Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 72

Tôi nghe thấy, tất nhiên Tuấn Đạt cũng nghe thấy.

Và hẳn là anh ta còn nghe rõ mồn một nữa cơ!

Nam chính bỏ trò tra khảo tôi, nhíu mày tiến đến gần cánh cửa nhà vệ sinh nữ đang khép hờ. Những tiếng nói ngọt ngào, trao đổi nhỏ nhẹ cứ từ đó mà vang ra vô cùng mờ ám.

Hừ, còn nói không hứng thú với bạn Ngọc Nhi? Ta khinh! Tôi thấy tên thầy giáo hắc ám này chính là nghiện nhưng còn ngại đi. Ra là lấy tôi làm bia đỡ đạn để che giấu cho nữ chính khỏi ăn hành của đám con gái trong trường. Đủ tàn nhẫn, đủ đáng ghét! Vậy mà tôi còn hi vọng khi quen anh ta trước, còn là sư muội của anh ta thì anh ta sẽ chừa đường sống cho mình cơ..

Đây, có khi nào là kế sách có sự nhúng tay của nữ chính không ta??

Nối gót đi theo Tuấn Đạt, đồ tôi dùng để chặn cửa khi nãy đã bị đá gọn qua một bên, vài tia sáng mỏng manh khe khẽ lọt qua kẽ hở bên cạnh cửa. Nam chính đứng phía ngoài suy nghĩ gì đó một chút, không nhanh không chậm, cũng không kiên quyết, chỉ để tay lên cửa một cách hờ hững.

Này, Đăng Khoa anh ta không phải bang chủ hắc bang cái gì gì đó hay sao? Chẳng có tý võ công nào thế? Người ta đứng cạnh cửa rồi mà còn không biết!!!

Đúng là cẩu huyết, chỉ thấy trong truyện!!!

Tôi bĩu môi,muốn đẩy phắt Tuấn Đạt ra mà đạp cửa cho lành. Nhưng thôi, cũng chả liên quan đến mình nữa, nhịn xuống xem kịch nào...

“Không.. Em..” Ngọc Nhi thở gấp, giọng nói đứt quãng van vỉ dụ hoặc.

“Tại sao?” Đăng Khoa dịu dàng, tiếng vọng như thể muốn lôi kéo người ta xuống 18 tầng địa ngục. Đảm bảo khuôn mặt anh ta lúc này cũng gợi cảm lắm đây này! Kết hợp với kiểu nói chuyện đó, đúng là chỉ sợ con gái xin chết dưới chân anh ta đông như kiến cỏ!

Đáng tiếc ~

Nam chính của chúng ta là Tuấn Đạt sama cơ, thầy không có cơ hội ho he rồi!

“Đừng như vậy... A...”

“...”

*CẠCH!!!

Cánh cửa bật mở, phía bên trong Đăng Khoa và Ngọc Nhi đều ngạc nhiên nhìn qua phía này. Hai người bọn họ có vẻ chỉ là đang xem xét vết thương bên má chứ không có gì mờ ám như tôi tưởng tượng...

Ư.. E hèm.. Dạo này đúng là hay nghĩ bậy quá đi! Dù gì cũng không nên trách Mị, chỉ là do Mị đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi thôi! Nghĩ lung tung cũng là điều không thể tránh khỏi..

Đăng Khoa đặt Ngọc Nhi ngồi trên thành bồn rửa tay, em gái xinh đẹp giữ chặt làn váy hồng mỏng manh xinh đẹp, run rẩy đặt một tay lên vai Đăng Khoa như thể chim nhỏ đậu phải cành cong, luôn lo sợ sẽ bị ngã xuống. Đúng là dáng vẻ đẹp đến mức làm người ta thương tiếc không thôi!

Thầy giáo hắc ám dựa sát vào thành bồn, dịu dàng đỡ tay vào hai bên gò má ửng hồng của Ngọc Nhi, chậm rãi đưa sát miệng mà thổi. Lúc này hiển nhiên là cái khăn tắm đã bị vứt trên phòng tôi, tên cầm thú ấy đã khoác trên mình bộ vest lịch lãm, ung dung và thản nhiên đến kì lạ.

Nhưng mà này.. anh ta thật sự ngây thơ đến mức nghĩ rằng thổi hơi là sẽ hết đau hay sao hả???

Hai người thôi diễn trò đi!!

Mắc ói quá hà!!!!

“Ngọc Nhi..” Tuấn Đạt trái với tưởng tượng của tôi, anh ta không cáu giận, không bực bội và quan trọng nhất là không có cả chút ngạc nhiên nào cả, bình tĩnh đi tới “Thì ra em ở đây!”

“A.. Anh Đạt?” Ngọc Nhi ngạc nhiên nhìn qua, đôi mắt to tròn không che giấu sự hốt hoảng “Chị.. Chị Tịnh Nhi??”

“Ra là em ở đây cùng thầy!” Tôi cười giả lả, tìm cách phủ đầu trước khi bị em gái vạch trần âm mưu xấu xa “Làm chị và anh Đạt lo quá! Bọn chị cùng nhau đi tìm em thật lâu mới thấy đó!”

“...”

“Còn thầy nữa!” Không để ai kịp nói, tôi liến thoắng tiếp luôn “Đáng ghét, đối tượng yêu đương của thầy rõ ràng là Ngọc Nhi, vậy mà trên trường dám lấy em ra làm bia đỡ đạn cho hai người!! Em phải báo chuyện này cho CLB truyền thông mới được!!!”

“...” Ba người bọn họ đổ dồn 6 con mắt về phía tôi, có hai trong số ba người họ trách cứ tôi lắm lời, người còn lại thì vẫn bình thản như không.

Nam nữ chính, tôi nói gì sai? Vạch lưng các người cho kẻ khác xem làm các người xấu hổ hả?? Đáng lắm!!!

“Ôi, chết thật...” Tôi che miệng giả bộ biết lỗi “Em.. Em còn có việc đi trước, tạm biệt!!!!”

Tiếp đó, không quản bão tố sau lưng, tôi quay người một đường đi thẳng.

Haha, vui vẻ với nhau đi!!

Chụy đây chờ đợi kết quả!!!!

.

.

.

Giữ vẻ mặt hớn hở như bắt được tiền đi xuống hết một khúc cầu thang tôi dừng khựng lại vì bắt gặp một đối tượng khả nghi đang đi ngược chiều.

Anh chàng cao lớn đẹp trai, bộ vest lịch lãm nhăn nhúm không ít vì anh ta di chuyển nhanh chóng, ca vat đen bị kéo lệch qua một bên, mái tóc vốn được vuốt keo gọn gàng nay cũng trở nên hơi rối. Khuôn mặt tinh mỹ có vài đường nhăn biểu thị trạng thái tức giận, đôi mắt tóe lửa thấy tôi một cái càng trở nên hừng hực.

“Tịnh Nhi!” Trung Kiên cười cười, nhẹ giọng gọi. Má ơi, sao tự dưng thấy chuông báo nguy cấp reo inh ỏi thế này?? “Em vừa đi cùng ai??”

“A.. Trung Kiên..” Tôi vô thức lui dần lại, gượng gạo đáp lời. Quái nhỉ, lúc cần thì không thấy anh đâu, sao tự dưng giờ xuất hiện đúng lúc quá vậy??

Còn cái thái độ này nữa.. Anh ta biết gì rồi sao?

Tôi đi chung với Tuấn Đạt cũng đâu có ai thấy??

Chả lẽ bạn Ngọc Nhi báo cho anh ta để anh ta đến đây bắt gian?

Có thể lắm.. Tôi để nam chính bắt gian em ấy. Em ấy dại gì không dùng chiêu ngược lại này chứ?

“Anh bình tĩnh đi!!”

“Anh đang rất bình tĩnh!!” Trung Kiên vẫn giữ nụ cười quỷ dị, tiến dần từng bước. Bình tĩnh cái khỉ gì, rõ ràng sát khí của anh sắp ép chết người khác được rồi kìa!

Thế sao lúc đối đầu với bạn Đăng Khoa anh không bày loại sát khí này ra đi? Hòa hoãn với anh ta mãi làm gì chứ!?

Chẳng hiểu lý do gì, trong đầu ầm ầm nổ mấy tiếng, suy nghĩ từ đâu nhảy ra thôi thúc tôi phải chạy trốn!

Trốn đi đâu bây giờ!? Có trốn được mãi không?? Mặc kệ.. cứ chạy trước đã! Nghĩ là làm, tôi xoay người dứt khoát lao thẳng lên lầu trên trên trên nữa! Trung Kiên không kém cạnh, đuổi theo sát nút!

“Đứng lại! Em chạy đi đâu hả??”

“...” Ngu gì mà đứng, đứng lại để anh cho ăn hành à?

“Tịnh Nhi!! Em đã làm gì sai hay sao mà chạy nhanh thế!??”

“...” Lén chồng đi chơi với giai, còn giả bộ thả thính với giai nữa.. Thế có gọi là làm sai hay không??

“Nào!” Chỉ vài giây sau Trung Kiên đã giữ trọn lấy tôi. Đồ khốn! Anh dám lợi dụng lợi thế chân dài, còn không phải đi giày cao gót để áp đảo tôi? Hack vừa thôi!!! Đả đảo!!!!! “Em nghĩ, mình có thể chạy thoát khỏi anh sao?”

.

.

.

Chúng tôi đến phòng làm việc, mặc kệ bữa tiệc phía dưới đang diễn ra một cách sôi nổi nhất, nồng nhiệt nhất. Cũng bỏ qua luôn những cơ hội có thể hợp tác với người khác, cứ như vậy, đóng cửa song tu!

Trung Kiên khóa chốt cẩn thận, kéo tôi đến chiếc giường lớn phía trong, sau đó bằng một tư thế vô cùng nghệ thuật đẩy tôi ngã xuống, anh ta bắt đầu màn trừng phạt của mình bằng tiết mục hôn đến khi tôi không thở nổi!

Đúng là con người độc ác, lòng lang dạ sói, muốn hành cho chụy đây chết đi mới vừa ý đúng không?

“Nói cho anh nghe từ đầu đến cuối!” Trung Kiên nằm ra bên cạnh, thả lỏng cho tôi thở một chút. Hương rượu tây nồng nàn từ phía anh ta khe khẽ lan tỏa làm kẻ đang yêu như tôi có cảm giác muốn say “Nếu không, anh sẽ ghen chết mất!”

“Anh biết em đi với Tuấn Đạt?” Tôi quay ra nhìn anh ta, thắc mắc.

“Biết, anh đã thấy!” Trung Kiên nhíu mày “Nhưng không đuổi theo kịp, mãi cũng không tìm thấy hai người!!”

“Vậy sao?” Nhìn vẻ mặt bất lực của Trung Kiên,không hiểu sao trong lòng có cảm giác xót xa. Tôi hành động quả thật rất thiếu suy nghĩ, chỉ ích kỉ lo việc của mình mà không hề quan tâm đến cảm xúc của Trung Kiên.

Không phải tôi lo sợ Trung Kiên yêu thích Ngọc Nhi giống nguyên tác sao? Anh ấy cũng sẽ sợ rằng tôi vẫn còn yêu thích Tuấn Đạt, hệt như Tịnh Nhi trước đây mê đắm anh ta chứ?

Phải rồi, Trung Kiên đâu biết linh hồn tôi đã thế chỗ của Tịnh Nhi thật sự.. Tôi..

Có nên nói chuyện này cho anh ta nghe không nhỉ?

“Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi!” Anh ta choàng tay ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng như nước chảy.

“Em hiểu...”

Bình thường.. Vậy thì cái chuyện xuyên thư cẩu huyết này chắc chắn anh ta thẩm thấu không nổi đâu! Thế nên là.. Vẫn để sau này sẽ nói đi.

Tôi kể cho Trung Kiên nghe vài chuyện thú vị, về việc tôi đánh nhau với Ngọc Nhi sau đó nhốt cô ta lại thế nào. Việc Tuấn Đạt tiếp cận tôi vì hứng thú nhất thời, sau đó là chuyện tôi cố gắng lừa anh ta ra sao.. Nam phụ này nghe với vẻ mặt vô cùng bình thản như thể đã đoán trước được đoạn kết vậy.

Đúng là mất hứng!

“Nói xem..” Trung Kiên nhướn mày, nhìn tôi kết thúc câu chuyện với vẻ mặt chán chường vô hạn “Em làm vậy là đúng hay sai?”

“Thật ra cũng có phần đúng!” Tôi cãi, nhưng nhìn vẻ mặt hung thần ác sát của ai đó, lập tức sửa miệng “Được rồi! Em sai!!”

“Tốt!” Trung Kiên hài lòng gật đầu “Biết sai thì lần sau đừng có làm nữa.. Còn bây giờ..”

“Hả?”

“Phải phạt!!!”

“Anh..”

“Ê!!”

“Này!!!!”

“Trung Kiên!! Anh cút ngay cho em!!!!!”

*Có bạn nào thắc mắc tại sao nam chính Trung Kiên nhà mình cứ vô dụng kiểu gì ý không nhỉ?

Thật ra bản thân nữ chính nhà mình cũng thấy khi đối đầu với Đăng Khoa thì Trung Kiên lập tức trở nên thấp hơn một bậc. Mình nghĩ cái đó không phải hèn yếu, cũng không phải do Trung Kiên nhát gan sợ sệt gì gì đấy, mà do anh ấy là người làm kinh doanh. Đối với người kinh doanh mà nói, lợi dụng kẻ mang lại ích lợi cho mình sau đó nịnh nọt người ta chút cũng không phải vấn đề gì lớn.

Bạn Trung Kiên chính là kiểu người như thế, miễn là có lợi ích, nhún nhường một chút cũng không việc gì. Cái đó là hành xử thông minh chứ không phải hèn nhát.

Đấy là quan điểm của mình thôi, chả biết mng nghĩ thế nào.. Nhưng mà các bạn cứ yên tâm, khi mà Trung Kiên biết Đăng Khoa động đến Vợ-yêu của bạn ấy, bạn ấy cũng không phải dạng vừa đâu!