Giọng Hứa Dữu vẫn lạnh như thế, qua tai Quan Nam lại mềm mịn như tơ lụa.
Cô nói: “Quan Nam, tôi là Hứa Dữu.”
Hôm nay sao lại khai tên báo họ nữa? Quan Nam cố bằng giọng: “Tôi biết.”
“Anh vẫn đang tăng ca à?”
“Sao cô biết?”
“Tôi thấy Tôn Khải vừa đăng lên tường.”
“...” Quan Nam nói: “Thằng này cũng nhanh tay đấy.”
Nghe thấy giọng điệu này, Hứa Dữu lại lập tức buồn cười, thong thả hỏi: “Ý anh là chuyện nào?”
“Cái nào cũng vậy.”
Quan Nam thật sự muốn nói chuyện với cô nhiều hơn chút, thời gian lại không thích hợp, đám cấp dưới nhìn thì đang cúi đầu làm việc, thực ra thì ai nấy đều vỏng tai lên mà nghe.
Anh chỉ đành xin lỗi, thương lượng với cô: “Giờ tôi vẫn còn có việc phải làm, làm xong sẽ nhắn cô nhé, được không?”
“Không được.”
Quan Nam: “...”
Hứa Dữu tưởng tượng tới dáng vẻ bất lực của anh lại thấy buồn cười, cô cũng không đùa nữa mà nói thẳng: “Tôi đang dưới lầu này, anh xuống chút đi.” Quan Nam còn chưa trả lời, cô lại bổ sung: “Không tốn nhiều thời gian đâu, mười phút là được.” Nói xong liền cúp máy.
Quan Nam bước ra khỏi toà nhà đã nhìn thấy một chiếc BMW đậu trước cửa, khoảng sân thênh thang trống không đìu hiu dưới bóng đêm, không còn ồn ào như ban tối.
Hứa Dữu đứng ở đuôi xe quay lưng lại với anh, đèn đường cam nhạt mờ mờ chiếu trên người cô, tôn lẫn với trăng sao trên đỉnh đầu.
Cảm nhận được có người đến gần, cô quay người lại nhìn, trông thấy Quan Nam, khuôn mặt nhoẻn lên nụ cười: “Cũng nhanh đấy.”
So với những lần trước gặp nhau, hôm nay trông cô yên tĩnh khiêm nhường nhất, mùi khói lửa nhàn nhạt khiến bức ngăn cách loáng thoáng giữa hai người càng mỏng đi.
Quan Nam nhất thời không biết nói gì, vắt óc được một câu: “Sao cô vào được đây?” Điều anh quan tâm là không lẽ lần này cô lại dùng lý do như lần trước?
“Tôi bảo tôi tìm anh họ liền cho tôi vào.”
“...” Đúng là! Anh khẽ thở dài, buồn cười lại bất lực: “Thì ra xinh đẹp thì thật sự muốn sao cũng được.”
Muốn sao cũng được? Anh mạnh miệng ghê.
Hứa Dữu quay người mở cốp xe, vờ như vô ý nói: “Trước mặt anh, tôi thật sự mong là vậy.”
Cái chủ đề này mà nói thêm nữa, tối nay chắc không cần đi lên nữa, Quan Nam chỉ đành đổi chủ đề: “Cô gọi tôi xuống có gì sao?”
“Vâng, mời anh ăn khuya.”
Lúc này Quan Nam mới để ý tới bảy tám giỏ thức ăn sắp ngay ngắn sau cốp, anh hơi ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao?”
“Đâu chỉ có mình anh trên đó đâu đúng không? Tôi đâu có tính cho anh ăn mảnh.”
“Tôi không có ý đó, đây là những gì?”
“Điểm tâm đặc biệt của Tư Khuê, còn có canh hầm, yên tâm, không ngược đãi đội anh đâu.”
“...” Giác quan thứ sáu trong truyền thuyết đây sao? Hay là rối càng thêm rối?
Quan Nam đứng im như tượng, khuỷu tay Hứa Dữu đặt trên cái giỏ trên cùng, hỏi cười cợt với ý trêu ghẹo khiêu khích: “Tôi đã giao hàng tới cửa rồi, anh Quan không muốn lấy hay là chê phục vụ chưa tới, muốn tôi xách lên à?”
“Không phải.” Quan Nam lập tức lấy mớ giỏ ra lần lượt đặt xuống đất, rồi lại nghiêm túc nhắc nhở: “Đã nói không gọi tôi như vậy nữa mà.”
“Như thế nào?”
“...” Quan Nam nén thở dài, anh sợ thở dài trước mặt cô nhiều quá, cô sẽ nghĩ anh là người tiêu cực hoặc là ông cụ non, nhưng lông mày vẫn không nhịn được mà nhíu lại, nhỏ giọng rặn ra một câu không rõ lý do: “Cô còn gọi lung tung nữa là tôi sẽ nghĩ lung tung đấy.”
“Nghĩ gì cơ?”
Cô vừa hỏi, anh lại ngại nói rõ, chỉ đành giấu giếm: “Không có gì, tôi đang nghĩ mình tôi mang lên hơi khó.” Anh gọi cho Nhậm Đại Vũ, nói vắn tắt vài chữ rồi cúp máy, anh hỏi Hứa Dữu: “Cô muốn lên đó ngồi một lúc không?”
“Không làm trễ nải việc của anh chứ?”
“Có đấy, có thể tôi không có thời gian ở với cô nhưng không mời thì hình như cũng không hợp lí.”
“...” Đây là lần đầu tiên Hứa Dữu không biết tiếp lời thế nào, tư duy logic của người này đúng là vượt trội.
Hai người đang im lặng nhìn nhau, Nhậm Đại Vũ bước nhanh từ trên xuống, anh nhìn thấy Hứa Dữu không chút ngạc nhiên mà còn mờ ám cười nói: “Tôi nói sao mà sếp chạy nhanh vậy, thì ra là chị dâu tới.”
Hứa Dữu khẽ cười: “Anh ấy chạy nhanh không phải vì tôi tới đâu, sợ tôi gây vạ đấy.”
“Sếp chọc chị dâu hoài, cái chỗ này có vạ gì nổi? Chị dâu...”
“Không phải muốn ăn Tư Khuê sao, mau xách lên đi.” Quan Nam biết rõ mồm mép của Nhậm Đại Vũ trong đội chỉ sếp sau Triệu Lôi, để tránh anh ta lầy lội, vội ngắt lời: “Thời gian ăn khuya có hạn đấy, Tôn Khải làm xong là phải bắt đầu làm việc.”
Nhậm Đại Vũ đã bị hai chữ “Tư Khuê” hấp dẫn từ lâu, nhìn vào giỏ kinh ngạc hỏi: “Trong này là đồ ăn của...!Tư Khuê? Tôi nói đại vậy thôi mà.”
Quan Nam: “Cậu ăn hên, đầu bếp Tư Khuê tới đây cả rồi, mau dọn lên đi.”
“Được ngay.” Nhậm Đại Vũ cẩn thận xách giỏ thức ăn lên, còn không quên chào hỏi Hứa Dữu: “Chị dâu cùng lên ngồi một lát nhé?”
Hứa Dữu từ chối: “Hôm khác đi, hôm nay các anh còn bận.”
“Vậy được, tôi lên trước đây, mai mốt chị dâu tới kiểm tra nhiều vào nhé!” Nhậm Đại Vũ vui vẻ nói, lon ton chạy vào.
Nhìn thấy anh ta rời đi, Hứa Dữu nói: “Anh cũng lên đi.”
Cô nghĩ rằng Quan Nam nhất định sẽ gật gù, không ngờ cái khúc gỗ này chần chừ vài giây lại nói: “Để tôi đưa cô về.”
Hứa Dữu không từ chối: “Được.”
“Cô đợi tôi ba phút.”
Quan Nam xách mấy cái giỏ còn lại lên lầu, lúc xuống lại Hứa Dữu đã ngồi vào ghế phụ.
Anh kéo cửa xe ngồi xuống hỏi: “Về nhà sao?”
Hứa Dữu: “Ừm.”
“Chắc tôi sẽ lái nhanh một chút, tôi cho họ ăn khuya nửa tiếng, phải tranh thủ chạy về đúng giờ.”
Quan Nam khởi động xe, hai người nhanh chóng khuất sau dòng xe.
Trên đường đi, Hứa Dữu mới biết nhanh một chút mà anh nói là nhanh cỡ nào, anh giữ trạng thái tăng tốc, gần như lướt xe không ngừng nghỉ, vượt một giây đèn vàng mà đi, đoạn đường vốn mất nửa tiếng bị anh nén thành mười lăm phút.
“Tôi không tiễn cô vào trong nữa nhé, cô...!nghỉ ngơi sớm, tôi đi đây” Anh ngừng xe xong, vội vàng tạm biệt, cởi đai an toàn xuống xe, không có dư chút thời gian nói thêm câu nào.
Hứa Dữu đứng bên vườn hoa, nhìn anh nhanh chóng lướt trên đường, mãi đến lúc ẩn vào dòng xe khuất bóng.
Lần đầu tiên cô quan sát bóng lưng anh chăm chú tới vậy, eo hẹp, chân dài, vai bằng phẳng, quần áo trên người có bình thường cách mấy cũng tạo ra được mùi vị mà cô muốn.
Cô vẫn luôn chẳng thấy Quan Nam đẹp bao nhiêu, các nét tách ra cũng chỉ hơn người bình thường một chút, thế nhưng hợp lại với nhau lại hài hoà đến mê mệt.
Mặt Hứa Dữu hơi ửng đỏ không hề báo trước, cảm giác như ký ức vẫn còn mới.
Cảm giác hấp dẫn rơi vào tình cảm rất giống thuở ban sơ, thuộc về bản năng, trong ván cờ nội tâm đó, đến bây giờ, dự tính ban đầu của cô đã bắt đầu lung lay.
Quan Nam đã bắt được xe, trước khi lên xe anh đột nhiên ngừng bước, nhìn về hướng của Hứa Dữu.
Rõ là khoảng cách rất xa, Hứa Dữu lại có thể cảm thấy mình nhìn thấy được anh mắt sâu thẳm của anh, còn chắc chắn anh cũng thế.
Hứa Dữu gọi điện cho anh, sau khi nối máy, hai người im lặng một lúc, Hứa Dữu mở lời trước: “Còn mười phút nữa, có kịp không?”
Tiếng cười của Quan Nam lơ lửng trong không khí xung quanh: “Không kịp, nhưng mà họ chắc cũng không muốn tôi về nhanh quá đâu, tôi chiều theo chút cũng được.”
Hiếm khi nghe thấy anh cười đùa thoải mái, cả đầu môi Hứa Dữu đều lan toả ý cười, lại nghe thấy anh gọi cô rất nghiêm túc: “Hứa Dữu...” Giọng nói trầm thấp hơi khàn, âm cuối như tơ nhung vương bên tai hồi lâu không đi, cũng hồi lâu không tiếp.
Cô nhắc: “Sao thế?”
Cô nghe thấy tiếng anh đưa tay mở cửa xe, sau đó cũng lời kia liền lẫn trong tiếng gió đêm, mơ hồ, đứt quãng.
Thế nhưng cô vẫn nghe thấy rõ anh nói: “Ban nãy trên đường, tôi rất vui.”
Hứa Dữu nói ừm, cuộc điện thoại chấm dứt.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, nơi này cách khá xa trung tâm thành phố, trời xanh thẫm được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, bên trên có vài ngôi sao, không nhiều nhưng lại sáng.
Hoặc ban nãy cô nên thành thật nói với anh là cô cũng vậy.
....