“Xưa nay ngôi hoàng đế chỉ có một và người có thể ngồi lên nó cũng chỉ có một mà thôi! Tuy nhiên, chỉ sợ là hoàng đệ đây ngồi không nổi rồi!”
Năm Kha Phượng Viêm mười tám tuổi, hắn vẫn còn là thái tử.
Sức khỏe hoàng thượng ngày một suy yếu và mấy hoàng tử lớn tuổi hơn Kha Phượng Viêm cũng đang thèm muốn cái đế vị này. Trong đó, lấy Tam vương gia Kha Phượng Tập làm đầu, Nhị vương gia, Tứ vương gia phụ trợ, hình thành một phe phái trong triều.
Tam vương gia Kha Phượng Tập cũng là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái từ nhỏ, tuổi còn trẻ đã dẫn binh đánh giặc, chiến thắng mấy trận không nhỏ. Ở trong mắt binh sĩ, hắn là một vương gia có mưu lược, có trách nhiệm, nhiều người cũng một lòng một dạ đi theo hắn. Tuy nhiên, hắn lại có chút thô bạo, nghe đồn là trước đây không biết có một tên quan văn nào đã đắc tội với hắn, đến đêm, hắn đã cho người mang thủ cấp người nọ về. Vì thế, mỗi lần nhắc tới Tam vương gia, dân chúng đều kinh sợ.
Về sau, Kha Phượng Viêm cũng lập được công trạng không kém, hơn nữa rất được lòng hoàng thượng, cho nên hoàng thượng truyền lại ngôi thái tử cho hắn. Ban đầu, Tam vương gia vốn là người được chọn cho ngôi thái tử, giờ lại nhảy xổ ra một tên Trình Giảo Kim, bảo sao hắn không phục.
Về chuyện này, hoàng thượng biết, nhưng cũng chẳng vạch trần. Con ông ta thế nào, ông ta hiểu rất rõ, huống chi xưa nay đế vương vốn không bao giờ can dự vào chuyện tranh giành vương vị của các hoàng tử, kẻ mạnh được thiên hạ, đó là quy luật bất biến, đương nhiên, ông ta cũng sẽ không phá vỡ quy luật này.
Cho đến lúc hoàng thượng băng hà, Tam vương gia không chịu đựng được nữa phát động binh biến, thề phải đoạt lại thiên hạ.
Sớm biết Tam vương gia sẽ không buông tha cho mình, nên Kha Phượng Viêm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ ứng chiến. Đêm đó, trong cung sáng bừng ánh lửa. Tam vương gia xông vào chính cung của Kha Phượng Viêm.
“Kha Phượng Viêm! Ngươi đã cướp mất ngôi hoàng đế của bản vương, đêm nay bản vương sẽ đoạt lại hết những thứ thuộc về mình!” Tam vương gia mặc khôi giáp trông lỗi lạc phi phàm, cộng với khí chất tản ra quanh thân khiến người xem chẳng dám đến gần.
Bấy giờ, Kha Phượng Viêm sai người mở cửa điện ra, hắn ngồi trên chủ vị, nhìn chằm chằm hoàng huynh của mình một hồi, mới lên tiếng.
“Sao Tam hoàng huynh không tiến vào trong này nói chuyện, xem như thể hiện tình hữu nghị giữa huynh đệ chúng ta?”
Tam vương gia cầm binh khí tiến vào, mấy thân tín cạnh hắn đều ám chỉ là bên trong có trá, nhưng hắn cũng không để ý tới. Chỉ với bấy nhiêu khí phách của hắn thôi, cũng đã khiến Kha Phượng Viêm phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
“Hôm nay ánh trăng thật đẹp, sao Tam hoàng huynh lại nhẫn tâm phá vỡ cảnh trí yên tĩnh thế này?”
“Nếu hoàng đệ thích ánh trăng này như vậy, cũng có thể chờ đến kiếp sau tiếp tục nhìn!”
Kha Phượng Viêm lắc đầu, tỏ vẻ tiếc hận, “Tội tình gì mà hoàng huynh lại muốn giết huynh đệ ruột thịt của mình như vậy?”
“Xưa nay ngôi hoàng đế chỉ có một và người có thể ngồi lên nó cũng chỉ có một mà thôi! Tuy nhiên, chỉ sợ là hoàng đệ đây ngồi không nổi rồi!” Tam vương gia rút thanh kiếm trong tay ra, chỉ vào Kha Phượng Viêm.
“Thái tử mà phụ hoàng lập là ta, hoàng huynh à!” Mặt Kha Phượng Viêm không hề thay đổi, nhắc lại một sự thật cho ai đó nhớ.
“Nhưng người nắm giữ thiên hạ này chính là bản vương!” Tam vương gia chỉ vào đoàn binh mã cách đó không xa, “Tất cả bọn họ đều là những huynh đệ đã từng vào sinh ra tử với bản vương, là những tướng sĩ giúp bản vương giành lấy đế vị!”
“Sao hoàng huynh lại cho rằng ta không có những tướng sĩ cùng vào sinh ra tử?” Kha Phượng Viêm cũng rút bảo kiếm ra, đứng đối diện với Tam vương gia, “Hoàng huynh là tướng hiền, chuyện này không chỉ mình ta, đến ngay cả phụ hoàng cũng rất rõ!”
“Ha ha ha!” Tam vương gia giơ kiếm bổ thẳng về phía Kha Phượng Viêm, “Trong cung ngoài cung đều là người của bản vương, hoàng đệ nên ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi!”
Kha Phượng Viêm không đáp, hắn chỉ lấy võ đấu võ trở lại. Lúc này, Tam vương gia đã hơn hai mươi tuổi rõ ràng cường tráng hơn Kha Phượng Viêm rất nhiều, nhưng nếu xét về võ công, Kha Phượng Viêm sẽ không thua.
Một tia sáng xoẹt qua, Kha Phượng Viêm cúi đầu né sang bên, đồng thời, hắn cũng nhanh chóng chém vào thắt lưng Tam vương gia, để lại một đường trên khôi giáp thật dày.
“Hoàng huynh, ta khuyên ngươi nên thu tay lại đi!” Thu kiếm, mắt Kha Phượng Viêm bỗng trở nên bén nhọn.
“Hoàng huynh không biết đó thôi, hôm nay ta cảm thấy buồn chán cho nên đã mời Ngũ hoàng huynh tới ôn lại chuyện xưa!”
“Cái gì?” Sát khí trong mắt tam vương gia lại càng đậm hơn, “Hắn đang ở đâu?”
Ngũ vương gia Kha Phượng Lẫm là người nho nhã nhất trong các hoàng tử. Từ nhỏ, y đã không mê binh pháp, yêu quý y thuật, cho nên tiên hoàng cũng không cưỡng cầu, để một thái y đức cao vọng trọng đến truyền thụ y thuật cho y. Mẫu phi của Ngũ vương gia là nữ tử dị tộc và y cũng đã kế thừa được tính chất đặc biệt ấy của mẫu thân mình, xinh xắn, đẹp đẽ, không có vẻ cường tráng giống như nam tử Kha thị.
Từ nhỏ, Tam vương gia đã yêu thương, che chở cho hoàng đệ giống búp bê này rồi, bình thường, hắn rất dữ dằn với người khác, chỉ có những khi nhìn thấy Kha Phượng Lẫm, hắn mới có thể lộ ra được vẻ mặt hiền hòa.
Ngũ vương gia rất hòa ái, thân thiện với những người xung quanh, trước đây, Kha Phượng Viêm cũng rất thích vị hoàng huynh tao nhã này.
“Tam hoàng huynh đừng vội, có thế nào thì ta cũng không tổn hại đến Ngũ hoàng huynh đâu!” Kha Phượng Viêm lấy một miếng ngọc bội trong tay áo ra, đưa tới trước mặt Tam vương gia, “Giờ Ngũ hoàng huynh đang ngủ, dù gì thì trời cũng đã khuya rồi!”
Tam vương gia giận điên lên, rõ ràng hắn đã cho người mang Lẫm Nhi đi khỏi kinh thành, chờ qua chuyện này sẽ đón y trở về, sao lại để rơi vào tay Kha Phượng Viêm chứ? Hơn nữa, Lẫm Nhi cũng không hề biết ý đồ soán vị của hắn.
Bẻ gãy thanh kiếm trong tay, không biết Tam vương gia đã phải mất bao nhiêu sức.
“Ngươi cho là ngươi không có sơ hở nào hay sao?” Tam vương gia vươn ngón tay đầy máu, chỉ vào Kha Phượng Viêm, “Nếu Lẫm Nhi xảy ra chuyện gì, ngươi và mẹ ngươi, đừng mong sống sót trên đời này!”
Nhắc tới mẫu thân của mình, giọng Kha Phượng Viêm lạnh hẳn xuống, “Hoàng huynh vẫn khăng khăng như thế?”
“Giờ hoàng đệ nghĩ Thái phi đang ở nơi nào? Trường Môn cung hay sao?”
Kha Phượng Viêm nhủ thầm không ổn, hắn lập tức phát tín hiệu, gọi một đám ám vệ ra.
“Bên ngoài, ai phản kháng, giết!”
Ám vệ nghe lệnh, lập tức chấp hành.
“Chỉ bấy nhiêu người mà cũng muốn đấu với trăm vạn đại quân của ta sao?” Tam vương gia khinh thường.
Nhưng lúc này, cả người Kha Phượng Viêm tản ra hơi thở vương giả, bước từng bước một tới gần Tam vương gia.
“Hoàng huynh, ngươi có thể quay đầu lại nhìn binh lính của ngươi đi!”
Tam vương gia quay mạnh qua, thấy thân tín của hắn đều bị trói, còn mấy tướng sĩ ở phía sau cũng quay mặt nhìn nhau, sau đó nhìn hắn, không biết làm thế nào.
Bấy giờ, Đại vương gia bước ra khỏi hàng ngũ binh lính.
“Năm đó, thái tử mà tiên hoàng lập là Kha Phượng Viêm, giờ qua hai ngày nữa sẽ là ngày tân hoàng đăng cơ! Các vị tướng sĩ, không phải các ngươi luôn đi theo quân vương Kha triều hay sao?” Đại vương gia giũ di chiếu của tiên hoàng ra, “Đây là di chiếu tiên hoàng để lại, lập Kha Phượng Viêm làm quân vương triều kế tiếp!”
Dứt lời, các binh sĩ trung thành đều quỳ xuống. Tất nhiên, cũng có một số người khăng khăng hô to Kha Phượng Viêm đoạt giang sơn của Tam vương gia bọn họ.
Với những người thốt ra câu ấy, Kha Phượng Viêm đã dùng cách của hắn để bọn họ mãi mãi ngậm miệng lại.
Lúc này, Kha Phượng Viêm không chỉ có phong phạm vương giả, mà hắn, còn có cả sự tàn nhẫn, độc ác.
“Người kháng lệnh vua, giết không tha!”
Tam vương gia cũng không để ý tới chuyện này, hắn giơ kiếm lên, chém về phía Kha Phượng Viêm, “Hôm nay bản vương phải giết chết ngươi!”
Bấy giờ, Kha Phượng Viêm cũng không động thủ, hắn cứ để mấy ám vệ của mình đánh lui Tam vương gia. Kha Phượng Viêm cong khóe môi lên, cười tà, “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tung tích Lẫm Nhi của ngươi sao?”
Tam vương gia ngả về sao một chút, bị ám vệ đâm một kiếm vào ngực…
Đã qua sáu năm, nhưng Kha Phượng Viêm vẫn thường mơ thấy Tam vương gia của năm đó, đến lúc nhắm mắt, hắn cũng không biết Kha Phượng Lẫm đang ở đâu…
Sau lần đó, Nhị vương gia, Tứ vương gia trực tiếp tham gia mưu phản bị sung quân tới biên cương, trên đường gặp phải cướp, bị giết hại. Đại vương gia xin được làm Tiêu Dao vương gia, rời khỏi chốn thị phi tranh đấu ở kinh kì, còn Ngũ vương gia Kha Phượng Lẫm thì làm một lang trung giang hồ, từ đó về sau vân du tứ hải, mãi mãi không về kinh…
Quyển II – Loạn Thế