Tôi đang chìm sâu vào một cõi hư vô không rõ hình thù.
Không cảm nhận rõ được sự tồn tại của mình ở cõi hư vô ấy nữa, mọi thứ trở nên trống trãi, tâm trạng tôi như bị đẩy vào tận cùng của sự tuyệt vọng.
Không có thứ gì có thể khiến tôi đau buồn nhưng cớ sao tôi lại cảm giác đau như vậy? Một nỗi đau vô tận len lõi trong trái tim này.
Bất giác tôi cảm nhận lòng ngực mình như bị dồn ép lại, hơi thở trở nên khó khăn, sau đó thì cứ như mình bị nhấn xuống đại dương lạnh buốt.
Làn nước lạnh bao trùm toàn bộ cơ thể tôi, cơn tức ngực đang đến ngày một rõ hơn.
Cảm thấy bụng dưới của mình thoáng lên một cơn đau rồi tắt lịm đi, dù chỉ thoáng qua nhưng cũng khiến tôi thổn thức.
Tôi bật tỉnh dậy, không gian xung quanh mờ ảo dần rõ ra.
Một màu tối bao trùm tôi, len lõi đâu đó một vài góc tường lộ rõ tia sáng xuyên qua khe nhỏ.
Tôi đang nằm trong địa lao với mùi ẩm móc của đất, của rơm rạ.
Cảm nhận cơ thể mình ướt sủng và lạnh.
Nhìn trước mắt là một tên gác ngục nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Lẽ nào tên Thiệu Anh đáng ghét đó nỡ lòng nào đưa tôi vào đây thật sao?
Còn Tuấn Kiệt, anh ta làm sao rồi? Tôi lo cho anh ta quá, chỉ tại tôi thiếu suy nghĩ đã hại anh ta. Nhưng mạng này còn lo không xong, tôi nào dám bảo vệ anh ta.
"Nương nương, cuối cùng cũng đã tỉnh..." Hắn nói.
Sau đó hắn đi nhanh ra khỏi, giờ thì tôi đã hiểu tại sao mình bị dội nước nhiều như vậy, cốt để tôi tỉnh lại đây mà.
Bước từ bên ngoài vào là Thiệu Anh.
Lại là con người đáng sợ đó, tôi như bị ám ảnh cực độ, tay tôi hơi ê ẩm nhưng không sao cả. Xương của tôi trước giờ hơn người một chổ là rất chắc khỏe cho nên đôi lúc cũng mang lại lợi ích.
Tôi lùi lại vào góc tường...
"Ngươi muốn gì? " Tôi nhìn hắn với anh mắt dè chừng.
Thiệu Anh nhìn tôi với anh mắt xa lạ, khác hẳn một Thiệu Anh chân thành của hôm nào.
Tôi cũng không thiết gọi hắn bằng "chàng" xưng " thiếp nữa.
"Đây chỉ là khởi đầu thôi, nàng vẫn chưa... nếm trãi đủ đâu, mỹ nhân..." Hắn nhìn tôi với ánh mắt của một con mèo gian xảo đang vờn con chuột nhỏ tội nghiệp là tôi.
"Rốt cuộc, ngươi muốn ta phải làm sao mới tha cho ta? " Tôi nhíu mày, tay nắm chặt lại cố giữ bình tĩnh.
"Muốn gì? Sao lại hỏi ta? Chỉ cần nàng chịu nhận mình sai và sẽ không tái phạm nữa, ta sẽ tha cho nàng..."
Hắn nâng cằm tôi lên trêu ghẹo.
Khốn kiếp! Đây chính là Thiệu Chính Hoàng đế lẫy lừng trong lịch sử đó sao? Một kẻ đớn hèn khốn kiếp chỉ biết bắt nạt nữ nhi yếu đuối.
"Nếu ngươi không tha cho ta, liệu nguơi sẽ làm gì ta?" Tôi rốt cục muốn biết hắn sẽ dám giết tôi hay không, kể cả đứa con của hắn?
Chợt hắn khựng lại vài giây, hồ như chưa biết xử trí tôi thế nào thì phải?
Tôi bật cười thầm khinh thường hắn.
Rõ là hắn vẫn còn vươn tình với tôi mà. Cũng khó khăn thật đấy...
"Nàng nghĩ ta sẽ giết nàng đúng không? Người đẹp như nàng mà phải chết thì rất đáng tiếc, tốt nhất đưa nàng sang Bắc Quốc làm kỹ nữ không hay sao?" Hắn bật cười thành tiếng.
Tôi lạnh người với câu nói này.
Hắn điên rồi, không phải hắn nói rằng hắn yêu tôi sao? Sao lại có những ý nghĩ đó.
Tôi đã nghĩ đến hắn chỉ dọa, nhưng nên nhớ, đường đường là Thiên tử của một nước thì không bao giờ có chuyện nói suông như nước chảy qua khe.
Nhưng suy cho cùng, tôi không tin. Tôi vẫn còn một cơ may sống sót, một lá bùa hộ mệnh của Nam Quốc Hoàng Triều, đứa trẻ đang nằm trong bụng tôi.
"Ngươi dám..." Tôi trừng mắt.
"Tại sao lại không?" Hắn bỏ tay ra hỏi cằm tôi một cách mạnh bạo
"Đứa con này? Ngươi không cần sao?" Tôi đưa tay sờ lên bụng.
Tôi chờ nét mặt của hắn sẽ tối sầm lại khi nghe câu nói này của tôi, hắn sẽ lập lự nên hay không.
Nhưng rốt cục, tôi đã quá tự tin vào chính mình.
Hắn mặc kệ tôi nói gì, mặt vẫn giữ nét cương quyết.
"Là con của ta, ta có quyền định đoạt nó... sống hay... chết! Nàng bận tâm sao?"
Tôi sựng mắt, đúng là cầm thú cũng không bằng.
Dám nói ra những câu đó được sao?
"Ngươi không cần, nhưng... ta cần..." Tôi buộc miệng nói ra mà không làm chủ được mình, tôi đã quen có một sinh linh nhỏ trong bụng mình, ngày một lớn lên, ngày một phát triển.
Thậm chí có thể nghe được nhịp tim của đứa trẻ trong tâm thức của tôi.
Như nắm thóp được điểm yếu của tôi, hắn bật cười đáng sợ...
"Vậy sao?" Hắn hạ giọng
"Ngươi... ngươi... chẳng lẽ ngươi...." Bỗng chốc khóe mắt tôi cay cay, nước mắt tràn khỏi khóe mi rơi xuống. Tôi nào tin được Thiệu Anh là một con người tàn bạo như vậy, vậy mà thiên hạ cứ nhất mực tôn sùng hắn là minh quân.
Đồ khốn, minh quân mà nhẫn tâm giết con mình sao?
"Đó là hình phạt cho kẻ phản bội ta..."
Phản bội? Phải rồi, Tuấn Kiệt, anh ta sẽ ra sao? Tôi thật sự không biết hắn đã làm gì anh ta, tôi hại anh thật rồi.
"Ta sẽ chịu tất cả, nhưng ngươi hãy tha cho Đăng tướng quân, chính ta là người bày ra chuyện này, anh ta chỉ bị ta uy hiếp nên mới..."
Chưa kịp nói hết, hắn chen vào với vẻ tức tối.
"Nàng mà uy hiếp được hắn? Chỉ cần với nhan sắc của nàng cũng đủ khiến hắn ngây người ra rồi, cần gì phải uy hiếp?"
Khốn kiếp, hắn cứ một mực khẳng định tôi là hạn phụ nữ đó. Hắn điên rồi.
Tôi đứng phắt dậy, nhưng chợt cảm nhận bụng dưới mình nhoi nhói đau, nhưng tôi vẫn cố gượng đứng vững.
Chỉ tay vào hắn...
"Đồ hôn quân bạo ngược, ta đã yêu lầm ngươi rồi..."
Sử dụng hết sức bình sinh, tôi lao đến gián cho hắn một tát tay mạnh đến nỗi chính tay tôi cũng mất đi cảm giác.
Khác với lần trước, thay vì hắn tức điên lên đòi chém đòi giết cho hả giận.
Đằng này, không hiểu sao hắn đứng im đó, không nói không rành.Hắn bị trúng tà rồi sao?Toàn bộ phần trắng của lòng bàn tay tôi đã chuyển đỏ như màu máu, cảm giác tê tê mất cảm giác lan dọc tay tôi. Rõ là rất đau, nhưng hắn không phản kháng trả đũa lại.
Chuyện gì vậy?
Rồi tôi cảm nhận rõ phía dưới chân mình ươn ướt, định thần lại, tôi nhìn xuống chân.
Váy tôi đỏ, đỏ cả hết một góc...Rồi lan xuống dưới chân...Tôi đang cảm nhận rõ dòng máu nóng hổi đang tuông ra từ bộ hạ...
Bụng bắt đầu đau nhói.
Tôi chợt khụy chân xuống vì mất sức, tay ôm bụng, cố cắn chặt răng chịu đau.
Hắn vẫn đứng đó, như bức tượng, không động chân một chút.
Khóe mi tôi bật ra nước mắt, dòng nước mắt cuối cùng trước khi tôi ngất.Lần cuối, tôi nhìn thấy hắn động đậy rồi vội lao đến chổ tôi. Sau đó thì mọi thứ tối sầm lại không rõ gì nữa.