Giây phút chờ đợi trong suốt những ngày qua của Thiệu Anh rốt cục cũng đã đến.
Đang ngồi trên long ngai tại Thừa Thiên cung, lập tức một tên nô tài chạy đến quỳ xuống báo:
"Muôn tâu Hoàng thượng, Đăng Tuấn Kiệt đã được giải về..."
Thiệu Anh liền đứng dậy thần sắc lóe lên tia gian xảo:
"Tốt... Thế..." Đột nhiên hắn ta chuyển sắc, giọng nói chứa phần quỷ quyệt "Còn Mỹ nhân của Trẫm?"
" Tâu, Cao Quý Nhân cũng đã được đưa về..."
Thiệu Anh liền cảm thấy máu huyết trong người mình bắt đầu nóng lên, huyết áp lưu thông nhanh hơn.
Mi mắt thu lại lộ nét sắc bén đến chết người.
"Tốt..." Hắn nhấn giọng, làm tên nô tài quỳ bên dưới sợ hãi muốn tè ra quần "Tốt lắm! Trẫm sẽ ban thưởng cho các ngươi..."
Không đợi bọn quan binh đưa Tuấn Kiệt và Thiên Tuệ đến, hắn tự thân đi đến "nghênh đón".
Hắn phất tay áo đi thật nhanh ra khỏi cửa Thừa Thiên, miệng mỉm cười bí hiểm, không rõ hắn thật sự nghĩ gì trong đầu.
Vừa rời khỏi Thừa Thiên chừng năm mươi bước, liền nhìn thấy một toán người đang áp giải một nam phạm nhân, bên cạnh là một nữ nhi với tư thế vô cùng ung dung.
Thiệu Anh liền đi nhanh đến, khi đã đứng trước mặt đám người đó chừng hai ba bước, bọn chúng liền quỳ xuống hành lễ.
Chỉ riêng vị nữ nhân có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành mà hắn ngày đêm mong nhớ vẫn dửng dưng không động chân khụy người hành lễ.
Quả nhiên thật sự nàng đã xem hắn không ra gì.
Thiệu Anh đưa mắt sang nhìn Tuấn Kiệt, hai tay anh ta bị trói chặt:
"Mau đưa tên phản bội này vào ngục cho ta..." Thiệu Anh ra lệnh.
Bọn nô tài tuân lệnh áp giải Tuấn Kiệt đi, bất chợt Tuấn Kiệt cố vùng tay khỏi đám lính:
"Hoàng Thượng, xin người đừng làm hại Nương nương, tất cả là lỗi do thần..."
"Câm miệng..." tên đứng đầu áp giải anh ta nói rồi đưa hắn đi. Giờ đây, Tuấn Kiệt chẳng khác nào tội phạm mang trọng tội, chuyện bị bọn quan binh cỏn con khinh thường là nghiễm nhiên.
Thiên Tuệ chau mày nhìn thấy thái độ đó của Tuấn Kiệt, cô không lo thì cần chi anh ta lo?
Đến khi bọn lính áp giải Tuấn Kiệt khuất dần, Thiệu Anh mới nhàn nhã bước đến chỗ Thiên Tuệ đứng, nét mặt hắn vẫn không lộ cảm xúc.
Trái tim trong lòng ngực cô cứ đập dồn dập không dứt, liệu Thiệu Anh sẽ thật sự giết cô ư? Không, sẽ không đâu!
Thiên Tuệ cố hít thật sâu một ngụm khí vào phổi, cố đứng vững để đối mặt với hắn.
"Không ngờ thừa lúc ta vắng mặt, nàng lại gây ra những chuyện như vậy..."
Thiên Tuệ im lặng, cô không biết phải nói như thế nào. Nhưng chắc chắn không phải cô có tình cảm mờ ám với Tuấn Kiệt mới... "bỏ nhà theo trai".
"Nói!" Lập tức Thiệu Anh bóp mạnh vào cổ Thiên Tuệ, làm cô sững người trước hành động đó, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn.Ai ngờ được đây chính là Thiệu Anh mà cô quen biết? Thật sự không giống... không giống.
Bọn nô tài đi cùng Thiệu Anh vội ngăn lại nhưng vô ích, hắn liền quát chúng một trận rồi bảo lui ra. Mặc hắn "xử lý" Thiên Tuệ.
Thiên Tuệ hơi ngợp thở không thể thốt nên lời, lúc đó Thiệu Anh bóp chặt cổ cô hơn nữa.
Nâng lên, chân Thiên Tuệ đang đung đưa trong không trung.
Cảm nhận cổ mình nghẹn lại, luồng không khí vào phổi cũng tắt nghẽn dần. Theo phản xạ, cô cố đưa hai tay bấu chặt vào bàn tay đang bóp lấy cổ mình.
Nhưng chợt nhớ ra gì đó, hắn lập tức nới tay rồi thả phịch nàng xuống như một món đồ.
Thiên Tuệ vuốt vuốt ngực ho sặc sụa...
Dường như hắn chỉ muốn giết cô, nhưng lại không nỡ ra tay.
"Thiếp... thật sự không... cố ý" Cô khẽ thốt lên, giọng nói mơ hồ nhạt nhẽo.
Thiệu Anh khụy một gối xuống nhìn nàng:
"Không cố ý?" Hắn bật cười khẩy "Vậy nàng hãy nói đi! Chính tên họ Đăng kia đã quyến rũ nàng sao? Hắn theo ta bấy lâu nay, sao ta lại không hiểu rõ hắn. Cũng phải do... "động lực" nào đó mới khiến hắn gan đến mức đó".
"Ý thiếp không có..." Cô định nói thêm thì bị hắn chen vào
"Nếu nàng ngoan ngoãn khai nhận rằng mình bồng bột, suy nghĩ thiếu chính chắn nên không kìm lòng được đã rũ Đăng tướng quân cùng bỏ trốn, ta sẽ không truy cứu nữa."
"Thiếp không có..." Cô uất ức.
"Nàng còn chối?" Bỗng Thiệu Anh nắm chặt lấy cổ tay của cô hòng muốn bóp vỡ vụn nó.
"Thiếp không có, chỉ vì... chỉ vì thiếp... Á..." Cô cố gắng nói rõ rằng chỉ vì mình không thích hắn, nhưng chợt cổ tay đau đến tận xương tủy, cảm nhận xương tay mình đang dần vỡ ra trong đau đớn.
Cô cố cắn chặt môi chịu đau đớn, một mực không muốn bản thân mình ngất đi vì đau.
"Nói mau? Vì sao?" Đôi mắt Thiệu Anh như nổi lửa, thần sắc vô cùng phẩn nộ.
Điều này bảy tám phần làm Thiên Tuệ vô cùng thất vọng, vô cùng khó chịu. Phải, đây chính là Thiệu Anh thật sự, một con người một khi đã tàn bạo thì không bao giờ chịu khoan nhượng.
Cô không thốt nên lời, một phần vì quá đau, một phần vì trái tim cô đang nhói lên như sắp nghẹn lại.
Cô lắc lắc đầu, nước mắt giàn giụa rơi xuống thắm ướt tay Thiệu Anh.
"Thiệu Anh, tại sao chàng lại như vậy?" Cô thầm nói.
Bất chợt cô cảm giác vị mặn thoang thoáng nơi đầu lưỡi, một thứ chất lỏng sánh đặc tuông ra khỏi khóe môi cô, lăn dài xuống cằm.
Không được, cô không thể để hắn bóp nát cổ tay mình như vậy.
Lấy hết sức bình sinh, cô cắn mạnh vào tay Thiệu Anh đến ứa máu, in rõ hàng dấu răng đều tăm tắm của cô, mặc cho hắn la lên vì đau.
"Khốn kiếp, nàng dám cắn Trẫm" Lập tức, Thiệu Anh vì quá tức giận đã tát mạnh vào mặt Thiên Tuệ.
Cô ngã người xuống rồi ngất đi.
Bọn nô tài nghe tiếng la ban nãy của Thiệu Anh vì bị Thiên Tuệ cắn liền chạy lại.
"Hoàng thượng... Hoàng thượng..." Bọn chúng cúi người sợ sệt "Người... Người có sao không?"
Thiệu Anh mắt nổi lửa, khí huyết sôi sùng sục nắm chặt tay mặc cho máu từ những vết răng đó ứa ra không kiểm soát được.
"Đưa cô ta vào ngục cho Trẫm..."
Lý trí của hắn như bị nhấn chìm, trước mắt chỉ biết căm hận người phụ nữ đã phản bội mình