Đây là thế giới thứ năm mà bọn họ đã trải qua, hệ thống rốt cuộc cũng kiến thức được cái gì gọi là lợi dụng tình yêu làm bản thân mình đầy thương tích.
Lục Bạch nguyên thân bị Giang Nghị lợi dụng tình yêu vì danh vọng tra tấn đến điên điên khùng khùng. Mà hiện tại Lục Bạch lại dùng thủ đoạn đồng dạng làm Giang Nghị nếm trải cái gì gọi là sự đau khổ của tình yêu.
Giang Nghị sinh ra từ trong bùn đen, so với những đại thiếu gia hào môn tới mà nói, hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng không phải chưa từng ăn qua khổ, chính là hắn lại chưa từng ăn phải cái khổ nuốt không được rồi lại phun không ra như bây giờ.
Trước mắt, công ty trong tay Giang Nghị còn chưa có đóng cửa, nhưng mà đích đích xác xác đang đi xuống sườn núi, việc rời khỏi sân khấu, cũng chỉ là chuyện trong vòng năm năm.
Nhưng Giang Nghị lại không có biện pháp tốt hơn để ngăn cản cơn sóng dữ này.
"Trong giới thương nghiệp chẳng lẽ trừ bỏ Lục Bạch liền không có nhà thiết kế khác?" Giang Nghị khó được lúc cảm xúc mất không chế, đem bực bội hoàn toàn đẩy qua cho thuộc hạ.
Nhưng mà lần này, thuộc hạ rõ ràng cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, thế nhưng trực tiếp hỏi lại "Vậy ngài cảm thấy ai làm tốt hơn đây? Chỉ cần ngài nói ra được tên, tôi lập tức liền đi tìm."
"........" Không có. Lục Bạch chính là người tốt nhất. Cậu hoàn toàn xứng đáng là số một trong giới thương nghiệp. Bản thân Giang Nghị cũng trầm mặc.
Uống một ngụm nước trong cái ly trắng, Giang Nghị cảm giác cả người đều trống rỗng. Lời nói của thuộc hạ hắn so với ai khác đều hiểu rõ hơn cả. Nhưng hắn vẫn là nhịn không được muốn đi tìm một người có thể có năng lực khởi tử hồi sinh giống như Lục Bạch. Phảng phất như chỉ cần tìm được rồi, giải trừ khốn cảnh trước mắt của hắn, là có thể chứng mình tất cả những chuyện mà hắn đã làm đều là đúng.
Đáng tiếc, hắn tìm không thấy. Hắn cũng vĩnh viễn không có khả năng tìm được.
Giang Nghị nhắm mắt lại, khó có thể tự khống chế mà lâm vào hồi ức.
Thời điểm sự nghiệp mới vừa bắt đầu một bước kia, mỗi người đều khinh thường hắn, trên bàn tiệc hắn chỉ là một kẻ thêm vào cho có, nơi chốn phải châm chước lời nói, thật cẩn thận luồn cúi cùng lấy lòng, hy vọng bản thân mình có thể kéo gần khoảng cách với những người đó nhiều thêm một chút, thuận tiện bắt được một ít chỗ tốt.
Nhưng khi đó hắn cũng không khổ sở, thậm chí đối mặt với một ít sự vũ nhục trực tiếp vả vào mặt, cũng có thể xem như không có chuyện gì mà nhịn xuống dưới.
Một cái là bởi vì bản thân Giang Nghị không có bất cứ tiền vốn gì, tránh động đến một phân tiền đều là nhiều, đều là tài nguyên mà hắn tích lũy.
Một cái khác là bởi vì có Lục Bạch làm bạn. Lục Bạch đúng thật không hổ thẹn với đặc tính mà Giang Nghị nhìn trúng khi theo dõi cậu lúc trước. Cậu là bạn đời tốt nhất. Trong sinh hoạt sẽ ôn nhu chiếu cố hắn, có tình thú, cũng sẽ không quá mức sến súa, là tiểu tình nhân giản dị khó gặp. Mà trong công việc, Lục Bạch lại là đồng bọn hợp tác tốt nhất. Cậu có thể gánh vác sự nghiệp mới bắt đầu được một hai ngày của Giang Nghị, có thể ở thời điểm Giang Nghị chịu đả kích, trở thành trụ cột cuối cùng của hắn. Gắt gao mà chống đỡ, để Giang Nghị không phải ngã xuống.
Một Lục Bạch như vậy, từ sớm đã dung nhập thành một bộ phận trong cuộc sống của Giang Nghị. Cho dù cậu điên rồi, cậu cũng là người vợ trong sổ hộ khẩu của Giang Nghị, là một vị nam chính khác trên giấy kết hôn của hắn.
Sau khi tan làm, Giang Nghị nhìn căn biệt thự không có một bóng người, đột nhiên cảm thấy bản thân mình buồn cười đến cực điểm.
Hắn thậm chí còn cầm theo một chai rượu đi vào phòng ngủ của Lục Bạch mà ngồi.
Nơi này là nơi Lục Bạch đã ở suốt tám năm. Thời điểm Lục Bạch ở chỗ này gọi điện thoại lần cuối cho Minh Dụ, sau đó được Minh Dụ mang đi, trên người vẫn còn mặc áo ngủ. Cho nên, hành lý của Lục Bạch cũng ở chỗ này. Cậu thậm chí đến máy tính cũng đều không thèm mang theo.
Giang Nghị lần đầu tiên cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi mà Lục Bạch đã từng cư trú.
Dưới sự ám chỉ của hắn, Lục Bạch bị nhốt tại gian nhà nhỏ này tứ cố vô thân. Chỉ cần mở cửa, gặp phải tầm mắt của những hầu gái đó, tất cả thừa nhận đều là khinh thường cùng sợ hãi. Điều này sẽ làm Lục Bạch càng thêm tự ti.
Cậu vốn dĩ chính là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, nỗ lực trưởng thành đến bây giờ, vừa thấy thì là ôn nhu kiên cường, nhưng trong xương cốt lại vẫn luôn đối với chính mình có điều hoài nghi.
Cậu là hoài nghi, bản thân mình có phải thật sự không đáng giá được yêu hay không. Giang Nghị dùng tình cảm chân thành tha thiết nhất hấp dẫn Lục Bạch, làm Lục Bạch cảm nhận được cái gì gọi là niềm vui sướng khi được yêu thương, làm cậu khát vọng từ trên người Giang Nghị nhận được tình yêu đẹp nhất. Sau đó lại chính tay đem cậu đẩy vào hầm băng, tẩy não cậu, khiến cậu cảm thấy chính mình không đáng. Dẫn đường phóng đại sự tự ti nơi đáy lòng cậu. Làm sự bất hạnh thời thơ ấu không ngừng mà gia tăng, khiến cậu vì níu kéo lại hắn mà dâng hiến càng nhiều thứ hơn.
Cuối cùng, dùng thứ Lục Bạch tự cho là không đáng, hơn nữa còn dùng vài đoạn ký ức thật thật giả giả, tẩy não cậu, bức điên cậu.
"Giang Nghị, anh có thật sự từng yêu em không?"
"Em biết em không tốt, nhưng anh cũng phải nói cho em biết em không tốt chỗ nào, em mới có thể làm anh càng thích hơn a!"
"Chưa từng hôn môi, chưa từng nằm chung một giường. Giang Nghị, chúng ta như vậy mà gọi là vợ chồng sao? Hay chỉ là đối tượng hợp tác trên giấy chứng nhận?"
"Giang Nghị, Giang Nghị, đừng đi, anh ôm em một cái được không, em thật sự rất mệt."
"Giang Nghị.......cầu xin anh, hãy cứu em với......."
"Giang Nghị, em cảm thấy em đã điên rồi."
"Giang Nghị, chúng ta ly hôn đi."
Những lời cuối cùng mà Lục Bạch để lại giống như một chiếc búa vô hình, hung hăng mà gõ vang ở trong lòng Giang Nghị, Giang Nghị bừng tỉnh lấy lại tinh thần, lại chỉ cảm thấy càng thêm chua xót.
Sinh hoạt của Lục Bạch so với hắn tưởng tượng càng thêm đơn điệu và gian nan hơn. Nhưng cậu vì bản thân hắn, lại nhẫn nhịn suốt tám năm.
Lục Bạch yêu mình. Hơn nữa là thật sự yêu mình sâu đậm.
Giang Nghị mở ra cửa tủ quần áo, quần áo ở bên trong còn giữ lại hương vị bột giặt. Đây là mùi hương của Lục Bạch.
Giang Nghị ôm lấy một bộ quần áo, ngã vào trên giường, nhắm mắt lại, cảm giác trong lòng dần dần trống không.
Hắn cho rằng chính mình bày mưu tính kế, trên chiến trường tình cảm đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng cho tới bây giờ, Lục Bạch bứt ra mà rời đi, đi sạch sẽ lưu loát. Hắn mới đột nhiên phản ứng lại, thắng lợi phía trước, hoàn toàn đều là sự sủng ái đơn phương của Lục Bạch.
Hiện giờ cậu đến một cái liếc mắt nhìn hắn cũng lười không muốn bố thí, mà Giang Nghị hắn ở trong mắt Lục Bạch, cũng bất quả chỉ là một kẻ thù có oán cũ mà thôi.
Nhưng, cho dù là hận hắn, cũng nên có đôi câu vài lời, Lục Bạch thậm chí đều chưa từng trắng trợn táo bạo ở trên sự nghiệp đả kích hắn. Là hắn mất đi đúng mực, cũng vứt bỏ thời cơ dễ như trở bàn tay.
Giang Nghị cảm thấy, Lục Bạch thật sự rất giảo hoạt. Cậu dùng thời gian tám năm, đem bản thân hắn, cũng đem các thành viên của bộ phận thiết kế ban đầu của công ty nuôi dưỡng thành đứa trẻ to xác. Sau đó thẳng tay mà rời đi, rời đi sạch sẽ, để lại bọn họ ở chỗ này gào khóc.
Giỏi, giỏi đến tàn nhẫn. Giang Nghị siết chặt ngón tay, chỉ hận thời điểm bản thân lúc trước thôi miên dẫn đường Lục Bạch, vì cái gì không hạ đủ ám chỉ dẫn đường cho cậu, khiến cậu cả đời đều không thể rời khỏi mình.
Thời điểm cha của Minh Dụ tới cửa, Giang Nghị đã uống say, là quản gia miễn cưỡng đem người đỡ ra ngoài.
Cha của Minh Dụ chú ý tới nơi mà hắn vừa đi ra, là phòng ngủ lúc trước của Lục Bạch, sự lạnh lẽo trong mắt lại nhiều thêm vài phần.
Kiến thức của ông rộng rãi, những sự bi thảm mà ông từng gặp so với Giang Nghị đều nhiều hơn gấp bội, mấy thủ đoạn nhỏ yếu thế đó của Giang Nghị, ở trong mắt của cha Minh Dụ, đều là cố ý làm bộ, tự mình cảm động mà thôi!
Đem đơn ly hôn đặt ở trước mặt Giang Nghị "Tôi nghĩ, trải qua nhiều ngày như vậy, Giang tiên sinh hẳn là đã nghĩ kỹ rồi!"
Giang Nghị đau đầu vô cùng, trước mắt cũng đều là màu trắng xóa, phản ứng một hồi, mới thấp giọng hô một tiếng "Chú Minh......."
"Gọi là gì cũng đều giống nhau." Xem ở mối quan hệ trong quá khứ, cha của Minh Dụ không tính toán cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa, đơn giản đi thẳng vào vấn đề "Giang Nghị, cậu hẳn là nhìn ra được suy nghĩ của A Bạch. Cuộc hôn nhân này của nó cùng cậu, là không thể giữ nữa rồi. Cậu sớm ngày ký tên một chút, kỳ thật đối với cậu ngược lại là có chỗ lợi."
"A Bạch không muốn nhiều lắm. Cũng chỉ là cậu tay không rời khỏi nhà. Nhưng mà tài sản riêng mấy năm nay của cậu không ít, muốn mua lại cổ phần trong tay A Bạch cũng không phải việc gì khó đúng không?"
"Nhưng cậu lại chờ đợi, liền không phải chuyện tiền nong có thể giải quyết nữa. Nếu thật sự tới mức rơi vào cảnh ngộ hai bàn tay trắng, cậu đến cơ hội có thể làm lại từ đầu cũng đều không có."
Mấy câu này của cha Minh Dụ nói đến quá mức rõ ràng, mà uy hϊế͙p͙ cũng giống vậy đặt thẳng ở trên mặt bàn. Giang Nghị tỉnh rượu hơn phân nửa, nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Lục Bạch cũng được, Minh gia cũng được, là thật sự muốn dồn hắn vào chỗ chết. Đơn ly hôn, không ký, Lục Bạch sẽ làm công ty của hắn từng chút từng chút tiêu hao thành cái vỏ rỗng.
Nhưng ký, cho dù Minh gia bên này sẽ không dùng quan hệ đè nặng hắn nữa, thì những kẻ quen thói bỏ đá xuống giếng cũng sẽ không bỏ qua cho Giang Nghị hắn.
Hắn hiện tại trái phải đều là khối thịt mỡ. Trừ bỏ Lục Bạch, mỗi người đều muốn gặm xuống một miếng thịt. Trước sau cũng đều là cùng đường bí lối. Khác nhau ở chỗ, ký hắn còn có tư cách tử chiến đến cùng, không ký, cũng chỉ có thể từng chút từng chút chờ chết.
Tựa như lúc trước Lục Bạch bị hắn khống chế tinh thần, lưu lại trong căn phòng này vượt qua tám năm ròng như cái xác không hồn.
Trong lòng Giang Nghị quá rõ ràng, đây là cách trả thù của Lục Bạch. Nhưng hắn lại không có đường sống để phản kháng.
Đối mặt với cha của Minh Dụ, Giang Nghị sau một lúc lâu trầm mặc, cuối cùng mở miệng "Cháu có thể ký, nhưng cháu muốn gặp riêng Lục Bạch. Để Lục Bạch tự mình tới nói chuyện với cháu."
Cha của Minh Dụ gật đầu "Có thể. Tôi sẽ thương lượng với Lục Bạch."
Nói xong, ông cầm lên túi đồ liền rời đi.
Cha của Minh Dụ vốn dĩ cũng không tính toán lúc này sẽ thành công. Nhưng xem vào phản ứng của Giang Nghị, Lục Bạch chỉ cần đẩy một bước nữa, hắn nhất định sẽ ký tên.
Dù sao, công ty của Giang Nghị đã kéo không dậy nổi. Nhanh chóng cùng Lục Bạch phân chia giới hạn, thu nạp tài chính, sau đó cắt đuôi ngủ đông chờ thời, có lẽ vài năm sau, Giang Nghị còn có thể một lần nữa có cơ hội lập nghiệp.
Bất quá cái này có lẽ cũng chỉ là "có lẽ", nghĩ đến chi tiết bên phía Vu Chúc khai ra, cha của Minh Dụ có thể kết luận, khoảng cách của Giang Nghị tới lao tù cũng không còn xa nữa.
Hiện tại chính là phong cảnh cuối cùng của hắn, hắn vẫn nên cẩn thận hưởng thụ một chút. Vạn nhất về sau không còn được nhìn thấy nữa thì sao?
Vị Lê tiên sinh kia cùng Lê lão gia, đều không phải người dễ trêu chọc.
Thời điểm Lục Bạch bên này nhận được điện thoại của cha Minh Dụ, vừa lúc đang ở nhà cũ Lê gia.
Lê lão gia mời cậu lại đây ăn cơm.
Trên bàn cơm, trên cơ bản đều là đồ ăn thiên về thanh đạm, ngay cả đồ uống cũng đều là nước trái cây rau dưa tương đối lành mạnh.
Lục Bạch biết, đây là Lê lão gia săn sóc cho tình huống thân thể của cậu, cho nên cũng tiếp nhận tất cả.
Đến thời điểm hút thuốc sau khi ăn xong, bản thân Lê lão gia đều không rời đi điếu thuốc lá, lại nhịn không được mở miệng khuyên Lục Bạch "Tuổi còn trẻ phải chý ý dưỡng sinh*. Ta như thế nào lại cảm thấy cậu so với lúc trước lại càng gầy hơn vậy? Tiền là kiếm không đủ. Nhưng mệt mỏi quá thì cũng nên nghỉ ngơi, mấy đứa nhỏ thủ hạ đó của cậu cũng nên thả ra ngoài để rèn luyện rồi, gặp nhiều vấp ngã mới làm nên tiền đồ, cậu thì cứ bao che như con."
(*) Dưỡng sinh: Đó là sự kết hợp của bốn yếu tố: cách sống (thích nghi để phù hợp với hoàn cảnh, môi trường); thực dưỡng; điều dưỡng tinh thần; rèn luyện thân thể.
Lê lão gia nhịn không được lại lải nhải nhiều hơn với Lục Bạch. Lục Bạch biết ông là lo lắng cho mình, cho nên cũng cười tủm tỉm nghe, một chút ý tứ không kiên nhẫn cũng đều không có.
Nhưng cậu càng dịu ngoan, Lê lão gia liền càng không có biện pháp răn đe cậu.
Lê lão gia cũng biết, Lục Bạch là thật sự nghe lọt được, cũng đặt ở trong lòng, đáng tiếc đứa nhỏ này chịu quá nhiều khổ cực, tuổi còn trẻ chịu nhiều tội như vậy, yên lặng cũng được, uống rượu cũng thế, tổng phải cho cậu một con đường để phát tiết. Nếu không người tồn tại, có lẽ so với đã chết còn khó hơn.
Bởi vậy, thời điểm nghe được cha của Minh Dụ gọi điện thoại cho Lục Bạch, nói Giang Nghị muốn tự Lục Bạch đi tới, mới bằng lòng ký vào đơn ly hôn. Lê lão gia đã đem Lục Bạch trở thành vãn bối vô cùng thân thiết mà chiếu cố, không nói hai lời, liền an bài cho Lục Bạch hai bảo tiêu tương đối chuyên nghiệp đi theo, thậm chí còn an bài một bác sĩ tâm lý hiểu biết về thôi miên.
"Yên tâm đi, phía sau còn có ta!"
Nghiễm nhiên là một bộ dạng sợ Lục Bạch bị thương tổn. Mà chờ thời điểm Lục Bạch mang theo đoàn bảo tiêu xuống máy bay, bên phía Minh Dụ cũng im hơi lặng tiếng chuẩn bị một bộ phối trí ngang nhau.
Lục Bạch nhìn thoáng qua người bên cạnh mình, đột nhiên có loại cảm giác trở lại thế giới ABO, mang theo 30 Alpha đi giúp Hồ Duyệt gây chuyện.