Năm mới bắt đầu, bên ngoài đầy tiếng pháo.
Trong kinh thành, khắp chốn phồn hoa, hoàng cung cũng thế, bao quanh là các hậu phi kiều diễm xinh đẹp, Kha Phượng Viêm khoan thai, tiêu sái, ngồi vào chính vị.
“Các ái phi không cần câu nệ, hôm nay là trừ tịch, trẫm cùng vui với thiên hạ!”
Chúng phi hành lễ, “Thần thiếp tuân chỉ!”
Chúng phi ngồi vào đúng vị trí của mình, bắt đầu thưởng thức các món ăn đã được ngự thiện phòng dày công chuẩn bị.
Bốn phía, tiếng cười rộn rã, không lúc nào ngơi nghỉ.
Trước đây, bên cạnh Long ỷ của hoàng đế luôn có một phi tử được sủng ái nhất ngồi, nhưng hiện giờ chỗ cạnh Kha Phượng Viêm lại vắng bóng. Và vị trí của Thục phi Đường Lâm lại gần với hắn nhất.
“Hoàng thượng, thần thiếp kính người một ly!” Thục phi liếc mắt đưa tình, đôi môi tô son đỏ au.
Kha Phượng Viêm mỉm cười giơ ly rượu lên. Cơ hồ cùng lúc ấy, hắn tiếp được một miếng trái cây lao thẳng tới, thuận mắt nhìn lại, hắn thấy Mạc Tuyệt đang ngồi bên dưới trừng hắn một cái.
Kha Phượng Viêm chậm rãi cho miếng trái cây vào miệng, ăn, cứ như đấy không phải là trái cây, mà chính là Mạc Tuyệt. Hôm nay là ngày vui, chúng phi đều trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, rực rỡ bốn bề, muốn thu hút hoàng thượng, được hoàng thượng yêu thương. Tất nhiên cũng có người muốn tạo sự khác biệt để hoàng thượng chú ý bằng cách ăn mặc thanh nhã, muốn nổi trội giữa rừng hoa đầy màu sắc.
Nhưng Mạc Tuyệt lại không giống thế, y mặc cẩm bào đỏ. Khác với Kỳ lân bào lần trước, hồng bào của y không thêu thùa phức tạp, chỉ với mấy mũi châm bình thường, đơn giản nhưng không mất đi vẻ xa hoa.
Màu đỏ ấy dường như đang tồn tại vì Mạc Tuyệt và tất cả những gì có trong cung điện hiện giờ, như làm nền cho y cả.
Kha Phượng Viêm vẫy tay, gọi Mạc Tuyệt tới, “Tuyệt Nhi, lại đây ngồi cạnh trẫm!”
Tiếng hắn không lớn, nhưng cũng đủ để những kẻ mơ ước được ngồi cạnh hắn nghe thấy rõ ràng.
Mạc Tuyệt cong khóe môi, nhìn Kha Phượng Viêm, từ từ bước lên chiếc thảm lông trải trên bậc thang.
Mạc Tuyệt cười, đủ để khuynh đảo chúng sinh. Những phi tử kiều diễm ấy sao địch nổi nụ cười mị quốc của Mạc Tuyệt?
Y đi thật chậm, mỗi một bước đi như khảy vào lòng Kha Phượng Viêm một cái, ngứa ngáy.
Đứng trước mặt Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt nghiêng đầu cười, không nói.
Kha Phượng Viêm không kiềm chế được, kéo y qua, ngồi vào lòng hắn. Nói khẽ, “Cố ý phải không?”
Mạc Tuyệt trông thấy khuôn mặt háo sắc của hắn, buồn cười, dán vào tai hắn, khàn khàn: “Mạc Tuyệt không hiểu!”
Kha Phượng Viêm cắn chặt răng, mắt hung tợn, “Chờ đến tối, xem trẫm trị ngươi thế nào!”
Mạc Tuyệt cười khanh khách, tiếng cười vừa lười biếng vừa mị hoặc. Y nhích qua ngồi cạnh bên chân Kha Phượng Viêm, tiện tay ngắt một quả ngọt, “Mạc Tuyệt muốn xem ca múa!”
Thục phi bị đoạt vị trí mặt tái mét, ghen ghét nhìn chằm chằm Mạc Tuyệt. Kha Phượng Viêm nói với Tiểu Đông Tử đứng cạnh bên, “Truyền ca múa!”
Ca cơ xướng khúc, vũ cơ khiêu vũ. Tiếng đàn tranh kéo dài không dứt.
Bất chợt, Mạc Tuyệt như nhớ ra điều gì đó, “Hoàng thượng, còn hai tháng nữa An tiểu đễ lâm bồn!”
Kha Phượng Viêm tính tính, quả thật là như thế. Hắn lập tức sai người mang ‘long quả’ đến cho An tiểu để.
“Giờ An tiểu đễ đi đứng bất tiện, nếu cảm thấy không khỏe có thể về nghỉ ngơi trước!”
An tiểu đễ nhìn Kha Phượng Viêm, cảm kích, nói tiếng đã hiểu.
Mạc Tuyệt một tay chống cằm, bỗng nhiên cười, “Sao hoàng thượng không tấn chức cho An tiểu đễ, hay là người đang có dự định tốt gì?”
Thục phi lập tức chen vào,”Mộ quân đúng là quan tâm tỷ muội trong hậu cung! Đợi đến khi An tiểu đễ hạ sinh hoàng tử, hoàng thượng tự nhiên sẽ tấn phong thôi!”
Ý của Thục phi, nếu sinh công chúa, không hẳn sẽ được tấn chức.
Mạc Tuyệt nhìn Kha Phượng Viêm, không nói.
Kha Phượng Viên lại cười sang sảng, “Theo ý trẫm, nên thừa dịp mừng năm mới bổ sung vị trí trống, tấn phong An tiểu đễ vi tứ phẩm ‘Tần’!”
“Hoàng thượng, Mạc Tuyệt nghĩ có thể tấn thẳng lên ‘Quý tần’ chính tứ phẩm! Chữ Quý ẩn ý may mắn!”
“Được! Vậy phong tứ phẩm Quý tần, phong hào ‘An’!” Kha Phượng Viêm vỗ vỗ tay Mạc Tuyệt, lấy lòng, “Ái phi có vừa lòng không?”
Mạc Tuyệt cười ha hả, đưa cho hắn một quả.
Ngọt.
Được cung nữ nâng, An quý tần quỳ xuống hành lễ, “Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn Mộ quân!” Sau đó ngẩng đầu lên, “Tạ ơn Thục phi nương nương!”
Mạc Tuyệt hài lòng, gật đầu. An quý tần này quả là một người đáng để nâng đỡ, rất biết nhìn thời thế.
Thế cục đã định, ngoài cắn răng cam chịu ra, Thục phi cũng không biết nên làm thế nào.
Buổi tiệc mừng trừ tịch (1) vẫn cứ náo nhiệt như thế, cho đến nửa đêm, Mạc Tuyệt che miệng ngáp một cái, buồn ngủ. Kha Phượng Viêm cũng biết y ngủ rất nhiều, không thể thức khuya được.
“Tuyệt Nhi, mệt rồi phải không?” Kéo Mạc Tuyệt vào lòng, Kha Phượng Viêm thủ thỉ vào tai y.
Mạc Tuyệt nhắm mắt, gật đầu.
Kha Phượng Viêm đứng dậy, muốn ôm Mạc Tuyệt về nghỉ. Bấy giờ, Thục phi lập tức đứng lên, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đã nấu chè hạt sen mà người thích ăn nhất…”
Lúc này, Kha Phượng Viêm mới sực nhớ, dựa theo quy củ, đêm trừ tịch là đêm hoàng thượng và hoàng hậu ở cùng nhau, hắn không có hoàng hậu thì phải đến chỗ của phi tử có địa vị cao nhất.
Ngay lúc Thục phi đắc ý, Kha Phượng Viêm do dự, Mạc Tuyệt đang nằm trong lòng Kha Phượng Viêm bỗng đưa tay câu lấy cổ hắn, làm như ngủ mê, thì thào.
“Tướng công… Mệt mỏi quá!”
Lòng Kha Phượng Viêm nhũn ra, hắn nhịn không được hôn lên trán Mạc Tuyệt một cái.
“Thục phi cho người mang chè hạt sen đến tẩm cung của trẫm đi! Hôm khác trẫm sẽ đến chỗ khanh thưởng thức sau vậy!”
Một câu ấy, đã đẩy những lời sắp nói của Thục phi ngược trở về.
Thục phi đành phãi lĩnh chỉ, cung kính tiễn hai người đi.
Các phi tử xung quanh cũng im lặng không lên tiếng.
Vừa rồi, câu ‘tướng công’ của Mạc Tuyệt đã làm các nàng hoảng sợ. Các nàng còn nhớ, năm đó có một nữ phi được sủng ái, nàng ta được sủng kiêu ngạo dám gọi hoàng thượng một tiếng ‘tướng công’, lúc ấy mặt hoàng thượng như âm xuống, từ đó về sau không hề sủng nàng ta nữa. Cuối cùng, nàng ta chết trong uất ức.
Các nàng không ngờ Mạc Tuyệt cũng dám làm trò trước mặt mọi người gọi hoàng thượng như thế, vậy mà chẳng những y không bị trách phạt, ngược lại còn được càng nhiều thương yêu. Hơn nữa, cũng lâu rồi hoàng thượng không tấn phong hậu cung, nhưng Mạc Tuyệt chỉ vừa nói một câu, đã khiến An tiểu đễ thăng ba cấp lên làm An quý tần.
Trải qua lần này, các nàng biết, chấp chưởng hậu cung là Thục phi, được sủng ái là Mộ quân.
Không lâu sau, trong hậu cung truyền ra một câu vè:
‘Kỳ lân điện, Mộ quân thiu thiu ngủ, được vua yêu, Mộ quân cười liên tục.’
Lúc câu vè truyền miệng này rơi vào tai Mạc Tuyệt, y chỉ cười cười như không có việc gì.
“Điện hạ muốn động thủ sao?” Ngọc Sương đứng cạnh bên lên tiếng.
“Sương Nhi, ngươi quả là con sâu trong bụng bản quân!”
“Ngọc Sương chỉ cảm thấy thời gian điện dạ dung túng có hơi dài!”
Dung túng ai? E là đó giờ cũng chỉ có mình Ngọc Sương mới dám bảo Kha Phượng Viêm thế thôi.
“Ha ha!” Mạc Tuyệt ngửa mặt nhìn trời, “Trong hậu cung này, thời gian như ngắn đi một ít!”
————
Chú thích:
(1) Trừ tịch: Giao thừa.