Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 89: Đòi bắt người


Trong lúc không để phòng, lại ở cự ly gần nhất, lam bào lão giả bị làm cho giật mình, lùi lại phía sau hai bước một cách vô thức, giơ tay áo chặn ngang mặt.
 
Hắc bào lão giả đứng sau lưng thấy xảy ra biến cố, cũng có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vụt biến, vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
 
- Lão nhị, tóm lấy hắn, tên tiểu tử ấy định chạy!
 
Lời vừa dứt, hắc bào lão giả liền khởi động thân hình, mặc dù cường quang khiến hắn tạm thời những nhìn rõ tình hình xung quanh nhưng cảm tri cường đại vẫn có thể nắm bắt được vị trí của Hàn Phong.
 
- Muốn chạy! Ở lại đây cho ta!
 
Lam bào lão giả nghe vậy, cũng nhanh chóng phản ứng, lạnh lùng hét lên một tiếng, đồng thời giơ tay tóm lấy Hàn Phong.
 
Hai người họ đều không ngờ Hàn Phong bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể làm được hành động này.
 
Trong lúc lam bào lão giả tiếp cận Hàn Phong, hắn vẫn nằm im trong hố chẳng hề động đậy, đột nhiên hét lên một tiếng khe khẽ, xung quanh thân thể cuồng phong đại phát, triệt để cuốn thân thể hắn vào giữa.
 
Cường quang kết hợp với cuồng phong, hình thanh nên một luồng khí kình mãnh liệt, cuốn hết bụi đất xung quanh. Lam bào lão giả đứng ngay gần đó, bị luồng sức mạnh bất ngờ đó chặn lại, hai tay không thể làm được gì.
 
Trong khoảnh khắc đó, Hàn Phong bất chấp khí huyết trong cơ thể đang không ngừng cuộn lên, cắn đầu lưỡi, vặn vẹo thân hình một cách kì lạ, không gian xung quanh như bị xé ra làm đôi.
 
Lam bào lão giả cảm nhận những biến hóa kì dị xung quanh, nhất thời giật mình, tăng đấu khí trong cơ thể, tóm mạnh về phía Hàn Phong nhưng vẫn muộn một bước.
 
Cuồng phong đang quấn lấy cơ thể Hàn Phong thu lại từng hồi, cường quang chói mắt xung quanh càng lúc càng trở nên chói mắt hơn.
 
Khoảnh khắc cường quang vụt tắt, thị lực hai người cũng hồi phục lại bình thường, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng Hàn Phong đâu nữa.
 
- Tên tiểu tử ấy đâu rồi?
 
Lam bào lão giả nhìn khắp bốn phía, hỏi.
 
- Chạy rồi!
 
Hắc bào lão giả lạnh lùng nói.
 
- Sao… sao có thể như vậy được?
 
Lam bào lão giả ngây người nói.
 
Mặc dù thực lực của hai người bọn họ chỉ đạt đến địa giai đỉnh phong, nhưng với hợp kích chi thuật mà họ tự tạo, cho dù là cường giả mới tiến nhập thiên giai cũng khó làm ăn được gì.
 
Nhưng lúc nãy, một nhân giai ngũ phẩm thiếu niên, lại có thể bỏ chạy thành công ngay trước mắt họ, đối với huynh đệ hai người bọn họ mà nói, là một sự sỉ nhục quá lớn.

 
Nghĩ đến đây, lam bào lão giả không khỏi đại nộ.
 
Nhưng, hắc bào lão giả lại tương đối bình tĩnh, ngăn lam bào lão giả lại, lạnh lùng nói:
 
- Tên tiểu tử đó chắc sử dụng phương pháp cổ quái gì đó mới có thể chạy thoát khỏi tay chúng ta. Khí tức của hắn đã biến mất trong phạm vi cảm tri của ta rồi.
 
- Tên tiểu tử này giảo hoạt thật!
 
Lam bào lão giả khó chịu nói.
 
- Bỏ đi, đi bắt con bé còn lại, còn về phần tên tiểu tử này, chỉ cần hắn còn ở trong Hồng Diệp Thành, sợ gì không tìm được người.
 
Hắc bào lão giả nhíu mày nói.
 
Lam bào lão giả nghe vậy, mặc dù không cam tâm nhưng cũng biết chuyện đã xong, đành phải tính toán phương án kế tiếp nên gật gật đầu.
 
Hai thân ảnh một lam một hắc nhanh chóng bay về phía ngôi nhà nhỏ của Hàn Phong.
 
Lúc đó, trong một khu rừng nhỏ kín đáo, một bóng người vô cùng thể thảm đột nhiên xuất hiện.
 
Bóng người đó vừa đáp xuống, liền hự một tiếng, nôn ra vài ngụm máu tươi sau đó lại giãy dụa đứng lên. Bóng người đó chính là Hàn Phong - người vừa biến mất một cách khó hiểu.
 
Lúc này sắc mặt Hàn Phong đã chuyển sang trắng bệch, đầu tóc và y phục trên người rối bời.
 
Thực lực của hai lão già đó đúng là quá đáng sợ, không ngờ Hồng Diệp Thành nhỏ bé này cũng có những nhân vật lợi hại đến vậy. Hàn Phong thầm nghĩ.
 
Lúc nãy hắn trúng một quyền của hắc bào lão giả, xương cốt trong người như muốn gãy hết, may mà tiên khiên đấu khí không ngừng làm dịu, nên lúc ngã xuống đất hắn vẫn có thể hồi phục một chút.
 
Nhưng dựa vào một chút lực khí này, muốn đứng dậy còn khó huống hồ làm việc khác,
 
Nếu như lúc nãy hắn không dùng một loại bí pháp tên là linh phong độn, thật không biết phải đối phó thế nào với sự truy sát của hai địa giai cao thủ.
 
Nhưng, sau khi sử dụng linh phong độn, Hàn Phong cũng nguyên khí đại thương, thân thể vốn đã tàn tạ bây giờ lại càng yếu ớt hơn.
 
Không phải vì hai người bọn họ quá xem thường hắn, không dùng toàn lực vào đòn công kích vừa rồi, thì ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, nghĩ đến đây, Hàn Phong không khỏi cảm thấy may mắn.
 
Đột nhiên, sắc mặt Hàn Phong vụt biến: Chết rồi! Nếu như bọn họ đã biết chuyện mình giết chết con trai thành chủ, vậy thì chắc chắn cũng biết chuyện Liên Linh.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong ngẩng đầu, nhìn về phía ngôi nhà. Bọn chúng không bắt được hắn, nhất định sẽ đến tìm Liên Linh.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong chẳng buồn quan tâm đến thương thế trên người, đứng dậy dốc toàn lực chạy như bay về nhà.

 
Lúc này, đúng như Hàn Phong nghĩ, hai bóng người một lam một hắc đã xuất hiện trước cửa nhà hắn.
 
- Là chỗ này!
 
Lam bào lao giả nói.
 
- Trừ con bé đó, còn lại giết hết!
 
Hắc bào lão giả lạnh lùng nói.
 
Ầm!
 
Cánh cửa vốn đóng kín, trong nháy mắt vỡ tan thành từng mảnh vụn.
 
Lúc này, La Mạn và Tát Khắc đang đứng trong sân bị tiếng động đó làm cho giật mình. Liền sau đó, thất hai người đàn ông lạ mặt bước vào, không khỏi ngẩn ra.
 
La Mạn lớn tiếng quát:
 
- Các ngươi là ai?
 
Lam bào lão giả nhìn thoáng qua La Mạn sau đó dừng ánh mắt ở chỗ Tát Khắc, mắt ánh lên một tia kì dị, không ngờ trong ngôi nhà này còn có một địa giai thất phẩm võ giả.
 
Nhưng, lam bào lão giả cũng không quan tâm, lạnh giọng nói:
 
- Đưa con bé tên Liên Linh ra đây, ta sẽ để các ngươi được yên
 
Đúng lúc này, Trầm Ngọc đang ở trong phòng Liên Linh nói chuyện. Động tĩnh bên ngoài khá lớn, đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của hai cô gái, nhất là nghe nói đối phương đang tìm mình, Liên Linh càng thấy lạ.
 
Do dự một lúc, Liên Linh định ra ngoài xem xảy ra chuyện gì, nghe khẩu khí đối phương có vẻ không phải người lương thiện, nếu như tìm cô gây chuyện, cô đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, liên lụy mọi người.
 
Nhưng, Trầm Ngọc đã kéo Liên Linh lại, ngăn chặn cô hành động, lắc lắc đầu nói:
 
- Không được xúc động, bên ngoài có Tát Khắc đại thúc rồi, nhất định có thể giải quyết, nếu như Tát Khắc đại thúc cũng không có cách, chúng ta ra ngoài cũng vô dụng.
 
Nghe vậy, Liên Linh còn định nói điều gì, nhưng Trầm Ngọc ra hiệu cho cô đừng nói chuyện, đồng thời bước đến bên cửa, nhìn qua lỗ.
 
Lúc này, Tát Khắc cảm nhận khí thế cường đại không ngừng toát ra từ cơ thể hai người mới đến, vội vàng lùi đến trước mặt La Mạn, cảnh giác nhìn cả hai.
 
Chỉ riêng khí thế của hai người bọn họ thôi, Tát Khắc đã cảm thấy không có hi vọng, đôi bàn tay cầm kiếm ướt đẫm, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
 
Lam bào lão giả chỉ nhìn lướt qua Tát Khắc, nhận ra hành động cảnh giác của đối phương, lạnh lùng nói:
 
- Một địa giai thất phẩm cỏn con mà cùng đòi ngăn chặn bọn ta!
 
- Giết! Trong phòng vẫn còn vài luồng khí tức, có lẽ con bé tên Liên Linh đáng ở trong đó.
 
Hắc bào lão giả quét ánh mắt qua căn phòng mà Liên Linh và Trầm Ngọc đang trốn, ngữ khí không hề có một chút cảm tình nào.
 
- Thiếu gia, mau chạy!
 
Tát Khắc nghe hai người họ nói vậy, lập tức đẩy La Mạn ra xa, bổ thanh đại kiếm xuống.
 
Khí tức hai người quá mạnh, hắn biết mình không phải đối thủ của đối phương, nhưng vì sự an toàn của La mạn, đành phải liều mạng vậy, hi vọng có thể kéo dài một chút thời gian, giúp thiếu gia có cơ hội chạy thoát.