Hãy tính xem tôi còn bao nhiêu ngày nữa? Ba ngày sau khi tuyên án người bị kết án có thể chống án.
Tám ngày bị bỏ quên tại Viện Công tố, Tòa Đại hình, sau đó toàn bộ hồ sơ - như họ nói - đều được gửi lên Bộ trưởng. Mười lăm ngày chờ đợi ở Văn phòng Bộ trưởng, bản thân ông này cũng chẳng biết có hồ sơ ấy hay không, tuy nhiên vẫn được giả định là sau khi xem xét xong sẽ gửi lên Tòa Thượng thẩm.
Ở đó người ta xếp loại, đánh số, vào sổ vì máy chém còn đang bận chém đầu một tử tù khác và mỗi người dù sẽ bị chặt đầu cũng phải chờ đến lượt đã.
Mười lăm ngày trôi qua để xem trường hợp này có phải là ngoại lệ không. Cuối cùng tòa họp lại, theo thông lệ là vào ngày thứ năm bác bỏ hai chục trường hợp chống án rồi đệ trình tất cả các vụ còn lại lên Bộ trưởng xem xét, rồi chuyển sang cho quan chưởng lý, cuối cùng chuyển sang đao phủ. Tất cả là ba ngày!
Đến sáng ngày thứ tư, người tạm thay quan chưởng lý vừa thắt cà vạt vừa nói: Dù sao, phải kết thúc vụ này thôi, vậy nếu ông quyền lục sự không bận ăn trưa với bạn bè, lệnh thi hành án sẽ viết xong bản nháp, được soạn thảo thành văn bản, sau khi chỉnh lý sẽ được gửi đi và hôm sau, vào lúc rạng đông, người ta nghe thấy tiếng đóng xà ngang ở quảng trường Grève, và trên các ngã tư, sẽ vang lên tiếng hét khản đặc của các mõ tòa thông báo cho mọi người biết án tử hình được thi hành.
Tất cả là sáu tuần, mọi việc sẽ xong hết. Con bé thế mà nói đúng.
Thế là tôi đã ở trong xà lim nhốt tử tù ở Bicêtre ít nhất là năm tuần, có lẽ là sáu, tôi không dám tính, vậy mà hình như chỉ mới cách đây ba ngày, là ngày thứ năm.