Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 172

Nhưng thật ra Minh Dụ còn rất cao hứng.
(*) Diệp Công thích rồng: "Diệp Công hiếu long" là một câu thành ngữ dùng để chỉ người bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực tế lại không thực lòng, cũng là để chỉ người chỉ biết lý thuyết mà không biết thực tế.


Cho nên, trạng thái giống như hiện tại của Lục Bạch ở Lê thị, chính là thích hợp với cậu nhất. Cái gì mà xã giao kết giao đều không cần, chỉ cần cho cậu một hoàn cảnh làm việc thích hợp, để cậu thả lỏng bản thân đi làm những việc mà cậu thích là được.


Bởi vậy, Lê lão gia đối với Lục Bạch càng coi trọng, cũng nói lên hiện trạng của Lục Bạch càng tốt.


Minh Dụ cùng cha mẹ của Minh Dụ đều không phải cái loại người sẽ bởi vì Lục Bạch và người Lê gia quan hệ gần gũi mà trong lòng không thoải mái. Bọn họ ngược lại hy vọng có nhiều người thích Lục Bạch hơn nữa.
Bởi vì Lục Bạch đáng giá để nhiều người thích như vậy.


Vì thế, thấy loại cảnh tượng này, Minh Dụ còn rất kiêu ngạo, ôm bả vai Lục Bạch trêu chọc cậu "Sớm biết vậy tớ liền mang thêm nhiều người một chút, dựa vào nhân số của chúng ta cũng đủ hù chết tên cháu trai kia."


Lục Bạch cũng nhịn không được cười "Đứng nháo, quay đầu người ta lại nói chúng ta cậy mạnh hϊế͙p͙ yếu."


Minh Dụ không cho là đúng "Giang Nghị chính là một đối tượng nguy hiểm. Lúc trước hắn đối xử với cậu như vậy, chuẩn bị những người này đều là vì sợ hắn đột nhiên nhảy ra làm thương tổn cậu."


"Không có việc gì, yên tâm đi." Biết Minh Dụ lo lắng cho mình, Lục Bạch cười an ủi gã "Chỉ có Giang Nghị yêu tớ mới có thể thương tổn tớ. Tên Giang Nghị kia, chỉ là người qua đường trộm đi đồ của tớ mà thôi."


"Ừm." Nhìn mặt ngoài Lục Bạch tỏ ra không có việc gì, trong lòng Minh Dụ lại càng thêm khổ sở. Đơn giản ôm lấy Lục Bạch, vành mắt đỏ hồng.


Năm đó là gã không biết nhìn người, mới để Giang Nghị có cơ hội cùng Lục Bạch chính thức gặp mặt. Hậu quả xấu từ kết quả đó, đều là một mình Lục Bạch nhận lấy. Minh Dụ cảm thấy bản thân rất có lỗi với Lục Bạch.


Lục Bạch nhẹ giọng an ủi Minh Dụ "Không có liên quan tới cậu. Loại người như Giang Nghị, cho dù cậu không giúp hắn, hắn cũng có phương pháp khác để khiến tớ rơi vào bẫy. Thời điểm cậu không thúc đẩy chúng tớ, Giang Nghị cũng đã cùng tớ gặp mặt qua a!"


Minh Dụ hung hăng mà chửi một tiếng, cảm thấy trình độ của tên khốn Giang Nghị này đã không thể dùng từ ngữ trong từ điển để hình dung nữa.
Lục Bạch nhịn không được cười "Không sao cả. Sau ngày hôm nay, tớ và Giang Nghị hoàn toàn là người xa lạ."


"Đúng vậy!" Minh Dụ nghĩ vậy, cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vì thế rốt cuộc cũng có tâm tình cân nhắc tới chuyện khác. Gã đánh giá Lục Bạch một vòng, lại nhéo nhéo cổ tay của cậu, nhịn không được hỏi cậu một câu "A Bạch, cậu có phải lại gầy đi rồi hay không?"


"........" Lục Bạch tức khắc á khẩu không trả lời được.
Tuy rằng cậu ở thế giới này trải qua đúng thật ra rất không yên ả, nhưng mỗi một người cùng cậu có quan hệ thân thiết đều tương đối để ý đến chuyện dưỡng sinh của cậu.


Cậu phải giải thích với Minh Dụ như thế nào, rằng cậu hiện tại không chỉ không có gầy đi, ngược lại còn béo hơn một chút. Thậm chí nhóm chó con mà cậu bao dưỡng, đều bắt đầu học được cách nấu cháo nấu canh cho cậu. Ở trong nhà còn có một dì Thu dịu dàng chu đáo quan tâm cậu, còn có Lê lão gia và cha mẹ của Minh Dụ lâu lâu sẽ liên lạc hỏi tình huống của cậu nữa.


Cậu thật sự là muốn gầy cũng khó khăn.
Lục Bạch bất đắc dĩ thở dài, kêu Minh Dụ nghỉ một lát. Mà Hạ Cẩm Thiên vẫn luôn ở bên cạnh bồi cậu lại mỉm cười ôn nhu với cậu, như là đang trêu ghẹo Lục Bạch cũng có một ngày bối rối như bây giờ.
Lục Bạch không nói gì, trong lòng lại là ấm áp.


Tiểu hệ thống nhân cơ hội ôm ôm linh hồn của Lục Bạch, luôn cảm thấy những đám mây màu xám bao quanh linh hồn đó phảng phất như càng lúc càng mờ nhạt. Có một tia ánh sáng trong suốt nhỏ bé nào đó, giấu ở bên trong, hấp dẫn nó miệt mài theo đuổi.


Hệ thống chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện, chính mình giống như đã lầm. Linh hồn của Lục Bạch đúng thật là cường đại, nhưng có lẽ cũng không phải thật sự xám xịt.
Những đám mây sương mù đó, chỉ là tấm chắn để cậu tự bảo hộ chính mình.


Hiện tại, Lục Bạch càng ngày càng nhận được nhiều tình yêu thương, những tấm chắn đó cũng đang dần dần tiêu tán. Mà càng khiến hệ thống khϊế͙p͙ sợ chính là, nó phát hiện, linh hồn của Lục Bạch thế nhưng lại trở nên càng cường đại hơn rồi.


Mặc kệ là trình độ ngưng kết, hay là lực lượng chất chứa, đều so với thời điểm nó mới vừa nhìn thấy còn muốn trở nên cường đại hơn.
Trước kia, là lực lượng thù hận, nhưng hiện tại, lại là sự tự tin vì được yêu thương.


Hệ thống đột nhiên cảm thấy như bây giờ cũng không tồi. Mà hệ thống có thể thấy, Hạ Cẩm Thiên đương nhiên cũng có thể thấy. Hơn nữa còn vì điều này mà tự hào.
Đứa nhỏ của anh, đáng giá được toàn thế giới sủng ái.


Một đường không nói chuyện, khoảng cách từ sân bay đến nhà ăn mà Giang Nghị hẹn còn hơn hai giờ đi xe. Minh Dụ lo lắng Lục Bạch xuống máy bay quá mệt mỏi, đơn giản kêu Lục Bạch ở trên xe ngủ một lúc, thời điểm sắp xuống xe gã mới gọi Lục Bạch tỉnh dậy, để cậu chậm rãi lấy lại tinh thần.


"Bố đã tới rồi, đang đứng chờ ở cửa, cậu mang theo bảo tiêu cùng bác sĩ đi vào, đừng sợ Giang Nghị chơi xấu. Nếu hắn dám bức cậu giống như lúc trước, cậu liền báo án. Cái gì cũng đều có mọi người xử lý."
"Ừm." Lục Bạch gật đầu đáp ứng.


Minh Dụ thấy cậu bình tĩnh, cũng nhẹ nhàng thở ra "Mẹ cũng tới, tớ và mẹ cùng nhau chờ cậu. Sau khi kết thúc, chúng ta đi ăn để chúc mừng một chút."
"Được rồi. Tớ cũng có quà muốn tặng cho dì Minh."


"Vậy mẹ sẽ rất cao hứng. Phía trước vẫn luôn nhắc mãi tới cậu." Minh Dụ lại dặn dò Lục Bạch hai câu, lúc này mới để Lục Bạch xuống xe. Mà bảo tiêu và bác sĩ cũng đều cùng nhau đi theo.
Tay của Lục Bạch, chậm rãi cầm lấy tay của Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng, em cuối cùng cũng thoát khỏi hắn!"


Những lời này của Lục Bạch, là phát ra từ nội tâm. Nếu không phải lúc trước Giang Nghị sống chết không chịu ly hôn, Lục Bạch lại không đành lòng để tâm huyết nhiều năm như vậy của nguyên thân bị hủy hoại, thì cậu dù tay không rời khỏi nhà cũng muốn lập tức ly hôn.


Dù sao, cõng trên người loại hôn thú này, lúc cậu rúc vào trong lồng ngực của Hạ Cẩm Thiên cũng đều cảm thấy trong lòng có gánh nặng. Hiện tại vừa lúc, thoát khỏi Giang Nghị, lại có thể lấy về được tâm huyết của nguyên thân. Ngày tháng sau này, hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân, cậu cũng có thể an tâm cùng học trưởng gắn bó làm bạn.


Nghĩ như vậy, Lục Bạch nhìn Hạ Cẩm Thiên, tươi cười trong mắt cũng trở nên càng thêm ôn nhu.
Nhưng ở trong mắt người bên ngoài, Lục Bạch rõ ràng đang làm hết thảy mọi thứ với không khí.


Hai bác sĩ liếc nhau, đều biết trạng thái tinh thần của Lục Bạch khả năng đã hư hỏng đến trình độ không thể nói. Hiện tại có thể bảo trì sự cân bằng vi diệu này, cũng chỉ là tạm thời. Tuổi còn trẻ như vậy, nếu không phải bởi vì cái tên Giang Nghị ở bên trong kia.......


Bất tri bất giác, Lục Bạch lại xoát được một đợt chán ghét của người qua đường dành cho Giang Nghị.
Nhưng thời điểm Giang Nghị nhìn thấy Lục Bạch, suy nghĩ trong lòng lại là một loại quang cảnh khác.


Lục Bạch cùng thời điểm học đại học năm đó cơ hồ không sai biệt mấy. Trừ bỏ khí chất bên ngoài lắng đọng lại càng thêm hấp dẫn người khác.
Nhưng mà hắn ngồi ở phía đối diện Lục Bạch lại chẳng ra cái gì cả, nhìn giống như một vai hề.


Giang Nghị là muốn níu kéo Lục Bạch. Cho nên hắn tính toán dùng bộ dạng Lục Bạch thích nhất để xuất hiện.


Nhưng mà hắn lại đã quên, năm đó thời điểm đại học, hắn dựa vào gương mặt trẻ tuổi, còn có thể che giấu một chút âm mưu quỷ kế trong lòng. Ngay lúc đó Lục Bạch cũng quá trẻ tuổi, ngây thơ cho rằng mở miệng nói ra lời yêu, chính là thật sự yêu thích. Một lòng một dạ rơi vào bẫy rập.


Nhưng hiện tại đã khác xưa, Lục Bạch trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa, còn có cái gì xem không hiểu? Mà gương mặt của Giang Nghị đúng thật vẫn là soái khí, nhưng đã nhiễm cái khí con buôn, cũng trở nên tục tằng khó giấu.


Lúc trước hắn ăn vận thành thục, nhìn còn có vài phần mặt chó thân người nhân sĩ tinh anh, hiện tại vì đón ý nói hùa với mộng cũ thời thiếu niên của Lục Bạch, cố tình quay lại với khí chất thời còn đi học. Kết quả đạt được chính là chẳng ra cái gì cả.


Thời điểm ngồi ở nhà ăn chờ Lục Bạch, sự khác thường trong mắt những người phục vụ cũng làm Giang Nghị cảm nhận đươc không hợp lý. Nhưng mà hắn nghĩ, có lẽ Lục Bạch sẽ bởi vậy mà có chút hồi ức thì sao?


Dù sao, cậu đã từng yêu mình như vậy, cho dù muốn thu hồi, cũng sẽ có chút kỷ niệm chứ!
Đáng tiếc chính là, nháy mắt khi Lục Bạch ngồi xuống, Giang Nghị liền biết bản thân mình thất bại rồi.
Lục Bạch đối với hết thảy của hắn, nhìn như không thấy.


Thuần thục gọi một ly rượu, Lục Bạch tựa hồ muốn tính toán cùng hắn việc công xử theo phép công.
"Không ăn cơm trước sao? Hai ta có một khoảng thời gian không có bình tĩnh nói chuyện. Dù sao về sau liền......"


Giang Nghị còn muốn đánh bài tình cảm, đây là chuyện mà hắn am hiểu nhất trong mối quan hệ giữa hắn và Lục Bạch. Nhưng Lục Bạch lại chỉ chỉ người ở phía sau "Giang tổng mù à? Nhiều người nhìn như vậy ngài cũng có thể nuốt được?"
".......Em có thể để bọn họ rời đi trước."


"Xin lỗi, tôi không muốn." Lục Bạch trực tiếp cự tuyệt Giang Nghị "Thứ nhất, thủ đoạn của Giang tổng lúc trước tôi đã lĩnh giáo qua. Tôi sợ ăn xong bữa cơm này, đầu óc liền xuất hiện nhiều ký ức không thuộc về tôi. Thứ hai, nói thật, tôi không muốn cùng anh ngồi ăn chung một cái bàn. Anh là Giang Nghị của Vu Chúc, liếc mắt nhìn anh nhiều thêm một cái tôi đều cảm thấy dơ."


"Lục Bạch! Em có ý tứ gì?"


"Ý trên mặt chữ." Lục Bạch đem đơn ly hôn ném tới trước mặt Giang Nghị, lời nói ra tất cả đều là ý trên mặt chữ trong miệng của cậu, một đinh điểm phẫn nộ hay là oán hận cũng đều không có, hoàn toàn là bình tĩnh "Giang Nghị, tôi tới, chỉ là cùng anh ký đơn ly hôn. Anh không ký tên, cũng không sao cả. Quả đắng phía sau cũng là một mình anh ăn."


"Lục Bạch, em nhất định phải đem anh bức đến nước này sao?" Có trong nháy mắt như vậy, Giang Nghị cảm thấy hắn cùng Lục Bạch tựa hồ đang đổi chỗ nhân vật.


Quá khứ Lục Bạch ở trước mặt hắn cẩn thận chặt chẽ, nơi chốn nhún nhường, cuối cùng bị buộc đến phát điên. Nhưng hiện tại, nhân vật này liền biến thành chính hắn.


Giang Nghị gắt gao nhìn thẳng gương mặt của Lục Bạch, nói cái gì cũng đều không cam lòng. Nhưng hắn càng không cam lòng, liền càng muốn níu kéo.
Gắt gao cắn khớp hàm, Giang Nghị nói với Lục Bạch "Anh có thể ký tên."
"Em muốn, anh đều có thể cho em. Nhưng mà Lục Bạch, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội."


"Dù sao, dù sao nhiều năm như vậy, anh biết anh đã làm một ít việc không đúng, anh và Vu Chúc sẽ cắt đứt sạch sẽ. Về sau cũng nhất định sẽ cẩn thận sửa sai. Em có thể cho phép anh một lần nữa theo đuổi em không?"


"Một lần nữa theo đuổi?" Lục Bạch nhìn Giang Nghị, tựa hồ không rõ hắn vì cái gì lại nói như vậy.
"Đúng vậy!" Giang Nghị phóng nhẹ ngữ điệu, ý đồ dùng ngôn ngữ ám chỉ Lục Bạch.


Hắn biết, hiện tại chứng tinh thần phân liệt của Lục Bạch kỳ thật rất nghiêm trọng, chỉ là mặt ngoài thoạt nhìn bình thường, nếu hắn có thể dẫn đường thích hợp, chưa chắc không thể nối lại tình xưa.


Nhưng mà hắn còn chưa có bắt đầu thổ lộ sự thâm tình của bản thân, Lục Bạch đã lấy lại tinh thần, đồng thời chỉ chỉ sườn mặt của mình.
"Giang Nghị, anh nhìn thấy cái này không?"
"Thấy được." Trong lòng Giang Nghị tức khắc cảm thấy không ổn.


Quả nhiên, Lục Bạch cười "Anh cảm thấy, tôi rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể cùng một tên khốn nạn bắt tay với bạn trai mối tình đầu muốn đem tôi bức đến đường chết nối lại tình xưa?"


"Giang Nghị, anh vĩnh viễn không cần cùng tôi nói ra năm chữ "theo đuổi một lần nữa". Tôi và anh cũng vĩnh viễn sẽ không có ngày hòa hợp như lúc ban đầu đâu."
"Anh từ lúc bắt đầu theo đuổi tôi đã là một âm mưu, anh hiện tại muốn làm lại từ đầu, nhưng tôi lại không muốn bị anh lừa."


Lấy lại tờ đơn ly hôn mà Giang Nghị đã ký tên, Lục Bạch từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn Giang Nghị nói "Không bao giờ gặp lại."