Năm Chú Heo Con Truyện Trinh Thám

QUYỂN III - CHƯƠNG 1

Carla Lemarchant nhìn lên. Đôi mắt cô chứa đầy sự mệt mỏi và đau buồn. Cô hất chỗ tóc trước trán bằng một cử chỉ mệt nhọc.

Cô nói:

‘ Những thứ này làm tôi bối rối quá ‘. Cô chạm vào chông bản thảo. ‘ Bởi vì sự khác nhau của các quan điểm! Mỗi người thấy mẹ tôi theo một cách khác nhau. Nhưng các sự việc thì giống nhau. Mọi người đều nhất trí các sự việc. ‘

‘ Đọc chúng làm cô nản chí ư? ‘

‘ Vâng. Nó có làm ông nản chí không? ‘

‘ Không. Tôi thấy rằng những tài liệu này rất có giá trị- cung cấp rất nhiều thông tin. ‘

Poirot nói chậm rãi và có suy nghĩ.

Carla nói:

‘ Tôi ước tôi chưa bao giờ đọc chúng! ‘

Poirot nhìn sang cô.

‘ A-vậy nó làm cô cảm thấy như vậy à? ‘

Carla cay đắng nói:

‘ Tất cả họ đều nghĩ bà ấy đã làm việc đó-tất cả họ ngoại trừ dì Angela và những gì dì ấy nghĩ lại không được tính. Dì ấy không có bất cứ lia do nào cho việc đó. Dì chỉ là một trong số những người trung thành trong mọi hoàn cảnh. Dì chỉ tiếp tục nói: ‘ Caroline không thể làm việc đó. ‘

‘ Nó gây ấn tượng với cô theo cách đó à? ‘

‘ Còn cách nào khác mà nó gây ấn tượng với tôi nữa đây? Tôi đã nhận ra, ông biết đó, rằng nếu mẹ tôi không làm điều đó, thì một rong số năm người này phải lam. Tôi thậm chí đã có lí do cho các giả thiết.

‘ A! Điều đó thật thú vị. Kể tôi nghe đi. ‘

‘ Ồ, chúng chỉ là giả thiết mà thôi. Philip Blake chẳng hạn. Ông ta là một người môi giới chứng khoán, là bạn tốt nhất của cha tôi-hầu như chắc chắn cha tôi tin tưởng ông ta. Và những họa sĩ thường bất cẩn trong vấn đề tiền bạc. Có lẽ Philip Blake đã rơi vào một tình thế khó khăn và đã sử dụng tiền của cha tôi. Ông ta có lẽ đã cho cha tôi lý một cái gì đo. Sau đó tất cả mọi chuyện sắp đổ bể ra-và chỉ có cái chết của cha tôi mới có thể cứu ông ta. Đó là một trong những điều tôi nghĩ đến. ‘

‘ Tưởng tượng không tồi chút nào. Còn gì nữa? ‘

‘ À, có Elsa. Philip Blake nói rằng đầu óc cô ta không quá thông minh để lục lọi chất độc nhưng tôi không nghĩ nó đúng chút nào. Giả sử mẹ tôi đã đi với cô ta và nói với cô ta rằng mẹ tôi sẽ không li dị cha tôi-rằng không có gì có thể xui khiến bà li hôn cha tôi. Ông có thể nói những gì ông thích nhưng tôi nghĩ Elsa có đầu óc của một người tư sản-cô ta muốn được kết hôn một cách đường hoàng. Tôi nghĩ rằng sau đó Elsa sẽ có khả năng hoàn hảo để trộm chất độc-cô ta có một cơ hội tốt chiều hôm đó-và có thể cố gắng loại mẹ tôi bằng cách đầu độc bà. Tôi nghĩ rằng nó khá giống với Elsa. Và rồi.có thể, bởi một tai nạn khủng khiếp, Amyas uống phải chất độc thay vì Caroline. ‘

‘ Một lần nữa nó không hề là một sự tưởng tượng tồi.còn gì nữa không? ‘

Carla chậm rãi nói:

‘ À, tôi nghĩ-có lẽ- Meredith! ‘

‘ À, Meredith Blake ư? ‘

‘ Vâng. Ông thấy đó, đối với tôi ông ta nghe có vẻ là loại người mà sẽ thực hiện một vụ giết người. Ý tôi là, ông ta là cái người chậm chạp run lập cập mà người khác cười nhạo và bên trong, có lẽ, ông ta phẫn nộ về điều đó. Rồi cha tôi cưới người con gái mà ông ta muốn cưới. Và cha tôi thành đạt, giàu có. Và ông ta chế tạo ra tất cả những thứ thuốc độc kia! Có lẽ ông ta thật sự làm chúng bởi vì ông ta thích cái ý tưởng có thể giết ai đó vào một ngày nào đó. Ông ta phải kêu gọi sự chhus ý tới những thứ đang được thực hiện để đánh lạc hướng sự nghi ngờ đối với mình. Nhưng bản thân ông ta là người có khả năng lấy nó nhất. Ông ta có thể, thậm chí, muốn Caroline bị treo cổ- bởi vì bà đã làm ông đau khổ một thời gian dài. Tôi nghĩ, ông biết đó, tất cả những gì trong bản tường thuật của ta về sựu việc đó khá ám muội-cái cách mà người ta làm những việc không gióng với tính cách của họ. Giả sử ông ta có ý nói về chính bản thân mình khi ông viết ra điều đó? ‘

Hercule Poirot nói:

‘ Ít nhất cô đúng về điều này-không cho rằng những gì được viết ra nhất thiết phải là một bản tường thuật chính xác. Những gì được viết ra có thể là cố tình để đánh lạc hướng. ‘

‘ Ồ, tôi biết. Tôi đã giữ ý nghĩ đó. ‘

‘ Còn ý kiến nào khác không? ‘

Carla chậm rãi nói:

‘ Tôi tự hỏi-trước khi tôi đọc nó-về cô Willams. Cô ấy bị mất việc, ông thấy đó, khi Angela đi học. Và nếu Amyas chết đột ngột, Angela hầu như chắc chắn sẽ không đi sau những gì đã xảy ra. Ý tôi là nếu nó được thực hiện như là một cái chết tự nhiên-mà dễ dàng để thực hiện, tôi cho rằng, nếu Meredith đã không làm mất chất Coniine. Tôi đã nghiên cứu chất này và nó không gây ra một dấu hiệu đặc biệt bên ngoài nào khi khám nghiệm tử thi. Nó có thể được nghĩ là do bị say nắng. Tôi biết rằng chỉ mất một công việc nghe như không phải là động cơ thỏa đáng cho lắm để giết người. Nhưng những vụ mưu sát được lặp đi lặp lại với những động cơ dường như không thích đáng một cách kì lạ. Đôi khi chỉ là một khoản tiền nhỏ. Và một người trung niên có lẽ, có lẽ phần nào là một người gia sư kém cỏi đã lo lắng về hoàn cảnh của mình và chỉ thấy không có tương lai nào phía trước.

Như tôi đã nói, đó là những gì tôi nghĩ trước khi tôi đọc nó. Nhưng cô Williams nghe ra lại không như vậy chút nào. Ít nhất cô ấy không có vẻ là một người kém cỏi. ‘

‘ Không hề. Cô ấy vẫn là một người phụ nữ có năng lực và thông minh. ‘

‘ Tôi biết. Người ta có thể thấy điều đó. Và cô ấy cũng nghe có vẻ hoàn toàn đáng tin cậy. Đó là những gì làm tôi thật sự bối rối. Ồ, ông biết đó-ông hiểu mà. Ông đừng để tâm, dĩ nhiên rồi. Cùng với tất cả những việc mà ông đã làm, rõ ràng nó là sự thật mà ông muốn. Giờ đây tôi cho rằng chúng ta đã có được sự thật! Cô Williams hoàn toàn đúng. Người ta phải chấp nhận sự thật. Thật không tốt khi đặt cuộc sống của mình dựa vào một lời nói dối bởi vì nó là những gì mình tin tưởng. Rồi sẽ ổn thôi-tôi có thể chấp nhận nó! Mẹ tôi không vô tôi! Bà đã viết cho tôi lá thư đó bởi vì bà yếu đuối và khổ sở và muốn chia sẻ với tôi. Tôi không phán xét bà. Có lẽ ttoicuxng nên cảm nhận như thế. Tôi không biết nhà tù sẽ làm gì với người ta. Và tôi cũng không đổ lỗi cho bà ấy-nếu bà cảm thấy quá tuyệt vọng về cha tôi, tôi cho rằng bà không thể dừng lại được. Nhưng tôi cũng không đổ lỗi cho cha tôi. Tôi hiểu-chỉ một chút thôi-ông ấy đã cảm thấy như thế nào. Quá sống động-và cũng quá nhiều ước muốn có mọi thứ... Ông ấy không thể ngừng lại được-ông đã làm cách đó. Và ông là một họa sĩ vĩ đại. Tôi nghĩ điều đó đã tha thứ rất nhiều. ‘

Cô quay gương mặt đỏ đầy phấn khích sang Hercule Poirot với chiếc cằm ngước lên đầy vẻ thách thức.

Hercule Poirot nói:

‘ Vậy-cô đã thỏa mãn phải không? ‘

‘ Thỏa mãn ư? ‘ Carla Lemarchant đáp. Giọng cô vỡ òa.

Poirot chồm về phía trước choàng tay qua vai cô như một người cha.

‘ Nghe này ‘, ông nói. ‘ Cô bỏ cuộc vào cái lúc mà nó đáng để chiến đấu nhất. Vào lúc này khi tôi, Hercule Poirot, có một ý tưởng rất hay về những gì thật sự xảy ra. ‘

Carla nhìn ông trân trối. Cô nói:

‘ Cô Williams yêu quý mẹ tôi. Cô ấy thấy bà-bằng chính mắt mình-ngụy tạo chứng cứ tự sát đó. Nếu ông tin những gì cô ấy nói - ‘

Hercule Poirot đứng dậy. Ông nói:

‘ Thưa tiểu thư, bởi vì Cecilia Williams nói bà thấy mẹ cô làm giả dấu vân tay của Amyas Crale trên chai bia-trên chai bia, nhớ lấy-đó là điều duy nhất tôi cần nói một cách rõ ràng, lần cuối, rằng mẹ cô không giết cha cô. ‘

Ông gật đầu vài lần và đi ra khỏi phòng, bỏ lại Carla nhìn theo ông trân trối.