Kha Phượng Viêm, còn muốn sủng hạnh người khác sao?
“Tuyệt Nhi, dọn ra Thượng Lâm Uyển, đến Kỳ Lân Điện được không?”
Trong Thái Dịch Cung có Minh Quang Điện, Phượng Khuyết Điện, Ngọc Đường Điện, Thượng Lâm Uyển, Bình Nhạc Uyển. Đứng đầu Thái Dịch Cung là Hoàng quý quân, Minh Quang Điện là Văn quân, Phượng Khuyết Điện là Hiền quân, Kỳ Lân Điện là Đức quân, Ngọc Đường Điện là Lễ quân, Thượng Lâm Uyển là Tiên sinh, riêng Bình Nhạc Uyển không có người đứng đầu. Nơi này là nơi ở của các nam phi dưới lục phẩm.
Mạc Tuyệt cũng biết ý của Kha Phượng Viêm gì là, hiện nay Kỳ Lân Điện vô chủ, nếu y qua đó cũng rất khó nói khi nào sẽ được phong làm Đức quân.
“Nhưng ta ở đây quen rồi!” Mạc Tuyệt uốn éo eo một chút rồi tựa vào lòng Kha Phượng Viêm.
“Phong cảnh ở Kỳ Lân Điện đẹp hơn ở đây nhiều lắm, đến đó nhất định ngươi sẽ thích!” Kha Phượng Viêm tiếp tục khuyên y, “Từ lúc ngươi tiến cung đến giờ, trẫm đã bàn chuyện này với người nhiều lần lắm rồi nha!”
Mạc Tuyệt cười khanh khách, tiếp tục ăn quả hạnh đào, “Nhưng mà hoàng thượng, người cũng biết Mạc Tuyệt không đành lòng bỏ lại những cây phong ở đây mà!”
Thì ra là tại mấy cây phong! Kha Phượng Viêm thở phào một hơi, “Vậy trẫm sẽ cho người dọn hết sang đó cho ngươi, chịu chưa?” Thấy Mạc Tuyệt hơi rung động, Kha Phượng Viêm lại nói tiếp, “Một gốc cây cũng không thiếu, ngoài ra trẫm còn có thể cho người trồng nhiều thêm nữa!”
“Không!” Mạc Tuyệt lập tức cự tuyệt, “Ta chỉ muốn nhiêu đó thôi, nhiều một gốc hay ít một gốc đều không được!”
Kha Phượng Viêm ngây ra, nhéo cái mũi nhỏ của y, sủng nịch, nói: “Trẫm chuẩn!”
Mạc Tuyệt đứng dậy, hô to ra ngoài, “Ngọc Tuyết, Ngọc Lộ! Mau đi thu dọn đồ đạc, ngày mốt chuyển nhà!”
Kha Phượng Viêm lại ngây ra lần nữa, nói vậy là trong vòng hai ngày phải mang hết cả vườn cây này sang đó…
Mạc Tuyệt ngoái đầu nhìn lại, cười, “Hoàng thượng, có gì khó sao?”
Đôi mắt to vô tội chớp chớp, dáng vẻ ngây thơ đó của Mạc Tuyệt thật khiến Kha Phượng viêm không còn cách nào.
“Không, trẫm sẽ sai người dọn cung điện, nghênh đón chủ tử mới!”
Thế là mỹ nhân cũng bắt tay, gia nhập vào đội ngũ chuyển nhà.
Thấy dáng vẻ hưng phấn như trẻ con của Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm cảm thấy lòng hắn như nhũn ra, ngọt tới tận tim.
“Hoàng thượng, cho Chúc Liên dọn qua đó luôn nha!” Buổi tối, đến lúc ngồi xuống dùng cơm, Mạc Tuyệt bỗng nhớ tới Chúc Liên.
Kha Phượng Viêm nhíu mày, “Tại sao?”
Mạc Tuyệt hừ lạnh một tiếng, “Tháng trước hoàng thượng mới giết con chó của người ta, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy không thấy khó chịu à?”
Thì ra là chuyện này, Kha Phượng Viêm suy nghĩ một chút, nói: “Là trẫm sơ sót! Vậy cũng để hắn chuyển sang đó đi, tấn phong hắn tứ phẩm ‘Ngự’, phong hào ‘Liên’, Tuyệt Nhi thấy có được không?”
Mạc Tuyệt ăn cá phỉ thúy, đáp lại, “Thăng tới tứ phẩm Quý ngự luôn đi!”
“Được!” Kha Phượng Viêm gắp một miếng Ngưu liễu đút vào miệng Mạc Tuyệt.
Hai ngày sau, hai vị nam phi chuyển vào Kỳ Lân Điện. Khiến cả hậu cung ồn ào, huyên náo, các nữ phi có liên can giận đỏ mắt.
Chỉ mới một thời gian ngắn mà Mạc Tuyệt đã nhảy lên nhị phẩm, điều này khiến Triệu phi và Trương phi, hai phi tử có hoàng tự cảm thấy nguy cơ.
Hôm đó, Kha Phượng Viêm đến cung của Trương phi kiểm tra bài vở đại hoàng tử Kha Diệc Nhạc. Trương phi đứng cạnh nhìn hai phụ tử đối đáp nhau, nàng nở nụ cười hạnh phúc rót cho hoàng thượng một tách trà, trong mắt chứa đầy nhu tình.
Kha Phượng Viêm đón lấy tách trà, nhìn nàng, mỉm cười. Trương phi đỏ mặt, lui ra phía sau, xoa bóp bả vai cho hắn.
Trong cả quá trình, Trương phi không nói câu nào, chính sự dịu dàng của nàng là điều Thánh thượng ưng ý nhất. Vừa nghe con trai trả bài, vừa được nữ phi xoa bóp, Kha Phượng Viêm cảm thấy rất hài lòng.
“Cũng sắp đến Tết rồi, khanh có muốn thứ gì không?” Một lúc lâu sau, Kha Phượng Viêm mới thốt ra câu này.
Trương phi lắc đầu, “Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng và Diệc Nhạc bình an!”
Kha Phượng Viêm vỗ lên bàn tay mềm mại đặt trên vai, “Từ lúc khanh gả cho trẫm tới giờ, vẫn luôn vô dục vô cầu (1) như thế!”
“Thần thiếp là người của hoàng thượng, phụ dĩ phu vi đại, tử thứ chi (2). Thần thiếp chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi!” Bấy giờ, ở trong mắt của Kha Phượng Viêm, Trương phi là một người rất hiền lành.
“Đồng Đồng!” Kha Phượng Viêm nhìn thấy nữ tử hiền thục như thế, trong lòng không khỏi cảm động.
“Phụ hoàng!” Kha Diệc Nhạc ở bên cạnh cũng mở miệng, “Người phải thường đến gặp mẫu phi nha! Mỗi ngày mẫu phi đều ở trước cửa chờ phụ hoàng đó!”
“Diệc Nhạc!” Trương phi ngăn lại lời Kha Diệc Nhạc sắp nói ra. Mắt nàng đỏ lên.
Kha Phượng Viêm bảo nó cứ nói tiếp.
“Mấy hôm trước phụ hoàng tấn phong hai vị nam phi, các nương nương khác đều bảo mẫu phi không được phụ hoàng yêu mến!” Đứa nhỏ bảy tuổi ngẩng đầu lên nhìn Kha Phượng Viêm, “Phụ hoàng không thích Diệc Nhạc và mẫu phi sao?”
Mắt Kha Phượng Viêm bỗng trở nên lạnh lùng, là ai đã nói xằng nói bậy trong hậu cung? Nhìn thẳng vào đôi mắt trông mong của con, hắn thay vào đó vẻ từ ái của người cha.
“Sao trẫm lại không thích Diệc Nhạc chứ?”
Kha Diệc Nhạc vui vẻ òa vào lòng Kha Phượng Viêm làm nũng.
Nhìn qua thấy Trương phi đứng cạnh bên như sắp khóc, hắn bảo: “Tấn phong khanh làm Đức phi nhất phẩm!”
“Hoàng thượng, việc này e là không ổn! Thần thiếp sao có thể tấn cao hơn Lệ phi tỷ tỷ được?” Trương phi khó xử.
“Vừa lúc Tết đến, Lệ phi lại có công chưởng quản hậu cung, trẫm sẽ tấn phong cho nàng ấy!” Thấy Trương phi thở phào một hơi, Kha Phượng Viêm nở nụ cười bất đắc dĩ, nữ tử này lúc nào cũng cẩn thận quá mức như thế.
Tối đó, Kha Phượng Viêm ngủ lại chỗ của Trương phi.
Trước Tết, trong cung truyền ra một thánh chỉ: Lệ phi – Đường Lâm tấn phong Thục phi, Trương phi – Trương Đồng tấn phong Đức phi.
“Mẫu phi, tại sao Thục phi luôn cao hơn người một bậc?” Kha Diệc Nhạc hỏi mẫu thân của mình.
Vuốt đầu con trai, Đức phi bảo, “Bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng thái tổ mẫu của con!”
Kha Diệc Nhạc nửa hiểu nửa không, gật gật đầu.
“Diệc Nhạc, con nhất định phải cung kính với Thục phi nương nương, có biết không?”
“Diệc Nhạc hiểu rồi, mẫu phi cứ yên tâm!”
Đức phi vui mừng, bế đứa con lên.
U Lâm Cư
“Không ngờ Trương Đồng cũng được tấn lên làm Đức phi!” Trong mắt Thục phi Đường Lâm đầy vẻ trào phúng.
Trên mặt một lão cung nhân ở cạnh bên lại không có chút phản ứng gì, “Nương nương, dù sao thì Trương Đồng cũng có hoàng tử!”
“Hừ! Hoàng tử!” Thục phi uể oải sờ sờ bụng mình, “Hoàng thượng không chịu đến sủng hạnh bản cung, bản cung cũng muốn sinh một hoàng tử!”
“Nương nương đừng vội! Đến hôm đãi tiệc mừng năm mới, trong hậu cung, địa vị của nương nương cao nhất, hoàng thượng tất nhiên sẽ đến chỗ nương nương. Đến lúc đó…”
“Thế nào?”
Lão cung nhân lấy trong ngực ra một gói giấy, “Tình dược! Có công hiệu thúc đẩy việc sinh con!”
Thục phi nhận lấy, hung hăng nói: “Đến lúc đó, bản cung nhất định sẽ có mang hoàng tử!”
Nghe thám tử mật báo, Mạc Tuyệt miễn cưỡng mở mắt ra, khóe miệng câu lên nụ cười trào phúng.
Kha Phượng Viêm, còn muốn sủng hạnh người khác sao?
————
Chú thích:
(1) Vô dục vô cầu: Không mong muốn gì cả.
(2) Phụ dĩ phu vi đại, tử thứ chi: Theo quan niệm xưa, vợ phải lấy chồng làm đầu, kế đến là con. Giống như câu: ‘Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử’ ấy.