Tôi nhắm mắt, vắt tay lên trán cố gắng nghĩ về quá khứ và hiện tại. Trong lúc tôi mê ngủ, những kỷ niệm thời thơ ấu và thời trẻ trở lại lần lượt, êm đềm, thanh bình, vui tươi như những hòn đảo đầy hoa trong cái vực sâu chứa đầy những tư tưởng đen tối và lẫn lộn quay cuồng trong đầu.
Tôi thấy lại tôi lúc còn bé, ngày ngày cắp sách đến trường, hớn hở, tươi tắn, chơi đùa, chạy nhảy, la hét với các anh tôi trên lối đi màu xanh của khu vườn nguyên sơ, nơi tôi sống trong những năm đầu tiên của đời người. Một vùng khép kín của những người theo đạo, cao nhất là cái đầu mái vòm bằng chì của nhà thờ Val de Grâce.
Thế rồi bốn năm sau, tôi còn sống ở đó, cũng vẫn còn trẻ con nhưng đã bắt đầu mơ mộng và đam mê. Có một cô gái trong khu vườn cô tịch ấy.
Cô gái người Tây Ban Nha, đôi mắt to, tóc dài, da nâu bóng, cặp môi đỏ mọng và hai má hồng. Cô tên là Pepa, mười bốn tuổi, người xứ Andalousia - Tây Ban Nha. Các bà mẹ của chúng tôi bảo hai đứa hãy chạy chơi cùng nhau, rồi chúng tôi đi dạo với nhau.
Người ta bảo chúng tôi chơi đùa và chúng tôi nói chuyện, hai đứa cùng tuổi nhưng khác giới.
Tuy nhiên chỉ có một năm hai đứa chúng tôi chạy với nhau, vật nhau. Tôi tranh với cô bé Pepita một quả táo hái trên cây. Tôi đánh cô bé vì một tổ chim. Cô bé khóc, tôi bảo: - Cho chừa! Rồi cả hai đứa cùng về mách mẹ, bà nào cũng mắng chúng tôi ngoài miệng nhưng bênh chúng tôi trong lòng.
Cô bé dựa vào tay tôi, tôi rất xúc động và tự hào. Chúng tôi cùng bước thong thả, nói nhỏ với nhau. Cô bé để rơi chiếc khăn tay, tôi bèn nhặt lên đưa trả. Bàn tay hai đứa chúng tôi run lên khi chạm vào nhau. Cô bé nói với tôi về các con chim nhỏ, về ngôi sao ở đằng xa trên trời, về mặt trời đỏ chói lặn sau các lùm cây hay về các cô bạn cùng trọ học, về cái áo dài của cô cùng với các dải áo. Chúng tôi nói những chuyện vô hại không đâu và cả hai đều đỏ mặt. Cô bé đã trở thành thiếu nữ từ lúc nào.
Buổi chiều mùa hè hôm đó, chúng tôi đang chơi dưới bóng cây hạt dẻ cuối vườn, sau giây phút im lặng giữa cuộc đi dạo, cô gái rời khỏi cánh tay tôi và bảo:
– Hai đứa mình cùng chạy nào!
Tôi còn nhìn thấy cô gái. Cô mặc toàn đồ đen để tang bà. Một ý nghĩ trẻ con thoáng qua trong đầu. Pepa trở lại Pepita, cô nói với tôi:
– Nào cùng chạy nào!
Và cô gái bắt đầu chạy trước tôi với thân hình mảnh dẻ như bóng dáng một con ong, áo dài vén đến bụng chân để lộ hai bàn chân nhỏ nhắn. Tôi chạy theo sau, sắp đuổi kịp thì cô bé lại rướn lên chạy tiếp, gió thổi theo sau, từng lúc cuốn cả vạt áo sơ mi pelơrin màu đen khiến tôi nhìn được tấm lưng màu hồng óng ả của cô.
Tôi cố đuổi theo, người mệt lử. Cuối cùng tôi đuổi kịp cô ở gần một cái giếng cạn. Tôi nắm được thắt lưng cô gái, với quyền thắng cuộc tôi bắt cô ngồi xuống bãi cỏ. Cô không kháng cự. Cô thở hổn hển và cười tôi. Lúc đó tôi nghiêm nghị, chỉ đứng nhìn cặp mắt đen qua hàng mi dày.
– Anh ngồi xuống dây. - Cô nói với tôi. - Trời hãy còn sáng. Hãy đọc cái gì đi. Anh có quyển sách nào không?
Tôi có đem theo hai cuốn Voyages (Những chuyến đi) của Spallanzani. Tôi giở sách một cách tình cờ và lại gần cô gái. Cô tựa vào vai tôi và mỗi người đều lẩm nhẩm đọc cùng một trang sách. Trước khi sang trang khác, cô bắt buộc phải đợi tôi. Tôi đọc chậm hơn cô.
– Anh đọc xong chưa? - Cô nói với tôi trong lúc tôi vừa mới bắt đầu đọc.
Tuy vậy hai mái đầu chúng tôi chạm nhau, hai mái tóc hòa lẫn vào nhau, hơi thở dần dần gần lại với nhau và bất thình lình cả đôi môi của chúng tôi nữa.
Khi chúng tôi muốn tiếp tục đọc nữa thì trời đã đầy sao.
Lúc trở về, cô nói với mẹ:
– Mẹ, mẹ biết không, chúng con đã chạy rất xa với nhau.
Còn tôi, tôi im lặng.
Mẹ tôi nói:
– Con không nói gì ư? Con có vẻ buồn thế?
Tôi như mở cờ trong bụng.
Đó là một buổi tối tôi nhớ suốt đời.
Suốt một đời!