Về mặt lý thuyết, Meg thích ý tưởng ấy. Nhưng thực tế cô thấy lo ngại cho những bữa tiệc do một kẻ ưa đàn đúm như Gianni tổ chức, cảm giác không khác gì tuần đầu tiên ở Triển lãm Hoa Chelsea.
“Tôi không thể cãi anh chuyện này,” cô nói nước đôi.
“Tôi rất vui mừng, Megan à!” Anh tặng cô một nụ cười tinh ý. “Lúc nào cũng được, cô có thể nghỉ cả ngày để mua sắm và tìm một vài bộ đồ phù hợp.”
Meg cựa quậy không yên trên ghế. Cô chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc sắm áo quần, ở nhà, tiền bạc luôn eo hẹp nên cô thường thiên về hướng mua những thứ bền chắc hơn là hợp thời trang.
“Không cần phải phung phí nguyên một buổi chiều đẹp đẽ để mua sắm đâu. Tôi sẽ vào thị trấn trong ngày nghỉ sắp tới của mình.”
Gianni lộ vẻ ngạc nhiên thích thú trước quyết dịnh của Meg, nhưng những lời kế tiếp làm anh không hài lòng chút nào.
“Hay là... tôi có thể mặc tạm váy ngắn với cái áo khoác mà tôi mặc hôm đến đây” Meg nói, nhẹ nhõm với ý nghĩ cô sẽ tránh được ‘vấn nạn’ mua sắm. “Trông nó dễ thương và lịch sự.”
Gianni thở mạnh, vẻ băn khoăn “Megan à! Nó màu đen mà! Bộ đó cũng hợp với họp hành, nhưng tôi đang tổ chức một bữa tiệc. Và không ai trong số nhân viên của tôi ‘mặc tạm’ cả. Cô cần một món đồ mới tinh và quyến rũ... ừm, phù hợp với đôi mắt xanh này, tôi nghĩ vậy. Ừ, nó sẽ tôn vinh một cách hoàn hảo những màu sắc khác trên thân hình cô. Còn về phong cách thì, cái váy cô mặc hôm đến đây được đấy, rất đẹp” Anh lặp lại ra chiều thích thú. “Nó phô được toàn bộ vẻ đẹp của cặp giò cô.”
“Cả anh lẫn những vị khách của anh không nên thích thú với cặp giò của tôi,” Meg gượng gạo nói.
“Tôi là đàn ông mà. Cô để ý thấy điều đó từ lâu rồi phải không?” Gianni đáp trả vẻ mặt không hài lòng của Meg bằng một nụ cười đắc thắng. “Cô là người phụ nữ duy nhất đảm nhận vị trí quản lý ở đây. Tôi phải có một vài niềm vui nho nhỏ trong đời mình chứ. Việc ngắm cô nâng váy như một nàng công chúa sẽ bù đắp cho sự từ bỏ thú vui trong những hộp đêm Horence của tôi, và làm cho nhà này tràn ngập những tên thương gia mập ú, nhàm chán, Megan.” Khi Gianni nói tới đây, khả năng nhận thức của Meg bay vèo qua cửa sổ. Cô phải vận dụng hết sức lực đó giữ mình khỏi rơi vào hàng ngũ hậu cung của anh. Có đoán hẳn anh đã nhai đi nhai lại câu chuyện tương tự với mỗi cô gái mới mà anh gặp mỗi đêm. Nhưng sự thực ấy rất dễ bị quên lãng trước những lời nói, ánh mắt thẳng thắn và dáng vẻ đậm chất Địa Trung Hải kia. Meg tự cảnh tỉnh rằng dó là những điểm chết người. Gianni đang làm cô mềm lòng, làm cô suy yếu trước khi tiến đến hạ gục cô...
Meg biết cô phải gắng biến niềm thích thú của anh thành lợi thế của mình. Lấy hết sức bình sinh, cô cố nói một hơi mạch lạc.
“Làm đại diện cho anh là một cơ hội lớn để tôi thể hiện những kỹ năng của mình trước nhiều đối tượng khách khác nhau. Tôi sẽ đặt quan hệ với những người có thể có ích cho cả hai ta. Đây là một ý tưởng tuyệt vời. Anh có gợi ý nào về việc ăn mặc của tôi không?”
Đây là lần thứ hai lời nói của Meg làm Gianni sửng sốt thấy rõ. Ánh nhìn của anh bớt cám dỗ, mà nhuốm màu cảnh giác nhiều hơn.
“Ừm... Tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ tôi đã đánh giá nhầm cô đấy, Megan. Nếu cô không giỏi về khoản áo quần lắm thì cần có chuyên viên tư vấn. Tôi sẽ không mạo hiểm để cô tự đến những cửa hàng mua sắm, dù nó sang trọng cỡ nào đi nữa. Cô có khả năng biến một bao khoai tây trở nên hâp dẫn, nhưng chuyện trang phục thì khác hoàn toàn. Khi tôi tổ chức tiệc, lâu đài Castelfino phải thật sự ấn tượng. Những nhãn hiệu thiết kế sang trọng sẽ làm cho cô trở thành người phụ nữ đáng được nhìn ngắm.”
Gianni đứng lên và đi vòng ra sau bàn, ngồi vào shế. Sau khi nói nhanh yêu cầu của mình qua hệ thống liên lạc, anh khoanh tay trên bàn làm việc. Ở vị trí đó, cả con người anh toát lên sự viên mãn thành đạt. Meg chỉ biết trố mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông gợi tình biến thành đại gia, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng nhẫn tâm ấy cũng không che giấu nổi tâm hòn thật sự lấp lánh bên trong.
“Rồi, có một vài cửa hàng thời trang thượng hảo hạng rất đáng tin cậy ở Florcnce. Tôi có tài khoản ở tất cả các cửa hàng này...” Gianni mở ngăn kéo bàn làm việc, lôi ra một bìa hồ sơ, thả xuống bàn và hồ hởi nói “...tôi thường gửi phụ nữ đến đó để tha hồ mua sắm đồ đẹp.”
Meg hy vọng Gianni đang nói đến đồ công sở cho các nữ nhân viên của anh. Gianni lấy tờ đầu tiên trên tập hồ sơ, khóe môi nhếch một nụ cười bí hiểm như trêu ngươi khiến Meg vô cùng băn khoăn.
“Bất cứ chỗ nào trong số này cũng sẽ làm cô hài lòng với một bộ cánh hấp dẫn nhưng vẫn phù hợp.”
Gianni đẩy tờ giấy sang. Meg nhặt lên, trên dó in ngay ngắn tên họ của một loạt các nhà thiết kế mà trước đây cô mới chỉ trông thấy trong những tờ tạp chí bóng loáng ở phòng nha bên Anh. Cô nhìn trân trối, tự hỏi làm sao mình dám bước qua thềm những cửa hàng trên danh sách này.
“Có ý kiến gì không?” Gianni lơ đãng hỏi.
Meg không biết diễn tả thế nào. Những món nợ của cha mẹ đã gián tiếp cho cô cơ hội tìm được một công việc như mơ. Bây giờ cô vừa thăng tiến tới một vị trí tốt hơn, không biết trong tương lai nó có làm cho cô điêu đứng không nữa?
“Mấy chỗ này có vẻ... đắt quá,” Cô ý tứ nói.
“Cô không nghĩ là tôi có thể mở tài khoản ở những nơi hoàn hảo à?”
Meg mím môi. Cô đã một lần thuyết phục được Gianni không ‘đì’ cô. Nếu lần này cô từ chối, chưa chừng anh sẽ đổi ý. Nỗi sợ hãi ánh mắt khinh bỉ của những cô bán hàng chảnh chọe dang vật lộn với nỗi khiếp sợ về sự nghèo khó. Cô đã thấy nghèo khó làm tan nát nhiều cuộc đời như thế nào. Cô không thể đối mặt với nó lần thứ hai. Khoản thù lao làm việc trên đất Castelfino sẽ trở thành một khoản tiền ‘ấn tượng’ khi được gửi về nhà hàng tháng.
Mặc dù vườn ươm cây giống của gia đình Imsey đang phát đạt nhưng Meg biết khoảng cách giữa an nhàn sung túc và tai họa thật mong manh. Mẹ và cha cô đã chao đảo như đi trên dây trong một thời gian dài. Cô muốn chắc chắn rằng họ phải có một khoản ngân quỹ đủ để chống chọi với những tai ương mà họ có thể vướng vào trong tương lai. Công việc này là một cơ hội lớn để xây dựng tổ ấm cho gia đình. Nhờ nó, cô chắc rằng phá sản sẽ không rình rập quanh mình.
“Tất nhiên là không, tôi chỉ lo lắng chi phí thôi,” Cô thú nhận. “Tôi cần từng đồng một trong khoản thù lao của mình. Những cửa hàng mua sắm trên danh sách này có khi còn tính phí nhìn ngó vào cửa sổ đấy chứ!”
Gianni chồm người qua bàn, nhăn trán. “Thế mới cần dùng đến những tài khoản, Megan. Mọi thứ sẽ được tính tiền cho tôi. Cô không phải trả một đồng nào hết.” Anh dùng cách nói chậm rãi, rõ ràng thường dùng để nói với con nít.
Meg hầu như trút dược gánh nặng. Rồi cô chợt nhận ra mình đang bước thẳng vào cạm bẫy. Miếng mồi như mật ngọt, nhưng cô có lý do đặc biệt để không ăn. Chính xác là Gianni sẽ muốn cô biết ơn như thế nào đây? Thân thể cô khao khát dược tiến gần đến anh hơn nữa, khao khát mãi không thôi. Điều này sẽ cho anh một cơ hội vàng để cám dỗ cô hơn nữa. Vì thế lý trí cô kiên quyết giữ mình. Kinh nghiệm với bạn trai cũ Gavin giúp cô hiểu thấu đàn ông rồi. Đàn ông không bao giờ để người phụ nữ tiêu tiền của anh ta được quyền lên tiếng. Chấp nhận sự hào phóng của Gianni có thể dẫn đến nhiều rắc rối...
Một lần nữa, Meg nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, đầy nhục cảm của Gianni. Sẽ chẳng chết ai nếu đón nhận sự hào phóng của anh, thân xác cô thủ thỉ. Một nụ cười làm gương mặt cô nóng bừng, cô nhìn lên, rời mắt khỏi danh sách trên tay.
“Như thế là hơn cả những gì tôi mong đợi, anh thật tử tế Gianni,” Cô nói và được ban tặng một tiếng cười làm lòng ấm áp, an tâm. Nó cho cô đủ nghị lực để một lần nữa đối mặt với ánh mắt tò mò của những cô trợ lý quyến rũ đáng sợ bên ngoài. Cho rằng Gianni đã nói xong, cô đứng dậy. Nhưng vừa cô quay đi, anh liền nhìn đồng hồ.
“Khoan đã, tôi định dến văn phòng ở Florence. Tôi có thể cho cô quá giang. Trong khi tôi bận công việc, cô cứ đi mua sắm. Xong xuôi gặp nhau, tôi sẽ chở cô về.”
Meg dừng bước, muốn tan chảy vì những lời Gianni nói. Được ở riêng với anh trong văn phòng này là một chuyện, đi với anh lại là chuyện khác.
“Tốt, nh... nhưng tôi phải thay đồ đã!” Cô lắp bắp, sắp ra đến cửa.
“Không có thời gian đâu. Trông cô tuyệt như vốn dĩ thế,” Gianni nói, nhưng Meg nhận thấy thật ra anh đâu có nhìn cô.
“Còn công việc của tôi nữa. Tôi không thể tự dưng biến mất mà không nói gì với nhân viên của mình, Gianni à! Sao anh không chuẩn bị xe trong khi tôi quay về và hướng dẫn một số điều cho máy anh làm vườn nhỉ?”
Gianni nhe răng cười và rút một chùm chìa khoá kêu leng keng ra khỏi túi quần. “Ồ, không đâu, cô không phải làm thế đâu! Tôi biết tỏng phụ nữ đi rồi. Nếu tôi lơ là, cô sẽ chạy thẳng về cái nhà tranh kia và ở đó trì hoãn tới hai giờ đồng hồ chứ chẳng chơi, mà tôi thì đã sẵn sàng, tôi sẽ đi cùng, theo sát cô từng bước.”
Meg không định ngăn cản. Sự hiện diện của anh khiến tâm hồn cô reo vui đầy hy vọng. Gianni theo sát khi Meg về vườn hoa và hoàn tất việc kiểm tra một cách kỹ càng. Meg biết là Gianni nhìn cô suốt, ánh mắt chăm chú chạy khắp người cô như giọt thủy ngân. Nó chỉ trôi tuột đi mỗi khi cô cố tình bắt cho được ánh mắt anh.
“Vườn ươm Imsey ra sao trong khi cô thích thú làm việc ở Ý thế này?” Gianni hỏi. Lúc ấy họ đang bước ra khỏi vườn và đi đến chiếc xe của anh.
“Tôi gọi về nhà mỗi ngày để biết tình hình. Tất nhiên là bằng điện thoại di động của tôi,” Meg nhanh chóng chú thích để anh không nghĩ cô làm cho anh thêm nợ. “Mẹ và cha tôi nói họ đang đối phó nhưng tôi vẫn thấy lo lắng. Tôi sợ họ không cho tôi biết sự thật Chuyện xảy ra lần trước cũng bắt nguồn từ đó.” Cô cắn môi.
“Nghe có vẻ hơi lạ khi cô chọn làm việc xa nhà trong khi cô luôn hết lòng với họ.” Gianni bứt một cọng cỏ trang trí khi đi ngang qua và vò nát mấy lá mầm trong tay mình.
“Tôi phải làm thế.” Meg nhìn mớ lá mầm bị vò nát trong tay anh, nhớ lại. “Việc cha anh đồng ý tuyển tôi vào là một cơ hội tuyệt vời. Giúp cha mẹ tôi thành công làm tôi thêm tự tin trong việc tìm kiếm thử thách mới. Tôi có thể tự đi trên đôi chân mình và bắt đầu xây dựng lại sự nghiệp.” Cô nói chậm lại, nhớ về một dấu ấn giúp khởi động cuộc sống mới của cô. Đó là cái đêm ở Chelsea, lần đầu tiên cô gặp Gianni, rồi mơ tưởng đến anh suốt mấy tuần kế tiếp. Tới khi được mời làm việc ở đây, cuộc sống của cô đã thay đổi hoàn toàn, bây giờ cô đang đi giữa Tuscan, sánh bước bên anh. Một giấc mơ có thật... gần như vậy. Meg cố không chú ý đến những tia nắng lấp lánh trên mái tóc den nhánh của Gianni, hay nụ cười đẹp mê ly trên mặt anh. Cô thật sự gặp khó khăn trong công việc bởi đầu óc lúc nào cũng nghĩ về chúng.
“Tôi đã giữ được việc kinh doanh của cha mẹ, đó là lúc tôi lại tỏa sáng” cô nói thêm, kéo mình trở về thực tại. “Đồng thời, thật bất ngờ tôi nhận dược thư của cha anh, cho tôi cơ hội thử thách mình ở vị trí Quản lý vườn ươm hoa ngoại lai. Ông ấy có ấn tượng tốt với tôi. Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu ở triển lãm hoa. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng anh có quan hệ với ông ấy, nay nghĩ lại, tôi chắc chữ viết trong sổ tay là của ông ấy rồi.”
“Đúng thế Cha bảo tôi đến tìm cô, vì vậy hẳn là ông có ấn tượng tốt với cô.” Gianni gật gù.
“Cha và mẹ tôi nói họ không cần tôi giúp ở vườn ươm ở quê nữa, vì vậy tôi đến đây.”
Hai người tới chỗ chiếc xe. Chiếc Ferrari đậu trên nền sỏi giống một chú mèo rừng, trông đẹp tuyệt. Meg không nén nổi nụ cười thích thú. “Trước khi đến Ý, tôi chưa bao giờ được lại gần những thứ như thế này,” cô hít một hơi rồi thở ra.
“Tại sao? Thế cô lái xe gì?”
“Tôi không lái, không lái xe ở đất nước này. Tôi sẽ sợ chết điếng nếu lái sai bên, ý tôi là phải đi xe tay lái nghịch.” Cô nhanh miệng sửa lời trước cái nhìn khinh khỉnh của Gianni.
“Vậy thì bây giờ là lúc cô có thể tập tành chút đỉnh.”
Không nói thêm lời nào, Gianni thảy chùm chìa khoá kêu leng keng để dụ dỗ cô. Meg cúi xuống nhặt chìa khoá lên. Gianni dựa vào cánh cửa dành cho khách với một cái nhìn tinh ranh.
“Anh muốn tôi lái xe của anh à?” Meg thở gấp.
“Ai sống trên đất nước này đều phải lái xe cả. Nếu cô bắt đầu lái từ bây giờ thì tốt quá còn gì. Tôi để cô lái con bé này vài kilomet cho tới khi ra đường chính. Tôi chưa đến nỗi hoàn toàn mất trí.”
“Nhưng lỡ tôi đâm vào đâu đó thì sao?”
Anh nhìn cô như thể cô bị ngớ ngẩn. “Tất nhiên tôi sẽ bảo hãng sản xuất gửi chiếc khác tới. Nguồn cung cấp không bao giờ cạn kiệt, họ nói với tôi thế. Thôi, đừng có đổi đề tài. Chúng ta dang nói chuyện về cô. Tôi tưởng cô nói là cô hạnh phúc ở quê nhà chứ?” Anh chế giễu, diễn lại một vài động tác khi cô rời khỏi nước Anh. “Cũng không mất nhiều thời gian để cô lại đặt chân vào con đường danh tiếng và giàu sang nhỉ?”
“Nếu anh chịu khó nghe kỹ một chút, anh sẽ hiểu được ý tôi.” Meg ngồi vào xe, cố tìm một vị trí lái thoải mái, gò má đỏ bừng. Gianni hơi bối rối, rồi nụ cười trở lại gương mặt anh khi anh hiểu ra câu chuyện.
“Cô đã... khá hạnh phúc, nhưng không phải hoàn toàn hạnh phúc,” Anh gật gù. “Có gì đó như là mất mát trong đời cô.”
“Một người... Meg nghĩ. Một cơn đau nhói bên sườn làm cô như ngừng thở. Cảm giác này giống cảm giác cô từng chịu đựng lúc còn ở Anh, mỗi lần nhìn thấy ai đó thấp thoáng từ xa, cô nghĩ có thể là Gianni, hay tưởng mình đã nghe loáng thoáng tiếng cười của anh. Mỗi lần như thế tim cô đập nhanh như đi tàu lượn trên không. Cô ngỡ không còn điều gì đau khổ và tuyệt vọng hơn nếu không được nhìn thấy anh lần nữa. Nhưng gặp lại anh còn khổ sở hơn là làm vỡ đồ trong trung tâm mua sắm. Cô cảm thấy anh đang hoài nghi động cơ của cô.
“Tôi muốn đi đến thành công bằng chính đôi chân mình...” cô nói một cách khó khăn.
“Tôi có thể hiểu được điều dó.”
Câu nói của anh chất chứa cảm xúc khiến Meg lập tức muốn biết nhiều hơn nữa. Nhưng không để cô kịp hỏi, Gianni quăng một danh sách đầy những chỉ dẫn sang cô để khởi động và dỗ dành nó đi ra đường lộ.
Meg hết hy vọng. Đây là bài học lái xe đầu tiên của cô. Bỗng nhiên, cô sợ hãi và túng túng. Cô nắm chặt tay lái bọc da với một quyết tâm vững chắc khi cá hai nảy tung tưng trên đường. Sự việc quá sức chịu đựng của Gianni. Sau ba mươi giây anh đập cả hai tay lên đồng hồ đo tốc độ.
“Thôi, thôi, dừng lại!”
Meg nhẹ cả người. Trình độ dừng xe khẩn cấp của cô hẳn sẽ giúp cô qua khỏi bất cứ vòng sát hạch bằng lái nào. Cô vừa đạp phanh, Gianni đã nhảy ngay ra ngoài. Đi vòng hết tốc độ qua capo xe, anh mở cửa cho cô chui ra.
“Tôi sẽ đến văn phòng và sắp xếp cho cô vài buổi học lái để cô quen với những điều kiện ở dây, rồi sẽ thu xếp để cô có một chiếc xe.” Gianni nói ngắn gọn và chui vào ghế tài xế.
Meg đi vòng qua bên kia để ngồi vào ghế khách. Gianni đặt hai tay lên vô lăng. Meg chẳng nghĩ gì cả, tưởng anh đang đợi cô thắt dây an toàn, nhưng khi cô thắt xong và yên vị, anh vẫn ngồi yên thêm vài giây. Rồi anh làm hết những bước anh đã bảo cô, theo một trật tự chính xác và hoàn hảo.
“Tôi có làm hỏng cái gì không?” Meg liều hỏi và ngả người ra lưng ghế bọc nệm.
“Chỉ có mấy cái dây thần kinh của tôi bị hỏng thôi.” Gianni liếc sang cô rồi kiểm tra trong kiếng chiếu hậu. “Xe cộ cũng giống như phụ nữ vậy. Phải chăm sóc cẩn thận và tôn trọng nó.”
“Tôi xin lỗi,” Meg nói lí nhí. “Tôi sẽ trả chi phí cho việc sửa chữa bất cứ bộ phận nào hư hỏng.”
Gianni phá lên cười, thả lỏng cơ thể, cho chiếc Perrari chạy ra đường cao tốc.
“Tôi nghĩ làm việc cho gia đinh Bellini chắc cô kie61m được bộn tiền lắm đây.”
“Tôi quý cha anh. Ông là một ông chủ tốt,” Meg nói, nghiêm túc trong từng lời.
“Và cô hy vọng là tôi sẽ tiếp tục truyền thống của gia đình này hả, bambola?” Gianni lè nhè nhả từng chữ một. “Tôi không chắc lắm đâu. Tôi khác cha tôi mội trời một vực. Thêm một điều nữa là cha tôi khao khát kết hôn. Hoá ra đó là sai lầm nghiêm trọng nhất đời ông, tôi đã rút ra bài học từ đó. Mẹ tôi mất trong khi vượt cạn, thực là một sự mỉa mai tột bực. Toàn bộ sự việc làm tan nát cuộc đời cha tôi đến mức ông mất ba mươi năm ngồi gặm nhấm những vết thương ấy. Tôi định từ từ hẳn chọn cô dâu cho mình. Những người nổi tiếng dở hơi không dành cho tôi, họ sẵn sàng ‘hút cạn máu’ tôi trên danh nghĩa vợ chồng,” Gianni nói một cách cay độc.
“Tôi nghĩ anh rất khôn ngoan.”
“Vậy sao?” Anh nhe răng cười với cô. “Bởi thế cô đồng ý đi nhờ xe tôi? Chứ không phải vì cô đang cân nhắc một cuộc đàm phán lại công việc của cô hả?”
Ánh mắt Gianni cho Meg biết chính xác ngụ ý của anh trong câu nói vừa rồi. Tâm trí anh, cũng như tâm trí cô, đang có hơi hướng tiến đến nụ hôn thứ hai. Vẻ mặt nồng nàn của anh nói với phần sâu kín nhất, ham muốn nhất trong lòng Meg, và cô đáp lại bằng gương mặt đỏ lựng, biết rằng hễ còn một hơi thở, cô sẽ còn khao khát Gianni.
“Trong lúc tôi ở lâu đài Castelfino, tôi không có hứng thú với bất kỳ thứ gì khác ngoài công việc,” Meg thông báo, cẩn thận nhìn chăm chăm ra ngoài cảnh đồng quê để tránh nhìn Gianni. “Khi tôi nói tói chuyện nhận tiền để làm việc, anh nhìn tôi như thể tôi là một kẻ đào mỏ. Tôi phải đánh giá thế nào về người đàn ông đã đối xử với nhân viên của mình như vậy vào ngày đầu tiên cô ta đi làm?”
Đề tài tiền bạc cấm kỵ lại được châm ngòi. Các cơ trên người Meg căng ra. Trong một phút hồi hộp, cô nghĩ Gianni sẽ quẳng cô ra khỏi xe vì cô gan cùng mình, chỉ biết quan tâm tài khoản ngân hàng của mình có được bao nhiêu thôi.
Thấy anh không làm gì, cô bắt đầu đưa tay lên vuốt cho thẳng mái tóc rối bù vì gió. Quan tâm ngọai hình của mình dễ dàng hơn là nói một lời xin lỗi. Liếc qua khóe mắt, cô thấy Gianni nhún vai. “Thật đáng buồn là nhiều phụ nữ không cùng suy nghĩ như cô. Tất cả những cô nàng mà tôi gặp chỉ giỏi bòn rút tôi thôi. Tôi chắc chắn sẽ không tìm loại phụ nữ giống kiểu người đã hủy hoại cuộc đời cha tôi và tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn tự hào khi bảo tôi không phải mẫu người của hôn nhân.”
“Tôi mong là anh không bao giờ dùng những từ vừa rồi với bất cứ phụ nữ nào ở Anh. Nó có nghĩa là anh không ưa họ,” Meg cảnh cáo.
Gianni co người lại, “Tất nhiên là tôi không phải vậy. Dù thế nào đi nữa, người phụ nữ ở cùng tôi sẽ biết chắc 100% tôi là đàn ông.” Anh nhìn Meg với ánh mắt không nhầm vào đâu được, cái nhìn dây dưa đầy ẩn ý khiến Meg phải đấu tranh với cơn thôi thúc được vươn tay ra và chạm vào anh. Rồi cô nhìn thấy chiếc xe tải to đùng đang bóp còi vang như sấm tiến về phía họ. Thay vì bám chặt vào chỗ ngồi, cô la lên.
“Gianni! Cẩn thận!.”
“Khỉ thật, đúng là đàn bà! Cô nghĩ tôi sẽ ẩu tả để dính tai nạn à? Nhất là trên chiếc xe mới cáu thế này?” Anh nói thật nhanh, không để cô kịp đọc được bất cứ cám dỗ nào trong lời lẽ của mình.
Gianni cẩn thận thả Meg xuống một điểm gần cửa hàng đầu tiên trên danh sách. Phớt lờ những tiếng còi bấm inh ỏi quanh mình, anh đậu xe lại, chui ra và mở cửa cho cô.
“Anh muốn boa bao nhiêu đây?” Meg tinh nghịch hỏi, vẫn còn ngồi trên ghế, tay khoanh trước ngực.
“Tôi sẽ cho cô trả góp nhé.”
Trước gương mặt cảnh giác của Gianni, tim Meg gần như ngừng đập. Gianni nắm lấy tay cô, đặt lên một nụ hôn, Meg hoàn toàn ú ớ, không nói được lời nào. Nếu anh không nhảy ngay vào xe phóng đi, chắc cô sẽ lập tức tự ngã vào vòng tay của anh mất. Nghẹt thở vì sững sờ, cô đứng trên lề đường, mắt vẫn còn mở trân trối một hồi lâu sau khi chiếc Perrari tới góc đường và biến mất. Một buổi chiều nghỉ làm để đi mua sắm ở một trong những cửa hiệu ăn chơi nhất thế giới đã là chuyện khó tin. Được Gianni hôn lên tay như anh đã làm ở Chelsea là chuyện chỉ có trong mơ mà cô chưa bao giờ dám tưởng tượng nữa. Cô cảm thấy như cao thêm vài centimet, thậm chí bắt dầu thấy háo hức khám phá thế giới mua sắm.
Người đàn ông này thật là kỳ diệu.
Meg thường coi việc mua sắm như là nỗi thống khổ trong đời mình. Hôm nay thì khác. Hôm nay cô được Gianni chỉ thị mua thứ gì tùy thích, và anh là người trả tiền. Thường ngày, cô chen lấn, cắm mặt xuống đất và đi hối hả. Hôm nay, cô thong thả bước, tận hưởng một buổi chiều đẹp trời trong nắng hanh vàng. Cái chạm của đôi môi anh vẫn còn rộn rã trên ngón tay cô. Chỉ có một bóng mây bé xíu đang treo lơ lửng trên tầm nhận thức của cô. Đó là ý nghĩ về những điều có thể khiến cô lúng túng đang chờ sẵn cô trong những cửa hiệu xinh đẹp mà cô sắp ghé vào.
Mất một hồi thu hết can đảm, Meg mới đặt tay lên cánh cửa của shop đầu tiên trên danh sách. Sau đó, những chuyện gì xảy ra cô không nhớ rõ và cũng không kịp hoàn hồn. Cánh cửa vội vàng mở toang ra một bên nhưng một giọng nói từ trong cửa hiệu đon đả.
“Cô Imsey?”
Meg ngạc nhiên nhìn lên, bắt gặp gương mặt thanh tú của một thiếu phụ Florence, cô ta đang giữ cánh cửa cho cô vào.
“S... sao cô biết tên tôi nhỉ?” Meg lắp bắp.
“Bá tước Castelfino đích thân gọi điện dặn chúng tôi đón tiếp cô. Cô vào đi, ở ngoài này nóng lắm!”
Meg được phục vụ chu đáo đến nỗi cô cảm thấy thoải mái như ở nhà, mặc dù xung quanh toàn tên tuổi của làng thiết kế. Cô gần như thất vọng vô cùng khi mới có vài phút đã tìm được chiếc váy hoàn hảo. Đó là một chiếc đầm lụa màu xanh da trời ôm sát người. Sát nách và cổ khoét sâu phù hợp với chiếc áo khoác, nó sẽ tôn lên làn da mới bắt nắng của cô. Nhân viên bán hàng giúp cô chọn một đôi giày lụa hở gót cao chót vót đi kèm với bộ đồ, hứa rằng sẽ nhuộm đôi giày cho đồng bộ kịp thời gian Gianni tổ chức tiệc. Đi khệnh khạng qua lại những tấm gương to lón, Meg kinh ngạc trước sự thay đổi của mình. Cô cảm thấy vô cùng hài lòng, hiệu quả của nó thật rõ ràng. Cô đỏ ửng mặt vì thích thú - bộ đồ này làm cô như giảm đi mấy cân, khiến cô tự tin hơn nhiều! Chưa bao giờ cô tưởng tượng được là mình xinh đẹp như vậy. Đây là lần đầu tiên cô say mê ngắm mình trong gương.
Thay vì coi bữa tiệc sắp đến của Gianni như một thử thách khó khăn, giờ đây cô bắt đầu hào hứng để được tham gia vào. Tự tin ngày một lớn dần, cô hồ hỏi báo là sẽ lấy chiếc váy và đôi giày này - những thứ sẽ được tính vào tài khoản của Gianni.
Cô quản lý cửa hàng lắc đầu một cách nghiêm túc.
“Chưa đâu, thưa cô. Trước khi bán, tôi được lệnh hỏi cô đã đi được bao nhiêu cửa hàng rồi.”
“Đây là nơi đầu tiên,” Meg thành thật trả lời. Một nhân viên khác nhẹ nhàng lấy chiếc váy màu xanh tuyệt đẹp ra khỏi tay cô và lui vào phòng phía sau.
“Đừng lo. Chúng tôi sẽ giữ kỹ nó cho cô. Nhưng cô biết tính của Bá tước rồi đó, phải làm theo lệnh của ông ấy đúng từng chữ một.” Meg tin điều đó. Tim cô rụng rời. Tất cả những gì cô muốn làm là quay về ngôi nhà nhỏ trên dất Castelfino, nơi duy nhất khiến cô cảm thấy thoải mái trên mảnh đất xa lạ này, nơi cô thấu hiểu cây cỏ và tất cả, còn mua sắm là mội việc huyền bí mà cô chưa bao giờ có đủ tiền để nghiên cứu. Cô chỉ hơi lo lắng khi nghĩ đến những chi phí Gianni sẽ phải trả.
“Ôi không... có nghĩa là tôi phải lặp lại chuyện này à? Từ đầu đến cuối phố sao?” Meg ngó trừng trừng tờ giấy mà Gianni đưa, mặt cô chảy ra, dài không khác gì danh sách đó.
“Có lẽ không đến nỗi tệ đâu, thưa cô. Cố kiên nhẫn nào!” Cô bán hàng lộ vẻ thông cảm. Meg bừng tỉnh trước lời nói của cô ta.
“Trời ơi, nghe tôi than vãn thể nào người ta cũng tưởng đây là một công việc khó khăn vô cùng! Muốn anh ta hài lòng, tôi phải kiếm đại vài bộ trên giá đồ thôi. Tôi không đủ thời gian để lựa chọn chừng ấy nơi đâu!” Cô nói.
Xem ra dự định của Meg không mấy thành công. Cô sầm sập lao vào và lao ra khỏi các cửa hàng kế tiếp, nhưng càng xuống dưới danh sách, thời gian cô ở lại trong shop càng lâu, cảm giác càng thư thái. Mặc dù cô không tìm thấy món nào hợp hoàn toàn với thị hiếu của cô và của Gianni như bộ đầm màu xanh, nhưng thật ra cô bắt đầu thích thú. Tất cả các cô bán hàng xun xoe quanh cô như thể cô là dân quý lộc. Cô được mời nước, bánh kẹo ở bất cứ chỗ nào ghé qua. Thử áo quần dần trở thành niềm vui chứ không còn là nghĩa vụ bắt buộc nữa. Meg hiểu rằng mớ vải vóc đắt tiền đó được làm ra để nhìn ngắm và thích thú, chứ không phải để chui vào lột ra ào ào. Đến cửa hàng cuối cùng trên danh sách, Meg ngạc nhiên nhận thấy mình buồn vì phải rời xa nơi này. Rốt cuộc, sau khi chìm ngập trong café và bánh quy cô cũng quay về, kết thúc hành trình với bộ đồ ưng ý.
Cô hẹn gặp Gianni gần Ponte Vecchio. Anh đã đứng đó tự khi nào, cười vang trong điện thoại. Nhìn thấy cô, anh tắt máy, bước tới cùng nụ cười mỉm và lôi chìa khoá xe ra.
“Cô đi không lâu như tôi nghĩ!” Gianni nhìn Meg từ đầu đến chân, miệng cô gái trở nên khô khốc. Buổi chiều quá nóng nực khiến Meg phải kìm hãm thân nhiệt của mình để nó không thể tăng hơn nữa. Sự tương phản giữa màu ô liu và trắng tinh khôi của những chiếc sơ mi anh thích luôn khiến Meg ngưỡng mộ. Hôm nay cô được thết đãi hậu hĩnh. Gianni không chỉ xắn tay áo lên để lộ cẳng tay rám nắng mịn màng mà còn tháo ca-ra-vát nữa, vài chiếc cúc mở phần cổ đủ để phơi khuôn ngực phủ những sợi lông hấp dẫn. Meg không thể kiểm soát được mình nữa, nhịp tim bắt đầu phóng nước đại, khao khát lộ rõ trên khuôn mặt cô.
“Đừng lo, Gianni. Tôi đã có hết mọi thứ cho bữa tiệc vì công việc rồi, đúng y như chỉ thị của anh. Cám ơn anh nhiều. Anh tin nổi không - tôi gần như có hết sau khi đi hết một vòng, trở về vị trí của cửa hàng đầu tiên mà tôi ghé! Họ sẽ chuyển đồ tới ngay khi chỉnh sửa xong một vài thứ. Bây giờ thì chúng ta về thôi. Tôi muốn về nhà lắm rồi, để quẳng đôi giày ra và...”
Cô ngừng lại, nhận ra mình đang thở gấp gáp.
Gianni nhướng đôi mắt dẹp như thiên đường và chậc lưỡi.
“Phụ nữ! Khi ở nhà thì muốn ra ngoài mua sắm. Còn khi ra ngoài rồi thì muốn về nhà. Tất cả đều cùng một giuộc.” Anh nói bằng giọng Ý đặc sệt quyến rũ.
Tôi không giống thế. Tôi thích được nấn ná bên anh ở đây hơn. Ối, giá mà anh biết được... Meg nghĩ ngợi, nhưng cô kịp ngậm miệng để không thốt ra thành tiếng. Đây không phải là lần đầu mà cũng không phải là lần cuối.
* * *
Những ngày chuẩn bị tổ chức bữa tiệc đầu tiên của Gianni trôi qua thật nhanh.
“Tôi biết tôi đã không sai lầm khi quyết định thuê nữ Quản lý hoa viên,” Anh vô tư nói. Bây giờ Meg đang quỳ trên hai chân để trang trí hoa trước lò sưởi. Nghe anh nói, cô ngồi thẳng lên.
“Vậy ai đã hù dọa là không cần người lúc tôi mới đến ấy nhỉ?” Cô nói móc, không nhìn anh.
Gianni giả lơ như không nghe thấy gì. Anh đang bận quan sát những rèm hoa trang trí quanh phòng tiệc. “Tôi hỏi cô, người nào tạo ra được những thứ đẹp đẽ thế này?”
“Cụ tổ của tôi và những người cùng thời khởi xướng ra đấy,” Meg nói, xịt thêm một ít nước lên những cánh hoa lan bó xíu trang trí trên khúc gỗ mục khảm rêu và địa y dể gần lò sưởi. Cô thiết kế mọi thứ, từ nguyên tắc phối màu đến từng bó hoa kết bằng tay. Điều đó khiến cô vô cùng hài lòng. Những lời tán dương của Gianni còn làm cho cô hài lòng bội phần, và cô mỉm cười khi làm xong lò sưởi hoa. Kết quả là một khối hoa đỏ và vàng lóng lánh, tất cả được nâng niu trong môi trường tốt của vườn hoa mới tinh trên vùng đất này. Thêm một niềm tự hào nữa của Meg. Chính cô đã thực hiện tất cả.
“Cách đây rất lâu, nghệ thuật hoa là một phần trong bản mô tả công việc của một quản lý hoa viên dù anh ta có cứng cỏi và nam tính thế nào đi nữa,” Cô tiếp tục. “Còn ngược thời gian về trước nữa thì nó là một kỹ năng đáng giá của những tay kiếm Nhật Samurai đấy.”
“Tôi lại thích geisha hơn.”
“Tôi biết chắc là anh sẽ nói vậy mà,” Meg quay đầu quăng câu nói về phía anh. Hình ảnh đập vào mắt khiến cô khựng lại. Dù vẫn chưa tới giờ đón khách nhưng Gianni đã áo quần tề chỉnh. Trông anh thật trịnh trọng. Đúng y phong cách của một quý tộc thế hệ thứ 10, anh nhìn cô làm việc với niềm tự hào khôn xiết. Meg nhìn anh đăm đăm với ánh mắt ngạc nhiên hầu như không che giấu được. Gianni cười toe toét.
“Những chuyện cô nói hấp dẫn đấy, nhưng cô không còn thời gian để quanh quẩn bên lò sưởi này nữa, cô bé lọ lem à! Gần một tiếng nữa sẽ đến thời khắc quan trọng của cô, và tôi muốn tất cả nhân viên của mình phải đúng giờ.”
Meg từ từ đứng lên. Đâu phải lúc nào cũng được ở gần bên Gianni chứ. Cô thích thú trước lời bào chữa hiếm hoi này. Chưa muốn đi, cô vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên áo quần mình để kéo dài thêm chút thời gian bên anh. Gianni nhận ra ngay.
“Tôi có cảm giác là cô không mấy hào hứng với bữa tiệc này.”
Meg nhăn mặt. Đầu óc cô quay cuồng bao nhiêu là thứ nhưng anh chỉ thấy đúng nỗi lo lắng này thôi. Cô nghĩ chẳng mất mát gì nếu nói thẳng ra.
“Tôi lo quá, thật đấy.”
“Tôi cũng vậy.”
Meg đứng như trời trồng và nhìn anh trân trối, ngờ vực. Ngoài ba từ này thì có ba từ khác mà người đàn ông này gần như không biết tới, đó là “anh yêu em.” Bất ngờ vì anh lại nói như thế, Meg gần như bật cười.
“Nhưng bản chất anh là mẫu người giao thiệp rộng. Sao anh lại thấy lo lắng về chuyện tiệc tùng được?” Cô giễu. “Làm sao tôi tin được chứ!”
Gianni đang mải rút sợi chỉ lòi ra ở tay áo. Nghe giọng khoái trá của cô, anh nhìn lên.
“Đây không phải là tiệc tùng ăn chơi. Đây là công việc, Megan. Trong đầu tôi không có chuyện vừa chơi vừa làm. Ngày xưa tôi chỉ biết chơi xả láng. Bây giờ tôi phải có trách nhiệm với đất đai của Castelfino và bao nhiêu là nhân viên lao động, tôi không thể bỏ qua một cơ hội nào để làm cho nó ngày một lớn mạnh.”
“Ơn Chúa, nhờ thế mà tôi có được công việc yêu thích.” Meg nói bằng giọng châm biếm khiến Gianni bật cười. Loáng một cái, anh rút ngắn khoảng cách giữa hai người, vỗ nhẹ lên vai cô, anh mỉm cười như động viên, đặc biệt dành cho cô.
“Đừng lo, Megan. Sẽ ổn thôi. Rồi cô sẽ thấy.”
Meg không thể nào tự tin như Gianni, dù chút ít. Cô tắm rửa và thay áo quần dự tiệc rất nhanh, nhưng nỗi lo lắng trong lòng cứ tăng dần. Cô do dự không biết chọn nước hoa nào, và có nên tô son môi hay không. Đó là trường hợp trì hoãn thông thường mỗi khi cô rời khỏi nhà. Chỉ có ký ức về nụ cười của Gianni và những lời dịu dàng của anh mới kéo được cô ra khỏi nơi ẩn náu của mình.
Lúc Meg rời ngôi nhà nhỏ thì chiếc xe đầu tiên cũng xuất hiện ở đằng xa, đang tiến vào cổng chính.
“Bravissimo, trông cô thật choáng ngợp!”
Một giọng chào nồng hậu từ đâu bay đến bên Meg, làm cô giật nảy.
“Gianni!”
Nhìn lên, cô thấy anh đang tựa vào những chắn song chạm trổ hoa văn trên ban công. Cô chột dạ khi nhớ ra có lần anh nói về chuyện nhìn cô từ cửa sổ phòng riêng. Bóng tối phía sau chắc là phòng ngủ của anh. Vẫn còn ấm và còn phảng phất mùi hương sữa tắm, toàn thân Meg rộn ràng một niềm thích thú lạ thường.
“A - anh làm gì ở trên đó vậy?” Meg hỏi, cố che giấu cảm xúc muốn biết vô cùng.
“Đợi cô xuất hiện chứ làm gì. Tôi định mười giây nữa mà cô không đến thì tôi phái một đội quân tìm kiếm cô đó.”
Ánh mắt ngưỡng mộ của anh làm cô thấy can đảm hơn.
“Anh quả là một người chủ tận tâm, Gianni à, tôi lại tưởng anh chỉ thích tự mình làm mọi việc cơ chứ.”
Anh chun mũi lại vẻ khinh khỉnh. “Không, tất nhiên là không đâu. Tới ngôi nhà nhỏ trong vườn ấy sẽ cần nhiều thời gian. Mà thời gian lại là thứ tôi đang thiếu. Nếu phải làm thì tôi sẽ đợi đến lúc kết thúc buổi tiệc.”
Giọng anh chậm rãi và đầy ngụ ý. Đến lúc đó Meg tìm mọi cách để cơn khao khát anh không thể thành công. Giờ này cô thấy sứ mệnh của mình. Nó được viết trong đôi mắt anh và sức nóng trong người cô tụt xuống. Chỉ có một thứ làm cô hài lòng lúc này thôi, và anh biết điều đó. Cô nhìn thấy nó trong dáng đứng và thái độ tự tin của anh. Anh hoàn toàn thoải mái, thư giãn. Đúng là liều thuốc kích thích nhất mà Meg mơ ước.
Một làn gió làm xào xạc những lá tre trang trí, đồng thời mang theo âm thanh của động cơ đắt tiền trườn đến gần trong tích tắc.
“Tôi, tôi phải về vị trí của mình ở vườn hoa thôi.” Meg quay lưng, đi về phía khu vườn, nhưng ánh mắt cô cố nấn ná trên người Gianni được chút nào hay chút đó. Môi anh nở nụ cười nổi tiếng của Bellini, một tài sản thừa kế chắc chắn báo hiệu thảm họa cho hàng tá nữ nhi.
“Đừng lo, mio dolce,” Anh nói, giọng tự tin và hân hoan.
“Tôi sẽ không bắt đầu mà không có anh đâu.”