Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 70: Hợp tác


Sau đó không khỏi có chút ngạc nhiên trước sự cẩn thận của Hàn Phong và cũng hiểu tại sao đống nguyên liệu vốn dĩ chất cao như núi sao giờ này chỉ còn lại một ít.
 
Trước mắt họ đang có khoảng mấy chục chiếc bình ngọc lớn nhỏ, bên trong đựng đầy những loại đan dược quý hiếm được luyện chế từ đống nguyên liệu đó.
 
Bên trong còn có cả một số loại dược liệu đi kèm được Hàn Phong mua bằng tiền của chính mình.
 
Điều này khiến cho bọn La Mạn xẩu hổ vô cùng trước hành vi lúc nãy của mình.
 
Mặc dù bọn La Mạn không hiểu về thuốc nhưng cũng biết phần lớn số đan dược này đều là thượng phẩm linh đandiệu dược. Muốn luyện chế loại thượng phẩm linh đan dược này chí ít phải là thượng phẩm luyện dược sư mới có khả năng luyện chế. Hơn nữa khả năng luyện chế thành công chỉ có năm mươi phần trăm. Nói một cách sâu hơn, bọn La mạn muốn mời được một thượng phẩm luyện dược sư luyện chế số đan dược này, sẽ phải trả một số tiền khổng lồ.
 
La Mạn kiểm tra cuốn sổ, phát hiện số nguyên liệu trước đây không hề bị lãng phí mà phần lớn đều biến thành đống linh dược trên bàn.
 
Tỷ lệ thành công gần như là một trăm phần trăm. Muốn làm được điều này, khả năng luyện chế phải đạt đến cảnh giới nào, e rằng chỉ có luyện chế đại sư mới có thể làm được. Nhưng Hàn Phong mới mười bốn tuổi, sao hắn có thể làm được điều đó?
 
Khoảnh khắc này, hình ảnh Hàn Phong trong lòng bọn La Mạn không ngừng được phóng lớn.
 
Lão quản gia Bố Lôi Địch nhìn Hàn Phong, ánh mắt không ngừng lóe lên một tia quang mang kì dị.
 
Người thiếu niên thần bí đang đứng trước mặt họ đây lai lịch thế nào, hay là sau lưng hắn có một vị sư phụ cường đại?
 
Nếu không tại sao một thiếu niên tuổi đời mới mười bốn mười lăm lại có được kĩ năng luyện dược tinh thông đến vậy. Hơn nữa đấu khí bản thân nếu so với những người cùng tuổi cũng vô cùng nổi bật.
 
Bọn La mạn sau khi thấy đồ không mất, hơn nữa qua tay Hàn Phong còn biến thành những lọ đan dược vô cùng quý giá.
 
Trong lòng vô cùng hổ thẹn, không ngừng quay sang xin lỗi Hàn Phong.
 
Nhưng, Hàn Phong đã ngăn đối phương lại. Hắn nghĩ, biết đâu trải qua lần hiểu lầm này, hai bên lại càng tin tưởng nhau hơn để sau này cùng nhau hợp tác có lợi.
 
Đương nhiên, tiền đề là đối phương chịu hợp tác với mình.
 
Bởi vì sản sinh hiểu lầm làm mất khá nhiều thời gian nên lúc này trời cũng đã về khuya. La Mạn vốn dĩ có một vài điều định nói với Hàn Phong nhưng nghĩ một lúc quyết định đi nghỉ, chờ sáng mai có thời gian sẽ bàn bạc sau.
 
Một đêm không nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
 
Sáng sớm hôm sau, Hàn Phong vừa tỉnh dậy, đang định mở cửa đi ra ngoài thì đã thấy La Mạn dẫn theo lão quản gia Bố Lôi Địch đi về phía hắn.
 
- May quá, ta còn sợ người chưa dậy nữa, định đợi một lát rồi mới đến tìm ngươi, bây giờ gặp rồi, chúng ta nói chuyện với nhau một lúc nhé.
 
La Mạn bước tới trước mặt Hàn Phong, vui vẻ nói.
 
Hàn Phong có chút nghi hoặc, mới sáng sớm La Mạn đã tới tìm mình, không biết có ý định gì, nhưng vẫn mở cửa mời hai người họ vào phòng.
 
- Có chuyện gì không?
 
Hàn Phong rót hai chén nước, đặt trước mặt La Mạn và lão quản gia Bố Lôi Địch, nghi hoặc hỏi.
 
La Mạn liếc nhìn Bố Lôi Địch, thấy Bố Lôi Địch khẽ gật đầu mới nhấp một ngụm nước cho nhuận giọng, nói:
 
- Là thế này, lần này bọn ta đi hơn một tháng, đầu tiên đảo một vòng quanh khu vực thành trấn gần Hồng Diệp Thành, theo như ta quan sát nơi này mặc dù có chút hẻo lánh nhưng không phải không thể kinh doanh.
 
- Ồ, chắc chứ?
 
Hàn Phong nghe vậy, hai mắt sáng rực. La Mạn nói với hắn câu này là có ý gì, Hàn Phong sao có thể không hiểu. La Mạn đã đến tìm hắn, nói với hắn chuyện này không phải là muốn hợp tác cùng hắn sao.
 
Ngay sau đó, La Mạn càng trực tiếp khẳng định suy nghĩ của Hàn Phong.
 
La Mạn gật gật đầu, nói tiếp:
 
- Không sai, trước khi chạy nạn đến đây, ta cũng đã từng kinh doanh qua một số thứ, mặc dù cũng có chút tranh chấp nhưng nói chung là chưa lỗ bao giờ. Cho nên về điểm này, ta khá là chắc chắn.
 
Nhìn biểu tình tự tin của La Mạn, Hàn Phong đương nhiên tin.
 
Hoài nghi người giàu có nhất đại lục trong tương lai? Hàn Phong dù có phải hoài nghi bản thân mình thì cũng không thể hoài nghi thiên phú kinh doanh của đối phương.
 
Nghĩ đến đây, Hàn Phong lên tiếng nói:
 
- Vậy ngươi định tiếp theo thế nào?
 
La Mạn lắc lắc đầu, nói:
 
- Cụ thể làm gì, bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, việc này không thể quá vội vàng, tạm thời cứ từ từ đã.
 
Dừng lại một lúc, La Mạn nói tiếp:
 
- Tục ngữ có câu, anh em ruột thịt thì cũng phải tính toán minh bạch, huống hồ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.
 
Như sợ Hàn Phong không vui, La Mạn vội vàng bổ sung thêm câu nữa
 
- Đương nhiên, ta rất tin vào nhân phẩm ngươi, điểm này thì ngươi không cần nghi ngờ.
 

Nghe vậy, Hàn Phong chỉ cười, không suy nghĩ gì. La Mạn mặc dù nói chuyện hơi thẳng thắn nhưng cũng thật thà.
 
- Muốn kinh doanh, đầu tiên phải có vốn, chỉ cần có được một nguồn vốn lớn là đã có một khởi đầu tốt.
 
La Mạn nói
 
- Trước đây ngươi có nhắc đến chuyện muốn được hợp tác cùng ta, giờ ta hỏi ngươi, ngươi còn hứng thú ấy không?
 
- Đương nhiên!
 
Hàn Phong cười nói. Người đang ngồi trước mắt hắn sẽ là người giàu nhất đại lục trong tương lai, sao hắn lại không có hứng thú được chứ.
 
La Mạn nghe Hàn Phong trả lời, gật gât đầu, nói tiếp:
 
- Nếu đã vậy thì trước tiên chúng ta phải bàn bạc vấn đề phân chia lợi nhuận, chỉ có phân chia hợp lý mới có thể hợp tác với nhau được lâu dài.
 
Những gì La Mạn đang nói, Hàn Phong đương nhiên hiểu.
 
Nhưng Hàn Phong vẫn lên tiếng, nói:
 
- Thế này đi, mặc dù ta hợp tác với người, nhưng ta không phải người trong nghề, bởi vậy ngoài việc hợp tác ra, mọi quyết sách đều do ngươi quyết định, ta sẽ không tự mình can thiệp.
 
- Ngươi chắc chứ?
 
La Mạn nghe Hàn Phong nói vậy, hai mắt sáng rực, đồng thời trong lòng có chút ngạc nhiên, nếu đúng như những gì Hàn Phong nói thì quả thực là một tin tốt lành đối với hắn,
 
Hắn sợ nhất là trong thời gian hợp tác hai bên bất đồng quan điểm với nhau, nếu xảy ra trường hợp đó, nói không chừng chuyện làm ăn sẽ có thể thất bại.
 
Nhưng bây giờ Hàn Phong đã lên tiếng thẳng thắn như vậy, từ bỏ quyền quyết sách, thể hiện việc giao hết quyền lợi cho một tay La Mạn.
 
La Mạn không hiểu sao Hàn Phong lại làm vậy. Vốn dĩ hắn tìm Hàn Phong hợp tác, nguyên nhân chủ yếu là số vốn hắn đang có không nhiều, nếu như Hàn Phong cùng tham gia, bước khởi đầu của hắn sẽ được nâng cao thêm một bậc, việc phát triển sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
 
Đương nhiên, nhân phẩm và những biểu hiện trước đây của Hàn Phong cũng là một phần nguyên nhân trong đó.
 
Kì thực, suy nghĩ của Hàn Phong vô cùng đơn giản, luận về tu luyện đấu khí, có thể La Mạn không phải đối thủ của Hàn Phong. Nhưng luận về phương diện kinh doanh, Hàn Phong tự nhận mình không bằng một góc La Mạn.
 
Đã như vậy, hắn cần gì phải múa rìu trước mắt thợ nữa mà sáng suốt đẩy hết quyền quyết sách cho La Mạn, bản thân vừa nhẹ nhàng mà La Mạn cũng yên tâm hơn.
 
Mặc dù không hiểu suy nghĩ của Hàn Phong nhưng đối phương đã nói vậy, La Mạn cũng không phản đối, bắt đầu thảo luận vấn đề phân chia lợi nhuận.
 
Tất cả vốn liếng mà họ có là đống đồ thu được trong U Ám sâm lâm, trong đó, Hàn Phong chiếm sáu phần, bọn La Mạn chỉ có bốn phần.
 
Thảo luận một hồi, hai bên quyết định tất cả lợi nhuận thu được Hàn Phong sẽ được hưởng sáu mươi phần trăm, còn bọn La Mạn hưởng bốn mươi phần trăm.
 
Hàn Phong nghĩ, mình chỉ có bỏ chút tiền, mọi việc sau này đều do La Mạn xử lý, không tiện hưởng quá nhiều.
 
Về phần La Mạn, đêm hôm qua lão quản gia Bố Lôi Địch mới nói với hắn sau lưng Hàn Phong nhất định còn một vị sư phụ cực kì lợi hại nữa, nếu không Hàn Phong tuổi còn trẻ, dù thiên phú có lợi hại cũng không thể có được thành tựu như bây giờ.
 
Nên La Mạn đương nhiên cũng không dám làm quá, Hàn Phong đã chủ động nhường một bước, hắn càng không có ý kiến.
 
Nhất là đối với quyết định từ bỏ quyền quyết sách của Hàn Phong, càng khiến La Mạn bất ngờ.
 
Có thể trong mắt Hàn Phong, những thứ đó tương đối phức tạp, nhưng đối với một người yêu thích kinh doanh như La Mạn, đương nhiên hắn biết quyền quyết sách quan trọng như thế nào.
 
Hành động này của Hàn Phong nhất thời nhận được rất nhiều tín nhiệm từ phía La Mạn, có thể nói là không gì sánh bằng.
 
Thương lượng cả một buổi sáng, cuối cùng cũng bàn xong chuyện hợp tác.
 
Kì thực cũng chỉ có một chút hiệp nghị, còn cụ thể kinh doanh gì, phải đợi La Mạn nghĩ xong mới biết. Nhưng họ cũng không vội, bởi vì lúc này số tiền họ đang có không nhiều, La Mạn đành phải đợi Hàn Phong đổi hết số nguyên liệu quý giá thành tiền rồi mới quyết định.
 
Cũng đã gần đến trưa, La Mạn đề nghị để chúc mừng hợp tác thành công, hôm này mọi người sẽ cùng ra ngoài ăn một bữa.
 
Nhìn La Mạn hứng chí như vậy, Hàn Phong cũng không từ chối.
 
Gọi thêm Trầm Ngọc, Khải Ly và Tát Khắc, cả nhóm hăm hở đến tửu lầu phồn hoa nhất Hồng Diệp Thành.
 
Đang là thời gian dùng cơm nên tửu lầu lớn nhất Hồng Diệp Thành đương nhiên cũng đầy khách.
 
Mọi người đến đúng lúc chỉ còn sót lại một chiếc bàn nơi góc tửu lầu.
 
Sau khi ngồi xuống, La Mạn nhìn khách khứa khắp nơi, nói:
 
- Nơi này người ta có vẻ rất quan tâm đến chuyện ăn uống, nếu như chúng ta bắt tay từ đây, cũng là một lựa chọn không tệ.
 
Hàn Phong mặc dù không đồng ý lắm với ý kiến mở tửu lầu, nhưng lúc trước đã nói tuyệt đối không can thiệp vào quyết sách của La Mạn, nên cũng không đưa ra bất cứ ý kiến gì, chỉ nhắc nhở nói:
 
- Chỉ cần ngươi suy nghĩ kĩ là được.
 
Tiếp sau đó, Hàn Phong chọn mấy món ăn, mọi người vừa trò chuyện, vừa đợi tửu lầu phục vụ.
 
Chỉ có điều, mọi người đã nói đến khô miệng rồi mà vẫn chưa có món nào được bày lên bàn.

 
Tát Khắc vô cùng bất mãn, lớn tiếng gọi một nhân viên phục vụ, chất vấn hắn tại sao vẫn chưa thấy đồ ăn đâu.
 
Người phục vụ bị khí thế bức nhân của Tát Khắc ép, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, sợ hãi giải thích, vì khách quá nhiều, tửu lầu phục vụ không kịp, hi vọng mọi người bỏ qua cho.
 
Tát Khắc nghe xong vẫn muốn phát hỏa nhưng La Mạn đã kịp ngăn hắn lại.
 
Hàn Phong nhìn khách khứa xung quanh, một phần ba trong số đó cũng tương tự như họ nên cũng đành nhắm mắt cho qua.
 
Đột nhiên, La Mạn bất ngờ hét lớn một tiếng:
 
- Ta nghĩ ra rồi!
 
- Nghĩ ra gì?
 
Hàn Phong ngạc nhiên nhìn hắn.
 
La Mạn hưng phấn nói:
 
- Ta nghĩ ra chúng ta phải làm gì rồi?
 
- Ồ? Nói ra xem nào!
 
Hàn Phong cũng ngạc nhiên nói.
 
La Mạn quay sang nhìn Hàn Phong, thái độ vô cùng nghiêm túc, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
 
- Chúng ta mở tửu lầu.
 
- Tửu lầu? Ngươi chắc chứ?
 
Hàn Phong nhíu mày hỏi.
 
Mặc dù mở tửu lầu là một lựa chọn không tệ, nhưng Hàn Phong biết trong Hồng Diệp Thành này đang có khoảng mấy chục tửu lầu lớn nhỏ, trừ mấy nhà tương đối nổi tiếng ra, những tửu lầu còn lại chỉ có thể miễn cưỡng kiếm cơm, căn bản không có chút lợi nhuận nào.
 
Chỉ có điều, La Mạn đã bỏ sung thêm một câu:
 
- Mặc dù chúng ta mở tửu lầu, nhưng tửu lầu của chúng ta sẽ khác với những tửu lầu khác.
 
Hàn Phong nghi hoặc nhìn La Mạn, không hiểu hắn định nói gì.
 
La Mạn không giải thích nhiều mà chỉ thần bí nói:
 
- Bây giờ chưa thể nói rõ được, đợi ta về nhà suy nghĩ kĩ rồi sẽ bàn kế hoạch cụ thể với ngươi sau.
 
La Mạn đã nói vậy, mặc dù trong lòng hiếu kì nhưng Hàn Phong vẫn gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
 
Lại đợi thêm một lúc nữa, mấy món ăn mà bọn Hàn Phong chọn mới được dọn lên bàn.
 
Mọi người lúc này đã không thể đợi thêm được nữa, không ai bảo ai, tất cả cùng nhấc đũa, cắm cúi ăn.
 
Chỉ có tinh quang vẫn không ngừng lấp lánh trong mắt La Mạn, chứng tỏ hắn đang có một chủ ý không tệ.
 
Ngày tiếp theo, Tất Thanh Sơn phái người đến mời Hàn Phong.
 
Hàn Phong lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày cử hành hối đấu giá.
 
Hắn tìm La Mạn, hỏi xem đối phương có muốn đi cùng mình không, nhưng La Mạn đang ở trong phòng viết gì đó, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phong, sau đó lại cúi đầu nói:
 
- Chuyện này ngươi phụ trách là được rồi!
 
La Mạn đã không đi, Hàn Phong đành phải tự mình động thân vậy.
 
Trên đường, Hàn Phong nghe được từ những người xung quanh không ít thông tin về hội đấu giá.
 
Thì ra Phong Vân thương hội mất rất nhiều công phu cho hội đấu giá lần này.
 
Bây giờ không chỉ Hồng Diệp Thành mà tất cả mọi người đều biết hội đấu giá lần này được Phong Vân thương hội cử hành long trọng nhất, bán những vật phẩm có giá trị nhất.
 
Hơn nữa, những thế lực tham gia hội đấu giá lần này đã mở rộng ra mười mấy thành trấn xung quanh.
 
Mặc dù những thành trấn đó chẳng là gì so với Hồng Diệp Thành, nhưng toàn bộ cộng lại cũng rất đáng sợ.
 
Nhưng, đây đều là tin tốt đối với Hàn Phong. Người càng đông, quy mô càng lớn thì đồ của hắn càng bán được với giá cao.
 
Đến Phong Vân thương hội, bên trong lúc này yên tĩnh vô cùng, một vị khách cũng không có, Hàn Phong bước lại gần, Tất Thanh Sơn đang ở bên trong chờ hắn.
 
Thấy Hàn Phong đến, Tất Thanh Sơn ha ha cười lớn chạy ra nghênh tiếp, nói:
 
- Nếu ngài còn chưa đến thì sẽ không kịp khai mạc hội đấu giá đâu, để ta dẫn ngài đi.
 
Hàn Phong gật gật đầu, đi theo Tất Thanh Sơn.
 
Nhìn bộ dạng tất tả của Tất Thanh Sơn, hai ngày nay chắc phải bận rộn vì hối đấu giá lắm.
 
Vậy mà Tất Thanh Sơn vẫn có thời gian ở đây đợi hắn, có thể thấy Phong Vân thương hội coi trọng hắn như thế nào.
 
Nhưng, Hàn Phong không cảm thấy điều gì mà ngược lại coi như là chuyện đương nhiên. Số nguyên liệu mà hắn giao cho Phong Vân thương hội trước đây mặc dù đối với hắn chẳng là gì nhưng đều là những nguyên liệu vô cùng quý giá.
 
Đưa một số lượng lớn đồ như vậy cho Phong Vân thương hội đấu giá, ngoài số lợi nhuận có thể kiếm được ra, quan trọng nhất đã gây được tiến vang cho thương hội, đây mới chính là điều Phong Vân thương hội coi trọng nhất. Nếu không, chỉ dựa vào số tiền mà họ kiếm được. Đối với người thường có thể là một số tiền khổng lồ.
 
Nhưng đối với cả một thương hội mà nói, kì thực không là gì. Đương nhiên cũng không vì một chút tiền tài đó mà coi trọng Hàn Phong như vậy.
 
Nơi cử hành hội đấu giá cách Phong Vân thương hội không xa, dưới sự hướng dẫn của Tất Thanh Sơn, Hàn Phong nhanh chóng đến được địa điểm đó.
 
Không thể không nói thực lực của Phong Vân thương hội vô cùng hùng hậu, hội đấu giá mà họ cử hành mỗi năm một lần thu hút được sự chú ý của rất nhiều thế lực lớn nhỏ từ các thành trấn xung quanh.
 
Thủ vệ của Hồng Diệp Thành cũng bị phái đến bảo vệ trật tự hiện trường nên về phương diện an toàn, họ cũng không vần phải lo lắng lắm.
 
Lần này đến tham gia hội đấu giá đều là những thế lực lớn nhỏ của mười mấy thành trấn xung quanh, bên cạnh những người này đương nhiên cũng có không ít hộ vệ,
 
Phải biết những thứ được bán trong hội đấu giá vô cùng giá trị, nếu như bên cạnh không có hộ vệ đi theo, ngộ nhỡ mua được món ưng ý, trên đường lại bị người ta chặn cướp thì có khác gì may áo cưới cho người.
 
Đương nhiên, có thể vào được hội đấu giá đều là những nhân vật có thân phận địa vị, một tháng trước, Phong Vân thương hội đã cho người gửi giấy mời đến những thế lực này.
 
Muốn vào được bên trong hiện trường phải có giấy chứng minh, chính là thư mời của Phong Vân thương hội, cũng là để tránh những trường hợp đục nước béo cò, định vào làm loạn bên trong.