Mong cho những điều tôi viết ra một ngày kia sẽ có ích cho người khác, sẽ làm quan tòa đã sẵn sàng xử án phải dừng tay, mong cho điều đó cứu được những người khốn khổ vô tội hay có tội ra khỏi cơn hấp hối như tôi đã bị kết án. Tại sao? Để làm gì? Có quan trọng gì đâu? Khi đầu tôi đã bị chặt rồi, người ta có chặt đầu những người khác thì cũng chẳng làm gì tôi được. Thật sự tôi có nghĩ đến sự điên cuồng này không? Hãy phá bỏ đoạn đầu đài sau khi tôi đã leo lên? Tôi thử hỏi bạn xem điều đó có lợi gì cho tôi nào?
Sao? Mặt trời mùa xuân, những cánh đồng đầy hoa, những con chim thức giấc lúc ban mai, mây, cây cối, thiên nhiên tự do, cuộc sống, tất cả những cái đó không thuộc về tôi nữa chăng?
Ôi! Chính tôi mới là người cần phải giải cứu. Có đúng là điều đó không thể xảy ra, là ngày mai tôi phải chết, có lẽ hôm nay cũng có thể? Ôi, Thượng đế! Ý nghĩ khủng khiếp là đâm đầu vào tường ngục tối cho vỡ tan.