Ngày Cuối Cùng Của Một Tử Tù

Chương 21

Bây giờ tôi thấy bình tĩnh lại. Tất cả đã kết thúc. Kết thúc hẳn rồi. Tôi đã ra khỏi tâm trạng lo âu kinh khủng do việc viên giám đốc trại giam đến thăm tôi gây ra. Bởi vì tôi thú thật, trước đây tôi vẫn hy vọng. Còn bây giờ, lạy Chúa, tôi chẳng còn hy vọng nữa.

Đây là điều vừa xảy ra.

Vào lúc đúng sáu giờ rưỡi. Không, sáu giờ mười lăm mới đúng, cánh cửa xà lim lại mở ra. Một ông già mặc đồ trắng với một chiếc áo rơ đanh gốt màu nâu bước vào. Ông ta cởi rơ đanh gốt ra, thấp thoáng chiếc áo dài nhà dòng màu đen có cổ áo lớn. Đó là ông linh mục.

Ông linh mục này không phải là cha tuyên úy của trại giam. Thế là chẳng hay ho gì!

Ông ta ngồi trước mặt tôi, nụ cười nhân từ độ lượng trên môi, rồi ông lắc đầu, ngước mắt nhìn trời nghĩa là mái vòm của xà lim. Tôi đã hiểu ông muốn nói gì.

– Này con! - Ông ta nói. - Con đã chuẩn bị xong chưa?

Tôi trả lời giọng yếu ớt:

– Thưa Cha, con không chuẩn bị gì nhưng đã sẵn sàng.

Tuy nhiên mắt tôi mờ đi, chân tay toát mồ hôi lạnh buốt, hai bên thái dương tưởng như phồng to, hai tai ù đặc.

Trong lúc tôi đu đưa trên ghế như buồn ngủ, ông già tốt bụng nói. Đó là ít nhất tôi cảm thấy như thế vì chắc là tôi nhớ lại mình đã nhìn thấy đôi môi ông mấp máy, hai tay ông cử động, đôi mắt ông sáng lên.

Cánh cửa phòng giam lại mở. Tiếng chìa khóa lách cách trong ổ làm tôi ra khỏi trạng thái sững sờ, còn ông già thì kết thúc bài thuyết giáo. Một ông mặc đồ đen đi theo ông chánh án trại giam lại đến, lễ phép chào tôi.

Con người đó có bộ mặt có vẻ buồn bã trang trọng của một nhân viên nhà tang lễ, cầm trong tay một cuộn giấy.

– Thưa ông, - hắn nói với tôi kèm theo một nụ cười lịch sự, - tôi là nhân viên thư lại của nhà vua ở Paris. Tôi hân hạnh chuyển cho ông thông điệp của ngài chưởng lý.

Cơn choáng váng đầu tiên qua đi, tôi trở lại tỉnh táo và lanh lợi, tôi hỏi lại:

– Có phải ngài chưởng lý là người luôn đòi tử hình tôi phải không? Thật là hân hạnh cho tôi được đọc thư của ông ấy viết cho tôi. Tôi hy vọng cái chết của tôi sẽ đem lại niềm vui lớn cho ông ấy, bởi lẽ tôi khó mà nghĩ rằng ông ta đã hăng hái yêu cầu chém đầu tôi mà ông ta lại dửng dưng trước cái chết của tôi đến thế!

Tôi đã nói ra hết điều đó, tôi đã lấy lại giọng quả quyết:

– Vậy hãy đọc đi, thưa ông!

Hắn ta bắt đầu kề cà đọc một bài dài, cuối dòng lại cất cao giọng như hát, vừa giữa từng tiếng lại ngập ngừng. Đó là thông điệp bác bỏ việc chống án của tôi.

– Quyết định sẽ thi hành ngày hôm nay tại quảng trường Grève, - hắn ta nói tiếp sau khi đọc xong bài viết, mắt không rời khỏi tờ giấy đóng dấu. - Bảy giờ rưỡi chúng ta sẽ khởi hành đến trại giam La Conciergerie, thưa quý ông, xin ông vui lòng theo tôi.

Từ nãy tôi không buồn nghe hắn nói nữa. Ông chánh quản đốc trại giam nói chuyện với ông linh mục, còn hắn vẫn dán mắt vào tờ giấy đóng dấu, tôi thì nhìn ra cửa vẫn hé mở.

A! Thật khốn kiếp! Có bốn tên lính chực sẵn ngoài hành lang.

Viên chấp pháp của tòa án nhắc lại câu hỏi ban nãy. Lần này thì nhìn tôi chằm chằm. Tôi trả lời hắn:

– Lúc nào ông muốn! Theo ý ông!

Hắn chào tôi và nói:

– Nửa tiếng nữa tôi hân hạnh được đến đón ông.

Thế là họ để tôi ở lại một mình trong xà lim.

Có cách nào trốn không? Lạy Chúa! Một cách nào đó. Phải thoát ra khỏi đây mới được. Phải vượt ngục! Ngay bây giờ! Chạy qua cửa hay nhảy qua cửa sổ? Trèo lên mái nhà? Dù có phải để xác lại trên xà ngang?

Quỷ thật! Chúa trừng phạt tôi! Có lẽ phải mất hàng tháng. Phải có dụng cụ tốt mới đục tường được. Tôi chẳng có gì hết, không có một cái đinh, không một chút thời gian!