Này Chú! Em Yêu Anh

Chương 37: Phát hiện

- Bái cáo, báo cáo! Chúng tôi đã tìm thấy trung tá.

- Mau cho lính cứu hộ di chuyển qua phí tây bờ sông đi - Người đội trưởng ra lệnh.

Ánh sáng trên thuyền cứu hộ chiếc sáng đến chỗ anh đang nằm. Những đoàn thuyền cứu hộ nhanh chống đi đến địa điểm đã phát hiện được Phong Hàn.

Anh nằm trên đóng cỏ dại mọc dưới cây cầu, xung quanh toàn là cát đất. Hai mắt anh nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt. Vết thương ở cánh tay anh không ngừng rỉ máu. Mặc Thần nằm bên cạnh không biết còn sống hay đã chết. Một người lính trong đám cứu hộ, rút còng số 8 và còng tay của Mặc Thần lại. Mọi người bắt đầu dìu anh và Mặc Thần lên thuyền quay lại bờ.

---------------------------

Miên Sơ sau khi rời khỏi nhà kho đã được tức tốc được đưa đến bệnh viện.

Nhận được tin con gái của mình gặp chuyện. Tổng tư lệnh đã gạt bỏ mọi công việc để quay về với con gái.

Ông ngồi ở ngoài phòng chờ cấp cứu không khỏi đi đi lại lại, trong lòng ông thấp thỏm lo sợ.

Cũng đã giữa đêm khuya, Nhã Lam cũng tức tốc chạy đến bệnh viên sau khi nghe được tin của Miên Sơ.

- Bác ơi, Miên Sơ sao rồi ạ? - Cô hốt hoảng.

- Bác cũng không biết nữa, cháu bình tĩnh đi. - Ông Lục dỗ dành.


Cuối cùng hai nhân viên trong phòng cấp cứu cũng đi ra. Nhã Lam kéo láy một nhân viên và hỏi:

- Sao rồi? Bạn của tôi sao rồi?

- Đã qua giai đoạn nguy kịch, thai nhi vẫn an toàn. - Người bác sĩ điềm đạm trả lời.

- “ Thai nhi “?- Ông Lục nhắc lại, như không tin vào tai mình.

- Dạ......thật ra.... - Nhã Lam ấp úng.

- Có điều gì ta không biết sao?

- Cháu cũng không giấu gì bác, thật ra Miên Sơ đã có thai cũng được một tháng rồi ạ. - Nhã Lam vừa nói vừa nhìn xuống nền nhà, không giám nhìn vào đôi mắt của ông Lục, chắc chắc ông Lục rất tức giận.

- Khi nào tìm được Phong Hàn ta sẽ nói chuyện với nó.

Ông Lục chỉ để lại cho Nhã Lam một câu như thế rồi sau đó bỏ đi nơi khác. Cô cũng không biết bây giờ suy nghĩ của ông như thế nào, đang giận hay đang vui. Nhưng chắc chắn sẽ nghiêng về bên giận nhiều hơn.

Miên Sơ được đưa sang phòng hồi sức. Ngay sau đó Phong Hàn cũng được đưa đến bệnh viện. Theo sau đó có thể thấy rõ ông bà Phong đang đi theo. Đôi mắt bà Phong như ngấn lệ, bà không ngừng lau những giọt nước mắt của mình. Ông Phong ngồi bên cạnh ôm vai bà dỗ dành:

- Bà nín đi, bây giờ có khóc cũng không làm gì được đau, chúng ta cứ chờ đợi kết quả của bác sĩ.

- Sao tôi có thể yên tâm được chứ, cũng do con đàn bà đó. Bây giờ cô ta quay về làm gì để con trai tôi phải chịu khổ thế này - Bà Phong ngậm ngùi.

- Thôi bà cứ ngồi đây đi, tôi qua xem Miên Sơ thế nào.

- Để tôi đi cùng ông.

Vào phòng bệnh, thấy ông Lục ngồi thần thờ bên giường bệnh. Chủ tịch Phong đặt tay lên vai ông.

- Ông yên tâm đi, con bé sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

Ông Lục nhanh chống mời chủ tịch Phong ngồi xuống ghế, kể về chuyện của Miên Sơ.

- Miên Sơ nhà chúng tôi đã có thai được một tháng rồi, tôi cũng vừa mới biết tin.


- Thế thì tốt quá, bà nhà tôi thúc tôi bắt hai nó cưới cho sớm để có cháu. Ai ngờ lại nhanh thế này - Ông Phong bất ngờ.

- Thế thằng Phong Hàn đã biết chưa?- Bà Phong nói xen vào.

- Tôi cũng không biết, xem tình hình có lẽ là nó vẫn chưa biết vì máy tuần nay nó đều ở doanh trại. - Ông Lục nói.

Bà Phong cầm tay chủ tịch, nở nụ cười hạnh phúc.

- Thôi ông với tổng tư lệnh ra ngoài xem thằng Phong Hàn như thế nào rồi, tôi sẽ chẳng màng đến nó đau. Tôi ở đây với Miên Sơ - Tuy là nói như thế nhưng đáy mắt bà vẫn không giấu đi sự hạnh phúc.

- Thằng này nó mà tỉnh dậy tôi sẽ phạt nó vì tội quấy rối con gái tôi - Ông Lục vừa nói vừa cười hạnh phúc.

- Đúng đúng, ông cứ phạt nó thoải mái.

Phong Hàn được đẩy ra khỏi phòng, anh không bất tỉnh nhân sự như mọi người vẫn nghỉ. Đôi mắt anh mở thao láo, anh nở nụ cười với mọi người. Máy cô y tá không kiềm được cũng nháy mắt chào lại anh. Chủ tịch đi theo bên giường bệnh của anh, gằng giọng.

- Mày sắp chết đến nơi rồi mà ở đó còn cười.

- Ê ê, máy người đẩy tôi đi đâu đó. - Anh ngăn những cô y tá lại.

- Chúng tôi đưa anh về phòng của mình.

- Không cần đâu, cứ đẩy tôi tới phòng của vợ tôi đi, tôi muốn ở đó.

- Đó là phòng VIP chỉ có một giường thôi ạ.


- Thì bỏ thêm một giường vào nữa, dù gì phòng cũng rất rộng không phải sao. - Anh bắt đầu cấu kỉnh.

- Thằng nhóc này, sắp có vợ đến nơi rồi mà sao cứ trẻ con như thế này, ông thông cảm dùm tôi nhé - Ông Phong cười miễn cưỡng

Mới tới trước cửa phòng, anh đã hét ầm vô:

- Vợ ơi anh đã về với vợ rồi đây.

- Này con im đi, con bé còn chưa tỉnh dậy - Bà Phong nhắc khẽ.

- Ố......sao mẹ lại ở đây. - Anh bất ngờ.

- Tao đến thăm mày đấy, thằng con hỗn xược - Bà liếc xéo anh.

- Thôi mẹ ra ngoài đi, để con ở lại với cô ấy.

- Cái thằng này bây giờ còn dám đuổi cả mẹ đi, bây giờ mày khỏe mạnh quá rồi chứ gì.

- Thôi bà kệ nó đi, đi về với tôi, chúng ta cùng đi hăm nóng tình cảm. Tổng tư lệnh, đi ăn đêm với chúng tôi nhé - Ông Phong đề nghị.

Tác giả: Hani Vy