Trời đã vào thu, nhưng trong một thị trấn ở Giang Nam tiết trời vẫn ấm áp như xuân.
Giữa mặt hồ tĩnh lặng có một chiếc thuyền con, nhẹ nhàng lay động, giống như không đành lòng đánh vỡ sự yên tĩnh của mặt hồ. Đặc biệt, khiến người ta không nỡ quấy rầy nhất chính là mỹ nhân đang chợp mắt trên con thuyền ấy.
Trường sam trắng như tuyết nửa kín nửa hở khoát trên người mỹ nhân, đai lưng lụa thêu kim tuyến, chiếc quạt cẩn ngọc vô tình che đi dung nhan khiến người phải say mê. Gió phất nhẹ, mái tóc đen phất phơ, như kích thích sự mong mỏi của người muốn biết. Và lúc này, mỹ nhân đang ngủ say, lại hồn nhiên không hay cách đấy không xa, có một nam tử đang ngây ra nhìn mình.
Đầu thuyền có một nam tử trắng nõn nhẹ nhàng khua mái chèo, nam tử ấy thật thanh tú, dường như chẳng giống người chèo thuyền cho lắm.
Không biết có phải do ánh mặt trời quá gắt, hay do mỹ nhân đã đủ giấc rồi, đôi mi cong run lên, mỹ nhân mở đôi mắt mê người ra.
“Sương Nhi!” Mỹ nhân che miệng ngáp một cái.
“Công tử, người có muốn dùng bữa không?” Nam tử gọi là Sương Nhi ấy buông mái chèo, đi vào khoang thuyền, dọn ra một ít cơm canh đạm bạc.
Mỹ nhân bất mãn bĩu môi, quay đầu, chẳng thèm liếc mớ thức ăn trên bàn một chút, “Ta không muốn ăn mấy thứ này!” “Công tử, giờ người đang dạo trên hồ, nếu không cập bến thì sao có thức ăn tươi ngon đây!”
“Nhưng đã ăn như thế mấy ngày rồi!”
Mặt Sương Nhi lạnh băng, “Vậy công tử chọn nhanh chóng cập vào bờ, hay là tiếp tục dạo hồ!”
Mỹ nhân quay đầu qua, vẻ mặt u oán nhìn Sương Nhi, “Bắt mấy con cá nướng ăn không được sao?”
Sương Nhi cầm chén đũa lên, thong thả ăn, “Không được!”
“Sương Nhi tốt của ta!” Mỹ nhân làm nũng.
Sương Nhi không thèm để ý tới, tiếp tục ăn cơm canh của mình.
“Sương…Nhi…” Mỹ nhân lại làm nũng lần nữa.
Sương Nhi thở dài một hơi, nói: “Công tử, Sương Nhi chỉ là một tiểu nô, nếu người mà dùng điệu bộ này với hoàng thượng, nhất định sẽ rất hữu hiệu!”
Mỹ nhân trước mặt không phải là ai khác, đúng là hoàng quý quân đương triều – Mạc Tuyệt.
Và, nam tử tên Sương Nhi ấy chính là nội thị bên cạnh Mạc Tuyệt, người đa mưu túc trí – Ngọc Sương.
Mỹ Nhân oán giận cầm lấy một miếng điểm tâm, cho vào miệng phẫn hận.
Bấy giờ, cảnh này cũng đã bị một người đang đứng trên cây trông thấy rõ ràng. Thấy dáng vẻ ăn điểm tâm của mỹ nhân, hắn thật muốn ôm mỹ nhân vào lòng, tự tay đút cho y.
Sao Mạc Tuyệt lại không ở trong cung? Thì ra bấy giờ Kha triều và Kỳ triều đều muốn đoạt miếng thịt béo Nam quốc. Với Kha triều mà nói, tuy Nam quốc chỉ là một nước nhỏ, nhưng khi tấn công, phần thắng có được cũng chẳng bao nhiêu, hơn nữa, lại có thêm Kỳ triều ở phía sau lăm le như hổ đói rình mồi, chỉ cần sơ suất một chút nhất định thiệt hại không nhỏ.
Vả lại, Kha Phượng Viêm cũng muốn nuốt chửng cả Tây quốc, cho nên Mạc Tuyệt đã hiến một kế, đó là để y đến Nam quốc xâm nhập vào nội bộ của họ, để họ tự động quy thuận Kha triều. Tất nhiên, bề ngoài, Kha Phượng Viêm chỉ để lộ ra là hắn muốn thu phục Tây quốc, còn riêng về Nam quốc thì hắn chẳng màng.
Kha Phượng Viêm vốn không đồng ý chuyện Mạc Tuyệt mạo hiểm như vậy.
“Tuyệt Nhi, ngươi…”
“Ta muốn đi!” Mạc Tuyệt tỏ vẻ nghiêm túc trước nay chưa hề thấy, “Giờ không giống như trước, hoàng thượng, lúc này đây chính là thời khắc quan trọng nhất của Kha triều ta!”
Mạc Tuyệt mở bản đồ ra, bắt đầu phân tích, “Người xem, Đông quốc đã quy thuận chúng ta, Nam quốc vẫn còn, nhưng Kỳ triều cũng đang thèm thuồng, việc bọn họ tấn công là chuyện sớm muộn. Môi hở răng lạnh, nếu Nam triều mất, sau này sẽ có rất nhiều phiền toái cho chúng ta!”
“Thật ra thì ngay từ đầu Kỳ triều đã có dã tâm nuốt chửng Nam quốc rồi, nhưng cho tới nay vẫn chưa thành công, điều này cho ta thấy Nam quốc cũng không yếu như chúng ta đã nghĩ!” Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn Kha Phượng Viêm, “Hơn nữa, nguyên nhân mà Kỳ triều vẫn do dự không chịu tấn công Nam quốc là vì bọn họ sợ Kha triều chúng ta ở phía sau giở trò, sợ chúng ta sẽ thừa cơ tấn công bọn họ!”
“Cho nên trẫm sẽ thu phục Tây quốc, để Kỳ triều lơ là cảnh giác!” Kha Phượng Viêm nhìn bản đồ, nhíu mày, “Nếu như thu phục hai quốc gia cùng một lúc, e là chúng ta cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ!”
Mạc Tuyệt gật đầu, “Cho nên, chúng ta sẽ không dùng binh lực thu phục Nam quốc!”
Chiêu của Mạc Tuyệt chính là: giương đông kích tây.
“Tuyệt Nhi, chuyện này rất nguy hiểm!” Kha Phượng Viêm vẫn không đồng ý chuyện Mạc Tuyệt đi vào nơi nguy hiểm như thế.
“Hoàng thượng, ta là nam nhân! Nam nhi xả thân báo đáp quốc gia là chuyện nên làm!” Mắt Mạc Tuyệt sáng ngời, ánh sáng ấy đã cuốn hút Kha Phượng Viêm. Hắn biết, Tuyệt Nhi của hắn là một nam nhân ấp đầy hoài bảo.
“Nếu như vậy,” Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, vuốt tóc Mạc Tuyệt, “Ta sẽ cho người theo ngươi, một khi thấy nguy hiểm, lập tức rời khỏi đó ngay, hiểu không?”
“Cho ám vệ đi, ta chỉ định mang theo một người thôi!” Mạc Tuyệt cười, nói: “Nhiều người sẽ khiến kẻ khác chú ý!”
Vì thế, kế hoạch đã được quyết định.
Tới Nam quốc, Mạc Tuyệt lại làm như mê cảnh trí, dạo chơi ngoài thành một vòng, từ ban sáng, y cũng đã phát hiện có người đang nhìn chằm chằm mình, nhưng y cũng chẳng để ý, có khi người nọ lại khiến y thấy buồn cười.
Cho đến khi tuyền cập vào bờ, nam tử nhìn trộm Mạc Tuyệt vẫn còn đứng trên bờ nhìn y.
“Công tử đây, là người từ nơi khác tới?”
Nam tử trước mắt trông khôi ngô, mắt lấp lánh, lúc mở miệng nói chuyện ánh mắt không hề rời khỏi Mạc Tuyệt chút nào.
“Phải!” Sương Nhi đáp lại một câu, kế đó lập tức dẫn Mạc Tuyệt đi ngay.
“Tại hạ là người bản trấn, rất quen thuộc nơi này, nếu công tử không chê, để tại hạ làm người dẫn đường có được không?” Người nọ không bị sự lạnh nhạt của Mạc Tuyệt đánh lui, ngược lại còn thừa cơ truy kích.
Bấy giờ, Mạc Tuyệt cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nam tử trước mặt, sau đó, thốt ra một câu, “Không được!”
Dứt khoát cự tuyệt, trong nét phong tình cũng Mạc Tuyệt lộ ra vẻ tuyệt tình.
Dẫn theo Sương Nhi vào một quán trọ, thuê một gian phòng hảo hạng. Ai ngờ, nam tử nọ cũng theo vào.
“Hai vị chỉ cần một gian phòng hảo hạng thôi sao?” Trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc.
“Trong quán trọ này chỉ còn hai gian phòng, chẳng lẽ huynh đài đây muốn sang nơi khác trọ hay sao?” Mạc Tuyệt để lại một câu trêu chọc rồi hờ hững bước lên lầu, bỏ lại nam tử với vẻ mặt sững sờ, đứng trước chưởng quầy.
Đóng cửa xong, Sương Nhi mới nói khẽ, “Công tử định ra tay từ nam nhân đó hay sao?”
“Kế hoạch đúng là thuận lợi hơn ta tưởng tượng rất nhiều, ta cứ nghĩ lúc tới Nam quốc sẽ gặp quân sư Ngụy Ly trước, không ngờ…” Khóe miệng Mạc Tuyệt cong lên một nụ cười xấu xa, “Sương Nhi biết hắn ta là ai không?”
Sương Nhi rót một chén trà, uống một hớp, “Quân vương của Nam quốc, Ương Thương!”
“Hử? Ngươi cũng biết à?” Mạc Tuyệt nhún vai, tỏ vẻ tiếc nối, “Vậy mà ta còn định ghẹo ngươi một chút!”
“Công tử định lấy sắc dụ dỗ hay sao?” Sương Nhi bật cười, thốt ra một câu.
“Bản công tử đúng là đã chiều hư ngươi rồi!” Mạc Tuyệt trừng mắt, “Lấy sắc dụ dỗ gì chứ? Nghe thô tục quá đi!”
“Vậy thì gọi là gì?”
Mạc Tuyệt thấy nước ấm đã đổ đầy thùng, y trút ngoại sam, híp mắt liếc Sương Nhi một cái, “Khương thái công câu cá!”
Nâng đôi chân ngọc lên, bước vào, Mạc Tuyệt thoải mái thở nhẹ một tiếng, “Tính ra thì hắn cũng là vương tộc tương lai của Kha triều chúng ta, ha ha!”