Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 117

Nếu như Lục Bác Dương không có tâm cơ độc ác đó, chịu gọi bác sĩ riêng tới sớm một chút hoặc đưa Lục Lợi Quần vào bệnh viện sớm một chút, cứu sống ông, để ông nói cho Lục Bác Dương biết chuyện hạng mục đầu tư ở nước ngoài đó, thì biết đâu Lục thị còn có cách cứu vãn, hoặc nếu có phá sản mất hết mọi thứ cũng có thể lưu lại một chút danh tiếng trong giới truyền thông.

Nếu như, có thể nói dối là mình bị nói xấu, bị hãm hại, bị xa lánh, bị tính kế, dùng cách này lừa lấy sự đồng cảm của quần chúng.

Dù sao, chân tướng sự thật chính là khó phân biệt như vậy, thật thật giả giả ai có thể nói rõ được? Đối với công ty ở nước ngoài, đương nhiên công ty trong nước sẽ khiến người dân tin tưởng hơn, chỉ cần có thể biến mình thành người bị hại sẽ dễ dàng lật ngược ván cờ.

Nhưng mà, chuyện như vậy không có nếu như, tối đó Lục Bác Dương đã độc ác nhẫn tâm với ba của mình như vậy cũng đồng nghĩa với việc ông đã mất đi tất cả!

Sáng ngày thứ hai, Lục Bác Dương mang theo tâm sự, cùng Ngô Kiều Kiều, hai người con riêng và một người con gái tư sinh đang ngồi trên bàn chuẩn bị dùng bữa sáng, đợi trái đợi phải cũng không thấy Lục Lợi Quần xuống nhà, Lục Bác Dương và Ngô Kiều Kiều nhìn nhau, trong lòng tự hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Mẹ Triệu, lên lầu mời lão gia tử xuống dùng bữa sáng.” Lục Bác Dương bình tĩnh lên tiếng.

“Dạ.” Người hầu mẹ Triệu đang đứng ở kế bên lên tiếng đáp lại, đi lên lầu.

Không đến năm phút, trên lầu liền truyền xuống tiếng la hoảng hốt của mẹ Triệu: “A a a, có người chết có người chết, lão gia tử chết rồi!”

Lục Bác Dương vô cùng khẩn trương chạy lên lầu, xém té nhào lao vào phòng của Lục Lợi Quần, liền mở miệng quở trách mẹ Triệu: “Ai chết? Đừng có nói hươu nói vượn! Sức khỏe ba tôi luôn khỏe mạnh, làm sao lại xảy ra chuyện gì được! Còn nói những lời xui xẻo này, tôi lập tức khiến bà xéo khỏi Lục gia!”

“Tôi” Mẹ Triệu sợ hãi không nói được gì, âm thanh run rẩy nói: “Tôi không có nói bậy, lão gia tử xác thực đã không còn thở nữa, cả người đều lạnh ngắt, không tin ông xem thử đi!”

Lục Bác Dương lúc này mới tiến lên, đi đến bên giường Lục Lợi Quần, nhìn thấy mắt ông trợn lên, hoảng hốt nhìn vào bóng đèn treo trên đầu, chắc là đêm qua ông có tỉnh lại một lần nhưng không còn sức lực để kêu cứu, tứ chi đều cứng ngắc, không giống với người còn sống.

Ông đưa tay lên chóp mũi của Lục Lợi Quần, nhưng không hề có ý kiểm tra nhịp thở, lại đưa tay xuống kiểm tra mạch đập ở tay, đã không còn nhịp đập, xác định lão gia tử đã chết thật.

Ông lui về sau một bước, làm ra bộ dạng như chịu phải đả kích lớn, trừng to mắt, toàn thân run rẩy: “Ba! Nhanh! Gọi bác sĩ riêng tới đây! Không! Nhanh! Đưa lão gia tử đến bệnh viện!”

Lục Bác Dương xác định Lục Lợi Quần đã tử vong, nhưng hai chữ tử vong này không thể do chính ông tuyên bố được.

Lục Lợi Quần cả người lạnh ngắt đã được đưa tới bệnh viện lớn nhất gần đó, vì muốn làm ra vẻ mình là đứa con hiếu thảo, trình độ diễn xuất của Lục Bác Dương đã phát huy đến đỉnh cao.

Không chỉ có biểu hiện vô cùng bối rối và vội vàng, còn vừa hay để cho người khác biết lúc ông đưa lão gia tử vào bệnh viện lão gia tử đã là người chết.

Ngay cả người chết cũng đưa đến bệnh viện, đây là phản ứng của một người con không chấp nhân việc ba mình đã chết, quá đau khổ mà ra!

Mà lúc bác sĩ tuyên bố Lục Lợi Quần đã tử vong, ông còn náo cho một trận, một mực không tin ba mình đã chết, yêu cầu bác sĩ tiếp tục cấp cứu.

Những hành động của Lục Bác Dương, không chỉ khiến cho Lục thị có thể đánh bóng tên tuổi Lục thị, còn có thể đường đường chính chính thừa kế toàn bộ tài sản mà Lục Lợi Quần để lại, chính thức trở thành chủ của Lục thị, đợi hạng mục đầu tư ở nước ngoài thành công, sẽ chính thức trở thành một đại phú hào, ai muốn sống tốt cũng phải xem mặt mũi của ông!

Ông cũng sẽ không chút kiêng kị mà ly hôn với Cao Thúy Lan, tìm vài cô gái mười tám đôi mươi trẻ đẹp về làm vợ, Lục Văn Bân không nghe lời cũng không sao, ông sẽ sinh thêm vài đứa con biết nghe lời, để bọn chúng đua nhau nịnh nọt làm cho ông vui như ông đã từng làm với lão gia tử, bọn chúng sẽ xem ông như ông trời, như thần, như cả thế giới.

Ảo tưởng của Lục Bác Dương chính là tươi đẹp như vậy.

Nhưng khi ông đau khổ đến cùng cực đem thi thể của lão gia tử trở về nhà, nóng lòng liền xem tin tức nóng trong ngày, xác thực tin tức nóng hổi đầu trang báo đều là về Lục thị của ông, nhưng không phải tin ông hiếu thuận như thế nào, mà là ——

Johnny tiên sinh lên án mạnh mẽ hành động lừa gạt của Lục thị, bắt Lục thị phải trả phí bồi thường gấp 10 lần!

Lên án Lục thị ngoài mạnh trong rỗng, thu lợi từ hạng mục ở nước ngoài nhưng lại ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu!

Phú thương Vinh thành hữu danh vô thực, mạo xưng là trang hảo hán quá buồn cười.—— Hoang ngôn của Lục thị còn có thể kéo dài bao lâu?

Chủ tịch Lục thị bị nhồi máu cơ tim qua đời, có phải vì bị Johnny tiên sinh phát hiện việc ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu!

Tự ăn ác quả! Thương nghiệp đế quốc Lục thị xem như hết đời!

Nhìn thấy tiêu đề của những tin tức này, cả người Lục Bác Dương như đang nằm mơ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao chỉ vừa vẻn vẹn trong một buổi tối hạng mục đầu tư ở nước ngoài đã xảy ra chuyện! Mà Johnny tiên sinh còn mở buổi họp báo thông báo với truyền thông việc Lục thị lừa đảo, ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu, sử dụng hàng nhái?

Này chẳng khác nào là phong sát Lục thị!

Càng đáng sợ hơn chính là, Johnny tiên sinh nhận định Lục định đã làm trái với hợp đồng, yêu cầu bồi thường gấp 10 lần!

Là gấp 10 lần a! Dù có bán hết toàn bộ tài sản của Lục gia, bán luôn Lục Bác Dương ông, cũng không trả nổi!

Lục Bác Dương đứng trong vườn của nhà cũ Lục gia, rõ ràng là ánh nắng ấm ấp đang chiếu xuống người ông, nhưng sao ông chỉ làm thấy lạnh thấu xương.

Ông lắc lắc đầu, nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở khóa, lên mạng xem tin tức.

Lúc này, sau các tin tức đều là vô số bình luận, đã lên đến cả chục vạn, lượt bình luận đang không ngừng tăng lên với tốc độ chóng mặt!

“Một cành hoa Vinh thành” nói: "Lục thị mất mặt với nước ngoài thì thôi đi, còn làm mất mặt cả Vinh thành chúng ta! Phản đối bọn chó lừa gạt Lục thị tiếp tục ở lại Vinh thành, đá bọn chúng ra khỏi Vinh thành đi!”

“Tuyết cầu” nói: “Tôi đã sớm hoài nghi hạng mục trăm tỷ của Lục thị chỉ là hữu danh vô thực, kỳ nữ thương nghiệp Vân Khuynh cũng không giúp Lục thị vượt qua khủng hoảng kinh tế được, Lục thị sớm đã ngoài mạnh trong rỗng.”

“Đúng là đầu heo mà không biết mình xấu, còn cắm thêm hành tây lên đầu! Còn làm ra chuyện xấu hổ như vật. Vân Khuynh rời khỏi Lục thị đúng là quyết định sáng suốt nhất, chỉ có tiểu tam đê tiện như Dương Liễu mới cố gắng tìm mọi cách chui vào thôi!”

“Chỉ thích bảnh trai” nói: “Phía trên nói không sai, nếu như không phải có Vân Khuynh, Lục thị đã sớm phá sản, trước đó còn đối xử như vậy với Vân Khuynh, không phải sớm đã có lối sống sinh hoạt hỗn loạn thích trêu hoa ghẹo bướm hay sao? Từ ông nội đến ba đến con, đều là thay đổi thất thường, cặn bã lăng nhăng, đúng là loại người ti tiện không chịu nổi, tôi nghĩ lần này hết đời cũng không làm bọn chúng tỉnh ngộ được đâu!”

“Không nói tình cảm chỉ nói tiền” nói: “Mọi người đừng chửi mắng Lục thị, Lục thị căn bản không phải là của đám chuột nhắt Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương, mà là tâm huyết do một tay chồng của Hoắc Thành Quân, ba của Hoắc Nhất Hàng, về sau Lục Kiến Phong bị qua đời ngoài ý muốn, Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương khi dễ người ta cô nhi quả mẫu, liền tu hú chiếm tổ chim khách cướp đi Lục thị! Còn ép Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng tuổi còn nhỏ ép phải ra nước ngoài!”

“Nhưng, bây giờ Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng đã trở về, Hoắc thị trở thành viên ngọc quý của Vinh thành, thiện ác đều có báo!”

“Đậu phộng sống” nói: “Con rệp gia tộc hiện tại bắt đầu điểm danh, Lục Lợi Quần, Lục Bác Dương, Lục Văn Bân, Cao Thúy Lan, Dương Liễu, Ngô Kiều Kiều (Đây là tỉnh lược bớt tình nhân cũng như con riêng của Lục Lợi Quần!) Bản tính hôi thối của mấy người đã bại lộ, ta ban cho ngươi con đường chết!”

“Xuân về hoa nở” nói: “Thấy mọi người đang chửi bọn người Lục Lợi Quần, Lục Bác Dương, Lục Văn Bân bọn họ, tôi cũng yên tâm mấy phần vì đỡ phải khẩu nghiệp rồi!”

“Nước biển xanh lam” nói: “Lục Lợi Quần! Lục Bác Dương! Lục Văn Bân! Sao mấy người còn mặt mũi sống trên cõi đời này! Sao không nhanh chóng dùng cái chết tạ tội đi.”

“Tỷ chính là Duệ” nói: “Mọi người đừng vội chửi Lục gia! Bổn tiên vừa hồn rời thể xác xuống địa phủ dạo một chuyến, không phải bọn chúng không muốn chết mà là địa phủ không chứa chấp bọn chúng, ngại bẩn!”

—— Nhìn thấy những bình luận này, Lục Bác Dương tức muốn trào máu, ném điện thoại xuống đất, không dặn dò lo chuyện hậu sự cho Lục Lợi Quần mà ông trực tiếp lái xe đến công ty, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không lẽ Lục thị phải phá sản như vậy thật sao?

Chẳng lẽ cái chết của ba ông không cho ông được lợi ích gì mà còn để lại cho ông một khoản nợ kếch xù hay sao?!

Cùng lúc đó, Vân Bính Hoa cùng Tô Tương thu xếp gọn gàng mọi chuyện liền đi tới biệt thự mới của Lục Văn Bân và Dương Liễu.

Hai người trước đó cũng không có gọi điện thoại, trực tiếp tới nơi, người hầu mở cửa nghe báo là mẹ của thiếu phu nhân, rất cung kính mời hai người vào cửa.

Hai người vừa ngồi xuống ghế sôpha trong phòng khách, người hầu đã cung kính bưng trà thơm tới, Dương Liễu từ trên lầu đi xuống cầu thang.

Trên mặt cô vẫn còn hiện rõ nét cười, vừa quay đầu nhìn thấy Vân Bính Hoa cùng Tô Tương, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Vân Bính Hoa? Tô Tương? Sao hai người lại tới đây?”

“Liễu nhi, ba cùng mẹ của con” Vân Bính Hoa đứng dậy, mặt đầy ý cười định nói chuyện với Dương Liễu.

Ai ngờ, Dương Liễu căn bản không muốn nghe ông nói chuyện, quay sang trừng mắt nhìn người hầu đứng bên cạnh: “Là ai cho hai tên già phế này vào đây? Là cô phải không? Mắt có bị mù không? Bộ tưởng đây là thiên đường tị nạn hay sao mà con chó con mèo nào cũng cho vào?”

Người hầu lập tức có chút hoảng, bận bịu giải thích nói: “Thiếu phu nhân, nhưng bọn họ là ba mẹ của cô mà.”

“Cái gì ba mẹ, Dương Liễu tôi có ba mẹ hay không không lẽ tôi không biết!” Dương Liễu lãnh đạm nói: “Ba mẹ của tôi sớm đã trở thành hai con quỷ rồi, hai lão già phế vật này chẳng qua là muốn xin vào đây ăn nhờ ở đậu mà thôi, nhanh chóng đuổi bọn họ xéo ra ngoài cho tôi!”