Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 96: Bảy năm cách biệt

Giờ Kha Phượng Viêm chỉ muốn trông thấy Mạc Tuyệt, muốn nói cho y biết, hắn đã nhớ lại rồi. Hắn đứng dậy, nhìn Kỳ Cảnh, chắp tay: “Chuyện hôm nay xin cảm tạ bội phần, cáo từ!”

Kỳ Cảnh không giữ hắn lại, giờ tâm trạng Kha Phượng Viêm đang bị quấy nhiễu, vậy chuyện tiêu diệt binh sĩ Kha triều sẽ dễ như trở bàn tay. Bấy giờ, Kỳ Cảnh cũng đã làm như thế, ngay khi Kha Phượng Viêm vừa đi khỏi, hắn liền ra lệnh cho các tướng lĩnh của mình, chuẩn bị công kích đợt thứ hai. Kha Phượng Viêm còn đang trên đường về, tất nhiên không có cách nào chỉ huy các tướng sĩ chiến đấu.

Về chuyện Kỳ Cảnh không nhân cơ hội này giết Kha Phượng Viêm, đến cả Kha Phượng Viêm cũng không hiểu cho lắm.

“Hoàng thượng, sao người không giết Kha Phượng Viêm?” Ngụy Ly hỏi.

Kỳ Cảnh nhìn trận chiến phía xa, đáp: “Trẫm muốn giành lấy Bắc quốc ngay trước mắt Kha Phượng Viêm, con mồi ngon nhất, tất nhiên là phải giữ lại đến phút cuối cùng!” Nếu như Kha Phượng Viêm chết ở đây, vậy chẳng phải không còn gì thú vị?

Thật đúng như Kỳ Cảnh đã dự liệu, Kha triều không kiên trì được bao lâu. Nhưng vào lúc này, Kha Phượng Viêm lại đưa tới thư cầu hòa. Chuyện này khiến các tướng quân Kha triều thấy khó hiểu.

“Bệ hạ! Chúng ta có thể quyết một trận tử chiến với Kỳ triều!”

“Đúng vậy, Bắc quốc không về tay ta không được!”

“Xin bệ hạ thu hồi lệnh đã ban ra!”

Kha Phượng Viêm không đếm xỉa tới những chuyện này, hắn vẫn kiên trì với mục đích của mình. Kỳ triều nhận thư cầu hòa của Kha Phượng Viêm, tất nhiên hiện tại Kỳ Cảnh cũng biết Kha Phương Viêm đang nghĩ gì. Nói không chừng, lúc thư cầu hòa ấy tới tay Kỳ Cảnh, Kha Phượng Viêm đã có mặt ở Khương Hồ.

Trăng sang, sao lấp lánh, Kha Phượng Viêm đứng ngoài căn lều của Mạc Tuyệt, hắn đứng cách một lớp mành, cảm thụ hơi thở y. Lát nữa gặp y, câu đầu tiên hắn nói sẽ là gì đây?

Tuyệt Nhi, ta đã trở về…

Câu này được chứ? Khiến Mạc Tuyệt đợi hắn bảy năm, để Mạc Tuyệt đau khổ suốt bảy năm. Mạc Tuyệt vì tìm cách giải cổ cho hắn chẳng ngại gió sương lặn lội bốn phương, còn hắn thì thế nào? Hắn đã tự nguyện nhận cổ! Hắn từng vì ngôi hoàng đế mà gạt Mạc Tuyệt sang bên. Hắn… Không còn mặt mũi nào đối diện với Mạc Tuyệt nữa.

Trong lúc Kha Phượng Viêm còn đang do dự, cửa lều mở ra, đứng đối diện với hắn chính là Mạc Tuyệt mà hắn ngày đêm mong nhớ…


Trong mắt Kha Phượng Viêm lúc này, có nhớ nhung, có yêu thương, có áy náy… trào ra mãnh liệt.

Quanh thân Mạc Tuyệt tản ra hơi thở lạnh lùng, đôi ngươi chán nản như xuyên thấu vào trái tim Kha Phượng Viêm.

Mạc Tuyệt, đã biết rồi sao?

“Tuyệt Nhi… Ta tới đón ngươi…” Khổ sở thốt ra câu ấy, Kha Phượng Viêm chẳng biết bản thân nên làm gì.

“Ta sẽ không trở về với ngươi đâu!” Mạc Tuyệt từ chối, xoay người trở vào trong lều.

Trái tim Kha Phượng Viêm lạnh đi một nửa, nhưng hai chân hắn cũng đã bước theo vào.

“Cổ của ta đã giải!”

“Ta biết!”

Quả nhiên đã biết, Kha Phượng Viêm không dám mong Mạc Tuyệt sẽ tha thứ cho hắn, nhưng rồi, hắn lại không thể không xin Mạc Tuyệt.

“…Bảy năm, Tuyệt Nhi!”

“Ngươi lừa ta bảy năm!”

Bàn tay vươn ra muốn ôm lấy Mạc Tuyệt đã dừng lại trong không trung.

“Ta… không biết lại lâu như vậy!”

“Nhưng đúng thực là đã lâu như vậy!”

Đối thoại bình thản, ngoài tuyệt vọng ra, trên mặt của Mạc Tuyệt cũng chỉ có tuyệt vọng.

Qua một lúc sau, Kha Phượng Viêm đi tới cạnh y, “Theo ta về được không?”

Mạc Tuyệt nâng mắt lên nhìn y, “Ta sẽ không theo ngươi trở về!”


Có cơn gió từ đâu thổi tới, lẻn vào bức mành, thổi bay mái tóc Mạc Tuyệt, từng lọn một theo gió bay bay, như bay vào trong tim Kha Phượng Viêm.

“Ta sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp lỗi lầm bảy năm qua của ta!” Kha Phượng Viêm đón lọn tóc bay tới trước mặt mình.

Không biết trong khóe mắt Mạc Tuyệt có lệ quang hay không, nhưng vẻ bi thương đó khiến Kha Phượng Viêm ngây người, chợt nghe Mạc Tuyệt nói: “Phượng Viêm, trái tim đã đánh mất bảy năm, có thể tìm lại được sao?”

Trái tim đã đánh mất bảy năm có thể tìm lại được sao?

Trái tim đã đánh mất bảy năm hiện đang ở nơi nào?

Nó sẽ tự tìm được đường trở về nhà hay không?

Kha Phượng Viêm rũ mắt, nhìn sợi tóc trên tay, “Nó sẽ tìm thấy người chiếm giữ nó!”

Có lẽ, trái tim đã đánh mất không thể tìm thấy đường về nhà, nhưng nó sẽ tìm thấy người chiếm cứ nó. Một khi đã nhớ lại, cũng đồng nghĩa với chuyện chẳng thể buông tay.

Kha Phượng Viêm hôn sợi tóc trên tay hắn… Giống như thứ gì đó rất quý giá, khiến hắn nâng niu cẩn thận.

Như vậy, những tra tấn Mạc Tuyệt phải chịu trong bảy năm qua tính thế nào đây? Mạc Tuyệt có thể chấp nhận Kha Phượng Viêm quên y, có thể chấp nhận Kha Phượng Viêm yêu thiên hạ này, có thể chấp nhận Kha Phượng Viêm vì ngôi hoàng đế mà trở nên lạnh nhạt vô tình.

Nhưng y lại không cách nào thuyết phục bản thân mình tha thứ cho Kha Phượng Viêm, trong khi hai người còn đang yêu nhau… hắn đã chính tay chém đứt tơ tình, chém đứt hết thảy những ràng buộc giữa bọn họ với nhau. Hắn không tiếc ném y đi, ném y vào một góc tối tăm của chốn hậu cung, khiến y như cái xác không hồn sống tạm qua ngày, tranh sủng với các hậu phi của hắn. Một người từng rất kiêu ngạo, lại trở thành một kẻ thủ đoạn, tính kế, tranh giành người yêu với kẻ khác. Cuối cùng, thứ y giành được, chẳng phải là tình yêu của Kha Phượng Viêm, mà chỉ là một chút ân sủng, một chút ân sủng dành cho nhan sắc khuynh đảo của mình mà thôi.

Mỗi lần thấy một Kha Phượng Viêm đã mất đi ký ức chiếm cứ mình, trong lòng Mạc Tuyệt đau bao nhiêu? Nhìn người ngày xưa yêu mình giờ trầm mê trong thân thể của mình, Mạc Tuyệt hận bao nhiêu? Những chuyện đó có ai hiểu được cho y?

Mạc Tuyệt đã chịu đựng như thế, chấp nhận như thế suốt bảy năm. Vì trong lòng y luôn nuôi một hy vọng, rằng một ngày nào đó Kha Phượng Viêm sẽ nhớ lại y, sẽ nhớ lại những gì họ đã từng có với nhau.

Nhưng khi mọi chuyện đi tới hồi kết, Mạc Tuyệt biết được sự thật, cổ của Kha Phượng Viêm là do hắn tự nguyện nhận lấy.

Tự nguyện, tự nguyện, tự nguyện…

A, thật buồn cười.

Lúc biết chuyện này từ miệng của Trương Lực, Mạc Tuyệt không tin, y không tin Kha Phượng Viêm lại như thế. Nhưng đến khi Trương Lực giao lại cho Mạc Tuyệt bức di thư thái hậu để lại cho y… Mạc Tuyệt không thể không tin.

Thì ra ngần ấy năm, chỉ là một trò hề. Một trò hề mà y đã sắm một vai đến cả y cũng chẳng biết.


Mạc Tuyệt không thể tha thứ cho Kha Phượng Viêm, cũng chẳng biết phải tha thứ cho hắn thế nào, tựa như y đã nói, trái tim đánh mất bảy năm, còn có thể tìm lại được sao?

Y đuổi Kha Phượng Viêm ra ngoài, dùng câu nói của chính Kha Phượng Viêm để cự tuyệt hắn.

“Cho ta bảy năm, để ta quên hết những chuyện này!”

Lại là bảy năm, bảy năm rồi lại bảy năm, đời người có bao nhiêu cái bảy năm có thể chờ?

Kha Phượng Viêm thất thần, leo lên ngựa, liều mạng chạy về phía trước. Bấy giờ, bí mật tới Khương Hồ với hắn chỉ có Sở Thanh Dật, Sở Thanh Dật ra sức đuổi theo phía sau, nhưng vẫn không đuổi kịp…

Mạc Tuyệt suy sụp, ngã ngồi trên đất, một tay y để trên đầu gối, còn tay kia, rũ trên nền đất. Y cúi đầu, không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt y, nhưng dưới ánh trăng nhàn nhạt, cảnh tượng ấy thật khiến người ta phải đau lòng.

Gia La Đức bước nhẹ vào, bình tĩnh đứng trước mặt Mạc Tuyệt, phút chốc, hắn gạt đi những hối hận trong đáy mắt không để Mạc Tuyệt phát hiện.

Lần này, là Gia La Đức phối hợp với Kỳ Cảnh nói rõ chuyện này cho hai người họ biết. Thứ Kỳ Cảnh cần là sự suy sụp của Kha Phượng Viêm, còn Gia La Đức cần, chính là Mạc Tuyệt.

Lần tác chiến này, Kha Phượng Viêm hoàn toàn bị tính kế, trong lúc sắp khai chiến Kỳ Cảnh đã liên thủ với Gia La Đức, sau khi sự thành, Kha Phượng Viêm cho hắn bao nhiêu thành trì, Kỳ Cảnh cũng sẽ cho bấy nhiêu thành trì. Đến lúc đó, Gia La Đức không chỉ được thành, cũng có thể có được… người của Mạc Tuyệt.

Nhưng giờ phút này, trông thấy Mạc Tuyệt tuyệt vọng như vậy, Gia La Đức cũng dần ý thức được là hắn đã sai lầm. Hắn qùy một gối xuống, đưa tay vén mái tóc rối tung cả Mạc Tuyệt lại.

“…Ta sẽ luôn ở cùng ngươi!”

Mạc Tuyệt không nghe thấy, không thể nghe thấy được. Y đang đắm chìm trong thế giới của riêng y, nhớ lại hết tất cả những ràng buộc giữa hai người, y và Kha Phượng Viêm.

“Tuyệt Nhi…” Gia La Đức đưa tay ôm Mạc Tuyệt vào lòng, “Quên hắn đi, được không?”

Mạc Tuyệt nâng đôi mắt đã sắp mất đi tiêu cự, cười thê lương, “Quên đi…?”

“Đúng vậy, quên đi!” Gia La Đức nâng mặt y lên, khẳng định, “Hắn không xứng với tình yêu ngươi dành cho hắn!”

“Thế sao?”

“Đúng vậy, quên hắn đi!”


Đột nhiên, Mạc Tuyệt cười to lên, có một giọt lệ chảy ra khỏi khóe mắt y, “Quên người đã lừa ta bảy năm sao?”

Thì ra lúc Mạc Tuyệt khóc, lại có thể cuốn hút lòng người như vậy, y giống như một đóa hoa rực rỡ bị người hái xuống, tuy ảm đạm nhưng xinh đẹp cực kỳ.

“Nhìn ta, Tuyệt Nhi, nhìn vào mắt của ta!”

Mặc Tuyệt nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt màu lam, “…Đẹp thật!”

“Ánh mắt này chỉ để nhìn ngươi thôi!” Gia La Đức tới gần Mạc Tuyệt, thì thào.

“…Ta…” Mạc Tuyệt vừa thốt ra một chữ, đã hôn mê bất tỉnh. Thì ra, Gia La Đức lại thôi miên y lần nữa.

Gia La Đức ôm chặt Mạc Tuyệt, nhìn ra ngoài lều, “Ngươi vào đi!”

Hoa Thi bước vào, thấy Mạc Tuyệt đã ngất xỉu, nhíu mày, “Ngươi định thừa nước đục thả câu?”

Gia La Đức chẳng thèm để ý tới hắn ta, “Là Kha Phượng Viêm không biết quý trọng tiểu mỹ nhân, chẳng thể trách người khác được!”

“Ngươi có thể đối xử thật lòng với hắn sao?” Dưới ánh trăng mông lung, thật khó nhìn rõ vẻ mặt Hoa Thi lúc này.

Gia La Đức cúi đầu, vuốt ve đôi má còn đẫm nước mắt của Mạc Tuyệt, nói: “Mỹ nhân như vậy, ai không quý chứ?”

Hoa Thi nhìn Mạc Tuyệt đang ngủ say, dung nhan tuyệt mỹ đó quả thật khiến nam nhân phải điên cuồng. Nhưng, có bao nhiêu con thiêu thân nguyện lao đầu vào lửa có thể chiếm được cái liếc nhìn của hắn đây?

Không phải Ương Thương đã là một ví dụ sao? Chẳng lẽ Gia La Đức cũng sẽ bước vào vết xe đổ ấy? Hoa Thi sẽ không cho phép, hắn tuyệt không cho phép Gia La Đức đi vào tử lộ.

“Ngươi có biết người ngươi đang ôm trong lòng là ai không?”

“Hắn là Mạc Tuyệt!”

“Hồ đồ! Người này là phi tử Kha Phượng Viêm sủng ái nhất, là Hoàng quý quân của Kha triều!” Hoa Thi đề cao giọng, “Hắn không phải người ngươi có thể nổi hứng trêu chọc được!”

“Là Kha Phượng Viêm đã phụ hắn trước!” Gia La Đức vẫn kiên trì với lập trường của mình.

“Cả đời này, hai người bọn họ không thể nào dứt ra được, đó là kết quả bói toán của ta!” Hoa Thi thở dài một hơi, “Ngươi muốn mỹ nhân thế nào, ta đều có thể tìm cho ngươi…”


Vừa nhắc tới đó, Gia La Đức nổi giận, “Bổn vương không cần ngươi tìm! Cho tới bây giờ, ngươi chỉ biết đi tìm mỹ nhân cho ta, ngươi có biết thứ ta cần là gì hay không?”

Câu nói ấy, chứa đầy ủy khuất. Hoa Thi như cứng lại, nhưng vẫn tuyệt tình thốt một câu, “Ta là ca ca ngươi!”

Gia La Đức cúi đầu, nhìn Mạc Tuyệt trong lòng, hờ hững nói: “Ca ca, ta đã chọn Mạc Tuyệt!”

Một tiếng ‘ca ca’ ấy, ẩn chứa bao nhiêu câu chuyện bên trong? Sự chấp nhất của Gia La Đức với Mạc Tuyệt, thật sự là tình yêu?