Dương Thu Trì vừa nghe thế, thật như sét đánh ngang tai. Nếu như để Tống Vân Nhi biết chuyện này, hắn không dám tưởng tượng sẽ phát sinh hậu quả gì.
Tống Vân Nhi là miếng thịt trong lòng Dương Thu Trì, nghe nói nàng trở về, nếu là bình thường thì hắn nhất định vui mừng đến phát cuống, nhưng giờ phút này, sự lo sọ thậm chí vượt hẳn nỗi vui mừng.
Dương Thu Trì vội vã nhảy phốc xuống giường, vừa cầm lấy y phục, đã nghe ngoài tiểu thiền viện truyền đến tiếng gọi của Tống Vân Nhi: "Sư phụ....! Ca ca...! Vân nhi trở về rồi, mau mở cửa a!"
Cửa vườn của tiểu thiền viện bị Dương Thu Trì khóa từ bên trong, Vân nhi ở ngoài gõ cửa, cửa gỗ vang lên thình thình.
Dương Thu Trì lớn tiếng đáp ứng, bảo Tống Vân Nhi chờ, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, quay đầu nhìn lại, thấy Liễu Nhược Băng cũng đã mặc xong quần áo, sắp xếp mền gối chỉnh tề.
Dương Thu Trì thấy nàng chỉnh lý mọi thứ xong rồi, vội vã bước ra định mở của cho Tống Vân Nhi. Nhưng Liễu Nhược Băng khẽ run giọng gọi: "Chờ đã, Thu Trì!"
Dương Thu Trì vừa quay lại, Liễu Nhược Băng đã tung thân nhảy nép vào lòng hắn, ôm thật chặt, hôn hắn thật sâu và đắm đuối, xong rồi bảo: "Đi làm cho phòng của chàng bộn một chút xíu."
Đúng a, bản thân rề rà cả buổi, nếu như mền gối chỉnh tề, làm sao giải thích với Vân nhi đây? Dương Thu Trì gật đầu, lòng thầm tán thán vì sự trầm tĩnh của Liễu Nhược Băng, ôm nàng hôn thật sâu, bảo: "Chờ ta, Liễu tỷ tỷ, Thu Trì sẽ nhanh chóng trở lại."
Liễu Nhược Băng cười thảm, đôi mắt đen láy đã đầy lệ, từ từ bỏ hắn ra.
"Ca...! Huynh sao vậy a! Còn chưa chịu mở cửa!" Tiếng giục của Tống Vân Nhi vang vang.
"Đến rồi!" Dương Thu Trì đáp ứng một tiếng, lại hôn lên đôi môi hồng của Liễu Nhược Băng, rồi nhanh chân chạy đi.
Cửa vườn vừa mở, Tống Vân Nhi giống như con chim én nhỏ nhắn bay vù vào lòng Dương Thu Trì, ghì chặt hắn cười hi hi bảo: "Ca...! Không ngờ là Vân nhi lại quay về phải không?" Nói xong, cứ ôm lấy hắn vừa lắc vừa nhảy.
Năm cẩm y nữ hộ vệ lần trước hộ tống Tống Vân Nhi trở về Ninh Quốc phủ cũng đứng phía sau nàng, cung thân thi lễ với Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì thương yêu ôm Tống Vân Nhi vào lòng, bảo: "Muội là cô quỷ rắn mắt! Sao mà tìm được nơi này đến đây vậy? Bệnh của bá mẫu thế nào rồi?"
"Bệnh của mẹ muội sắp khỏi hẳn rồi. Cha muội lo cho sự an toàn của huynh, giục muội quay về bảo hộ huynh, nên chúng muội đã nhanh chóng lên đường. Lúc xế này đến được nha môn, nghe mọi người nói huynh đi tra án. Muội gấp muốn gặp huynh, mang theo họ đi suốt đêm đến đây. Sư phụ của muội đâu?"
Nghe lời này, lòng Dương Thu Trì chợt trầm. Xong rồi, Liễu Nhược Băng không ra ngoài cửa, chẳng lẽ nàng ta đã đi rồi hay sao?
Dương Thu Trì chuyển thân, quay về phía phòng của Liễu Nhược Băng gọi: “ Liễu … Liễu tiền bối”.
Hắn thực sự hy vọng thấy Liễu Nhược Băng trong bộ đồ trắng đứng ở cửa, nhưng mà, cửa phòng đã mở, bên trong tối thui, chẳng còn thân ảnh quen thuộc của Liễu Nhược Băng đâu nữa.
Dương Thu Trì gấp gáp chạy đến thiện phòng, nhảy lên bậc thang, phóng vào trong: "Liễu tiền bối…!"
Phòng trống không!
Cửa sổ phía sau mở toang, ánh trăng thanh lạnh tiến vào phòng, phủ trùm trên mặt đất giống như một dãy lụa trắng bạch.
Liễu tỷ tỷ đi rồi! Nàng ấy đi thật rồi!
Dương Thu Trì hoảng hồn, chẳng thèm thiết gì nữa, lạc giọng gọi: "Liễu tỷ tỷ...! Liễu tỷ tỷ...! Tỷ ở nơi đâu?"
Hắn chạy đến bên cửa sổ, chân tay bối rối muốn trèo qua đó đuổi theo. Tống Vân Nhi đã chạy theo đến nơi, thấy vậy chụp giữ lấy hắn, vội vã hỏi: "Ca, có chuyện gì thế? Sư phụ của muội đâu?"
"Nàng ấy đi rồi, nàng ấy không cần ta nữa... không cần chúng ta nữa!" Dương Thu Trì lạc giọng nói như mếu.
"A? Huynh nói cái gì?!" Tống Vân Nhi thấy thần tình hoảng loạn của Dương Thu Trì, không hiểu gì cả.
Dương Thu Trì chẳng còn thiết gì đến giải thích với nàng. Hắn hiện giờ chỉ muốn tìm thấy Liễu Nhược Băng, để nàng không rời xa hắn nữa. Dương Thu Trì chuyển thân chạy ra khỏi phòng, xông ra ngoài vườn, chạy ra phía sau tường.
Nam Cung Hùng và các cẩm y hộ vệ nghe tiếng vội chạy đến, Dương Thu Trì hỏi: "Có thấy Liễu tiền bối hay không?”
Nam Cung Hùng cung thân đáp: "Vừa rồi thuộc hạ thấy người vượt tường ra ngoài, vừa khóc vừa chạy lên trên đỉnh núi."
Dương Thu Trì như phát điên, co giò chạy thẳng lên đỉnh núi. Trời đêm âm âm, vãng trăng đã ẩn vào trong mây, Dương Thu Trì vừa lên tiếng gọi Liễu tỷ tỷ, vừa loạng choạng chạy thẳng lên trên đỉnh. Đường núi nhỏ hẹp khó khăn, hắn liên tiếp ngã loạng choạng ra đất, nhưng vẫn lập tức chồm chạy hoảng loạn chạy lên trên.
Thấy bộ dạng Dương Thu Trì như vậy, Tống Vân Nhi hoảng hồn, nhanh chóng chạy bám theo hắn, lớn tiếng gọi: Ca, có chuyện gì thế? Huynh đừng có gấp a! Sư phụ đâu?"
Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ vệ cũng nhanh chóng chạy tới.
Dương Thu Trì chẳng hề quan tâm, ngã nghiêng chạy thẳng một mạch lên tới đỉnh núi. Khối đá lớn đó vẫn còn, các cây tùng bách chứng khiến sự kết hợp giữa hắn và Liễu tỷ tỷ vẫn còn, quần sơn vây quanh vẫn còn, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng của Liễu tỷ tỷ đâu.
Dương Thu Trì chạy đi tìm khắp trên đỉnh núi, thực sự hi vọng Liễu tỷ tỷ đang chơi trò trốn tìm như trẻ con vậy, để rồi đột nhiên từ trong cỏ cây chui ra, cười hi hi bào: "Ha ha! Ta ở đây này!”
Nhưng mà, dưới ánh trăng sáng lạnh, chỉ có tảng đá trơ lì, tùng bách và quần sơn nga, chỉ có thiếu mất thân ảnh thon thả xinh đẹp của Liễu tỷ tỷ.
Dương Thu Trì lạt giọng thét gào: "Liễu tỷ tỷ...! Tỷ đừng đi a....! Liễu tỷ tỷ...!...."
Không có tiếng trả lời, ánh trăng sáng lạnh vẫn chiếu lên trên Đoạn Tùng Cương này, gió núi vẫn thôi u u phất qua mặt hắn, giống như bàn tay thon dài đang sờ soạng gương mặt hắn.
Liễu tỷ tỷ đi rồi, nàng ấy đã bỏ rơi hắn, rốt cuộc cũng đã đi rồi.
Dương Thu Trì cảm thấy trái tim trong lồng ngực đau như xé như cào, trong nhất thời, hắn cảm thấy đau khổ và bất lực đến cùng cực, lảo đảo khụy xuống đất, ngồi phạch trên đám cỏ mà hai người đã từng nằm lên dó ái ân. Nơi này phảng phất như còn lưu giữ thân nhiệt ấm áp nồng nàn của Liễu Nhược Băng, chỉ thiếu một thứ duy nhất chính là con người nàng. Dương Thu Trì muốn khóc, nhưng một giọt lệ cũng không chảy ra được, hắn u uất nhìn quần sơn...
Một bàn tay trắng ngần cầm lấy cánh tay của hắn... nhưng là Tống Vân Nhi. Nàng hỏi: "Ca, rốt cuộc là có chuyện gì? Đã xẩy ra chuyện gì?"
Dương Thu Trì không phản ứng, toàn thân ngây ngốc, hai mắt cứ nhìn chằm chằm xuống núi, không nói một lời nào.
Tống Vân Nhi bị thần tình của Dương Thu Trì làm cho sợ chết khiếp. Nàng ôm hai vai hắn, muốn giúp hắn hồi lại thần, cố sức lắc mạnh: Ca...! Ca...! Muội là Vân nhi a! Huynh bị sao vậy?”
Dương Thu Trì không thốt lên lời, hai mắt mông lung, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cây tùng ở bên cạnh, đột nhiên tránh thoát ra, bật dậy chạy đến đó. Loạng choạng mấy cái, hắn ôm cây tùng, khe khẽ vuốt ve, thì thào bảo: “ Tỷ tỷ, sao tỷ không cần Thu Trì nữa vậy?”
Cổ họng hắn chợt ngọt lịm, một ngụm máu phun ra, bắn tung tóe lên thân cây, rồi hắn mềm nhũn gục xuống.
Tống Vân Nhi kêu ré lên, chụp đỡ lấy hắn, thấy đôi mắt hắn nhắm tịt, khóe miệng rỉ ra một dòng máu, đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Tống Vân Nhi khóc lóc ôm chặt hắn trong lòng, cố sức lắc lư, bấm vào huyệt nhân trung của hắn, kêu tên hắn.
Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đã kéo đến cạnh Dương Thu Trì, cũng kinh hoàng kêu gọi hắn.
Ánh trăng len qua cành tùng, chiếu lốm đốm lên mặt Dương Thu Trì từng phiến bàng bạc.
Tống Vân Nhi cố sức bấm nhân trung của Dương Thu Trì, đã kinh hoảng đến không biết làm gì nữa.
Dần dần, Dương Thu Trì tỉnh lại, mở mắt ra, nhãn thần vẫn trống rỗng.
Tống Vân Nhi biết, trong tình huống như thế này, nhất định phải khiến cho hắn khóc ra, nếu không sẽ phát sinh chuyện gì đó đáng sợ hơn mà ai cũng không đoán được. Nàng ôm mặt hắn, nhỏ lệ bảo: “Ca…! Nếu huynh muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố ghìm lại làm gì…!
Có lẽ là lời Tống Vân Nhi đã gây được tác dụng, nhãn tình của Dương Thu Trì từ từ khôi phục lại thần sắc, nhưng là một thần sắc cực kỳ đau khổ và thê lương, nước mắt từ từ ứa ra và chảy xuống. Hắn ngẩn ngơ nhìn Tống Vân Nhi, đột nhiên òa khóc thật lớn.
Tiếng khóc đó mang theo bao nhiêu đè nén, uất nghẹn, khổ sở và bất lực.
Tống Vân Nhi cũng khóc ôm hắn vào trong lòng, cánh tay thon dài khẽ vuốt ve lưng hắn, vừa khóc vừa dịu giọng khuyên nhủ.
Đột nhiên, Tống Vân Nhi cảm giác y phục trên vai ướt sũng, dùng tay sờ thử, thấy dinh dính, dường như là máu.
Tống Vân Nhi khẽ đẩy Dương Thu Trì ra, cầm cánh tay đặt lên vai nàng mượn ánh trăng quan sát, thấy hai cánh tay hắn thấm đầy máu tươi, y phục rách nát, cổ tay, lòng bàn tay đều đang chảy máu.
Thì ra, vừa rồi lúc Dương Thu Trì hoảng loạn chạy lên núi, đã vấp ngã và bị gai cào sướt không biết bao nhiêu lần, da thịt rách nát cả, máu tươi không nừng chảy ra thấm ướt cả tay và áo của Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi kinh hoảng run giọng nói: “ Ca! Tay huynh bị thương rồi! Máu ra nhiều lắm!”.
Lúc này, thần trí Dương Thu Trì đã từ từ thanh tỉnh, nhưng mà sự đau đớn ở trong con tim còn hơn cơn đau ở tay. Đó là nỗi đau xé lòng xé dạ.
Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ nghe tiếng kêu cả kinh của Tống Vân Nhi, vội vã mượn ánh trăng kiểm tra cánh tay và các vết thương của Dương Thu Trì, xé áo ra bao vết thương lại, nói: “Dương đại nhân, vết thương cánh tay ngài rất sâu, chúng ta phỉa về am trước, thuộc hạ sẽ trị liệu cho ngài.”
Dương Thu Trì đẩy mạnh họ ra, buồn bã bảo: “ Các ngươi tránh ra”.
Nam Cung Hùng và các hộ vệ chưa bao giờ thấy Dương Thu Trì như vậy, vội vã lui ra, rất may các vết thương của hắn đã được bó thuôc kim sang tốt nhất của cẩm y vệ, chỉ còn chờ trở về xử lý vết thương nữa là yên tâm.
Tống Vân Nhi thấy ánh mắt Dương Thu Trì vẫn còn tán loạn, vừa khẩn trương vừa đau lòng, giữ chặt tay hắn, thút thí hỏi: “ Rốt cuộc là có chuyện gì? Ca, huynh nói cho Vân nhi biết đi a”
Dương Thu Trì không lên tiếng. Hai tay hắn ôm gối, nhìn những ngọn núi xa xa tĩnh lặng dưới ánh trăng, nghĩ đến Liễu Nhược Băng cũng thích ôm gối nhìn ra núi xa như vậy, lòng vừa đau đớn vừa khổ sầu, nước mắt không nhịn được lại tuôn rơi lã chã.