẽ...?”
“Tôi rất vui lòng, Signor Bellini.” Meg mỉm cười, những lời cô nói xuất phát từ cảm xúc thật sự.
Tâm trí cô quay cuồng khi theo Gianni tới phòng tiệc. Sự gần gũi của anh khiến cô như say thuốc. Làm sao cô có khả năng nói năng lịch thiệp suốt buổi tối trong khi bị cảm giác này bủa vây kia chứ? Cô căng thẳng đến mức không dám liếc nhìn Gianni, chỉ cố lạc quan hơn. Cô ngượng ngùng vì anh quá tuyệt vời. Anh là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng thấy. Và có vẻ mình cũng gây ấn tượng được với anh tối nay, cô nghĩ ngợi và đỏ mặt. Gianni sẽ nghĩ gì nếu biết cảm xúc của cô nhỉ? Mặc dù cô kiên quyết chống cự lại đôi mắt ướt và bàn tay cám dỗ ấy, ánh nhìn và sự vuốt ve của anh vẫn chiếm hết tâm trí cô.
Meg lại mơ tưởng đến việc hôn Gianni lần nữa. Ý nghĩ làm cô ngượng đỏ cả mặt, Gianni nhận ra ngay.
“Đừng lần khần nữa! Có chuyện gì thế? Phải chăng đã bị ông khách nào quyến rũ trong lúc cô dẫn họ đi quanh vương quốc nhiệt đới của cô à?”
Tim Meg đập càng nhanh. Trên đời này chỉ có duy nhất một người quyến rũ nổi cô thôi, và đó chính là anh.
“Đừng nói với tôi là có gã dê xồm nào vừa làm chuyện mất lịch sự với cô nhé?” Gianni nói một cách hăng hái.
“Không! Mọi người đối xử tốt với tôi mà. Chỉ hơi lo lắng rằng nước Ý đầy rẫy những tên Don Juan chuyên phát mông, nhưng thật may mắn, hoá ra không phải như vậy, tuy nhiên...”
Cô dang nói dở dang thì ngưng lại, ré lên, mắt cô mở to sửng sốt. Tay Gianni đã trườn xuống mông cô và bóp một phát. Vừa mỉm cười gật đầu chào những vị khách đi ngang qua để đến phòng tiệc, anh vừa nghiêng người lại gần Meg hơn và thì thầm.
“Thật xấu hổ nếu cách cư xử của mọi gã đàn ông đêm nay đều khiến cô thất vọng, mio dolce!” Anh làu bàu. Với một cái nháy mắt khó đoán nổi, anh bỏ tay ra khỏi người cô, chuẩn bị vào chỗ của mình ở bàn chính.
Meg không buông xuôi ở đây được.
“Đừng bỏ tôi chứ, Gianni!” Mấy từ này thoát ra bất ngờ đến nỗi cô không kịp kìm lại. “Tôi không thể bị bỏ ngang thế này được.”
“Tất nhiên là được.” Tay anh lại hướng về phía cô, nhưng lần này chỉ là một cái vỗ thân thiện như động viên mà thôi. “Vào trong và ngồi xuống. Có nhớ tôi đã ấn tượng thế nào khi nghe cô nói ở Triển lãm Hoa Chelsea không? Hãy nghĩ đến chiến thắng tuyệt vời của cô. Tập trung vào những thành tựu mình đạt được, đừng để ý đến lo lắng. Nếu việc hôm nay mà hỏng, thì xem lại trình độ chuyên môn của cô nhé,” anh nói với vẻ hài hước khô khan, rồi thình lình ghé sát vào Meg đến mức hơi thở anh thoảng ngay bên tai cô. “Cô có nhiều thứ đáng tự hào hơn những người nổi tiếng này đấy.” Anh lè nhè. Đoạn xoa xoa cùi chỏ cô, anh biến mất.
Meg há hốc miệng. Lẽ nào đó là sự thật? Đầu óc cô quay cuồng với những gì Gianni vừa nói. Thân thể cô như bốc cháy trong cơn khao khát anh ngay từ lần gặp đầu tiên ở Chelsea. Bây giờ cô lại bốc cháy vì một lý khác nữa. Cô có việc phải làm, và nó là mục tiêu của cô. Giúp Gianni xúc tiến những kế hoạch của anh về Castelfino cũng là đảm bảo cho cô một tương lai ở lâu đài này. Có khi anh còn đặc biệt biết ơn cô nữa ấy...
Những lời tâng bốc của Gianni thật sự có hiệu quả. Meg bước đi trong phòng tiệc, đầu ngẩng cao trong sự cổ vũ tinh thần của anh. Khi cô lướt nhìn dám đông toàn những người châu Âu có tầm ảnh hường nhất, chỉ có một người khiến cô phải nhìn thôi. Gianni thể hiện tất cả những sở trường của mình. Cao ráo và tao nhã, anh đứng sau ghế ngay giữa chiếc bàn ăn dài 15 mét, đang chuyện trò với mọi người. Meg thèm được nếm trải kỹ năng chiều khách của anh. Cô rạo rực chờ đợi giây phút để được ngồi đối diện với anh, nhưng đám đông trước mặt cô di chuyển chật vật chậm chạp. Họ thích thú với những bức chân dung bằng kích thước người thật của gia đình Bellini treo trên tường. Meg thỏa thích ngắm nhìn Gianni từ xa khi anh bàn luận với khách của mình một cách chuyên nghiệp. Cô đã không được thưởng thức kỹ năng của anh lâu hơn. Chắc anh có cảm giác cô đang nhìn anh bởi vì đột nhiên anh dừng lại và gửi một nụ cười sang cô.
“Thưa quý vị! Lời đầu tiên, xin cảm ơn nữ Quản lý hoa viên lâu đài Castelfino, cô Imsey. Ngoài những công việc thường ngày của mình, toàn bộ nghệ thuật hoa trang hoàng quanh quý vị tôi nay đều do chính cô làm.” Nói xong, Gianni bắt đầu vỗ tay. Các vị khách vỗ tay theo. Tất cả đều nở nụ cười thân thiện với Meg, dù thực chất đó chỉ là điệu cười hạ cố. Meg cố hồi hộp đứng lên trong ánh đèn chiếu lung linh, muốn chết vì lúng túng, nhưng rút lui không phải là lựa chọn lối nay. Gianni rất thích tác phẩm của mình, anh đang nói cho mọi người biết thế. Có lẽ mình giỏi như anh ấy nói thật. Cô tự nhủ. vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, cô đứng thẳng người hết mức và ưỡn ngực lên.
Đám khách ồn ào đang bao vây cô giờ dạt ra mở đường như một phép màu. Meg thêm tự tin, sải bước thẳng đến bàn ăn. Cô vừa đến nơi, một anh phục vụ kéo ghế ra giúp, đợi cô ngồi xuống thì cầm cái khăn ăn hồ cứng từ đĩa lên, giũ cho thẳng và đặt lên đùi cô. Gianni quan sát toàn bộ diễn biến với niềm vui thật sự.
“Tôi đã nói là cô sẽ trở thành ngôi sao trong đêm triển lãm của tôi mà, Megan,” Anh nói nhỏ.
Một cặp hơi mập, mặt đỏ au lạch bạch ngồi vào chỗ của mình, làm gián đoạn cuộc đàm thoại của hai người, Meg không kịp đáp lại nữa, chỉ cười bối rối.
“Anh không thể để những cô gái được yên một phút sao, Gianni?” Người đàn ông khò khè một cách vui vẻ.
“Chừng nào anh mới có ý định lập gia đình như chúng tôi, sau tất cả những đống nợ và trách nhiệm ngất ngưởng của anh?” Người phụ nữ thêm vào rồi ngồi xuống ghế cạnh Gianni. Đây chắc chắn là quý cô Ricci. Meg những tưởng cô ta là một siêu mẫu trẻ trung, ngược lại, cô ta là một phụ nữ đứng tuổi, mặt trang điểm phấn dày cả tấc và nặng chắc cũng bằng hai chục hòn đá cộng lại. Meg thở phào nhẹ nhõm. Mặc cho quý cô Ricci thể hiện sự kiêu kỳ của mình, Meg nở một nụ cười ấm áp đặc biệt dành cho cô ta. Gianni đằng hắng nhẹ. Luôn luôn vui mừng vì có lý do để nhìn anh, Meg ngó sang bên kia bàn. Gianni nhìn cô với một nụ cười, khoái chí, cái nhìn của anh như bảo cô giữ bí mật.
“Không bao giờ, nếu phải trả lời về vấn đề này.”
Vẻ mặt Gianni rút hết hơi thở của Meg. Không nghi ngờ gì nữa, anh đã có ý nói như vậy. Đây là một lời nhắc nhở kiên quyết. Tặng cô một cái nháy mắt như bảo cô giữ bí mật, anh chào đón những vị khách này bằng nét hấp dẫn đặc biệt của mình. Meg cố không nhìn nhưng không thể nào bỏ ngoài tai những cuộc đàm thoại của họ, và ngay lập tóc cô rơi vào một cảm giác pha lẫn giữa sửng sốt và ngưỡng mộ. Gianni có thể làm cho những ngôn từ của mình trở nên thuyết phục y như vẻ mời gọi của anh. Cô phải nói là thán phục anh về điểm này. Giá cô cũng có thể mê hoặc người khác dễ dàng như thế thì cô đã vực dậy vườn ươm Imsey trong vài phút chứ không phải vài tháng. Cô sẽ có thời gian tập trung vào công việc riêng của mình. Cô đã có thể nhận công việc ở hoàng gia ... nhưng nếu thế thì cô đâu có gặp được Gianni...
“Anh không định giới thiệu ‘bạn’ mới của anh cho chúng tôi một cách đàng hoàng sao, Gianni?” quý cô Ricci đột ngột nói to. Cô ta không muốn bị lái sang chuyện khác ngoài việc tra xét Meg, và nhìn cô như thể cô là thứ cặn bã tìm thấy trong mấy cái trung tâm săn sóc sắc đẹp. “Mặc cho chúng tôi vật vã để nhớ hết tên những phụ nữ của anh mà tôi thật sự chẳng biết là ai thì anh vẫn sẽ tìm được thêm một cô khác trước khi buổi tối kết thúc cho coi. Tôi cá đấy.”
Meg không biết phải làm gì. Cô ước sao có thể nghĩ ra được những lời thật cay độc, nhưng vụ làm ăn này quan trọng đến mức không nên để cơn nóng giận lọt vào. Cô nóng mặt và ngồi co rúm trên ghế nhung Gianni đi thẳng đến bên cạnh để ‘giải cứu’ cho cô. Anh đứng thẳng lên với vẻ hiên ngang. Mọi người xung quanh thở gấp. Với chiều cao trên một mét tám mươi, trông anh nổi trội hơn hẳn các vị khách. Ngay lúc này, anh đang vận dụng hết thân hình cường tráng của mình để tập hợp những điều muốn nói.
“Đó chỉ là ý nghĩ của cô thôi, thưa cô Ricci!” Gianni nghiến răng, đôi mắt cám dỗ đen sẫm lại. “Bây giờ tôi có quyền ở đây, tôi quan tâm hàng đầu đến mảnh đất Castelfino. Toàn bộ những thứ khác không quan trọng. Toàn bộ nhé! Trong lúc này, nếu có chơi bời thì tôi sẽ làm thật bí mật.”
Câu nói ấy không làm thỏa mãn những kẻ quấy nhiễu. Họ cười ồ lên. “Ôi không, anh sẽ không bao giờ thay đổi dâu, Gianni! Thật tội nghiệp cha anh đã không hiểu anh và không nhận ra sự thật. Lẽ ra phải có ai đó nói cho ông ấy biết. Cái lối sống vội của anh sẽ làm tan nát vùng đất xinh đẹp này, và anh thậm chí còn không thèm cho ông ấy một đứa cháu trai để nối dõi trong lúc ông ấy còn sống!” Mụ Ricci cười hô hố.
Tới lúc này thì Gianni bực mình thật sự. Meg thấy nét mặt anh có sự thay đổi rõ rệt. Nghe những lời đụng chạm tới cha mình, anh thở một hơi dài bực bội và hất cao cái cằm cứng như đá hoa cương vẻ thách thức.
Mấy sợi cơ quanh cổ anh căng ra. Giận dữ loé lên trong đôi mắt anh. Vị khách này đã tìm được điểm yếu của anh đằng sau vỏ bọc ngọt ngào.
Anh nhìn xuống cô Ricci qua chiếc mũi quý tộc của mình và buông một câu trả đũa.
“Chuyện này dễ thôi mà.” Anh lạnh lùng. “Ngay khi những dự án dành cho vùng đất Castelfino khởi động trơn tru, tôi sẽ kết hôn. Và tôi sẽ rất vui nếu cô tôn trọng một chút nữ Quản lý hoa viên của tôi, Signora.”
Cách cư xứ của anh thật tuyệt, nụ cười vẫn lịch sự như thuở nào. Ngoài những chi tiết đó, toàn thân anh cứng đơ và mấy khớp ngón tay của anh trắng bệch nắm chặt chiếc ghế. Cảm giác vừa lo âu vừa sợ hãi chạy trong mạch máu cô. Mụ Ricci không thấy sợ gì cả.
Mụ ta cười thật to.
“Anh sẽ kết hôn hả Gianni? Anh sao?”
“Naturalmente [Đương nhiên (tiếng Ý)]. Truyền thông có ý nghĩa vô cùng trong gia đình tôi. Tôi phải có một đứa con, bằng mọi giá.”
Trong một thoáng lóe lên, Meg thấy cái giá mà anh sẽ phải trả đắt vô cùng. Những lời của anh như những mũi tên giận dữ thấy rõ. Xuyên qua mụ Ricci như xuyên qua một trái bong bóng. Meg xìu xuống trước giọng điệu của anh, mặc dù cơn thịnh nộ của anh không phải chĩa vào cô. Ngay lúc anh nhận thấy phản ứng của cô, anh ngồi xuống và gọi rót rượu. Từ bên kia bàn, anh dành cho cô những lời nói, tuy không ai chú ý nhưng cũng đủ làm cô vui sướng phát điên.
“Không sao dâu, Megan. Vui vẻ lên, mục đích tối nay là để mọi người có cơ hội vui vẻ, đừng quên điều đó!”
Thấy cô mỉm cười, tâm trạng của Gianni khá hơn. Đây không phải là câu lạc bộ đêm ở Rome hay New York mà là một buổi tiệc, chỉ thế thôi. Anh đã làm đúng sở trường của mình. Có thức ăn hảo hạng, rượu nho và một cô gái hấp dẫn nhất trần gian ở phía đối diện. Mỗi lần nghe anh nói, gương mặt xinh đẹp của Meg bùng lên một sự hứa hẹn thể hiện rõ trên khắp người cô. Ánh nến chờn vờn trên làn tóc gợn sóng màu nâu mật của cô, hắt lên những ánh lấp lánh màu vàng đồng. Cử động của cô dịu dàng như cơn gió thoảng, mời gọi anh với bao nhiêu ý nghĩ đến niềm hoan lạc đang chờ đón.
Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, anh thán phục nghĩ, nhưng hôm nay cô ấy cư xử như một quý cô thanh lịch đến hoàn hảo. Anh lại mỉm cười khi cô bị rơi vào một cơn hoảng sợ nhất thời khác. Chiếc khăn ăn của cô trượt xuống sàn nhà bởi bề mặt trơn bóng của chiếc váy cô mặc. Nhấc chiếc khăn vuông thêu kiểu Ả Rập khỏi lòng mình, anh thảy nó sang cho cô trong tiếng sột soạt của tấm vải được hồ cứng.
“Không sao, Megan. Cô có thể dùng khăn của tôi.” Mắt anh lấp lánh. Cô phản ứng bằng khuôn mặt đỏ ửng, và cảm ơn anh. Gianni thích điều đó. Anh chưa bao giờ phải cố gắng trong việc gây ấn tượng với phụ nữ, nhưng trong đầu anh bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ cám dỗ. Anh cảm thấy một niềm thôi thúc biến buổi tiệc này thành buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. Những lúc như thế này thì nên đi xa hơn một chút.
Có tiến bộ đây! Anh nghĩ, lưu ý cách Meg nói lời cảm ơn anh. Những bóng hình nhảy múa hắt ra từ ánh sáng của những ngọn nến lung linh làm nổi bật khe ngực sâu gợi tình của cô.
Mặc dù căn phòng ấm áp nhưng hai núm vú cô đã nhô cứng lên dưới làn vải lụa mềm mại của chiếc váy cô mặc. Thân thể Gianni nóng bừng. Một ý nghĩ khác lại hình thành trong tâm trí hoạt động không ngừng nghỉ của anh. Cô ấy tham vọng. Anh muốn chiếm hữu xác thịt cô. Có thể đó là cách làm cho cả hai cùng thỏa mãn. Nụ cười lịch lãm của anh gây cảm xúc mãnh liệt. Buổi tiệc làm ăn chán phèo này đã cho anh những ý tưởng thật hay. Biến đổi từ một tên ăn chơi sang một anh chàng quý tộc là một bước tiến vượt bậc mà có thể coi đó là một sự hy sinh to lớn nhất trong cuộc đời của anh.