Tôi đã có một giấc ngủ tồi tệ- lo lắng bởi sự quay vòng tai hại của những sự kiện cho bạn tôi. Sau một khoảng thời gian dài không ngủ được trong khi tôi đã cố gắng một cách vô ích để nghĩ về thứ gì đó có ích mà tôi có thể làm để ngăn chặn tai ương, tôi khó nhọc chìm vào giấc ngủ vào khoảng sáu giờ sáng. Bữa trà sớm không làm tôi tỉnh ngủ và cuối cùng ttoi thức dậy một cách uể oải và không tươi tỉnh vào lúc chín rưỡi sáng. Sau đó ít lâu tôi nghĩ tôi nghe được sự di chuyển trong căn phòng bên dưới tôi, là căn phòng mà tôi sử dụng như một phòng thí nghiệm.
Tôi có thể nói ở đây rằng thật những sự âm thanh đó hầu như chắc chắn gây ra bởi một con mèo đã leo vào bên trong. Tôi đãphát hiện khung kính trượt của cửa sổ đã bị kéo lên một chút như là một sự bất cẩn từ ngày hôm trước để lại. Nó đủ rộng để một con mèo có thể chui qua. Tôi chỉ nói đến những âm thanh này để giải thích tôi bước vào phòng thí nghiệm như thế nòa.
Tôi đi vào đó ngay khi mặc quần áo xong và nhìn vào dọc theo những cái kệ tôi đã chú ý rằng cái chai chứa chất Coniine hơi lệch khỏi hàng với nững chai còn lại. Tôi đưa mắt nhìn lên theo cách đó, tôi đã giật mình khi thấy rằng một lượng lớn của nó đã biến mất. Cái chai gần như rỗng không.
Tôi đóng và khóa cửa sổ lại rồi ra ngoài, khóa cánh cửa đằng sau tôi. Tôi đã rất bối rối và hoang mang nữa. Khi bị làm cho giật mình, trí óc của tôi sẽ xử lí, tôi e là, hơi chậm chạp.
Đầu tiên tôi bối rối, rồi sợ hãi và cuối cùng là cực kì hoảng sợ. Tôi đãhỏi những người trong nhà và tất cả họ đều phủ nhận đã vào phòng thí nghiệm. Tôi suy nghĩ lại mọi chuyện thật kĩ và lâu hơn vả rồi quyết định gọi điện cho em tôi và xin nó lời khuyên.
Philip nhanh nhẹn hơn tôi. Nó thấy sự nghiêm trọng của phát hiện này và giục tôi tới ngay lập tức và bàn bạc với nó.
Tôi đi ra, bất thình lình gặp cô Williams, người mà đã đén từ bên kia để tìm cô học sinh trốn học. Tôi quả quyết với cô ấy rằng tôi không thấy Angela và rằng cô bé không có trong nhà.
Tôi nghĩ rằng cô Williams đã chú ý đến điều gì đó sai. Cô nhìn tôi khá kì lạ. Tuy nhiên tôi không có ý định kể cho cô ấy những gì đã xảy ra. Tôi gợi ý cô nên tìm ở khu vườn sau nhà bếp-angela có một cây táo ưa thích ở đó-và bản thân tôi nhanh chóng xuống bờ biển và tự chèo thuyền qua phía Alderbury.
Em trai tôi đã chờ sẵn ở đó.
Chúng tôi đi lên ngôi nhà cùng nhau bằng lối đi ông và tôi đã đi hôm đó. Nhìn thấy địa thế ông có thể hiểu rằng khi băng qua bên dưới bức tường của vườn Battery chúng tôi chắc chắn nghe được bất cứ những gì được nói ở trong đó.
Ngoài sự việc Caroline và Amyas đang bận tranh cãi về chuyện gì đó, tôi không chú ý tới những gì được nói ra.
Chắc chắn là tôi không nghe lỏm được sự đe dọa của bất cứ lời phát biểu nào từ Caroline. Chủ đề của cuộc tranh luận là Angela và tôi đoán chừng Caroline đang cầu xin một sự hoãn lại từ sự cho phép của nhà trường. Tuy nhiên Amyas đã cứng rắn quát tháo một cách cáu kỉnh rằng chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, cậu ấy sẽ thấy cô bé phải gói ghém đồ đạc.
Cánh cửa của Battery bật mở khi chúng tôi đi sát bên nó và Caroline bước ra. Cô ấy trông có vẻ bối rối-nhưng không quá mức như thế. Cô ấy cười khá lơ đãng với tôi và nói họ đã thảo luận về Angela.
Elsa đã xuống con đường mòn vào lúc đó và khi Amyas rõ ràng muốn cô tiếp tục ngồi làm mẫu mà không bi gián đoạn bởi chúng tôi, chúng tôi tiếp tục lên con đường mòn.
Philip nghiêm khắc đỗ lỗi cho bản thân sau đó cho sự thật rằng chúng tôi đã không hành động ngay lập tức. Nhưng chính tôi không thể thấy nó theo cùng một cách. Chúng tôi không có chút quyền nào để cho rằng việc giết người như vậy đã được suy tính (hơn nữa giờ tôi tin rằng nó không được suy tính). Rõ ràng chúng tôi nên chấp nhận một phương hướng hành động nào đó nhưng tôi vẫn xác nhận rằng chúng tôi đã đúng khi thảo luận kĩ càng về vấn đề này đầu tiên. Nó là cần thiết để tìm thấy thứ đúng đắn để làm-và một hay hai lần tôi phát hiện chính tôi đã tự hỏi sau tất cả tôi có mắc một lỗi lầm nào không. Cái chai đó có thật sự đầy vào ngày hôm trước như tôi nghĩ không? Tôi không phải là người giống bọn họ (giống em trai Philip của tôi) người mà có thể tin chắc về mọi chuyện. Trí nhớ của một người người thường chơi khăm chính họ. ví dụ như, một người thường bị thuyết phục rằng đã đặt một đồ vật ở một nơi nào đó, sau đó lại tìm thấy rằng đã đặt nó ở một nơi hoàn toàn khác. Tôi càng hồi tưởng lại tình trạng của cái chai vào buổi chiều hôm trước bao nhiêu thì tôi lại càng trở nên không chắc chắn và nghi ngờ. Điều này làm Philip rất khó chịu, người mà bắt đầu mất kiên nhẫn với tôi.
Chúng tôi không thể tiếp tục cuộc thảo luận của mình vào lúc đó và sự đồng ý ngầm để hoãn lại cho đến sau bữa trưa (tôi có thể nói rằng tôi luôn tự do tạt vào ăn trưa tại Alderbury nếu tôi muốn).
Sau đó Angela và Caroline mang bia cho chúng tôi. Tôi hỏi Angela tại sao lại tự ý trốn học và kể với với cô bé cô Williams đang trên đi tìm và em nói mình đã đi tắm biển-và nói thêm rằng em không thấy tại sao em lại phải sửa chiếc váy đã quá cũ kĩ của mình trong khi em sắp có tất cả những thứ mới để đến trường.
Kể từ lúc đó dường như không có cơ hội để nói chuyện xa hơn với một mình Philip và kể từ lúc tôi thật sự lo lắng khi chính tôi phải nghĩ cách giải quyết mọi chuyện, tôi lang thang xuống con đường mòn dẫn tới vườn Battery. Chỉ ở trên vườn Battery một chút, như tôi đã chỉ cho ông, có một sự quang đãng ở dưới những cái cây nơi mà đã từng có một chiếc ghế dài cũ. Tôi đã ngồi đó hút thuốc và suy nghĩ rồi quan sát Elsa khi cô ấy ngồi làm mẫu cho Amyas.
Tôi sẽ luôn nghĩ về cô ấy như thế vào cái ngày đó. Cứng nhắc trong tư thế đó, với áo sơ mi vàng và quần màu xanh sẫm cùng một chiếc áo chui đầu màu đỏ quàng quanh vai để giữ ấm.
Khuôn mặt cô quá rạng rỡ với cuộc đời, sức khỏe và sự lộng lẫy. Giọng nói tươi vui đó kể những kế hoạch cho tương lai.
Điều này nghe như thể tôi đang nghe trộm nhưng không phải vậy. Tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy Elsa. Cả cô ấy và Amyas đã biết tôi ở đó. Cô ấy vẫy tay với tôi và gọi Amyas là con gấu hoàn hảo, buổi sáng đó cậu ấy đã không để cô nghỉ. Cô đã tê cứng và đau nhức khắp người.
Amyas làu bàu rằng cô ấy không tê cứng bằng mình. Cậu ấy đã tê cứng tất cả các cơ bắp bởi chứng thấp khớp. Elsa nói châm chọc: ‘ Tội nghiệp lão già! ‘ Và cậu ta nói cô sẽ phải chấp nhận một kẻ bệnh tật ồn ào.
Nó làm tôi sốc, ông biết đó, sự vui vẻ bằng lòng với tương lai của họ cùng nhau trong khi họ đang gây ra quá nhiều sự đau khổ. Và tuy nhiên tôi không thể lấy nó để chống lại cô ta. Cô còn quá trẻ, quá tự tin và yêu quá nhiều. Và cô thật sự không biết những gì mình đang làm. Cô không hiểu được sự đau khổ. Cô chỉ cho rằng với sự tự tin hồn nhiên của một đứa trẻ rằng Caroline sẽ ổn thôi, rằng cô ấy sẽ sớm vượt qua. Cô không thấy gì cả, ông thấy đó, nhưng chính cô ta và Amyas-hạnh phúc với nhau. Cô đã nói với tôi: quan điểm của tôi lạc hậu rồi. Cô ta không hoài nghi, không e sợ, cũng không thương tiếc. Nhưng người ta có thể trông đợi lòng thương hại từ một người trẻ tươi vui, rạng rỡ không? Nó là một cảm xúc khôn ngoan hơn và già dặn hơn.
Họ không nói chuyện nhiều, dĩ nhiên, không họa sĩ nào muốn tán gẫu trong khi anh ta đang làm việc.có lẽ mỗi mười phút hay hơn Elsa sẽ quan sát một lần và Amyas sẽ đáp lại bằng một tiếng càu nhàu. Một lần cô nói:
‘ Em nghĩ anh đã đúng về Tây Ban Nha. Đó là nơi đầu tiên chúng ta sẽ đi. Và anh phải dẫn em đi xem một trận đấu bò. Nó sẽ rất tuyệt.chỉ có em muốn con bò giết người đàn ông-không phải là về cách khác. Em hiểu phụ nữ La Mã đã cảm thấy như thế nào khi họ thấy một người đàn ông chết. Đàn ông thì không nhiều nhưng những con thú thì tuyệt vời. ‘
Tôi cho rằng chính cô giống một con thú hơn-trẻ và hoang dã, chưa có trải nghiệm đau buồn và sự khôn ngoan đáng ngờ nào về đàn ông. Tôi không tin rằng Elsa đã bắt đầu suy nghĩ-cô chỉ đã cảm thấy. Nhưng cô quá sống động-sống động nhiều hơn bất cứ ai mà tôi biết...
Đó là lần cuối cùng tôi thấy sự rạng rỡ và chắc chắn-trên đỉnh thế giới. ‘ Có khả năng biết trước điềm gỡ ‘ là từ dành cho nó, đúng không?
Tiếng chuông reo báo hiệu bữa ăn trưa và tôi đứng dậy đi xuống con đường mòn, tại cửa Battery Elsa đã nhập bọn với tôi. Đó là mọt ánh sáng chói lóa chiếu vào khi ra khỏi bóng cây. Tôi khó có thể nhìn thấy. Amyas đã duỗi dài ra ghế, hai tay cậu ta vung lên. Cậu đang nhìn chằm chằm vào bức tranh. Tôi thường thấy cạu ta như vậy. Làm sao mà tôi biết được rằng chất độc đang phát tác, làm cậu ấy tê cứng khi đang ngồi?
Câu ấy rất ghét và bực tức với bệnh tật. Cậu sẽ không bao giờ bị bệnh. Tôi dám nói cậu ấy nghĩ mình chỉ bị say nắng-những triệu chứng đó rất giống nhau.
Elsa nói:
‘ Anh ấy sẽ không đến ăn trưa. ‘
Tôi kín đáo nghĩ cậu ấy đã khôn ngoan. Tôi nói: ‘ Cũng quá lâu rồi. ‘
Cậu ta đưa mắt nhìn bức tranh cho đến khi chúng ngừng lại ở tôi. Đó là một sự kì lạ- Làm sao tôi mô tả nó đây-Nó trông như có ác ý: Mottj kiểu nhìn trừng trừng đày ác ý.
Rồi tôi đã không hiểu được nó theo lẽ tự nhiên-nếu bức tranh của cậu ấy không giống như cậu muốn thì cậu thường trông có vẻ đầy sát khí. Tôi đã nghĩ nó như vậy. Cậu ấy thốt lên một thứ gì như tiếng càu nhàu.
Cả tôi và Elsa đều không thấy có gì bất thường ở cậu ấy-chỉ là tính khí của người nghệ sĩ mà thôi.
Vì vậy chúng tôi để cậu ấy lại đó, cô ấy và tôi trò chuyện, cười đùa khi đi lên ngôi nhà. Nếu cô ấy biết, tội nghiệp cô bé, rằng cô ấy sẽ không bao giờ thấy cậu ấy còn sống một lần nữa... Ô, ôi, tạ ơn Chúa cô ấy đã không trông thấy. Cô ấy có thể hạnh phúc thêm chút ít nữa.
Caroline hoàn toàn bình thường trong bữa ăn trưa-một chút bận tâm ; không hơn. Và điều đó đã không chỉ ra rằng cô ấy không có điều gì phải làm với nó phải không? Cô ấy không thể diễn như một nữ diễn viên như thế.
Cô ấy và người gia sư đi xuống sau đó và phát hiện ra câu ấy. Tôi đã gặp cô Williams khi cô ấy đi lên. Cô ấy bảo tôi gọi điện cho bác sĩ và đi trở xuống với Caroline.
Cô bé Elsa tội nghiệp đó, ý tôi là! Cô ấy đã có một nỗi đau điên cuồng không thể kìm lại mà một đứa trẻ thường có. Chúng không thể tin rằng cuộc đời có thể gây ra những điều như vậy với họ. Caroline hoàn toàn bình tĩnh. Vâng, cô ấy hoàn toàn bình tĩnh. Dĩ nhiên, cô ấy có thể kiểm soát bản thân tốt hơn Elsa. Cô ấy không có vẻ ăn năn-sau đó. Chỉ nói rằng cậu ấy hẳn đã tự làm điều đó. Và chúng tôi không thể tin nó. Elsa vỡ òa lên, chỉ vào mặt cô ấy và buộc tội.
Dĩ nhiên cô ấy có thể nhận ra rằng mình đã bị nghi ngờ rồi. Vâng, điều đó giải thích một cách chắc chắn thái độ của cô.
Philip hoàn toàn tin rằng cô ấy đã làm việc đó.
Người gia sư đã giúp ích rất nhiều và luôn luôn sẵn sàng. Cô ấy đã cho Elsa nằm nghỉ và cho cô một viên thuốc an thần, đưa Angela ra chỗ khác khi cảnh sát đến. Vâng cô ấy là một người đầy sức mạnh trong lúc khó khăn, người phụ nữ đó.
Mọi chuyện trở thành một cơn ác mộng. Cảnh sát lục soát ngôi nhà và đặt ra những câu hỏi và rồi những phóng viên bu lại như đám ruồi và bấm máy ảnh rồi muốn phỏng vấn những người trong gia đình.
Một cơn ác mộng, tất cả mọi chuyện...
Nó là cơn ác mộng, sau ngần ấy năm. Ơn Chúa, một khi ông đoan chắc với Carla những gì thật sự xảy ra, chúng tôi có thể quên hết nó đi và không bao giờ nhớ lại nữa.
Amyas hẳn đã tự tử- tuy nhiên nó dường như không chắc chắn lắm.
Bản tường thuật của phu nhân Dittisham
Tôi viết ra đây toàn bộ câu chuyện của sự gặp gỡ với Amyas Crale, dựa theo thời gian xảy ra cái chết bi thảm của anh ấy.
Tôi gặp anh ấy lần đầu tiên tại một bữa tiệc ở xưởng vé. Anh đang đứng, tôi nhớ là, gần một cái cửa sổ và tôi đã thấy anh khi tôi bước vào cửa. Tôi hỏi anh ấy là ai. Một người nào đó đã nói: ‘ Đó là Crale, một họa sĩ. ‘ Tôi lập tức nói rằng tôi muốn gặp anh ấy.
Chúng tôi nói chuyện vào dịp đó, có lẽ khoảng mười phút. Khi mà ai đó gây ấn tượng cho ông thì đó cũng giống như Amyas Crale đã gây ấn tượng với tôi, thật không thể cố gắng để mô tả chúng. Nếu tôi nói rằng khi tôi gặp Amyas Crale, mọi người khác dường như rất nhỏ bé và dần tan biến đi. Điều đó thể hiện nó cũng như bất cứ điều gì có thể.
Ngay sau cuộc gặp đó, tôi đi xem tranh của anh ấy nhiều nhất có thể. Anh có một số tranh trưng bày ở phố Bond vào lúc đó. Và có một trong số những bức tranh của anh ở Manchester, một ở Leeds và hai bức ở phòng triển lãm công cộng ở London. Tôi đã đi xem tất cả chúng. Sau đó tôi gặp lại anh ấy. Tôi nói: ‘ Em đã xem tất cả tranh của anh, em nghĩ chúng thật tuyệt. ‘
Anh ấy chỉ trông có vẻ thích thú. Anh nói:
‘ Ai mà cho rằng co là người am hiểu hội họa chứ? Tôi không tin cô biết bất cứ điều gì về nó. ‘
Tôi nói: ‘ Có lẽ là không. Nhưng chúng rất tuyệt vời, cũng vậy mà thôi. ‘
Anh ấy cười toe với tôi và nói: ‘ Đừng là một kẻ ngốc nghếch hay vồn vã. ‘
Tôi nói: ‘ Em không như thế. Em muốn anh vẽ em. ‘
Crale nói: ‘ Nếu cô nhạy cảm, cô sẽ nhận ra rằng tôi không vẽ chân dung phụ nữ đẹp. ‘
Tôi: ‘ Nó không cần phải là một bức chaandung và em không phải là một người phụ nữ đẹp. ‘
Rồi anh ấy nhìn tôi như thể anh mới bắt đầu thấy tôi. Anh noi: ‘ Không, có lẽ cô không như vậy. ‘
Tôi nói: ‘ Rồi anh sẽ vẽ em chứ? ‘
Anh nghiêng đầu chăm chú quan sát tôi một lúc. Rồi anh nói: ‘ cô là một đứa trẻ lạ lùng phải không? ‘
Tôi nói: ‘ Em khá giàu có, anh biết đó. Em có thể trả giá cao cho nó. ‘
Anh nói: ‘ Tại sao cô lại nóng lòng muốn tôi vé cho cô? ‘
Tôi đáp: ‘ Bởi vì em muốn nó! ‘
Anh ấy nói: ‘ Đó là lí do ư? ‘
Và tôi đáp: ‘Vâng, em luôn có được cái em muốn. ‘
Rồi anh nói: ‘ Ồ, đứa trẻ tội nghiệp của tôi, cô mới trẻ làm sao! ‘
Tôi nói: ‘ Anh sẽ vẽ em chứ? ‘
Anh ấy nắm lấy vai tôi và kéo tôi tới chỗ ánh đèn rồi nhìn tôi một lượt. Rồi anh đứng xa ra một chút. Tôi đứng yên, chờ đợi.
Anh nói: ‘ Thỉnh thoảng tôi muốn vẽ một thứ gì đó viễn vông-Những con vẹt Úc đuôi dài sặc sỡ đậu xuống nhà thờ thánh Paul. Nếu tôi vẽ cô với vẻ đẹp truyền thống tương phản một chút với cảnh quan ngoài trời, tôi tin tôi sẽ có được chính xác cái kết quả giống như vậy. ‘
Tôi nói: ‘ Rồi anh sẽ vẽ em chứ? ‘
Anh ấy nói: ‘ Cô là một trong những màu sắc nhỏ đẹp kì lạ đáng yêu nhất, trẻ trung nhất, sặc sỡ nhất tôi tưng thấy. Tôi sẽ vẽ cô! ‘
Tôi nói: ‘ Rồi, điều đó được thỏa thuận. ‘
Anh ấy nói tiếp: ‘ Nhưng tôi cảnh báo cô, Elsa Greer. Nếu tôi vẽ cô, tôi hầu như chắc chắn sẽ làm tình với cô. ‘
Tôi đáp: ‘ Em hi vọng anh sẽ làm vậy. ‘
Tôi nói câu đó với giọng chắc chắn và bình thản. Tôi nghe thấy anh ấy nín thở và tôi thấy cái nhìn đó từ đôi mắt anh.
Ông thấy đo, tất cả chuyện này thật đột ngột.
Một, hai ngày sau chúng tôi gặp lại nhau. Anh kể với tôi rằng anh muốn tôi xuống Devonshire-anh có một nơi rất tuyệt ở đó mà anh muốn làm cảnh nền. Anh nói:
‘ Anh đã kết hôn, em biết đó. Và anh rất yêu quý vợ mình. ‘
Tôi nói nếu anh yêu chị ấy thì chị ấy phải là một người rất tốt.
Anh ấy nói chị ấy cực kì tốt. ‘ Thực tế ‘, anh nói, ‘ cô ấy rất đáng yêu-và em sẽ yêu mến chị ấy. Vì vậy em phải chấp nhận những gì anh nói, Elsa trẻ trung à, dù em có muốn hay không. ‘
Tôi nói với anh rằng tôi hoàn toàn hiểu được.
Anh ấy bắt đầu vẽ bức tranh sau đó một tuần, Caroline Crale chào đón tôi rất vui vẻ. Chị ta không thích tôi cho lắm-nhưng sau tất cả, tại sao chị ta phải như vậy? Amyas rất thận trọng. Anh ấy không bao giờ nới một lời nào với tôi mà vợ anh không thể nghe được và tôi đã hoàn toàn lịch sự làm theo đúng phép tắc với anh ấy. Mặc dù, bên trong, cả hai đều biết.
Mười ngày sau anh nói với tôi rằng tôi phải trở về London.
Tôi bảo: ‘ Bức tranh chưa xong mà. ‘
Anh nói: ‘ Nó bắt đầu một cách trống rỗng. Sự thật là, anh không thể vẽ em, Elsa à. ‘
Tôi hỏi: ‘ Tại sao? ‘
Anh ấy nói: ‘ em đã biết đủ rõ là tại sao mà Elsa. Và đó là lí do mà em phải dọn đi ngay. Anh không thể suy nghĩ về việc vẽ tranh-Anh không thể nghĩ về bất cứ thứ gì ngoại trừ em. ‘
Chúng tôi đã ở trong vườn Battery. Đó là một ngày chủ nhật nóng bức. Có vài con chim và những chú ong vo ve. Lẽ ra phải rất hạnh phúc và yên bình. Nhưng nó không phải cái cảm giác như vậy.nó là cảm giác của một bi kịch nào đó. Như thể cái gì sắp xảy ra đã được phản chiếu ở đó rồi.
Tôi biết sẽ không ổn khi tôi trở lại London nhưng tôi nói: ‘ Được thôi, em sẽ đi nếu anh nói như vậy. ‘
Amyas đáp: ‘ Cô gái ngoan! ‘
Vậy là tôi đi. Tôi đã không viết thư cho anh ấy. Anh chịu đựng khoảng mười ngày và sau đó anh đến. Anh ấy quá gầy và hốc hác, đáng thương đến nỗi làm tôi sốc.
Anh ấy nói: ‘ Tôi cảnh báo em, Elsa. Đừng nói rằng anh đã không cảnh báo em. ‘
Tôi đáp: ‘ Em vẫn đang đợi anh. Em biết là anh sẽ tới. ‘
Anh thốt ra tiếng rên rỉ và nói: ‘ Có những thứ quá mạnh mẽ đối với đàn ông. Anh không thể ăn, ngủ hay nghỉ ngơi. Vì muốn có em. ‘
Tôi nói tôi biết điều đó và rằng tôi cũng thế, nó diễn ra từ giây phút đầu tiên tôi gặp anh. Nó là định mệnh và không có cách nào đấu tranh chống lại nó.
Anh ấy nói: ‘ Em không đấu tranh nhiều phải không Elsa? ‘ Và tôi nói tôi đã không đấu tranh gì cả.
Anh ấy nói ước gì tôi không quá trẻ và tôi nói rằng điều đó không thành vấn đề. Tôi nghĩ tôi có thể nói rằng chúng tôi đã rất hạnh phúc trong nhiều tuần sau đó. Nhưng hạnh phúc không chỉ là một từ. Nó là thứ gì đó sâu sắc hơn và đáng sợ hơn thế.
Chúng tôi sinh ra là dành cho nhau và sẽ tìm thấy nhau-và cả hai đều biết sẽ luôn ở bên nhau.
Nhưng chuyện gì đó khác cũng đã xảy ra. Bức tranh chưa hoàn thành bắt đầu ám ảnh Amyas. Anh ấy nói với tôi: ‘ Một sự buồn cười chết tiệt, trước đây anh không thể vẽ em-chính em đã ngăn nó xảy ra. Nhưng tôi muốn vẽ em, Elsa. Tôi muốn vẽ em đến nỗi bức tranh đó sẽ là bức đẹp nhất mà tôi từng vẽ. Bây giờ tôi rất ngứa ngáy muốn cầm cọ và thấy em ngồi đó trên cây dẻ cổ thụ của một bức tường thành với biển xanh và những cái cây nước Anh bị làm cho phai màu-và em-em-ngồi đó như một tiếng thét chói tai của chiến thắng.
Anh nói: ‘ Và tôi sẽ vẽ em theo lối ấy! Và tôi không thể bị làm ồn và làm phiền trong khi tôi làm việc đó. Khi bức tranh hoàn thành tôi sẽ kể với Caroline sự thật và chúng ta sẽ dọn sạch mớ việc hỗn độn này.
Tôi nói: ‘ Liệu Caroline có làm ầm ĩ lên về chuyện li hôn với anh không? ‘
Anh nói anh không nghĩ vậy. Nhưng ông không bao giờ hiểu.
Tôi nói tôi cảm thấy có lỗi nếu chị ấy đau buồn nhưng sau tất cả, tôi nói, những chuyện này đã xảy ra.
Anh ấy nói: ‘ Rất tử tế và biết điều Elsa. Nhưng Caroline không hiểu biết lí lẽ, chưa bao giờ hiểu và chắc chắn sẽ không hiểu. Cô ấy yêu anh, em biết đó. ‘
Tôi nói tôi hiểu điều đó nhưng nếu chị ấy yêu chông thì chị phải đặt hạnh phúc của anh ấy lên hàng đầu và dù sao đi nữa chị ta cũng sẽ không muốn giữ anh ấy nếu anh ấy muốn được tự do.
Anh nói: ‘ Cuộc sống không thể được giải quyết bằng những câu châm ngôn đáng ca tụng vượt ra khỏi văn chương hiện đại. Nên nhớ là tự nhiên luôn đầy rẫy những sự cạnh tranh khốc liệt. ‘
Tôi nói: ‘ Có chắc là ngày nay chúng ta đều là người văn minh không? ‘ Và Amyas cười lớn. Anh nói: ‘ Người văn minh gì chứ! Caroline hầu như chắc chắn sẽ khiêu chiến với em. Cô ta cũng có thể làm như vậy. Em không nhận ra ư, Elsa, rằng cô ta sắp phải chịu-chịu. Em có biết ‘ chịu ‘ có nghĩ là gì sao? ‘
Tôi nói: ‘ Đừng nói với chị ấy. ‘
Anh ấy đáp: ‘ Không. Sự đỗ vỡ đã xảy ra. Thật ra em đã thuộc về anh, Elsa. Trước cả cái thế giới này. Của anh một cách công khai. ‘
Tôi nói: ‘ Giả sử chị ấy sẽ không li hôn với anh thì sao? ‘
Anh nói: ‘ Rồi em sợ điều gì? ‘
Và rồi tôi chậm rãi nói: ‘ Em không biết... ‘
Ông thấy đó, anh ấy biết Caroline. Tôi thì không.
Nếu tôi có bất cứ ý kiến nào...
Chúng tôi xuống Alderbury lần nữa. Lần này mọi thứ thật khó khăn. Caroline đã tỏ ra nghi ngờ. Tôi không thích điều đó-Tôi không thích nó-Tôi không thích nó một chút nào. Tôi luôn ghét sự lừa dối và hành động che giấu. Tôi nghĩ chúng tôi phải nói cho cô ấy. Amyas sẽ không nghe về chuyện đó.
Một điều buồn cười là anh ấy chẳng quan tâm chuyện đó gì cả. Mặc dù yêu Caroline và không muốn làm tổn thương chị ấy, anh ấy không quan tâm về sự thành thật hay không thành thật về tất cả chuyện đó. Anh đang vẽ với một thứ như là sự điên cuồng và không bận tâm điều gì khác. Tôi chưa bao giờ thấy anh nghỉ giải lao. Tôi nhận ra rằng anh ấy thật sự là một thiên tài vĩ đại. Anh bị cuốn đi theo một cách tự nhiên đến nỗi tất cả đứng đắn thông thường không còn là vấn đề. Nhưng điều đó khác với tôi. Tôi đang ở một vị trí tồi tệ. Caroline bực tức tôi-và hoàn toàn đúng đắn. Điều duy nhất để sắp xếp lại vị trí một cách hoàn toàn đúng đắn là hãy thành thật và nói với chị ấy sự thật.
Nhưng tất cả những gì mà Amyas muốn nói đó là anh ấy sẽ không để bị làm phiền với những cuộc cãi vã và nhặng xị cho đến khi anh hoàn thành bức tranh. Tôi đã nói hầu như chắc chắn sẽ không có một trận cãi vã nào. Caroline có đầy lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh cho việc đó.
Tôi nói: ‘ Em muốn được thành thật về tất cả chuyện này. Chúng ta phải thành thật. ‘
Amyas nói: ‘ Xuống địa ngục với sự thành thật của cô đi. Tôi đang vẽ một bức tranh, chết tiệt thạt. ‘
Tôi thấy được quan điểm của anh ấy, nhưng anh ấy thì không thấy cái của tôi.
Và cuối cùng thì tôi suy sụp. Caroline đang nói về kế hoạch nào đó mà chị ta và Amyas sẽ tiến hành vào mùa thu tới. Chị ta nói về nó khá tự tin. Và tôi bỗng nhiên cảm thấy nó quá tồi tệ, những gì chúng tôi đang làm-để chị ấy tiếp tục như thế- và cũng có lẽ, tôi đã tức giận bởi vì chị ta thật sự đang rất khó chịu với tôi bằng một cách thông minh mà người ta không thể nắm bắt được.
Và vì thế tôi nói ra sự thật. Ở một mặt nào đó, tôi vẫn nghĩ tôi đã đúng. Mặc dù dĩ nhiên tôi sẽ không hoàn thành nó nếu tôi có ý kiến yếu ớt nhất về những gì do nó mà ra.
Cuộc xung đột đến ngay lập tức. Amyas điên tiết lên với tôi nhung anh ấy phải thừa nhận rằng những gì tôi nói là đúng.
Tôi không hiểu Caroline một chút nào. Tất cả chúng tôi sang chỗ Meredith Blake dùng trà và Caroline xử sự một cách kì lạ- nó chuyện và cười đùa. Giống như một kẻ ngốc, tôi nghĩ chi ta đang nói nó rất rõ. Thật là khó chịu khi tôi không thể rời khỏi nhà nhưng Amyas sẽ tan thành mây khói nếu tôi đi. Tôi nghĩ có lẽ Caroline sẽ ra đi. Sẽ dễ dàng hơn nhiều cho chúng tôi nếu chị ta ra đi.
Tôi đã không thấy chị ta lấy Coniine. Tôi muốn được thành thật vì thế tôi nghĩ chỉ có thể là chị ta có lẽ đã lấy nó như chị ta đã nói, với ý niệm tự tử trong đầu mình.
Nhưng tôi không thực sự nghĩ vậy. Tôi nghĩ chị ta là một trong những người phụ nữ ghen tuông một cách sữ dội và không muốn chia sẻ những người mà họ nghĩ thuộc về họ. Amyas là vật sở hữu của chị ta. Tôi nghĩ chị ta đã quyết định giết anh ấy ngay lập tức. Và tôi nghĩ rằng việc Meredith thảo luận quá thoải mái về Coniine đã mang lại cho chị ta phương tiện để làm cái mà chị ta vừa quyết định làm. Chị ta là một phụ nữ độc ác và đầy lòng thù hận-không khoan dung. Amyas đã biết tất cả rằng chị ta nguy hiểm. Tôi thì không biết.
Sáng ngày hôm sau chị ta có một sự thử thách cuối với Amyas. Tôi đã nghe hầu hết câu chuyện đó từ bên ngoài mô đất. Anh ấy đã rất tuyệt vời-nhẫn nại và bình tĩnh. Anh đã van xin chi ta hãy tỏ ra biết điều.anh đã nói anh rất thương chị ta và đứa con và luôn luôn như thế. Anhsẽ làm mọi thứ có thể để đảm bảo tương lai của họ. Rồi anh cứng rắn nói: ‘ Nhưng hãy hiểu điều này. Anh sắp kết hôn với Elsa-và không gì ngăn được anh. Em và anh luôn đồng ý trả tự do cho nhau. Những chuyện này đang xảy ra. ‘
Caroline nói với anh ấy: ‘ Hãy làm thứ mà anh muốn. Tôi cảnh cáo anh. ‘
Giọng chị ta rất bình thản nhưng có một âm điệu kì lạ trong đó.
Amyas đáp: ‘ Ý em là gì, Caroline? ‘
Chị ta nói: ‘ Anh là của tôi và tôi không có ý định để anh đi. Tôi sẽ giết anh trước khi để anh đi với ả ta... ‘
Vừa lúc đó, Philip Blake đến dọc theo mô đất. Tôi đứng dậy và đến gặp anh ta. Tôi không muốn anh ta nghe trộm.
Ngay lúc đó Amyas bước ra và nói bây giờ là thời gian để tiếp tục bức tranh. Chúng tôi cùng nhau đi xuống vườn Battery. Anh ấy không nói gì nhiều. Chỉ nói rằng Caroline đang nổi giận vì thế đừng nói gì về chuyện đó. Anh ấy muốn tập trung vào những gì anh đang làm. Một ngày nữa, anh nói, sẽ hoàn thành bức tranh.
Anh nói: ‘ Và nó sẽ là cái đẹp nhất mà anh từng làm, Elsa, thậm chí nếu nó phải trả giá bằng máu và nước mắt. ‘
Một lát sau đó tôi đi lên nhà để lấy cái áo chui đầu. Có một cơn gió lạnh thổi qua. Khi tôi trở lại thì Caroline đang ở đó. Tôi cho rằng chị ta đi xuống để cầu xin sự rộng lượng lần cuối. Philip và Meredith Blake cũng ở đó.
Sau đó Amyas nói rằng anh ấy khát và muốn uống gì đó. Anh nói có bia nhưng nó không được ướp lạnh.
Caroline nói chị ta sẽ gởi bia ướp lạnh xuống. Chị nói điều đó khá tự nhiên với một giọng hoàn toàn thân thiện. Người phụ nữ đó là một diễn viên. Sau đó chị ta biết phải làm những gì.
Chị ta mang nó xuống khoảng mười phút sau. Amyas đang vẽ. Chị ta rót nó ra và đặt chiếc ly xuống bên cạnh anh. Không ai trong chúng tôi quan sát chị ta. Amyas mải mê với những gì anh đang làm và tôi phải giữ tư thế của mình.
Amyas uống nó theo cái cách anh thường làm, chỉ tọng nó xuống cổ họng trong một hơi. Rồi anh nhăn mặt và nói nó có vị thật hôi thối-nhưng dù gì đi nữa thì nó cũng lạnh.
Và thậm chí sau đó, khi anh ấy nói điều đó, không có sự nghi ngờ nào xâm chiếm đầu óc tôi, tôi chỉ cười lớn và nói: ‘ Bệnh đau gan. ‘
Chị ta đi ngay khi thấy anh ấy uống nó.
Phải khoảng bốn mươi phút sau đó Amyas mới phàn nàn về sự tê cứng và những cơn đau. Anh nói anh hẳn đã hơi bị chứng bệnh đau cơ, khớp. Amyas luôn luôn không chấp nhận sự ốm đau bệnh tật một chút nào và anh ấy không thích làm ầm ĩ lên. Sau khi nói điều đó xong, anh dẹp chủ đề đó sang một bên bằng một giọng yếu ớt: ‘ Tuổi già, anh cho là vậy. Em vừa chấp nhận một ông già rệu rã đấy, Elsa à. ‘ Tôi trêu chọc anh ấy. Nhưng tôi chú ý rằng chân anh di chuyển một cách tê cứng kì lạ và anh đã nhăn nhó một hai lần. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó không phải là chứng thấp khớp. Ngay lúc đó anh ấy cố lê người đến chiếc ghế dài và ngã người ra đó, đôi lúc lại kéo căng người để chấm phá đây đó lên tấm vải bố. Thỉnh thoảng anh thường làm vậy khi đang vẽ. Chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào tôi và rồi nhìn tấm vải bố. Đôi khi anh làm việc đó trong nửa giờ đồng hồ một lần. Vì vậy tôi không nghĩ nó đặc biệt kì lạ.
Chúng tôi nghe tiếng chuông báo giờ ăn trưa và anh ấy nói mình sẽ không đến ăn. Anh sẽ ở lại và không muốn bất cứ thứ gì. Điều đó cũng không khác thường và nó sẽ dễ dàng cho anh ấy hơn là đối mặt Caroline tại bàn ăn.
Anh ấy đang nói với một cách khá là kì lạ- làu bàu một mình. Nhưng anh thỉnh thoảng như thế khi không thỏa mãn với tiến trình của bức tranh.
Meredith Blake đến tìm tôi đi cùng. Anh ta nói chuyện với Amyas nhưng Amyas chỉ làu bàu với anh.
Chúng tôi lên nhà cùng nhau và để anh ấy ở đó. Chúng tôi để anh ấy ở đó-chết một mình. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều bệnh tật-Tôi không biết nhiều về nó. Tôi nghĩ Amyas chỉ đang ở trong tâm trạng của một họa sĩ. Nếu tôi biết-nếu tôi nhận ra-có lẽ một bác sĩ sẽ cứu được anh ấy... Ôi trời ơi, tại sao tôi lại không-thật là không tốt khi nghĩ đến nó vào lúc này. Tôi là một kẻ ngốc đui mù. Một kẻ đui mù, ngu ngốc.
Không có gì hơn để kể ra.
Caroline và người gia sư đi xuống đó sau bữa trưa. Meredith theo sau. Ngay lúc đó anh ta chạy lên. Anh nói với chúng tôi Amyas đã chết.
Rồi tôi đã biết! Đã biết, ý tôi là, đó làCaroline. Tôi vẫn không nghĩ về sự đầu độc. Tôi nghĩ ả ta đã đi xuống vào giây phút đó và bắn hoặc đâm anh ấy.
Tôi muốn chạy ngay tới-để giết ả ta.
Làm sao ả có thể làm thế? Sao ả ta lại có thể? Anh ấy quá sống động, tràn đầy sức sống và cường tráng. Lấy đi hết tất cả- làm anh ấy đi khập khiễng và lạnh lẽo. Chỉ vì để tôi không có được anh ấy.
Người đàn bà kinh khủng...
Người đàn bà xấu xa, đáng khinh bỉ, độc ác, đầy hận thù...
Tôi căm thù ả, tôi vẫn còn căm thù ả...
Thậm chí họ đã không treo cổ ả.
Lẽ ra họ phải treo cổ ả...
Thậm chí treo cổ là quá tốt với ả...
Tôi căm thù ả... Tôi căm thù ả... Tôi căm thù ả...
Bản tường thuật của Cecilia Willams
Ông Poirot thân mến, Tôi đang gởi cho ông một bản mô tả những sự kiện vào tháng, năm 19.. thật sự được chứng kiến bởi chính tôi.
Tôi hoàn toàn trung thực và không giữ lại điều gì. Ông có thể đưa cho Carla Crale xem. Có lẽ nó sẽ làm cô ấy đau khổ nhưng tôi luôn là người tin vào sự thật. Những sự giảm bớt gây tai hại. Người ta phải có được sự dũng cảm để đối mặt với sự thật. Không có sự dũng cảm đó, cuộc sống là vô nghĩa. Những người mà gây cho chúng ta phần lớn sự tổn hại là những người giấu chúng ta sự thật.
Hãy tin tôi, người bạn chân thành của ông,
Cecilia Willams
Tên tôi là Cecilia Willams. Tôi được bà Crale thuê làm gia sư cho em gái bà là Angela Warren vào năm 19.. Lúc đó tôi bốn mươi tám tuổi.
Tôi nhận những nhiệm vụ của mình tại Alderbury, một điền trang rất xinh đẹp ở phía nam Devon thuộc sở hữu của gia đình ông Crale trong nhiều thế hệ. Tôi biết rằng ông Crale là một họa sĩ nổi tiếng nhưng tôi chưa gặp ông ấy cho đến khi đến sống trong ngôi nhà lớn ở Alderbury.
Gia đình bao gồm: ông bà Crale, Angela Warren (lúc đó là cô bé mười ba tuổi) và ba người người ở, tất cả họ đã ở với gia đình nhiều năm.
Tôi nhận thấy học trò của mình là một người thú vị và đầy triển vọng. Cô bé có những năng lực rất đáng chú ý và đó là một điều thích thú khi dạy em. Em có một chút hoang dã và không vào khuôn phép nhưng những lỗi này phát sinh chủ yếu là do sự vui vẻ phấn chấn và tôi luôn thích nhưng cô gái của mình thể hiện tinh thần. Một sự vượt quá giới hạn của sinh lực có thể được đào tạo và chỉ dẫn đi theo đường lối có ích và thành tựu thật sự.
Tóm lại, tôi nhận thấy Angela phải tuân theo kỉ luật. Cô bé hơi hư một chút-chủ yếu bởi bà Crale đã nuông chiều quá mức ở những mặt mà bà có liên quan. Ảnh hưởng của ông Crale thì, tôi cho là, không được khôn ngoan. Ông ấy lúc thì nuông chiều cô bé một cách vô lí và lúc thì dứt khoát một cách không cần thiết. Ông ta có tính khí rất bất thường-có thể là do những gì được tạo ra theo phong cách nghệ sĩ.
Bản thân tôi chưa bao giờ thấy tại sao sự sở hữu một tài năng nghệ sĩ có thể dung thứ cho một người đàn ông khỏi việc cư xử đúng đắn tự chủ bản thân. Chính tôi không hề ngưỡng mộ những tác phẩm hội họa của ông Crale. Những bức vẽ đối với tôi dường như có sự sai sót và màu sắc thì cường điệu nhưng theo lẽ tự nhiên tôi không có quyền bày tỏ ý kiến của mình về những vấn đề này.
Tôi sớm hình thành một sự gắn bó sâu sắc với bà Crale. Tôi ngưỡng mộ tính cách và sự dũng cảm chịu đựng của bà trước nững gian khó trong đời mình. Ông Crale không phải là một người chồng chung thủy và tôi nghĩ rằng sự việc đó là nguồn cơn của quá nhiều đau khổ đến với bà ấy. Một người phụ nữ có ý chí vững vàng sẽ rời bỏ ông ta nhưng bàCrale dường như không bao giờ suy nghĩ theo chiều hướng đó. Bà ấy chịu đựng sự không chung thủy của chồng và tha thứ cho những việc đó-nhưng tôi có thể nói rằng bà ấy không thực hiện nó một cách hiền lành. Bà phản đối-với một nghị lực phi thường!
Nó đã được nói ra tại phiên tòa rằng họ đã trải qua một cuộc sống như chó với mèo. Tôi sẽ không đi xa hơn thế- bà Crale có quá nhiều đức tính nhưng họ vẫn có những trận cãi vã. Và tôi xét thấy rằng nó chỉ tự nhiên dưới những trường hợp như thế này.
Tôi đã ở với bà Crale chỉ hơn hai năm khi cô Elsa Greer xuất hiện trong hoàn cảnh đó. Cô ta đã đến Alderbury vào mùa hè năm 19.. Bà Crale chưa gặp cô ta trước đây. Cô ta là bạn ông Crale và được cho là sẽ ở đó với mục đích có được bức vẽ chân dung của mình.
Về bề ngoài, ngay lập tức ông Crale đã say đắm với cô gái đó và chính cô ta không làm gì để ngăn cản ông ấy. Cô ta cư xử, theo ý kiến của tôi, khá khác thường, khiếm nhã một cách đáng ghê tởm với bà Crale và công khai ve vãn ông Crale.
Theo lẽ tự nhiên, bà Crale không nói gì với tôi nhưng tôi có thể thấy rằng bà ấy lo lắng và không vui và tôi đã làm mọi thứ trong quyền hạn của mình để làm sao lãng tâm trí và làm nhẹ bớt gánh nặng của bà ấy. Cô Greer mỗi ngày đều ngồi với ông Crale nhưng tôi chú ý rằng bức tranh không được thực hiện một cách nhanh chóng. Không nghi ngờ gì nữa, họ đã có những việc khác để nói!
Họ trò của tôi, tôi biết ơn khi nói, rất ít chú ý về những gì đang diễn ra. Angela trẻ con trong lứa tuổi của mình. Mặc dù trí tuệ cô bé phát triển bình tốt, cô bé không có chút gì gọi là phát triển sớm. Cô bé dường như không có ước muốn đọc những quyển sách không ai ưa và không thể hiện những dấu hiệu nào của sự tò mò không lành mạnh mà những cô gái ở độ tuổi cô bé thường làm.
Vì vậy cô bé không thấy điều gì khó chịu trong tình bạn giữa ông Crale và cô Greer. Tuy nhiên cô bé không thích cô Greer và nghĩ cô ta thật ngu ngốc. Về điểm này thì cô bé hoàn toàn đúng. Cô Greer đã, tôi cho là được giáo dục tốt nhưng cô ta không bao giờ mở lấy một quyển sách và hoàn toàn xa lạ với lời nói bóng gió của văn chương hiện thời. Hơn nữa cô ta không thể duy trì một cuộc thảo luận về chủ đề trí tuệ.
Cô ta hầu như dồn hết sức lực, thời gian cho vẻ bề ngoài cá nhân, cho quần áo và đàn ông.
Angela, tôi nghĩ, thậm chí không nhận ra rằng chị mình đang không vui. Lúc đó cô bé không có được nhận thức nhanh nhạy về con người. Cô bé trải qua phần lớn thời gian cho những trò tiêu khiển ngông cuồng, bừa bãi như là trèo cây, đi xe đạp một cách điêu luyện. Cô bé cũng là một người say mê đọc sách và phô bày một vị giác xuất sắc với những gì cô bé thích và không thích.
Bà Crale luôn cẩn thận che giấu những dấu hiệu của sự khổ sở khỏi Angela và chính bà cố gắng xuất hiện một cách tươi tắn và phấn khởi khi cô bé ở bên cạnh.
Cô Greer trở lại London-lúc đó, tôi có thể nói với ông rằng tất cả chúng tôi đều rất mừng! Những người hầu không thích cô ta cũng như tôi. Cô ta là loại người gây ra rất nhiều rắc rối không cần thiết và quên nói tiếng cảm ơn.
Ông Crale đi khỏi một thời gian ngắn sau đó và dĩ nhiên tôi biết rằng ông ta theo sau ve vãn cô gái. Tôi đã rất tiếc cho bà Crale. Bà ấy cảm thấy những việc này rất tinh tường. Tôi cảm thấy cực kì cay đắng với ông Crale. Khi một người đàn ông có một người vợ quyến rũ, tốt bụng, thông minh, anh ta không việc gì phải đối xử với cô ấy một cách tồi tệ.
Tuy nhiên, bà ấy và tôi đều hi vọng vụ việc sẽ sớm chấm dứt. Không phải là chúng tôi chú ý đến vấn đề của nhau-chúng tôi không làm vậy-nhưng bà ấy biết khá rõ tôi cảm nhận như thế nào về nó.
Không may, sau vài tuần, cặp đôi bọn họ lại tái xuất hiện. Dường như công việc ngồi làm mẫu được bắt đầu lại.
Ông Crale giờ đây đang vẽ với một sự hoàn toàn điên cuồng. Ông ta dường như bớt bận tâm với cô gái hơn là với bức tranh ông vẽ cô ta. Tuy nhiên tôi nhận ra rằng đây không phải là thứ việc bình thường mà chúng tôi đã trải qua trước đây. Cô gái cứ cắm móng vuốt vào ông ta và coi đó là công việc của mình. Ông ta chỉ như sáp trong tay cô ả.
Sự việc lên đến đỉnh điểm vào ngày trước khi ông ấy chết-đó là vào ngày 17 tháng 9. Thái độ của cô Greer xấc láo không thể chịu nổi trong những ngày cuối. Cô ta có cảm giác chắc chắn về bản thân và muốn khẳng định sự quan trọng của mình. Bà Crale đã cư xử như là một phu nhân thật sự. Bà lịch sự một cách lạnh lùng nhưng lại thể hiện rõ với những người khác những gì bà nghĩ về cô ta.
Vào ngày này, 17 tháng 9, trong khi chúng tôi đang ngồi trong phòng khách sau bữa ăn trưa, cô Greer thốt ra một lời nhận xét đáng kinh ngạc khi cô dự định sẽ thiết kế lại căn phòng ra sao khi cô sống tạiAlderbury.
Theo lẽ tự nhiên, bà Crale không thể cho qua chuyện. Bà thách thức cô ta và cô trân tráo nói, trước tất cả chúng tôi rằng cô sẽ cưới ông Crale. Cô ta thật sự nói về chuyện cưới một người đàn ông đã có gia đình-và nói điều đó với vợ ông ta!
Tôi đã rất, rất tức giận với ông Crale. Sao ông lại dám để cô gái đó lăng mạ vợ mình trong phòng khách của bà ấy như thế? Nếu muốn bỏ đi với cô gái, ông ta có thể đi, không được mang cô ta tới nhà của vợ mình và ủng hộ sự xấc láo của cô ta.
Mặc dù những gì mà bà ấy cảm nhận ; bà Crale không mất đi phẩm giá của mình. Chồng của bà đến sau đó và bà lập tức yêu cầu sự sự xác nhận từ ông ta.
Ông ta, không phải không theo lẽ tự nhiên, bực mình với cô Greer vì sự thúc ép tình thế không cân nhắc của cô ta. Rời xa những việc khác, nó làm cho ông ta xuất hiện trong một tình thế bất lợi và những người đàn ông không thích xuất hiện trong tình thế như vậy. Nó đảo lộn tính kiêu căng của họ.
Ông ta đứng đó, một người đàn ông to lớn hùng dũng trông ngượng ngịu và ngốc nghếch như một cậu học trò hư đốn. Đó là vợ ông ta đã giành được danh dự của tình thế đó. Ông ta phải làu bàu một cách ngu ngốc rằng nó là thật nhưng ông không có ý định để bà ấy rút kinh nghiệm như thế.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì gióng như cái nhìn của sự khinh bỉ mà bà ấy dành cho ông ta. Bà ấy ra khỏi phòng với đầu ngẩng cao. Bà là một phụ nữ xinh đẹp-xinh đẹp hơn cả cô gái khoa trương kia-và bà ấy bước đi như một nữ hoàng.
Tôi hi vọng, với tất cả lòng mình, rằng Amyas Crale sẽ bị trừng phạt cho sự độc ác ông ta đã thể hiện và cho sự sỉ nhục mà ông đã hành hạ người phụ nữ cao quý trong một thời gian dài.
Cho lần đầu tiên, tôi cố gắng nói điều gì đó về những thứ mà tôi cảm thấy với bà Crale nhưng bà đã ngăn tôi lại.
Bà nói:
‘ Chúng ta phải cố gắng và cư xử như thường lệ. Nó là cách tốt nhất. Tất cả chúng ta sẽ sang chỗ Meredith Blake dùng trà.
Rồi tôi nói với bà:
‘ Tôi nghĩ bà thật tuyệt vời, bà Crale. ‘
Bà nói:
‘ Cô không hiểu đâu... ‘
Rồi, khi bà ấy đang đi ra khỏi phòng, bà quay lại và ôm hôn tôi, bà nói:
‘ Cô đúng là niềm an ủi của tôi. ‘
Bà ấy đi về phòng mình sau đó và tôi nghĩ bà đã khóc. Tôi thấy bà khi tất cả chúng tôi khởi hành. Bà đội một cái mũ rộng vành lớn che hết cả khuôn mặt-một cái mũ bà hiếm khi đội.
Ông Crale thì bực bội nhưng cố trân tráo sau khi đã làm những điều sai trái. Ông Philip Blake cố gắng cư xử như thường lệ. Cô Greer kia trông như một con mèo đã khám phá ra được bình đựng kem. Hoàn toàn tự mãn và thích thú.
Tất cả họ đã xuất phát. Họ trở về khoảng sáu giờ. Tôi đã không thấy bà Crale ở một mình một lần nào nữa vào tối hôm ấy. Bà ấy khá trầm mặc và bình tĩnh trong bữa ăn tối và bà đi ngủ sớm. Tôi không nghĩ rằng bất cứ ai biết bà đang chịu đựng ra sao.
Buổi tối bắt đầu với một thứ như là sự cãi cọ liên tục giữa ông Crale và Angela. Ho nêu ra những yêu cầu của trường học cũ một lần nữa. Ông ta cáu bẳn và bối rối còn cô bé thì khó chịu một cách bất thường. Tất cả mọi vấn đề đã được sắp xếp ổn thỏa và đồ đạc của cô bé cũng đã được sắm sửa và không có lí do gì để gây ra một cuộc tranh cãi nữa nhưng đột nhiên cô bé lại kêu ca, phàn nàn về nó. Tôi không nghi ngờ cô bé đã cảm thấy bầu không khí căng thẳng và nó tác động lên cô bé nhiều như những người khác. Tôi e rằng tôi quá bận tâm với những suy nghĩ của riêng mình mà không thể thử và kiểm tra cô bé như tôi phải làm. Nó hoàn toàn kết thúc khi cô bé ném một cái chặn giấy vào ông Crale và lao ra khỏi phòng.
Tôi đi theo cô bé và gay gắt nói rằng tôi xấu hổ về cách cư xử trẻ con của em nhưng em ấy vẫn rất không thể kiềm chế được và tôi nghĩ tốt nhất nên để em một mình.
Tôi do dự có nên tới phòng bà Crale hay không nhưng tôi quyết định vào phút cuối rằng nó sẽ, có lẽ, làm phiền bà ấy. Tôi ước gì lúc đó tôi đã chiến thắng sự nhút nhát của mình và cố nài nỉ bà nói chuyện với tôi. Nếu bà ấy làm thế thì có lẽ chuyện có thể đã khác. Bà không có ai hết, ông thấy đó, người mà để giãi bày tâm sự. Mặc dù tôi ngưỡng mộ tính tự chủ, tôi phải thừa nhận một cách hối tiếc rằng thỉnh thoảng nó vượt quá giới hạn. Một lối thoát tự nhiên cho cảm xúc là tốt hơn.
Tôi gặp ông Crale khi tôi đi dọc theo phòng mình. Ông ta nói chúc ngủ ngon nhưng tôi không trả lời.
Tôi nhớ buổi sáng hôm sau là một ngày đẹp trời. Người ta cảm thấy khi đi dạo rằng chắc chắn xung quanh thanh bình đến nỗi một người đàn ông bắt đầu suy nghĩ một cách biết điều.
Tôi đi vào phòng Angela trước khi xuống ăn sáng nhưng cô bé đã ra ngoài. Tôi nhặt một chiếc váy bị xé rách lên, cái mà em đã để nó nằm trên sàn và mang nó theo cho em vá lại sau khi ăn sáng xong.
Tuy nhiên, cô bé đã lấy bánh mì và mứt cam từ nhà bếp và đi mất. Sau khi dùng bữa sáng của mình, tôi đi tìm cô bé. Tôi chú ý thấy điều này để giải thích tại sao tôi không ở nhiều hơn với bà Crale vào buổi sáng hôm ấy như tôi phải làm. Tuy nhiên vào lúc đó tôi cảm thấy nhiệm vụ của mình là phải đi tìm Angela. Cô bé rất hư đốn và bướng bỉnh về chuyện vá lại quần áo của mình và tôi không có ý định cho phép em coi thường tôi trong vấn đề này.
Áo tắm của em ấy đã biến mất và vì vậy tôi đã đi xuống bờ biển. Không có dấu hiệu nào của cô bé ở dưới biển hay trên bờ đá, vì vậy tôi nghĩ có thể cô bé đã đi sang chỗ ông MeredithBlake. Em ấy và ông ta là bạn rất thân của nhau. Vì vậy tôi tự chèo thuyền ngang qua và bắt đầu lại cuộc tìm kiếm của mình. Tôi đã không tìm thấy em và cuối cùng đã trở về. Bà Crale, ông Blake và ông Philip Blake đã ở trên mô đất.
Trời rất nóng vào sáng hôm đó nếu người ta ra khỏi nơi có gió, ngôi nhà và mô đất là nơi kín gió. Bà Crale nghĩ chúng tôi có lẽ thích một chút chia ướp lạnh.
Có một nhà kính nhỏ được xây dựng trong nhà từ thời Victoria. Bà Crale không thích nó và nó được dùng để trồng cây nhưng đã được cải tạo lại thành một kiểu quầy bar với nhiều loại rượu: rượu Gin, rượu Vermouth, nước chanh, bia gừng,... trên những cái kệ và một cái tủ lạnh nhỏ đầy đá vào mỗi buổi sáng, một vài chai bia và bia gừng luôn được giữ lạnh trong đó.
Bà Crale đi tới đó lấy bia và tôi đi với bà. Angela đang ở chỗ cái tủ lạnh và đang lấy ra một chai bia.
Bà Crale đi lên trước mặt tôi. Bà nói:
‘ Tôi muốn một chai bia để đem xuống cho Amyas. ‘
Lúc này thật khó để biết rằng tôi phải nghi ngờ điều gì hay không. Giọng bà ấy, tôi cảm thấy hoàn toàn thuyết phục, hoàn toàn tự nhiên. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng vào khoảnh khắc đó tôi đã chăm chú, không phải vào bà ấy, mà là vào Angela. Angela ở gần tủ lạnh và tôi mừng khi thấy rằng em có vẻ đỏ mặt và khá là có tội.
Tôi đã khá gay gắt với cô bé và tôi ngạc nhiên là em hầu như hiền lành. Tôi hỏi em đã ở đâu và em nói em đã đi tắm biển. Tôi nói: ‘ Cô không thấy em ở bãi biển ‘. Và em cười lớn. Rồi tôi hỏi em cái áo chui đầu của em đâu thì em nói chắc đã bỏ nó lại trên bãi biển.
Tôi nhắc tới những chi tiết này đẻ giải thích tại sao tôi để bà Crale lấy bia xuống vườn Battery. Thời gian còn lại của buổi sáng khá mờ nhạt trong tâm trí tôi. Angela đem về bộ dụng cụ may vá của cô bé và sửa lại chiếc váy của mình mà không có một lời ầm ĩ nào. Tôi phần nào nghĩ rằng mình đã khâu vá một vài đồ đạc bằng vải lanh. Ông Crale không lên ăn trưa. Tôi vui khi ông ta đã có chút lịch sự tối thiểu.
Sau bữa trưa, bà Crale nói bà sẽ xuống vườn Battery. Tôi muốn lấy lại cái áo chui đầu của Angela từ bãi biển. Chúng tôi bắt đầu xuống cùng nhau. Bà đi vào vườn Battery-tôi đang tiếp tục đi thì tiếng hét của bà gọi tôi lại. Như tôi đã nói với ông khi ông gặp tôi, bà ấy đề nghị tôi đi lên gọi điện thoại. Trên đường đi lên tôi gặp ông MeredithBlake và rồi đi xuống với bà Crale.
Đó là câu chuyện tôi đã kể tại cuộc điều tra chính thức và sau đó tại phiên tòa.
Những gì tôi viết ra đây tôi chưa bao giờ kể với bất cứ ai. Tôi không được hỏi bất cứ câu hỏi nào mà tôi trả lời một đáp án không đúng. Mặc dù tôi có tội vì đã giữ kín hoàn toàn những sự việc-Tôi không hối hận về việc đó. Tôi sẽ làm nó lần nữa. Tôi hoàn toàn nhận thức được rằng khi tiết lộ điều này, tôi có thể đặt mình vào tình trạng bị chỉ trích gay gắt nhưng tôi không nghĩ rằng sau khoảng thời gian này ai đó sẽ cho rằng vấn đề này rất nghiêm trọng-đặc biệt là kể từ lúc Caroline Crale bị kết án mà không có lời chứng của tôi.
Rồi thì đây là những gì đã xảy ra.
Tôi đã gặp ông MeredithBlake như tôi nói và tôi đã chậy xuống con đường mòn lần nữa nhanh nhất có thể. Tôi mang giày xăng-đan và tôi luôn nhẹ nhàng trong từng bước đi của mình. Tôi đến và mở cửa vườnBattery và đây là những gì tôi thấy.
Bà Crale đang bận rộn lau chùi chai bia trên bàn với chiếc khăn tay của mình. Cũng làm như thế, bà ấy lấy bàn tay người chồng đã chết của mình và ấn những ngón tay lên chai bia. Trong suốt thời gian đó bà đang nghe ngóng và trong tình trạng cảnh giác. Nó là nỗi sợ hãi tôi thấy trên mặt bà đã nói cho tôi biết sự thật.
Sau đó tôi đã biết, vượt quá những nghi ngờ có thể, rằng Caroline Crale đã đầu độc chồng mình. Và tôi, là người duy nhất, không đổ lỗi cho bà ấy. Ông ta đã dồn bà ấy đến mức vượt khỏi sức chịu đựng của con người và ông đã kết thúc số mệnh của mình.
Tôi không bao giờ nhắc đến sự cố này với bà Crale và bà ấy không bao giờ biết rằng tôi đã thấy nó.
Con gái của Caroline Crale không nên tự an ủi cuộc sống của cô ấy bằng một lời nói dối. Tuy nhiên nó có thể làm cô đau khổ nhiều khi biết sự thật, sự thật là cái duy nhất cao vấn đề.
Nói với cô ấy, từ tôi, rằng mẹ cô không bị phán xét. Bà ấy đã đi xa khỏi những gì một người phụ nữ đằm thắm có thể chịu đựng. Nó là để cho con gái bà ấy hiểu và tha thứ.
Bản tường thuật của Angela Warren
Ông Poirot thân mến,
Tôi đang giữ lời hứa với ông và viết ra tất cả những điều tôi có thể nhớ được về khoảng thời gian khủng khiếp mười sáu năm về trước đó. Nhưng phải cho đến khi tôi bắt đầu nhận ra tôi có thể nhớ ít ỏi như thế nào. Cho đến khi sự việc thật sự đã xảy ra, ông thấy đó, không thể sửa chữa bất cứ thứ gì.
Tôi vừa có một kí ức mơ hồ về những ngày hè-và các sự cố bị cô lập nhưng tôi không thể nói chắc chắn những ngày hè đó thậm chí đã xảy ra chuyện gì. Cái chết của Amyas như một tiếng sấm giữa trời quang. Tôi không có sự cảnh báo về nó và tôi dường như quên mọi thứ liên quan tới nó.
Tôi đã cố gắng suy nghĩ rằng điều đó có được mong đợi hay không. Có phải hầu hết những đứa con gái mười lăm tuổi đều mù điếc và đần độn như tôi không? Có lẽ là vậy. Tôi thì nhanh nhảu, tôi nghĩ, đánh giá tâm trạng của người khác nhưng tôi không bao giờ động não về cái nguyên nhân gây nên những tâm trạng đó.
Bên cạnh đó, chỉ là vào lúc đó, tôi đột nhiên bắt đầu khám phá ra tình trạng say mê đọc sách. Những thứ mà tôi đọc, sự trói buộc của thơ ca-của Shakespeare-vang dội trong đầu tôi. Giờ tôi còn nhớ đã đi dạo dọc theo con đường ở khu vườn sau nhà bếp lặp đi lặp lại với chính mình trong sự vui sướng mê li ‘ dưới những cơn sóng xanh trong mờ như thủy tinh... ‘ Chỉ là nó quá dễ thương nên tôi đã lẩm bẩm liên tục.
Và sự pha trộn với những khám phá và sự thích thú mới này là tất cả mọi thứ tôi thích làm mỗi khi tôi nhớ. Bơi lội, leo trèo, ăn trái cây và chơi khăm những chàng trai trông chuồng ngựa cho ngựa ăn.
Tôi rất coi trọng Caroline và Amyas. Họ là nhân vật trung tâm trong thế giới của tôi nhưng tôi không bao giờ nghĩ về họ hay những chuyện của họ hay những gì họ nghĩ và cảm nhận.
Tôi không chú ý sự đến thăm đặc biệt của Elsa Greer. Tôi nghĩ cô ta thật ngu ngốc và tôi thậm chí không nghĩ là cô ấy xinh xắn. Tôi chấp nhận cô ta như là một người nào đó giàu có nhưng buồn tẻ, người mà Amyas đang vẽ.
Thật ra, sự báo trước rất sớm mà tôi có của mọi chuyện là những gì tôi nghe trộm từ mô đất nơi mà tôi đã trốn thoát sau bữa trưa một ngày nọ- Elsa nói cô ta sắp lấy Amyas! Với tôi nó chỉ thật nực cười. Tôi nhớ tôi đã ‘ tâu ‘ với Amyas chuyện đó. Trong vườn tại Handcross. Tôi nói với anh ấy:
‘ Tại sao Elsa nói cô ta sắp lấy anh? Cô ta không thể. Người ta không thể có hai vợ- lấy hai vợ là đi tù. ‘
Amyas rất tức giận và nói: ‘Làm sao mà mày nghe được cái chuyện quái quỷ đó? ‘
Tôi nói tôi đã nghe nó qua cửa sổ thư viện.
Sau đó anh ấy càng giận hơn và nói giờ là lúc tôi phải đi học và từ bỏ thói quen nghe trộm.
Tôi vẫn nhớ sự tức tối mà tôi cảm nhận khi anh nói điều đó. Bởi vì nó quá bất công. Hoàn toàn, hoàn toàn bất công.
Tôi lắp bắp nói trong giận dữ rằng tôi không nghe trộm-và một cách đại khái, tôi nói, tại saoElsa lại nói một điều ngớ ngẩn như thế?
Amyas nói nó chỉ là một trò đùa.
Điều đó phải thỏa mãn tôi. Hầu như là như vậy. Nhưng không hoàn toàn.
Tôi nói với Elsa khi chúng tôi trên đường trở về: ‘ Tôi đã hỏi Amyas chị muốn gì khi chị nói sắp lấy anh ấy và anh nói nó chỉ là một trò đùa. ‘
Tôi cảm thấy rằng điều đó phải là bất lịch sự nhưng chị ta chỉ mỉm cười.
Tôi đã không thích nụ cười đó của chị ta. Tôi đi đến phòng của Caroline. Đó là lúc chị ấy đang thay đồ để ăn tối. Tôi hỏi chị một cách cởi mở rằng liệu Amyas có khả năng lấy Elsa không?
Tôi nhớ câu trả lời của Caroline như thể tôi nghe nó lúc này đây. Chị ấy hẳn đã nói với sự nhấn mạnh rất rõ:
‘ Amyas chỉ cưới Elsa sau khi chị chết ‘, chị nói.
Điều đó hoàn toàn làm tôi đoan chắc một lần nữa. Cái chết dường như còn xa với tất cả chúng tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn rất giận Amyas về những điều anh nói lúc chiều và tôi đã cư xử với anh một cách hung dữ suốt bữa ăn tối và tôi nhớ chúng tôi đã có một trận cãi nhau thật sự tưng bừng và tôi chạy nhanh ra khỏi phòng rồi lên giường và gào lên với chính mình trong giấc ngủ.
Tôi không nhớ nhiều về buổi chiều tại nhà Meredith Blake, mặc dù tôi nhớ rõ ông ta đã đọc to đoạn văn mà Phlato mô tả cái chết của Socrates. Tôi chưa bao giờ nghe nó trước đây. Tôi nghĩ nó là thứ đáng nhất, đẹp đẽ nhất mà tôi từng nghe. Tôi nhớ điều đó-nhưng tôi không nhớ nó diễn ra khi nào. Theo như tôi có thể gợi lại bây giờ, nó có lẽ xảy ra vào một thời gian nào đó trong mùa hè ấy.
Tôi cũng không nhớ thứ gì đã xảy ra vào buổi sáng hôm sau, mặc dù tôi cứ suy nghĩ. Tôi có một cảm giác mơ hồ rằng tôi hẳn đã đi tắm biển và tôi nghĩ tôi nhớ ra đã may vá thứ gì đó.
Nhưng tất cả rất mơ hồ và lờ mờ cho đến lúc Meredith thở hổn hển chạy lên con đường mòn từ mô đất và khuôn mặt ông hoàn toàn xám ngoét và kì lạ. Tôi nhớ Elsa đã làm rơi một tách cà phê khỏi bàn và vỡ tan. Và tôi nhớ chị ta đột nhiên vụt chạy cho tất cả những gì đáng giá với bản thân xuống con đường mòn và cái nhìn dễ sợ trên khuôn mặt chị.
Tôi vẫn nhớ đã nói với chính mình: ‘ Amyas chết rồi ‘. Nhưng nó dường như không phải là thật.
Tôi nhớ bác sĩ Faussett đến và khuôn mặt nghiêm nghị của ông. Cô Williams thì bận rộn chăm sóc Caroline. Tôi đi thơ thẩn có phần cô độc, len vào dòng người. Tôi có cảm giác như bi bệnh nặng. Họ không để tôi đi xuống và thấy Amyas. Nhưng một lát nữa thôi cảnh sát đến và viết ra những điều trong cuốn sổ ghi chép và chẳng mấy chốc họ khiêng thi thể anh ấy trên một cái cáng phủ vải.
Cô Williams dẫn tôi vào phòng Caroline sau đó. Caroline đang ở trên ghế sô pha. Chị ấy trông trắng bệch và như bị bệnh.
Chị ấy hôn tôi và nói chị muốn tôi đi sớm nhất có thể và tất cả chuyện này thật khủng khiếp nhưng tôi không lo lắng hay suy nghĩ về nó nhiều hơn là tôi có thể giúp. Tôi đã đến với Carla tại nhà phu nhân Tresillian bởi vì ngôi nhà này được chừa trống nhiều nhất có thể.
Tôi níu lấy Caroline và nói tôi không muốn đi. Tôi muốn ở với chị ấy. Chị nói chị biết tôi sẽ ở lại nhưng tốt hơn cho tôi là rời khỏi đây và sẽ lấy đi nhiều nỗi lo ra khỏi tâm trí chị ấy. Và cô Williams nói chen vào:
‘ Cách tốt nhất mà em có thể giúp chị mình Angela, là làm những gì bà ấy muốn em làm mà không gây ầm ĩ về nó. ‘
Vì vậy tôi nói tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì Caroline mong muốn. Và Caroline nói: ‘ Đó là Angela đáng yêu của chị. ‘ Và chị ấy ôm tôi và nói không có gì phải lo lắng và nói phải suy nghĩ về chuyện đó ít nhất có thể.
Tôi phải đi xuống và nói chuyện với một sĩ quan cảnh sát. Ông ấy rất tử tế, đã hỏi tôi lần cuối tôi gặp Amyas là khi nào và nhiều câu hỏi khác nữa mà dường như đối với tôi là khá lạc lõng vào lúc đó nhưng những thứ đó, dĩ nhiên, giờ đây tôi thấy điểm mấu chốt của nó. Ông ấy tự hài lòng với chính mình rằng không có gì mà tôi có thể kể với ông ấy mà ông ấy chưa được nghe từ những người khác. Vì vậy ông ấy nói với cô Williams rằng ông không phản đối gì về việc tôi đến Ferriby Grange, nơi ở của phu nhân Tresillian.
Tôi đã đi đến đó và phu nhân Tresillian rất tốt với tôi. Nhưng dĩ nhiên tôi sớm phải biết sự thật. Họ đã bắt giữ Caroline hầu như ngay lập tức. Tôi đã quá khiếp sợ và lặng đi-cảm thấy bản thân trở nên hoàn toàn yếu ớt.
Sau đó tôi nghe nói rằng Caroline đã lo lắng khủng khiếp cho tôi. Đó là chị ấy đã cố nài nỉ rằng tôi phải được đưa ra khỏi nước Anh trước khi phiên tòa diễn ra. Nhưng tôi đã kể với ông điều đó rồi.
Như ông thấy, những gì tôi viết ra thật quá sơ sài. Kể từ lúc nói chuyện với ông tôi đã xem xét lại chút ít mà tôi đã nhớ một cách chi tiết, kí ức của tôi đã trôi đi những chi tiết về biểu cảm, phản ứng này nọ của từng cá nhân. Tôi không thể nhớ những gì liên quan tới tội ác. Cơn giận dữ điên cuồng của Elsa. Khuôn mặt xám ngoét, lo lắng củaMeredith. Nỗi đau buồn và cơn thịnh nộ của Philip-Tất cả chúng dường như vừa đủ tự nhiên. Tôi cho rằng, mặc dù, ai đó có thể đang đóng kịch chăng? Tôi chỉ biết một điều, Caroline không làm việc đó.
Tôi hoàn toàn chắc chắn về điểm này và tôi luôn luôn chắc chắn nhưng tôi không có chứng cớ để cung cấp ngoại trừ những hiểu biết riêng tư của chính tôi về con người chị ấy.