"Ngươi giấu thi thể dưới giường, có di động qua không?"
"Không hề. Tôi không hề động qua."
Dương Thu Trì hơi cảm thấy kỳ, điểm này sao không tương xứng với phát hiện thi ban ở hai phía của một cánh tay và kết quả kiểm nghiệm vậy? Hắn hỏi dồn: "Thật không? Ngươi không hề di động thân thể của cô ta sao? Ví dụ như chân hay tay gì đó?" Dương Thu Trì không dám nói quá rõ ràng, sợ sẽ bị hớ.
Viên Diệu ngước mắt nhìn Dương Thu Trì, dường như không hiểu vì sao Dương Thu Trì lại hỏi như vậy, hít nghẹn một hơi dài, lắc đầu đáp: "Không hề động qua."
Sau lúc giết người hoảng loạn, có thể là quên khuấy chuyện này đi, điều đó có thế lý giải. Dương Thu Trì hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Ngươi xử lí thi thể thế nào?"
“Sau đó, tôi giúp thi thể mặc y phục, đưa thi thể lên sơn đỉnh, cởi quần áo, ngụy trang thành bị gian sát”.
“RT của cô ta là do ngươi cắt xuống hả?”
“Cắt RT?...tôi…là…do tôi cắt đó…”
“Vì sao?”
“Tôi ghét cô ta bắt tôi hôn cô ta.... cho nên cắt đi...".
“Vậy đao đâu?"
"Tôi... tôi quăng đi rồi."
"Quẳng chỗ nào?"
"Tôi... lúc đó tôi rất hoảng loạn... không nghĩ ra là đã quăng đi chỗ nào nữa..."
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Thi thể nặng như vậy, ngươi làm sao vác lên nổi?" Ni cô am này cách đỉnh núi còn một đoạn cự li, Viên Diệu ốm yếu mành khảnh như vậy, không thể nghĩ ra là làm thế nào để mà mang vác lên trên đó được.
"Tôi.... tôi từ từ đưa lên." Viên Diệu thấp giọng đáp.
Nhìn không ra a! Viên Diệu vào thời điểm quan trọng không biết lấy đâu ra khí lực lớn như vậy. Dương Thu Trì nghĩ thầm, tiếp đó hỏi: "Chủ trì Tĩnh Từ và tiểu ni cô Viên Tịnh tối qua thấy Viên Tuệ lên trên đỉnh, có phải là do ngươi giả trang hay không?”
Viên Diệu thấp giọng đáp: "Là bần ni giả trang đấy, tôi mặc quần áo của cô ta, đem mái tóc còn giữ lại sau khi thế độ trước đây dùng mũ chụp lên, giả làm cô ấy.”
"Ngươi vì sao lại phải làm như vậy?"
"Tôi... tôi muốn ngụy trang thành cô ấy ban đêm lên núi gặp phải sắc ma bị gian sát...
Xem ra, Viên Diệu này thật là có đầu óc a, nhưng ả không ngờ sẽ gặp phải một pháp y đến từ thế giới hiện đại, vạch rõ sự ngụy trang của ả. Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: "Tiểu thiếp Triệu Thanh Lam của Thanh Khê huyện Vương điển sứ bị người ta giết chết phân thây, có phải là do ngươi làm không?!”
Viên Diệu cả kinh kêu lên, đáp: "Không có! Không phải tôi! Không phải tôi làm đâu mà!"
Dương Thu Trì cười lạnh: "Dám làm dám chịu đi, có gì đâu! Dù sao thì giết một người cũng là giết, giết hai người vẫn là giết, đâu có cần chỉ thừa nhận một trong hai thôi."
Viên Diệu run rẩy toàn thân, nói: “Tôi…tôi thật không có a! lão gia, bần ni thật là oan uổng mà!”
Liễu Nhược Băng nhất mực đứng sau lưng Dương Thu Trì, nghe đến đây, đột nhiên ra tay kích một chưởng vào mặt Viên Diệu.
Một chưởng này đánh ra không nhanh, nhưng lực đạo trầm trọng, kình phong lẫm liệt, phủ trùm khắp người ả, chẳng có chỗ nào để tránh!
Viên Diệu kêu ré lên, hoảng hốt lùi ra sau, nhưng làm sao có thể tránh được một kích lăng lệ của tuyệt thế cao thủ băng giá như Liễu Nhược Băng. Khi đầu não của Viên Diệu sắp vỡ toác ra, thì ngọc chưởng của Liễu Nhược Băng dừng lại cách vài thốn trên trán Viên Diệu, nàng lạnh mắt nhìn ả, sau đó phóng thân về phía sau, nói: "Dương đại nhân, ả giết không nổi Triệu Thanh Lam."
Thì ra Liễu Nhược Băng đang thăm dò xem Viên Diệu có võ công hay là không. Cần biết, người có võ công, gặp phải nguy hiểm, thân thể sẽ sản sinh phản ứng tự nhiên, từ phản ứng vừa rồi của Viên Diệu mà xét, thì ả căn bản không có võ công, Thanh Lam thì đòn phân cân thác cốt thủ đã có hỏa hầu nhất định, căn bản không thể làm gì được ả ta.
Dương Thu Trì gật đầu, cười cười nói với Liễu Nhược Băng: "Đa tạ tiến bối chỉ điểm."
Nếu như không phải là Viên Diệu làm, thì tên sát thủ biến thái kia là một người khác, vậy thì là ai đây? Dương Thu Trì vốn cho rằng đã tìm được nguyên hung, không ngờ hắn vui mừng hơi bị sớm.
Rất may án mạng nơi am ni cô này phá giải thuận lợi, Dương Thu Trì cũng hơi bất ngờ, vì nó quá dễ dàng, có lẽ là do hắn nắm được nước bọt trên đầu nhũ hoa của nạn nhân là của nữ giới, cộng với khám phá nhóm máu, từ đó bó hẹp phạm vi vốn đã rất nhỏ trong các ni cô trong am này, phân ra được đối tượng hiềm nghi trọng điểm. Xem ra, tri thức cũng là một lực lượng cực mạnh a. Nếu như hung thủ đã nhận tội, không cần phải thẩm vấn người mang trên mình nhóm máu O khác là Diệu Tính nữa.
Dương Thu Tri hỏi Viên Diệu, mới biết từ khi Viên Tuệ chết tới giờ, Viên Diệu không hề tắm rửa gì do bị ám ảnh và căng thẳng. Hắn bèn trở về phòng, lấy một miếng bông tẩm nước muối sinh lý, giao cho tiểu ni cô Viên Tịnh, bảo cô ta và lão chủ trì Tình Từ đưa Viên Diệu vào phòng, lau qua trên đầu nhũ, lấy đi dịch nước bọt có thể còn tồn tại trên đó. Nếu như kết quả xét nghiệm cho ra nhóm máu tương hợp với nhóm máu của Viên Tuệ, chuyện này mới coi như xong.
Dương Thu Trì ra lệnh đem giam giữ Viên Diệu lại. Hiện giờ trời đã tối hẳn, đường núi không dễ đi, hắn quyết định ngày mai sẽ trở về huyện đường.
Dương Thu Trì thu nhặt các thiết bị và vật kiểm nghiệm về phòng, muốn chờ đến ngày mai hóa nghiệm tiếp, Ánh trăng sáng ngời, tỏa ra luồng sáng bạc như tấm lụa bạch phủ xuống ni cô am. Đêm trăng như thế này là lúc rất thích hợp để đàm tình thuyết ái. Dương Thu Trì quyết định lợi dụng cơ hội do tự nhiên ân tứ này, khai hóa khối băng kiên cố Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng đã trở về phòng đóng cửa lại. Dương Thu Trì khẽ gõ cửa, nhẹ giọng gọi: "Liễu tỷ tỷ, mở cửa được không? Ta có lời cần nói."
"Có chuyện gì ngày mai hãy nói, ta mệt rồi." Thanh âm của Liễu Nhược Băng điểm đạm.
Đụng phải cái đinh mềm! Xem ra, muốn hóa giải tảng băng cứng Liễu Nhược Băng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Dương Thu Trì quyết định sử dụng kế điệu hổ li sơn, trầm giọng nói: "Ta hoài nghi, lão trụ trì Tĩnh Từ của am ni cô này là một cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ, có khả năng là biến thái hung thủ giết chết Triệu Thanh Lam, tỷ ra giúp ta đi bắt mụ ấy."
"Bà ta không phải," Âm thanh của Liễu Nhược Băng vẫn điềm tĩnh lạnh tanh, "Các ni cô trong am này, không có người nào có võ công."
Dương Thu Trì thầm mắng mình ngu, Liễu Nhược Băng là hạng người nào mà không nhìn ra người khác có võ công hay là không? Hắn vội chữa: "Tôi cảm thấy, án Viên Diệu giết người này không hề đon giản như vậy. Viên Diệu tuy có thể là đã tham gia giết người, nhưng hung thủ có thể là người khác, ta hi vọng tỷ có thể giúp ta phân tích một chút."
Kỳ thật, đây chỉ là Dương Thu Trì buột miệng nói ra mà thôi, nhưng khi nói xong câu này rồi, lòng hắn chợt dậy lên nỗi bất an, án Viên Diệu giết người còn có ẩn tình hay sao? Thật vậy không? Đừng nói gì chuyện khác, từ am ni cô này lên đến đỉnh còn có tới ba bốn dặm, thể trọng của Viên Tuệ ít nhất cũng 100 cân, Viên Diệu thì ốm yếu như vậy, muốn đưa thi thể nặng nề như thế lên đến đỉnh núi thì quả là khó, không có khả năng này! Xem ra, ngày mai cần phải tiếp tục tra khán, xác định cho rõ điểm nghi ngờ này.
Liễu Nhược Băng hồi đáp: "Điều tra sát thủ là chuyện của ngươi, ta chỉ phụ trách bảo hộ ngươi, những chuyện khác ta không hiểu, ngươi cứ tự suy nghĩ đi."
Dương Thu Trì trợn mắt, cô nàng Liễu Nhược Băng này quả thật là thông tuệ hơn người, chút trò nhỏ như thế này của hắn căn bản chẳng lừa được nàng.
Không còn cách nào, hắn chỉ còn cách dùng chiêu hiểm thôi, nhỏ giọng nói: "Liễu tỷ tỷ, Thu Trì muốn nói chuyện với tỷ, được hay không?"
“Những gì cần nói đều đã nói rồi, ta mệt lắm, muốn nghỉ ngơi."
"Ta... ta muốn hỏi tỷ, nếu như ta đi theo tỷ... tỷ sẽ đưa ta đi đâu?"
Cửa phòng xịch mở, Liễu Nhược Băng run giọng hỏi: "Ngươi… ngươi nói cái gì?.... Ngươi.... nguyện ý theo ta đi à?"
Dương Thu Trì dấn bước tiến vào cửa, khiến cho nàng không thể nào đóng lại được bấy giờ mới nói: “Ta muốn nói với tỷ về chuyện này. Chúng ta ngồi xuống bàn, có chuyện gì hai bên cần phải tương hỗ giao lưu, mới có thể làm rõ được. Tỷ cứ mãi tránh ta, làm sao mà nói cho rõ bây giờ."
Liễu Nhược Băng hiểu Dương Thu Trì vừa rồi nói vậy chính là để nàng mở cửa, nhãn thần ảm đạm lại ngay, bỏ cửa phòng từ từ quay lại ngồi xuống bên giường.
Dương Thu Trì đóng chặt cửa, bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng, thủ thỉ: “Liễu tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, người lại tốt, ta làm sao không muốn ở cùng với tỷ chứ. Nhưng mà trước khi ta biết được tỷ, đã cưới thê nạp thiếp rồi, ta không thể vứt họ sang một bên không thèm quản được a."
Liễu Nhược Băng cúi đầu, không hề lên tiếng.
"Tỷ muốn có con của chúng ta, rồi một mình phiêu bạt giang hồ, khiến cho con của chúng ta theo tỷ chịu khổ hay sao?"
Liễu Nhược Băng ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta sẽ không để hài từ của chúng ta chịu khổ đâu."
"Vậy, hài tử đó nếu như là của ta, ta không được gặp con, như vậy đối với ta chẳng phải là quá tàn khốc hay sao?"
Liễu Nhược Băng điềm đạm đáp: "Là tự ngươi không muốn mẹ con ta."
"Muốn! Ta đương nhiên muốn! Làm sao ta lại không muốn chứ!" Dương Thu Trì cầm lấy tay của Liễu Nhược Băng, thuyết phục: "Liễu tỷ tỷ, tỷ nếu mang hài tử của chúng ta, càng phải nên lưu lại bên cạnh ta, để ta chiếu cố tốt cho hai mẹ con nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng hài tử. Chúng ta nên cấp cho hài tử một gia đình hoàn chỉnh. Nếu như hài tử không có cha, đối với nó chẳng phải là quá tàn khốc hay sao?"
Liễu Nhược Băng khẽ tránh thoát khỏi tay Dương Thu Trì; "Ngươi không cần nói nữa, những điều này ta đều đã nghĩ ra, đó là biện pháp trong tuyệt vọng. Trước đây ta đã nói, những gì ta đã quyết định thì không bao giờ cải biến." Lời của nàng ta vẫn điềm đạm, nhưng vô cùng kiên định.
Dương Thu Trì hiểu rõ, nếu như Liễu Nhược Băng bị mấy lời này của hắn thuyết phục, thì nàng không còn là Liễu Nhược Băng nữa.
Nếu như nói đạo lý không thông, thì Dương Thu Trì quyết định dùng tuyệt chiêu - ôn nhu nhất đao! Hắn ôm Liễu Nhược Băng đè xuống giường, cởi bỏ quần áo nàng, ôn nhu hôn khắp người nàng. Liễu Nhược Băng không hề phản kháng, nhân vì nàng đã quyết tâm có một đứa con với Dương Thu Trì.
Ánh trăng vẫn ôn nhu như lúc nãy, thấu qua cửa sổ, chiếu rọi vào phòng.
Đêm đã khuya, thế mà Dương Thu Trì cùng Liễu Nhược Băng vẫn còn triền miên. Họ đã qua mấy độ gió mưa, Dương Thu Trì muốn dùng "ôn nhu nhất đao” hóa giải tảng băng lạnh của Liễu Nhược Băng, nhưng bất luận hắn lạt mềm buộc chặt hay gậy rắn thọc giò thế nào, Liễu Nhược Băng dẫu tiếp thụ và hoàn trả những đợt công kích của hắn, nhưng thủy chung không hề hồi đáp hắn một lời.
Không biết đã trải qua mấy độ triền miên, Liễu Nhược Băng đột nhiên co cứng người, gấp giọng bảo: “Vân nhi đến rồi!’