Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 73

Tất nhiên Trung Kiên không cút, anh ta cười gian tà, đưa đầu lưỡi tinh tế của mình liếm một lượt quanh đôi môi bạc gợi cảm. Hình ảnh dâm mỹ làm người ta liên tưởng lung tung, tôi lập tức đỏ mặt, cảm thấy vài chỗ trên người nóng đến khó tả.

Hôm nay còn chưa uống rượu, cũng chẳng bị ai hạ cmn dược gì hết, vậy mà sao vẫn nóng đến khó chịu thế này??

Lẽ nào đây chính là bức xạ nhiệt do tình yêu truyền đến mà các truyền thuyết hay nhắc đến?

Trời ơi! Yêu nhau gần nhau sẽ sinh ra nhiệt lượng lớn, thế này thì mùa hè làm sao mà sống???

Không!!!

CMN!! Lại phân tâm!!! Toàn nghĩ vớ vẩn!! Quan trọng là mày sắp bị người ta đem ăn kia kìa!!!!!

Trung Kiên đưa tay cởi ca vat vứt sang một bên, mấy chiếc cúc áo sơ mi của anh ta đã bị tháo tung, cơ bụng cơ ngực N múi cứ như vậy nhảy bổ vào mắt người xem. Tôi nhắm mắt nhắm mũi, cố gắng hôn cho nó tập trung, nhưng mà hình như tâm sắc nữ trong người quá nặng nên mắt cứ mở trừng trừng. Anh ta cởi đến đâu, tôi háo hức nhìn đến đó, hệt như bị nghiện vậy!!!

Trung Kiên ơi là Trung Kiên, nhất định bạn đã lén mình đi học vũ thoát y có đúng không?

Gợi cảm đến mức làm người ta muốn xịt máu mũi!!!!

Vũ công thoát y nào đó sau khi lột trần chính mình xong xuôi, thấy tôi vẫn thoi thóp nằm đó ôm mũi, lập tức cúi người, đưa tay muốn giật bỏ lớp váy dạ tiệc bồng xòe xinh đẹp của tôi. Má! Tên điên này, anh dám xé bỏ món quà đầu tiên anh tặng tôi sao hả?? Muốn chết phải không??

Hơn nữa.. Nhìn cái váy này đi!

Là hàng thiết kế loại xịn đó! Rẻ cũng có N tiền, muốn tôi vứt bỏ đống tiền của mình? Anh đừng có mơ!!!

“Làm gì vậy?” Trung Kiên nhíu mày, giữ lấy bàn tay đang cố thủ hết sức của tôi “Em đến ngày sao?”

“Đồ vô duyên!!!” Nắm đấm vĩ đại đưa qua, bạn Kiên super của chúng ta lập tức tránh thoát “Anh định làm gì hả?”

“Giao lưu kết hợp, tăng cường trao đổi để phát triển tình cảm!” Anh ta mặt dày lưu loát nói thẳng “Em không muốn chịu phạt ở đây.. Anh cũng không ngại đổi cách khác!”

“Cách gì??”

“Chúng ta đi nơi khác làm!” Anh ta dương dương tự đắc, một phát nhấc bổng cả người tôi dậy “Đến công viên thì thế nào?”

“Anh là đồ biến thái!!!”

“Vậy để yên cho anh cởi!!”

“Rõ ràng là anh muốn hủy thi diệt tích cái váy của em!!!”

“Được! Vậy cho em 2p, tháo nó xuống cho anh!”

“Đừng hòng!”

“Thế anh xé!”

“Cút...”

Chúng tôi giằng co đến tận khuya, tới khi tiệc tàn người tan vẫn chưa kết thúc. Cuối cùng Trung Kiên cũng thỏa hiệp, để tôi thoát thân đến nhà tắm thay đồ chuẩn bị đi ăn đêm. Nói gì thì nói, hôm nay lo việc này việc nọ, khi nãy đang ăn lại bị làm phiền.. đống đồ từ chiều cũng tiêu biến sạch sẽ rồi. Nếu không nạp năng lượng, nhất định mai tôi sẽ chết đói!

“Sao vậy? Có vấn đề gì à??”

“Không có..”

“Em vào nhà tắm đã 2 tiếng rồi!”

“...”

“Nếu còn chưa ra, anh sẽ đạp cửa vào!!!”

“Trung Kiên.. Cái váy này.. Làm sao mà cởi???”

.

.

.

Thức gần như trắng đêm làm thân thể mệt mỏi rã rời.

Trung Kiên sau khi chăm sóc bữa sáng cho tôi đã đi làm trước. Ý của anh ta chính là hôm nay hãy ngoan ngoãn ở nhà đi, không có nhất định về sẽ bị phạt tiếp!

Dù sao cũng rất mệt, tôi quyết định tự nuông chiều bản thân một ngày, gọi điện nhờ Hạ Lam xin nghỉ, sau đó chùm chăn kín mít. Ngủ tiếp!

Mãi đến gần trưa, khi điện thoại réo inh ỏi tôi mới dụi mắt tỉnh dậy. Trong lòng thầm chửi 18 đời tổ tông ai đó dám làm phiền giấc ngủ vàng bạc quý giá của mình. Nhìn màn hình một chút, phát hiện là anh trai yêu quý gọi đến..

18 đời tổ tông.. Con thật sự xin lỗi...

“Anh!” Tôi bắt máy, vui vẻ nghe ngóng “Sao rồi?”

“Anh chuẩn bị lên máy bay, sắp về!” Tuấn Anh cười, ngọt ngào nói “Gọi điện báo trước cho em biết, sắp xếp công việc tới đón anh đi!”

“Vậy sao?” Cuối cùng anh trai cũng về rồi! Vậy là tôi khỏi cần lo đơn độc đối đầu với bố hờ rồi! Nhưng mà.. Bao nhiêu chuyện còn giấu anh ấy, liệu có khi nào nghe xong N chuyện sốc như vậy Tuấn Anh sẽ đau tim không?? “Mấy giờ anh tới nơi?”

“Khoảng 6h tối!” Tuấn Anh suy nghĩ một chút rồi đáp “Vừa khéo, gọi luôn Trung Kiên đi ăn tối!”

“Đi đâu chứ?” Tôi bĩu môi, vặn lại “Đến nhà hàng, em bao một bữa!!”

“Ra dáng bà chủ rồi đó!” Tuấn Anh cười phá lên, lớn giọng đùa giỡn “Lần này về anh cũng mua cho em rất nhiều quà! Toàn đồ em thích!”

“Em thích ấy hả? Em chỉ thích có một bà chị dâu thôi!” tôi thuận miệng đùa giỡn.

“Hả.. À..” Anh trai có vẻ phân tâm, chắc đến lúc làm thủ tục rồi “Vậy tối gặp!”

“Tạm biệt!!”

Cuối cùng anh trai cũng về!!!

Tôi..

*REEEEEEEENNNNNNGGGGGGGGGG!!!!

Chưa kịp nghĩ xong, thầy giáo thân yêu vô cùng quan tâm đến học sinh đã gọi tới. Có chuyện gì HOT mà đích thân anh ta phải liên lạc với tôi thế này? Hay định dạy dỗ tôi một trận vì dám để xảy ra việc tối hôm qua??

“Alo?” Đắn do mãi, cuối cùng cũng quyết định nhấc máy. Dù sao thì ngồi đây đoán già đoán non cũng chẳng được gì, hơn nữa là nói chuyện qua điện thoại,anh ta sẽ làm được gì tôi chứ?

“Gặp em thật sự khó quá!” Đăng Khoa lạnh giọng, có lẽ việc chờ tôi nhấc máy làm anh ta cảm thấy khó chịu. Hừ, xấu tính, biết thế chụy đây đách thèm nhấc máy luôn, cho anh tức nổ cổ đi!

“Khó thì cũng gặp được rồi đấy thôi!” Tôi nhíu mày, bực bội trả lời “Có chuyện gì vậy thầy?”

“Anh gọi đến không phải với tư cách thầy giáo của em!” Đăng Khoa nói nhanh, sắc lệnh nghiêm cẩn kì lạ “Tịnh Nhi, cho em 30p để chuẩn bị, sau đó anh sẽ tới nhà hàng đón em!”

“Cái gì?”

“Sư phụ 1 tiếng nữa lên máy bay về Pháp..” Anh ta chốt hạ lý do “... Rốt cuộc em có muốn đi chào thầy hay không?”

“Thầy.. Đi..??” Tôi ngạc nhiên nhảy dựng, sao đã nhanh đến thế? “Vậy bữa tiệc tối qua..”

“Tất nhiên là tiệc chia tay thầy!” Đăng Khoa suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới lên tiếng, giọng cười ẩn giấu trong câu nói “Này, đừng bảo đến cả tên thầy viết bằng tiếng Pháp thế nào em cũng không biết!!!”

“....”

.

.

.

Tôi chuẩn bị xong xuôi cũng chưa hết 30p hẹn với bạn Đăng Khoa. Biết làm sao giờ, người ta là dân lao động đấy, chuẩn bị thôi mà cũng mất đến 30p thì có mà chết đói!

Nhàm chán đi xuống dưới, nhà hàng đã mở cửa từ lâu, giám đốc điều hành là quản gia cũ nhà Trung Kiên đang nghiêm túc chỉ huy nhân viên trong quán hoạt động hết công suất. Ai nha~ Vậy mà đã hơn 11h, chuẩn bị đến giờ cơm rồi. Chút nữa nếu Trung Kiên đến thì sao? Thôi, tốt nhất cứ gọi cho anh ta thông báo tình hình trước là hơn..

Tôi tự coi mình như một vị thực khách bình thường, chậm rãi đi ra phía cửa. Nhân viên ở đây đa phần không biết tôi là ai, vì mọi hôm muốn ra ngoài hay trở về tôi đều dùng cửa sau cả. Chẳng qua hôm nay vì hẹn với bạn Đăng Khoa nên mới phải đi kiểu đường đường chính chính này. Chậc, làm kẻ lén lút lâu ngày, tự dưng thế này có chút không quen..

Nhất là khi cái thân thể Tịnh Nhi này vô cùng xinh đẹp và bắt mắt nữa chứ..

“Em nhanh thật!” Đăng Khoa đứng dựa vào thành xe, tháo kính râm ra vui vẻ nói. Thấy nụ cười của anh ta vừa sáng lên, không ít thiếu nữ đi ngang đường ngoái lại đến mức trẹo cổ!

“Là do anh tới sớm thôi!” Tôi liếc qua đồng hồ, đúng là quý ông có khác.. Ừm, nhưng không phải quý ông bình thường đều đến trước chỉ tầm 5-10 phút thôi sao? Anh ta đến trước những 20p làm gì?

Thích chờ đợi? Bị cuồng tự ngược chắc?

“Chúng ta đi!”

“Ăn trưa trước!” Đăng Khoa mở cửa xe cho tôi, lịch sự đề nghị “Em chưa ăn gì đúng không?”

“Tôi đã ăn rồi!”...Từ sáng đó! “Không phải anh nói 1h nữa thầy lên máy bay sao?”

“Tôi đã nói vậy à?” Đăng Khoa vô sỉ quay xe đi thẳng “Tới nhà hàng của tôi, tôi nấu cho em ăn sau đó chúng ta sẽ đi!!”

“Này..” Đừng có tự quyết!

“Tôi nghĩ..” Anh ta nhếch môi, vẻ mặt tự nhiên thả lỏng nhưng không hiểu sao lại làm tôi thấy nguy hiểm vô cùng “.. Việc hôm qua, em nên giải thích cho tôi một chút!”