Hà Lăng vừa rời khỏi phòng ngủ chính, thì đã nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đồ ăn sáng. Mùi thức ăn một chốc đã tỏa ra rất thơm, Người ta nói, một người đàn ông như anh - lạnh lùng, tàn nhẫn, thâm độc lại có thể xuống nước đi nấu bếp thì thật là chuyện lạ. Mà thực ra, tay nghề của anh nấu ăn cũng rất ngon, chỉ là vì công việc, nên anh ít có thời gian nấu, Vả lại, Gia Nguyệt là người đầu tiên, anh từ bỏ quy tắc công việc của mình để nấu ăn cho cô. Anh sống với cô mới khoảng hơn nhiều ngày, nhưng anh chỉ gần đây, anh mới nhận ra rằng, thói quen ăn uống của cô thực tệ.
Mặc dù, anh đã từng nhắc nhở, nhưng cô gái kia sẽ nhớ sao? Vì thế, nhân hôm nay anh đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn cho cô.
Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc ra không khỏi kích thích cái bụng đói của Gia Nguyệt, Đêm qua, cô bị anh ta hành xác, thế mà, sáng nay, anh ta có thể dậy thoải mái như vậy, Thật là khiến người ta ghét mà!
Dẫu vậy, Gia Nguyệt vẫn là thích làm theo cái bụng đói của mình. Cô lững thững vào vòng vệ sinh cá nhân rồi lại lững thững đi vào phòng bếp. Và điều khiến Gia Nguyệt bất ngờ chính là vóc dáng của Hà Lăng trong nhà bếp.
Cô không ngờ, anh vậy mà lại có thể biết nấu ăn! Điều này khiến cô thật bất ngờ. Gia Nguyệt không nhịn được mà chay tới, tò mò hỏi:
" Anh đang nấu gì vậy? Có ăn được không đó?"
Hà Lăng bất ngờ khi cô đột nhiên chạy ngay đến chỗ anh, nhưng sau khi nghe câu nói của anh chỉ đùa.
" Cái này không ăn được hay không thì chưa nói, nhưng đảm bảo có thể thỏa mãn cái bụng đói của vị tiểu thư đây."
Gia Nguyệt nghe vậy thì mặt đỏ lên,
"Ai nói tôi đói chứ?"
Nói vậy, nhưng cô lại ngập ngừng một chút,
" Nhưng mà... nếu ngon tôi có thể tình nguyện nếm thử nha!"
Ha! Cô bé này đôi lúc hóa ra cũng có những phút đáng yêu như vậy!
Chỉ sau hơn mười phút, Hà Lăng hầu như đã hoàn tất xong công việc của mình. Anh bưng từng phần thức ăn tuyệt vời đến trước mặt Gia Nguyệt - hệt như một người hầu đối với một cô chủ danh giá.
Thế mà, cô chủ danh giá kia rất biết hưởng thụ nha! Vừa nhìn thấy đồ ăn, mặt đã sáng lên mà không để ý đến anh hầu kia.
Gia Nguyệt ăn như hổ đói, nhìn vào lại tưởng cô bị người nào đó không cho ăn đến mấy ngày. Hà Lăng nhìn bên, thấy cô ăn ngon anh cũng vui vẻ,
" Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn."
Giọng nói lộ rõ vẻ quan tâm.
Gia Nguyệt sau khi đánh chén hơn nửa phần thức ăn, sau khi nghe giọng của anh, cô dần ăn chậm lại.
Thế nhưng, đột nhiên, không hiểu sao, Gia Nguyệt lại có cảm giác hơi hơi xúc động, gần như là nước mắt có thể rơi. Đôi mắt đẹp thường ngày giờ đây, lại hơi đỏ lên.
Hà Lăng thấy vậy, không khỏi sửng sốt,anh, với ánh mắt lo lắng nhìn cô,
"Sao vậy?"
Gia Nguyệt nghe vậy chỉ cố gượng cười,
"Không sao, chỉ là lần đầu tiên có người nấu cho tôi ăn như vậy. Thật sự rất cảm động."
Gia Nguyệt vừa nói, vừa ứa nước mắt. Cô đã gần như nhận ra rằng cái cảm giác xúc động ấy chính là từ hành động quan tâm nhỏ nhặt của Hà Lăng.
Nhiều người chưa từng trải qua thì sẽ không bao giờ có thể hiểu cảm giác của cô giờ đây.
Gia Nguyệt sinh ra trong một điều kiện thiếu thốn hơn những đứa trẻ khác, cô mồ côi, tự lực cánh sinh, và ngay khi cô còn nhỏ đã tự tạo cho mình cái bề ngoài mạnh mẽ, cô độc.
Ngay cả ăn, thì cũng chỉ là ăn cơm chung, với hàng chục, hàng trăm đứa trẻ khác. Một mái ấm tình thương, mặc dù tốt đến mấy, cũng khó có thể đem lại cho bản thân cô một cái cảm giác gọi là gia đình.Có người có dư thừa nhưng ghét bỏ, cũng có người thiếu thốn, thèm muốn cảm giác ấy đến tận cùng. Cảm giác được một ai đó ôm ấp, che chở, yêu thương, quan tâm. Và cô chính là loại người thứ hai.
Gia Nguyệt không hiểu sao, chỉ là chút quan tâm đơn giản của anh, lại có thể lấp đầy cảm giác thiếu thốn trong cô như vậy. Cô không tài nào hiểu nổi, tại sao anh lại có thể đem đến cho cô cái cảm giác gọi là gia đình.
Gia Nguyệt dẫu không biết đó là loại nguyên nhân nào, nhưng giờ cô thực sự cảm thấy rất biết ơn.
Mà không phải chỉ đơn giản là biết ơn, hình như, tim cô, có cái gì đó đang nghẹn lại. Ôi không, sao mặt cô lại đỏ lên thế này! Không phải người ta thường nói, con người chỉ có cảm giác này đối với người mình yêu thôi sao?
Thế nhưng, liệu ...đây có phải là ...yêu?
Không, không thể nào!
Chắc chắn là không thể.
Bản thân cô đang nghĩ cái quái gì vậy?
Yêu sao?
Chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Bất ngờ, ...Hà Lăng, ... con người đang bị bỏ quên trong dòng suy nghĩ đột ngột tiến tới bên cô, một cái ôm nhẹ nhàng mà ấm áp.
Anh... đang làm gì vậy?
Tại sao.. lại là lúc này chứ?
Và điều ... càng khiến cho Gia Nguyệt bất ngờ hơn chính là,
.. anh hôn cô!
Anh thực sự hôn cô,
anh thực sự đang liếm láp bờ môi khô khốc của cô, dùng lưỡi cạy hàm răng đang run rẩy. ÔI! Tại sao nó lại nhẹ nhàng, dịu dàng đến vậy?
Nhưng.. tại sao lại là lúc này chứ!
Khi mà trái tim cô... gần như...