Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 97: Nỗi đau nhói tim

Bảy năm trước.

Kha Phượng Viêm đã dùng Di Vong cổ, trước lúc đi gặp Mạc Tuyệt, hắn đã lấy chủy thủ khắc lên ngực một chữ – Tuyệt. Hắn sợ sau này hắn không thể nhớ lại Mạc Tuyệt, cho nên mới để lại một chữ, xem như nhắc nhở chính mình.

Mỗi một nhát dao, Kha Phượng Viêm thấy đau buốt, nhưng đó chẳng phải là nỗi đau thể xác mà là nỗi đau xuất phát từ linh hồn, cơn đau sâu sắc ấy khiến hắn chẳng thể thốt thành lời.

Chẳng lẽ do phụ hoàng sủng hắn quá mức, cho nên lúc sắp lên ngôi hắn mới phải đối mặt với gian nan như vậy? Không phải, Kha Phượng Viêm cảm thấy hắn chẳng phải là một kẻ nhân từ, nhưng từ lúc yêu Mạc Tuyệt… dường như tất cả đã thay đổi.

Bị một người hấp dẫn, trái tim lạc mất, cho nên, mỗi một việc làm đều nghĩ tới người nọ, những chuyện người nọ không thích, hắn đều không làm. Mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của người nọ đều ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, tất cả những thứ thuộc về người nọ…

Một khi động tình, một khi động chân tình, một khi động chân tình duy nhất trong đời, ai cũng sẽ trở nên thật dịu dàng, hòa ái.

Nhưng thân là một đế vương, tình cảm đó không thể có, cũng không cần có. Cho nên, bất kể có đau bao nhiêu, Kha Phượng Viêm cũng phải nhịn!

Trăng đêm nay thật sáng, Kha Phượng Viêm đã khắc xong nét cuối cùng… Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, Kha Phượng Viêm cũng biết, nếu hắn cứ tiếp tục yêu Mạc Tuyệt như thế, thái hậu sẽ là người đầu tiên không tha cho y, còn có cả các lão thần. Giờ hắn còn chưa có năng lực bảo vệ cho Mạc Tuyệt, thế nên, hắn chỉ có thể chịu cảnh chia lìa.

Kha Phượng Viêm đã thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định phải lên ngôi hoàng đế, sau đó để Mạc Tuyệt bình an và lúc hắn ngồi vững trên thiên hạ cũng là lúc không còn ai dám mang Mạc Tuyệt ra uy hiếp hắn nữa.


Nhìn chữ được khắc nên bằng máu trước ngực mình, Kha Phượng Viêm cười khẽ, giống như, hắn đã giấu Mạc Tuyệt vào lòng, chẳng ai dám xúc phạm tới y nữa.

Tiểu Đông Tử – người đã theo Kha Phượng Viêm từ nhỏ cắn răng bôi thuốc cho Kha Phượng Viêm, trong mắt hắn cũng chứa đầy kiên quyết, “Tiểu Đông Tử sẽ giống như trước đây, gọi người một tiếng thái tử điện hạ!”

Tiểu Đông Tử quỳ xuống, “Sẽ có một ngày Mạc công tử hiểu được nỗi khổ thân bất do kỷ của điện hạ, trước mắt, thiên hạ này không thể không đoạt, vì nếu như không đoạt, vậy đến cả Mạc công tử cũng sẽ liên can. Chỉ khi nào chiếm được ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về điện hạ, Mạc công tử mới có thể bình an cả đời!”

“Tiểu Đông Tử hiểu tình cảm giữa người và Mạc công tử, người cứ yên tâm, những ngày người mất đi trí nhớ, Tiểu Đông Tử sẽ thay người che chở cho Mạc công tử! Tuy Tiểu Đông tử chỉ là một hoạn quan, nhưng nhờ ân sủng của người, mọi chuyện lớn nhỏ trong cung này Tiểu Đông Tử điều có thể lo liệu chu toàn!”

Kha Phượng Viêm nhìn Tiểu Đông Tử bằng ánh mắt phức tạp, ngay từ nhỏ, người này đã ở cạnh hắn, cũng biết tình cảm giữa hắn và Mạc Tuyệt. Trước mắt cũng chỉ có người này mới có thể giúp hắn che chở cho Mạc Tuyệt.

“…Tiểu Đông Tử, đừng để kẻ khác xúc phạm tới hắn…” Kha Phượng Viêm nắm lấy bả vai Tiểu Đông Tử, giọng điệu không giống như một thái tử, cũng không phải một thiên tử mà là một nam nhân lo lắng cho người yêu của mình.

Hắn đâu biết, một lần quên là bảy năm trời. Trong bảy năm đó, Tiểu Đông Tử đã không phụ kỳ vọng, tín nhiệm của hắn, bảo vệ Mạc Tuyệt, giúp đỡ Mạc Tuyệt. Về sau, khi Kha Phượng Viêm ngồi vững trên long ỷ, Mạc Tuyệt phát hiện Kha Phượng Viêm chẳng còn nhớ ra mình, y kinh hoảng, y không biết phải làm thế nào, không ai tới nói cho y biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì. Vào lúc này, Tiểu Đông Tử đã xuất hiện, hắn nói với Mạc Tuyệt…

Hôm đó, Mạc Tuyệt đứng trong viện, nhìn những cây phong cách đó không xa, trong mắt y hiện đầy vẻ ủy khuất. Cảnh ấy, tình cờ bị Tiểu Đông Tử trông thấy.

“Điện hạ, bên ngoài gió lớn, người trở vào phòng đi!”

Mạc Tuyệt thấy người tới là tâm phúc của Kha Phượng Viêm, lại thấy hắn ra vẻ như muốn nói lại thôi khiến y nghi ngờ. Thế là, y quay vào phòng, tất nhiên cũng kéo cả Tiểu Đông Tử theo.

“Bệ hạ nhờ Tiểu Đông Tử truyền với điện hạ một câu!” Bước vào phòng, Tiểu Đông tử cúi đầu, nói khẽ.

Mạc Tuyệt nhìn hắn, nghi hoặc: “Chuyện gì?”


“Bệ hạ nói, trong lòng của bệ hạ, ngoài điện hạ ra chưa hề có người khác!” Tiểu Đông Tử lại nói tiếp, “Hiện giờ bệ hạ trở nên như vậy, vốn chẳng phải là ý của bệ hạ, bệ hạ có nỗi khổ riêng của mình!”

“Nỗi… khổ?”

“Đúng vậy!” Tiểu Đông Tử quỳ xuống, “Xin điện hạ cố chờ bệ hạ, đến một ngày nào đó, bệ hạ nhất định sẽ trở về bên cạnh người!”

Mạc Tuyệt nhắm hai mắt lại, nói khẽ, “Sao, hắn lại không nhận ra ta?”

“…Có lẽ, bệ hạ đã mất trí nhớ!” Dứt lời, Tiểu Đông Tử dập đầu một cái, hô, “Xin điện hạ tin tưởng những lời đêm đó bệ hạ đã nói, Tiểu Đông Tử chỉ có thể nói được bấy nhiêu thôi!”

Một câu thức tỉnh người trong mộng, sự thật tàn khốc ấy đã khiến Mạc Tuyệt lui về sau mấy bước.

Kha Phượng Viêm mất trí nhớ…

Kha Phượng Viêm đã quên y…

Dường như Kha Phượng Viêm chỉ quên có mình y…

Sau khi hiểu được dụng ý của Tiểu Đông Tử, Mạc Tuyệt đỡ hắn dậy, nắm lấy tay hắn, nói: “Đa tạ Đông công công đã chỉ điểm!”

Tiểu Đông Tử vừa đứng lên lại quỳ xuống, “Điện hạ nói vậy Tiểu Đông Tử không dám nhận! Tiểu Đông Tử đã hầu hạ bệ hạ mười hai năm, cũng đã hầu hạ điện hạ bốn năm, điện hạ cứ xem Tiểu Đông Tử như một hạ nhân trong phủ thái tử là được rồi!”


Mạc Tuyệt thở dài một tiếng, đỡ Tiểu Đông Tử dậy thêm lần nữa, “Hắn… sao lại thành như vậy?”

Tiểu Đông Tử cắn chặt răng, nói: “Sau này, Tiểu Đông Tử sẽ cho điện hạ biết, giờ cũng đã trễ rồi, nếu Tiểu Đông Tử không trở về, người khác sẽ nghi ngờ!”

Mạc Tuyệt cũng biết chỉ trong một thời gian ngắn, không thể làm rõ chuyện này được, nên y đã để Tiểu Đông Tử đi, trước khi đi Tiểu Đông Tử đã căn dặn Mạc Tuyệt rằng, bất kể là phi tử nào của Kha Phượng Viêm, y đều phải đề phòng, bởi chốn hậu cung, chẳng bao giờ có chuyện không tranh giành, đấu đá.

Câu này xem như nền tảng cho cuộc sống chốn cung đình về sau của Mạc Tuyệt. Một buổi sáng nọ, Kha Phượng Viêm muốn lâm triều, Mạc Tuyệt đã hỏi thử.

“Đêm nay có về dùng cơm không?”

Kha Phượng Viêm chỉ đáp lại rằng: “Ái phi có thể không chờ trẫm!”

Mạc Tuyệt mím môi, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, “Ta chờ ngươi!”

Nghe thế, Kha Phượng Viêm câu khóe môi lên, “Hử? Dường như ái phi gấp lắm thì phải?”

Kha Phượng Viêm đưa tay kéo Mạc Tuyệt qua, ánh mắt dừng trên đôi môi đang mím chặt, “Không thì để trẫm nếm thử ái phi trước cũng được lắm!”

Kha Phượng Viêm cũng cảm thấy kỳ lạ, vì chẳng hiểu sao với một mỹ nhân như Mạc Tuyệt mà hắn lại chẳng có chút ấn tượng gì, giống như đã hoàn toàn quên mất y, thứ còn lưu lại được chỉ có con người y mà thôi.

Mấy đêm rồi, Kha Phượng Viêm ngủ không ngon giấc, ngực hắn luôn ẩn ẩn đau. Khi cởi áo ra, hắn mới phát hiện trên ngực mình khắc một chữ, Tuyệt.

Chữ này đã khắc lên bao giờ? Là chỉ Mạc Tuyệt sao?


Sau đó, hắn càng cảm thấy lạ, hắn, lại nặng tình như vậy? Mạc Tuyệt đúng thật là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm thấy, quanh thân y tản ra hơi thở u buồn khiến người khác nảy lòng yêu thương. Hắn có sủng y cũng là chuyện không tránh khỏi, nhưng phần tình cảm ấy tại sao lại giống như biến mất chẳng có chút ấn tượng gì.

Có một chuyện có lẽ không sai chính là lúc ôm Mạc Tuyệt, khi đó, hắn sẽ cảm thấy rất an tâm, rất kiên định. Điều không ổn chính là mỗi lần nhìn vào mắt Mạc Tuyệt, đôi mắt cực đẹp ấy, mỗi lần đều giống như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, rồi lại ủ rũ, bi thương. Kha Phượng Viêm sợ mình thấy đôi mắt đó, vì mỗi lần nhìn, hắn sẽ cảm thấy mình thật khẩn trương.

Vì thế, hắn thử sủng các phi tử khác, nhưng sau đó, mỗi lần thấy y, hắn sẽ chột dạ, ngày càng không dám đối mặt với Mạc Tuyệt, dần dà, hai người xa cách rất nhiều.

Kha Phượng Viêm nào biết, lần đầu tiên khi hắn làm trò trước mặt Mạc Tuyệt, ôm phi tử khác bỏ đi, như có một cái dùi đóng vào tim y, mỗi một cú đóng rất chậm nhưng lại rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nổi mỗi khi y thở một chút đã cảm thấy đau đớn khôn lường.

Cũng vì thế, người vốn không thích rượu như Mạc Tuyệt dần dần đã tạo thành thói quen uống rượu, dù chẳng phải rượu mạnh gì, nhưng mỗi ngày nếu không say, y sẽ ngủ không được. Thật ra thì uống rượu cũng không tốt, chỉ có thể ngủ mà thôi, những chuyện bận tâm, vẫn sẽ bận tâm như trước.

Hôm sau, lúc nữ phi được Kha Phượng Viêm sủng đó vênh váo, tự đắc xuất hiện trước mặt Mạc Tuyệt, đó là lần đầu tiên y cảm thấy thì ra mình lại hẹp hòi đến thế, trong mắt y, chẳng thể dung được một hạt cát nào. Trước đây, y chẳng để ý tới các phi tử của Kha Phượng Viêm, là bởi vì toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người y, nhưng giờ không giống thế nữa, tâm tư của kha Phượng Viêm không đặt trên bất cứ người nào. Mạc Tuyệt nhớ kỹ tên phi tử đó, y đã biết, có một số chuyện, chẳng còn giống với trước đây.

Nếu như Kha Phượng Viêm đã mất đi trí nhớ, vậy y sẽ tìm hắn trở về.

Nếu Kha Phượng Viêm không yêu y, vậy trước lúc hắn khôi phục trí nhớ, y sẽ khiến hắn phải mê luyến y.

Bất kể là người của hắn mê luyến hay là tim của hắn, bất kể là mê luyến thân thể y, hay tâm hồn y, cũng không quan trọng.

Chỉ cần có mê luyến là tốt rồi. Biết đâu chừng đến một ngày hắn khôi phục lại trí nhớ, khi đó do y đứng ở một nơi cách hắn quá xa, hắn… chẳng thể tìm thấy y.

Cho nên, Mạc Tuyệt phải đứng bên cạnh Kha Phượng Viêm, đợi hắn nhớ lại y.


Sau khi thông suốt mọi chuyện, Mạc Tuyệt bắt đầu thay đổi, bắt đầu hành động. Đầu tiên là tranh thủ vị trí của y trong cung, vị trí chỉ thuộc riêng về y. Về điểm này, Mạc Tuyệt làm rất hoàn hảo, Kha Phượng Viêm vừa đăng cơ không bao lâu, y đã được phong là ngũ phẩm Dung thư, phong hào Mộ. Theo như lời Kha Phượng Viêm nói, mang hàm ý yêu thương sâu sắc, đó là điểm khác biệt của Mạc Tuyệt.

Bấy giờ, Mạc Tuyệt cũng đã học được cách tranh sủng, cách để Kha Phượng Viêm chú ý. Y giấu mặt thật của mình dưới một lớp mặt nạ, y thích nhíu mi cười khẽ, thích híp đôi ngươi tựa vào người Kha Phượng Viêm, thích chu đôi môi đỏ mọng gọi hắn… Tất cả những điều này, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới tới hai từ ‘Yêu mị’.

Cùng lúc đó, Mạc Tuyệt cũng đã học được cách nên… diệt trừ những người gây bất lợi cho mình thế nào. Ả nữ phi trước đó vênh váo với y, chẳng bao lâu đã thất sủng, bị đuổi vào lãnh cung.