Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 116

Hoắc Nhất Hàng không nói gì thêm, chỉ nói đến đây là đủ sức khiến Johnny tưởng tượng ra được mọi chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào.

“Hoắc tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi thêm một câu không?” Sau khi Johnny trầm mặc vài giây, hỏi: “Ngài đem chuyện quan trọng như vậy nói với tôi, có phải có liên quan đến quan hệ doanh nghiệp của ngài không? Có phải giữa ngài và Lục thị có hiểu lầm đáng tiếc gì không? Trên thương trường vấn đề cạnh tranh nhau là rất hiển nhiên, tôi có thể hiểu được.”

Hoắc Nhất Hàng cũng không thèm để ý, nở nụ cười, nói: “Johnny tiên sinh, ngài hoàn toàn có thể nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa Hoắc thị tôi và Lục thị là rất lớn, căn bản không thể xảy ra vấn đề cạnh tranh được!”

“Nhưng mà, tôi cũng có thể nói chi tiết với ngài, tôi cực kỳ căm ghét hạng người chuyên cướp công lao của người khác như Lục Lợi Quần và Lục Bác Dương, Lục thị đã hoàn toàn thay đổi, mặc dù tôi không cần nhưng cũng không thể hai tên đạo tặc đó tiếp tục chiếm giữ!”

“Johnny tiên sinh, tin tức tôi báo cho ngài biết hoàn toàn là thật, ngài có thể tự đi xác minh! Trên phương diện doanh nghiệp, là đôi bên cùng có lợi, trên phương diện tình cảm cá nhân, tôi là đang giúp ngài! Nhưng mọi quyết định còn phải tùy thuộc vào ngài.”

“Ok, Hoắc tiên sinh, ngài rất thẳng thắn, mà tôi chính là thích những người thẳng thắn như vậy.” Johnny nói: “Tôi vừa rồi cũng đã nói, tôi rất sùng bái ngài, nên tôi tin tưởng tin tức hôm nay ngài báo cho tôi biết hoàn toàn là thật. Tôi sẽ cho người đi thu thập chứng cứ của Lục thị, nhanh chóng phơi bày mọi chuyện, đồng thời bắt họ dựa theo thỏa thuận về việc vi phạm hợp đồng mà bồi thường gấp 10 lần. Đây là hạng mục có thể nói là lớn nhất trong sự nghiệp cả đời của tôi, tôi nhất định không để nó xảy ra bất kỳ tổn thất nào. Ngoài ra tôi còn là một thương nhân, nhất định không để kẻ nào làm ảnh hưởng đến lợi ích của tôi.”

Lời này, chính là đang thăm dò thái độ của Hoắc Nhất Hàng.

Khóe miệng Hoắc Nhất Hàng khẽ cười, nói: “Johnny tiên sinh, tôi cũng là thương nhân, đương nhiên tôi sẽ tôn trọng cách mà ngài xử lý đối tác hợp tác của mình, nhưng nếu công ty ở trong nước tôi của ngài trong tương lai muốn hợp tác suốt 3 năm liền với Hoắc thị, tôi hi vọng ngài có thể rút gọn thời gian xử lý Lục thị còn 1 tuần.”

Công ty của Johnny từ trước đến nay đều rất muốn hợp tác với Hoắc thị nhưng luôn bị Hoắc Nhất Hàng từ chối, vì căn bản các vụ làm ăn một mình anh đều có thể lo được, lợi ích đương nhiên sẽ nhiều hơn, nhưng lần này vì muốn nhanh chóng đả kích Lục thị, anh đã hi sinh một phần lợi ích của Hoắc thị.

Mắt của Johnny liền sáng lên, kích động nói: “Hoắc! Ngài nói thật sao?” Công ty của Johnny là công ty nước ngoài, muốn đặt chân vào một siêu cường quốc như của Hoắc Nhất Hàng là một việc chẳng dễ dàng gì, nhưng nếu có Hoắc Nhất Hàng giúp đỡ, đương nhiên là làm ít mà hưởng nhiều!

“Tôi sẽ nhanh chóng cho bộ phận pháp vụ sửa lại hợp đồng hợp tác, đến lúc đó sẽ mời ngài tới Vinh thành ngắm cảnh, thưởng thức cao lương mỹ vị, thế nào?”

“Ok, ok!” Johnny nói liên tục, đầu gật liên tục như gà mổ thóc.

Bởi vì chênh lệch múi giờ, một giờ sáng Lục Lợi Quần vừa sửa soạn xong hành lý chuẩn bị xuất ngoại thì nhận được cuộc gọi video từ Johnny. Dù là đối tác thương nghiệp, nhưng Lục thị chỉ là phụ trách một bộ phận nhỏ không quan trọng của hạng mục, nên Lục Lợi Quần cũng chỉ gặp qua Johnny một lần. Vừa nhìn thấy cuộc gọi từ Johnny, Lục Lợi Quần đã không ngừng vuốt mông ngựa.

Nhưng mà, Johnny lập tức chặn họng ông, đưa ra hàng loạt chứng cứ chứng minh trong thời gian thực hiện hạng mục, ông đã che giấu thực lực chân thật của mình, hơn nữa còn nhiều lần kéo dài kỳ hạn hạng mục, cũng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, sử dụng vô số hàng nhái! Mà những hành vi này, xác định đã vi phạm với hiệp ước, dựa theo hiệp ước quy định, hủy bỏ tư cách tham dự hạng mục, đồng thời phải chi trả gấp 10 lần phí vi phạm hợp đồng!

Sau khi Lục Lợi Quần nghe được những lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, làm sao Johnny có thể nhanh như vậy đã biết được tình hình của Lục thị? Còn biết việc ông cho người ta ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, sử dụng hàng nhái.

“Johnny tiên sinh, ngài hãy nghe tôi giải thích, đây chỉ là hiểu lầm, nhất định là có người hãm hại, nhất định là có người hãm hại, xin ngài có tôi chút thời gian, tôi nhất định điều tra rõ chân tướng!”. Người xem trọng mặt mũi sĩ diện như Lục Lợi Quần vậy mà lại bỏ hết tôn nghiêm, xuống nước cầu xin Johnny.

Nhưng mà Johnny chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Lục tiên sinh, đây đều là kết quả do chính tôi điều tra mà có, ý của ngài là tôi hãm hại ngài?”

“Cái này” Lục Lợi Quần á khẩu không trả lời được.

Johnny còn nói: “Tôi thật không nghĩ tới, Lục thị của Vinh thành lại là một công ty bết nát như vậy, ông, lại là một kẻ lừa đảo ti tiện đến vậy! Tôi đã gửi đơn ra tòa, thương lượng với đơn vị tương quan của nước ông, ngày mai tôi sẽ cho người bên bộ phận sổ sách qua công ty ông, ông chờ đó mà phá sản đi! Cái này đều là ông tự làm tự chịu, tôi còn muốn nói cho tất cả mọi người biết việc làm đê tiện của mấy người nữa kìa!”

Nói xong, Johnny liền cúp cuộc gọi video.

Lục Lợi Quần nhanh chóng gọi lại, nhưng không kết nối được nữa.

Tâm trạng ông như rơi xuống đáy vực sâu, ông ngồi bất động trên ghế, trong phút chốc như đã già đi 10 tuổi.

Sau một lát, ông đột nhiên đứng dậy, đi về phía phòng của Lục Bác Dương.

Lục Bác Dương vừa rước được bọn người Ngô Kiều Kiều vào nhà, lại đuổi được Cao Thúy Lan đi nên tâm tình rất tốt, mà tâm tình vừa tốt lên thì nhu cầu chuyện đó liền tăng cao, ôm Ngô Kiều Kiều vào lòng định âu yếm.

Cửa đột nhiên bị đẩy mở ra, Ngô Kiều Kiều chỉ kịp “Á” kêu lên một tiếng, quay người lấy chăn che người lại, bực bội chửi: “Ai mà không biết điều, lúc người ta đang làm thì xông vào bất lịch sự quá vậy?”

Lục Bác Dương cũng gào lên một tiếng: “Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt còn vào phòng phá hỏng chuyện tốt của ông đây, có phải không muốn sống nữa không?”

Lục Bác Dương quay đầu, sắc mặt liền thay đổi: “Ba, sao lại là ba a?”

Lục Lợi Quần vừa gặp phải một tai nạn kinh hoàng trước giờ chưa từng có. Gấp rút qua đây tìm Lục Bác Dương định kêu ông đặt vé máy bay cả hai cùng bay qua tìm Johnny tiên sinh cầu tình, nào ngờ vừa qua đây lại nhìn thấy cảnh tượng khó coi này. Vừa vội vừa tức, hô hấp cũng trở nên khó khăn, một tay ông run rẩy đưa lên, chửi: “Cái thứ không có tiền đồ như mày! Ngoài việc cố gắng trên giường với nữ nhân, có biết bỏ chút công sức vào chuyện của công ty không, mày, mày có biết hạng mục hạng mục……”

Nói đến đây, hô hấp của Lục Lợi Quần trở nên khó khăn hơn, như có gì chặn lại, hai mắt trợn trắng, rất kinh khủng, nhìn Lục Bác Dương và Ngô Kiều Kiều đang ở trên giường, đi lên một bước, cả người liền cứng đơ, ngã xuống đất.

“Rầm!” Âm thanh vang lên, khiến Lục Bác Dương và Ngô Kiều Kiều đều giật mình.

Hai người một hồi lâu mới phản ứng được, nhanh chóng tìm đại một bộ quần áo khoác lên người, đi đến bên cạnh xem xét tình hình của Lục Lợi Quần.

Lúc này, Lục Lợi Quần đã mất đi ý thức.

Lục Bác Dương lay ông vài lần cũng không thấy có phản ứng gì, liền có chút luống cuống: “Ba, ba sao vậy? Ba! Bác sĩ, Kiều Kiều, em đi gọi bác sĩ nhanh lên, kêu họ tới nhà một chút, còn không thì mau chóng đưa ba tới bệnh viện.”

“Dạ! Em đi liền!” Ngô Kiều Kiều gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng chạy được mấy bước, Ngô Kiều Kiều quay lại nhìn Lục Bác Dương nói: “Bác Dương, em nghĩ ba bị nhồi máu cơ tim rồi, trước đây em cũng có người bạn chết vì bị như vậy.”

Cô cố gắng nhấn mạnh chữ “Chết!”

Lục Bác Dương sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu được ý của Ngô Kiều Kiều: “Kiều Kiều, ý em là sao, em nói đi.”

Đồng thời, ông cũng đứng dậy, thần sắc cũng không còn khẩn trương như trước.

Ngô Kiều Kiều biết mình đã nói trúng tim đen của Lục Bác Dương, liền kéo tay Lục Bác Dương lôi ông sang một góc, thấp giọng nói: “Bác Dương, em chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, cũng không phải hiểu biết gì nhiều, cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, anh thử nghĩ đi, thời gian gần đây vì chuyện của Văn Bân mà lão gia tử đã rất bất mãn với anh, ông còn định cho mấy người con riêng của ông vào công ty. Anh thử nghĩ đi, anh đã bỏ ra bao nhiêu công sức vì Lục thị, Lục thị đúng ra phải là của anh từ lâu rồi, vậy mà lâu nay ông vẫn không chịu ủy quyền cho anh, cũng là quá chuyên chế rồi!”

“Được rồi, đừng vòng vo nữa, có gì cứ nói thẳng!” Lục Bác Dương đã biết Ngô Kiều Kiều muốn nói gì, vừa hay đúng ý của ông, nhưng tốt nhất cũng nên để cô ta nói ra, lỡ sau này có chuyện gì xảy ra cũng có thể đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô ta.

Ngô Kiều Kiều sớm đã nhìn thấu Lục Bác Dương, nhưng không còn cách nào khác, liền cắn răng một cái, nói: “Bác Dương, tài sản Lục gia cùng Lục thị ngoài chuyển nhượng ra còn có thể thừa kế, mà ba chết rồi, hiển nhiên anh sẽ trở thành người thừa kế đầu tiên!”

“Ý của em là bây giờ anh cứ mặc kệ, để cho ba chết như vậy sao?” Lục Bác Dương giả bộ nhíu mày, làm ra bộ dạng không được vui: “Anh là con của ba, sao có thể làm chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy được.”

“Tại sao không thể?” Ngô Kiều Kiều sốt ruột nói: “Anh đi theo lão gia tử làm trâu làm ngựa, cống hiến bao nhiêu năm nay anh đạt được cái gì?”

“Bác Dương, đã rất nhiều lần em thấy lão gia tử la mắng anh, giống như chỉ sợ anh không bị mất mặt, em đều bất bình thay cho anh, tại sao lần nào anh cũng là người chịu ủy khuất để cho đám người kia ngồi ăn bát vàng?”

“Bác Dương, anh tốt với em, tốt với con em, em đều nhìn thấy, mọi việc em làm cũng là vì muốn tốt cho anh a! Anh thử nghĩ xem, anh thì kính trọng yêu thương ông ta, nhưng ông ta chỉ xem anh như người làm miễn phí mặc sức chà đạp! Em đúng là đau lòng thay cho anh! Có một số chuyện chúng ta không thể chờ được, phải biết tranh thủ! Mà bây giờ chính là thời cơ tốt nhất a!”

Nói đến đây, Ngô Kiều Kiều quay đầu, nhìn thoáng qua Lục Lợi Quần vẫn đang nằm bất động trên sàn: “Bác Dương, hay là chúng ta làm như vậy đi. Chúng ta không gọi bác sĩ, cũng không đưa ông ta tới bệnh viện, nếu ông ta có thể tự mình vượt qua lần này, xem như những gì nãy giờ chúng ta nói là nói mớ, còn nếu ông ta thật sự … thì”

Chữ “Chết” ở giữa kia, Ngô Kiều Kiều không nói ra thành tiếng mà chỉ làm khẩu hình.

Lục Bác Dương trầm mặc một lúc, nói: “Kiều Kiều, em giúp anh chuyển lão gia tử về phòng của ông đi.”

Điều này đồng nghĩa, Lục Bác Dương đồng ý làm theo những lời Ngô Kiều Kiều nói. Ngô Kiều Kiều gật đầu, ánh mắt rũ mắt, như đang toan tính điều gì đó.