Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 40

Sáng hôm sau tôi bị cơn đói hành hạ cho tỉnh. Mãi đến lúc uể oải ngồi dậy mới nhớ ra từ chiều qua đến giờ mình còn chưa có ăn gì, chỉ uống qua có một chút nước hoa quả. Nhịn thêm chút nữa chắc tôi tu thành chính quả luôn quá!

Trung Kiên vẫn nằm ở giường bên cạnh, anh ta còn đang ngủ nhưng bàn tay đã cắm đầy dây rợ truyền nước gì đó, bên cạnh giường còn kê thêm vài thiết bị y tế gì đó tôi không biết tên. Mấy cô y tá xinh đẹp mặc đồ trắng tinh khiết tựa thiên thần thi nhau nhìn Trung Kiên sau đó cười zâm ô hết sức.

“Hí hí ~ Lâu lắm không thấy có trai đẹp nhập viện!” Một nàng che miệng cười, giúp anh ta chỉnh lại chăn gối vui vẻ nói “Lần này có rồi tha hồ ngắm!”

“Ừ ừ, đúng đó!” Một cô khác đi từ nhà vệ sinh ra, tháo găng tay y tế, lôi điện thoại ra rồi búng tay “Đưa mặt qua đây các chị em, seo phi up phây búc cái coi!”

“Đăng stt gì bây giờ ta? Mỹ nam bệnh viện X thì thế nào?”

“Đừng có dại!” Chụp ảnh xong xuôi, cô gái thứ ba nãy giờ vẫn đứng chỉnh máy mới lên tiếng “Các cậu không biết đây là ai à? Đăng ảnh chụp trộm của anh ta lên mạng, anh ta biết được kiện chúng ta là đi tù mọt gông đó!”

“Làm gì ghê vậy?” Cô gái cầm điện thoại không cho là đúng, bĩu môi tiếp tục bấm bấm điện thoại của mình “Kiện gì chứ?”

“Tự ý công khai ảnh cá nhân của người khác..” Cô gái thứ ba cười khẩy “Người bình thường thì không sao, nhưng đây là thiếu gia nhà họ Nguyễn đấy!”

“Nguyễn.. Là cái gia tộc phía Tây đó ư??” Cô gái đang chỉnh lại gối cho Trung Kiên sững lại hai giây, ngạc nhiên kêu lên, sau đó lợi dụng chọc chọc má anh ta vài phát “Trời ơi, vậy đây chính là thiếu gia Trung Kiên, người nổi danh ôn nhu, dịu dàng trong nhóm F4 ngày trước đó hả???”

F4?

Là những ai vậy?

Trung Kiên, Tuấn Đạt, Tuấn Anh và Đại Việt sao??

Gớm quá, các má này năm nào rồi còn đi ăn theo Con nhà giàu?

Sến súa!!!!

“Phải đó! Anh ta ghét nhất bị đăng ảnh lên tạp chí, trước đã có một tay phóng viên bị xử rồi!”

“Trời ơi! Sờ thêm cái nữa nào! Niềm mơ ước của mình đó!!”

“Đẹp trai quá!”

“Sao anh ấy lại nằm đây cậu biết không?” Cô gái cầm điện thoại do dự một chút rồi kiên quyết nhét điện thoại vào túi áo.

“Nghe nói là cứu một cô gái khỏi bị ong đốt! Nhưng trước đây anh ấy đã từng bị đốt rồi nên xảy ra tình trang sốc phản vệ!”

“Cô gái nào may mắn quá vậy? Có phải cô này không?? A.. Cô ấy tỉnh dậy rồi!!!”

“Xin chào!” Tôi giả bộ dụi mắt, không muốn để họ biết là mình đã chứng kiến toàn bộ hành động của sắc nữ khi nãy “Có thể cho em hỏi đã mấy giờ rồi được không?”

“Mới có 6h, còn rất sớm!”

“Cô nghỉ ngơi tiếp đi, bác sĩ 7h mới tới!!”

“Tạm biệt!!!”

“....”

Ơ hay, chạy nhanh thế làm gì chứ??

Tôi có vạch trần mấy người đâu mà lo???

.

.

.

Loanh quanh trong phòng mãi cũng không phải cách hay, tôi tần ngần đi ra khỏi phòng bệnh, bỏ mặc Trung Kiên đang nằm đó với đám máy móc chằng chịt trên người, lò dò ra ngoài kiếm đồ ăn.

Hay rồi!

Đồ ăn xuống căn tin là có, đã vậy còn tỏa hương thơm ngào ngạt như thể muốn khiêu khích dạ dày đang mốc meo của tôi không bằng. Thế nhưng tiền lại không có, ví cũng không luôn! Trên người tôi chỉ có mỗi bộ đồ mượn của Hạ Lam là có giá trị.. Chả lẽ lại học hỏi các cụ đi trước, lột đồ ra đổi lấy thức ăn??

Tôi mà dám làm thế đảm bảo ông bố hờ kia sẽ giết chết không tha..

Thôi thì đói quá cũng không chết ngay được, đành đi về phòng nằm cố ngủ để quên đói vậy!

“Em đi đâu đó?” Tuấn Anh đứng ở cửa, vẻ mất kiên nhẫn thấy rõ “Đau tay ở yên trong phòng, đi lại làm gì cho mệt??”

E hèm.. Anh trai à, đau tay thì có liên quan gì tới chân đâu, đi lại là chuyện vô cùng bình thường mà!

“Em đói nên định đi tìm đồ ăn!” Suy nghĩ phản kháng là một chuyện, nói ra lại là chuyện khác! Tôi giả ngoan hiền xoa bụng làm nũng “Anh, sao giờ này anh mới đến?”

“Em dậy sớm quá!” Tuấn Anh đẩy tôi vào bên trong “Đã ăn được gì chưa?”

“Dạ..”

“Mau ăn đi! Nhìn mặt là biết không kiếm được đồ ăn hợp khẩu vị rồi!” Tuấn Anh bày một bàn lớn đồ ăn trước mặt tôi, hương thơm ngọt ngào tỏa ra như muốn mê hoặc con người. Đây chắc là đồ của sư phụ đầu bếp nấu đây mà! “Haha, Trung Kiên ơi Trung Kiên, cậu cũng có ngày này!!!”

“Anh làm gì vậy??”

“Vẽ mặt mèo cho cậu ta!! Tên đáng ghét!!!”

“...”

.

.

.

Sau khi hành hạ Trung Kiên bằng đủ các trò vớ vẩn, Tuấn Anh thỏa mãn ngồi xuống đối diện cùng tôi giải quyết đồ ăn.

Thông qua anh trai tiểu thụ này, cuối cùng tôi cũng giải đáp được một số thắc mắc trong lòng mình từ hôm qua đến giờ.

Điều đầu tiên đó là về tình trạng của nam phụ đại ca. Anh ta sốc phản vệ nên mới phải nằm điều trị và theo dõi, tính đến nay thì mọi thứ đã tạm ổn, chỉ tầm đến chiều là tỉnh táo và mai hoặc ngày kia có thể ra viện.

Tiếp theo đó là vấn đề của tôi, Tuấn Anh nói Đại Việt kể rằng khi đó tôi đi cầu thang chẳng may trượt chân ngã từ trên cao xuống, anh ta cố gắng đỡ nhưng không được nên tôi hôn đất, lăn vài vòng và gãy tay phải!

Chẳng may trượt chân à??

Đừng có đùa!!

Cả tôi và anh đều nhìn rõ chính tay em nữ chính của chúng ta đẩy tôi lăn xuống cầu thang!

Hừ, chẳng lẽ sau khi nhìn thấy một màn bắt gian tại trận kia Đại Việt si tình vẫn còn ngu si tin tưởng một cách mù quáng vào nữ chính?? Hết lòng bảo vệ em ấy thế kia cơ mà, còn vẽ ra hộ em ấy một kịch bản hoàn toàn trong sạch kiểu kia nữa chứ!

Nếu tôi nói với Tuấn Anh là không phải tôi tự ngã mà do Ngọc Nhi đẩy thì liệu anh trai có tin không ta? Có thể có.. Nhưng đảm bảo mọi người sẽ không! Vì trong con mắt của bọn họ, hình tượng của Ngọc Nhi đã được đắp nặn vô cùng hoàn hảo. Hào quang nữ chính không cho phép quần chúng nghĩ xấu về em ấy!

Được lắm Ngọc Nhi!

Thu phục nhân tâm đủ tốt!

Còn là thu được kẻ trung khuyển thế này nữa chứ..

Sau khi ngã xuống thì tôi bị ngất và được đưa thẳng đến bệnh viện Trung Kiên đang nằm để cấp cứu. Trung Kiên lúc này đã có vài phần tỉnh, được báo tin là tôi đến viện thì nhất quyết đòi chuyển sang ở chung phòng với tôi. Tất nhiên là Tuấn Anh không chịu, nhưng do có vài vấn đề phát sinh phải trở về nhà sớm nên chẳng thể ngăn cản ma trảo của Trung Kiên.

Kết quả chính là như lúc tôi thấy, tôi và nam phụ này chung một phòng!

“Hạ Lam nói có ai đó bôi chất dụ côn trùng lên người em!” Tôi lau qua miệng, thẳng thắn cáo trạng “Chuyện này có thể điều tra không?”

“Anh sẽ nghiên cứu!” Tuấn Anh ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó trầm trọng gật đầu “Về Đại Việt..”

“Em không cần vệ sĩ như anh ta!” Phải đó, chuyện này mãi mới nhớ ra! Tôi nhất định phải trừ bỏ cái gai ngay bên cạnh này mới được “Có cũng như không vậy!”

“Đại Việt dạo này cũng có vài phi vụ cần xử lý gấp..” Tuấn Anh suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đưa ra quyết định “Vậy đi, anh sẽ giúp em tìm vệ sĩ nữ!”

“Thôi khỏi đi anh!” Tôi lắc đầu làm nũng “Dù sao em cũng không gặp chuyện gì quá đáng, hơn nữa em còn đi học võ rồi!”

“Võ mèo cào của em muốn đánh được ai?” Tuấn Anh bĩu môi, giúp tôi thu dọn bàn ăn “Bị người khác hại còn không biết, đúng là ngốc!!”

“Nhưng cuối cùng em cũng đâu có sao..” Chỉ có Trung Kiên đại ân nhân là lĩnh đạn!

“Không thể chủ quan!” Anh trai dọn xong đồ, quay lại nhìn tôi trách móc “Lần sau chắc gì đã có thêm một Trung Kiên tình nguyện vì em bán mạng!”

“Dạ...”

“Có lẽ em không nhớ..” Chẳng hiểu sao, khuôn mặt thanh thuần của Tuấn Anh đột ngột trở nên ngưng trọng khó tả “..Nhưng đây đã là lần thứ hai Trung Kiên vì cứu em mà suýt mất mạng rồi!”

“...” Lần thứ hai??

Lần thứ hai là thế nào??

Nguyên tác không hề đả động đến thì làm sao tôi nhớ được chứ??

“Nói xem Tịnh Nhi.. Em nghĩ, kì tích có thể xảy ra đến ba lần hay không hả??”

Nhưng.. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vào cái lần-đầu-tiên ấy vậy hả???? Tuấn Anh, đừng có làm ra vẻ thần bí nữa! Mau nói cho tôi biết đi i i i i!!!!