Rồi sau đó lại có một chuyện nực cười nữa xảy ra với tôi.
Người ta đến thay phiên người hiến binh già tốt bụng.
Con người bội bạc ích kỷ như tôi mà cũng không chỉ nắm chặt bàn tay ông lúc chia tay. Một hiến binh khác đến thay có cái trán bẹt, mắt to như mắt bò, vẻ mặt ngu ngốc, vả lại tôi chẳng chú ý đến cái gì hết. Tôi ngồi vào bàn, quay lưng ra cửa. Tôi lấy tay cố làm mát trán trong khi đầu óc suy nghĩ lộn xộn.
Có ai đập khẽ vào vai, tôi quay lại. Đó là người hiến binh mới. Chỉ còn một mình tôi trong phòng với anh ta.
Sau đây là cung cách mà anh nói chuyện với tôi:
– Anh tội phạm này, anh có lòng tốt không?
– Không, - tôi trả lời.
Câu trả lời đột ngột của tôi khiến anh ta chưng hửng. Tuy nhiên anh ta lại ngập ngừng hỏi tôi:
– Người ta không tàn ác vì ý thích…
– Tại sao không? - Tôi cãi. - Nếu anh chỉ nói có thế với tôi thì để tôi yên. Anh còn muốn đi đến đâu nữa.
– Xin lỗi ông, - anh ta trả lời chỉ hai từ thôi. - Đấy, nếu ông có thể đem lại hạnh phúc cho một người đáng thương và điều đó không tốn kém gì cho ông cả. Ông có làm không?
Tôi nhún vai:
– Ông có phải từ Charenton đến không? Ông đã làm một cái lọ khá kỳ lạ để múc hạnh phúc từ đấy ra. Tôi mà làm nên hạnh phúc của ai ư?
Anh ta hạ giọng làm ra vẻ bí ẩn, không hợp với vẻ mặt ngu ngốc của mình:
– Đúng đấy ông ạ. Hạnh phúc và của cải. Tất cả những cái ấy sẽ đến với tôi do anh. Tất cả đều từ ông. Đây này, tôi là một hiến binh nghèo. Công việc nặng nhọc, lương thấp. Ngựa do tôi sắm, nó làm tôi khánh kiệt. Thế là tôi chơi xổ số để bù lại. Phải có một nghề gì đó. Cho tới nay chỉ mong trúng số để kiếm được nhiều tiền. Tôi đi tìm khắp các con số may mắn nhưng lúc nào cũng chỉ một con số. Tôi đặt con 76 thì nó lại ra 77. Tôi nuôi chúng từ lâu nhưng mãi chúng không ra. Ông hãy nghe kiên nhẫn một tí, tôi đến đoạn cuối rồi. Vì đây là dịp tốt đối với tôi. Xin lỗi tội phạm, nhưng hình như ông sắp đi. Chắc chắn những người chết kiểu này sẽ nhìn thấy xổ số trước. Ông hãy hứa với tôi tối mai đến báo cho tôi ba con số tốt. Điều ấy chẳng làm phiền gì đến ông, đúng không. Tôi không sợ ma đâu, ông yên tâm. Đây là địa chỉ của tôi. Trại Popicourt, cầu thang A số 26, cuối hành lang. Ông nhận ra tôi chứ? Ông có thể đến ngay chiều nay nếu thấy tiện.
Tôi sẽ không thèm trả lời tên ngốc này, nếu một hy vọng điên rồ không lóe ra trong đầu tôi. Trong tình hình tuyệt vọng của tôi hiện nay người ta đã tưởng bẻ gãy xiềng bằng một sợi tóc. Tôi trả lời hắn, giả vờ đóng kịch như người nào sắp chết cũng có thể làm:
– Nghe đây, đúng là tôi có thể làm anh giàu hơn nhà vua và thắng xổ số được bạc triệu với một điều kiện.
Hắn mở to con mắt ngớ ngẩn:
– Điều kiện nào? Điều kiện nào? Tất cả để chiều lòng ông, ông tội phạm.
– Tôi cho ông bốn con số chứ không phải ba như ông yêu cầu. Ông hãy cởi quần áo, đổi lấy quần áo của tôi mặc vào.
– Nếu chỉ có vậy. - Hắn cởi hàng móc áo đầu tiên trên bộ đồng phục…
Tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa, quan sát mọi động tác của hắn, tim đập mạnh. Tôi nhìn thấy các cánh cửa mở ra trước bộ đồng phục cảnh sát và quảng trường, rồi phố và Viện tư pháp phía sau tôi.
Nhưng hắn đã quay lại ra vẻ không dứt khoát:
– A! Nhưng không phải để ra khỏi đây chứ?
Tôi hiểu thế là hỏng hết! Tuy nhiên tôi cố gắng một lần cuối cùng, khá vô ích và điên rồ! Tôi nói với hắn:
– Có, nhưng anh đã giàu to rồi.
Hắn ngắt lời tôi:
– Ôi! Thế thì không! Nếu tôi để số ông cho trúng được giải to thì ông phải chết cơ!
Tôi ngồi xuống ghế câm lặng, hoàn toàn tuyệt vọng…