Sổ sách mà Châu Ngọc Thuý nói thật ra là một cái USB, bên trong chứa một lượng lớn hồ sơ khách hàng.
Theo hồ sơ, số khách hàng này đều thuộc một công ty quản lí tài sản đầu tư tên “Bác Đằng”, trong đó không chỉ bao gồm tên họ, địa chỉ, công việc của người đầu tư mà còn có cách thức và thời gian hoàn vốn, tường tận, có quy chuẩn cứ như một hiện trường tình nghi “thu thập phi pháp” nào đó.
Cả đội cảnh sát đều đăm chiêu, tình hình vượt quá dự tính, khó tránh phải nghĩ tới một khả năng khác.
Lâm Cận Nhiễm cau mày: “Tỷ suất hoàn vốn của công ty Bác Đằng cao tới bốn mươi phần trăm, còn bảo đảm không có rủi ro, đã vượt xa tỷ suất hoàn vốn của công ty quản lí đầu tư.
Không lẽ mình đi sai hướng rồi à? Thực tế thì Tôn Minh và Chu Gia Lê qua lại với nhau để “hùn vốn phi pháp”, sau đó vì một lí do nào đó mà đường ai nấy đi sao?”
Nhậm Đại Vũ nói: “Ý cô là Tôn Minh và Chu Gia Lê gom tiền qua công ty đầu tư, sau đó lại mượn tay hãng đấu giá Duệ Dực để rửa tiền.
Rửa xong thì Chu Gia Lê không muốn Tôn Minh có phần ngon nên đá bay cậu ta, có đúng không?”
Lâm Cận Nhiễm: “Phân tích theo chứng cứ hiện có thì khả năng này rất cao.”
“Có khả năng đó, nhưng về mặc logic thì khiên cưỡng quá.” Nhậm Đại Vũ phân tích: “Giả dụ tiền mua tượng ngọc của Chu Gia Lê là do quyên được, bị cô ta mang tới Duệ Dực nuốt riêng một mình, những người đầu tư này không làm lớn chuyện lên sao?”
Đúng là điều này có chút hơi khó hiểu, Lâm Cận Nhiễm trầm tư giây lát rồi nói: “Nếu tất cả những suy đoán trên đều đúng thì chắc công ty Bác Đằng này vẫn còn trong quá trình đưa vào hoạt động.”
Cô chắc giọng, tất cả mọi người đều ngừng bút nhìn sang.
“Không thể nào!” Hạ Chí Kiên phản đối: “Dù Bác Đằng có thật sự tồn tại thì tôi cho rằng nó và mớ sổ sách kia đều là thuật che mắt.”
Quan Nam hỏi: “Nói cụ thể xem.”
Hạ Chí Kiên: “Giả thiết của Cận Nhiễm ban nãy đều hoàn toàn dựa theo tính chân thật của sổ sách, thế nhưng thực tế đã bỏ qua một điểm quan trọng là tiền giả.”
Tiền giả? Lâm Cận Nhiễm khựng lại, bỗng hiểu ra được.
Hạ Chí Kiên nói: “Chu Gia Lê mượn tay Duệ Dực để rửa tiền giả, nếu số tiền này là do cô ta quyên được thì suy ngược lại, tiền của những người đầu tư kia cũng đều là tiền giả, có ngần ấy lượng khách hàng, mỗi người đều có tiền giả mà còn gom lại cùng đầu tư sao, cơ bản thì không thể nào.”
Lâm Cận Nhiễm: “Nếu loại trừ khả năng này, ví dụ mục đích của Chu Gia Lê là rửa tiền giả thì cô ta cứ chuyển hẳn lại cho công ty đầu tư là được rồi, cần gì phải tìm thêm tới Duệ Dực?”
Cây hỏi này coi như đã chạm tới gốc rễ! Nhậm Đại Vũ tiếp lời: “Đúng là như vậy, thêm một nhánh chìa ra ngoài là thêm một phần nguy hiểm, Chu Gia Lê tính toán kỹ lưỡng hẳn sẽ không bỏ sót điểm này.”
Dường như tất cả đều trở về điểm xuất phát, tất cả mọi người đều bất lực ũ rủ, ai nấy cũng đều im lặng.
Quan Nam đối chiếu từng hồ sơ trong tay với tình tiết nghi vấn của vụ án trên bảng, anh nói: “Tôi chỉnh đốn lại lần nữa, hiện giờ chúng ta có ba nghi vấn cần phải giải đáp, một là Bác Đằng có tồn tại hay không, hai là có phải Chu Gia Lê dùng tiền quyên được để mua tượng Phật ở buổi đấu giá của Duệ Dực hay không, ba là số tiền của những người đầu tư và số tiền Chu Gia Lê dùng mua tượng ngọc có phải là cùng một số tiền không.”
Theo mạch suy nghĩ mà Quan Nam đã sắp xếp, tất cả mọi người như đều đã có chút manh nha trong đầu, thấy được đầu mối loáng thoáng nhưng lại còn thiếu gì đó mới nắm được.
Quan Nam tiếp tục nói: “Điều đầu tiên rất dễ giải quyết, dù hiện nay Bác Đằng có hoạt động hay không hay là có từng tồn tại hay không, lần theo manh mối của những người trong sổ sách là được, chỉ cần điều tra kỹ sẽ có được đáp án.
Nghi vấn của điều thứ hai Đại Vũ và Cận Nhiễm đã thảo luận rồi, tôi nghĩ muốn giải quyết điều này thì trước hết phải giải quyết điều số ba, tôi thử đặt giả thiết, số tiền Chu Gia Lê dùng để mua tượng ngọc không phải gom được từ đầu tư, vậy thì mục đích cô ta làm việc với Bác Đằng không phải là vì quyên tiền.”
Quan Nam ngừng lại, đợi vẻ mặt tất cả mọi người đều thông suốt mới tiếp tục: “Tôi đoán nếu Chu Gia Lê không phải để gom tiền, vậy thì mục đích của cô ta chỉ có một là làm hỗn loạn tầm nhìn.
Cô ta không chỉ mượn tay Duệ Dực mà còn có cả Bác Đằng, dùng danh tiếng của công ty Bác Đằng tạo ra chuỗi vốn rồi lại dùng chuỗi vốn giả đưa ra con số người đầu tư và lượng đầu tư để rửa số tiền không biết từ đâu tới của cô ta.”
Chỉ một câu nói đã như nhìn thấy tia nắng sau cơn mưa, tất cả mọi người đều phấn chấn trở lại.
Tôn Khải nói: “Sếp, ý anh là bây giờ mọi chứng cứ vẫn nằm ở Chu Gia Lê, muốn vụ án có tiến triển bắt buộc phải tìm ra cô ta.”
Quan Nam: “Không sai, lúc trước chúng ta tìm không ra cô ta là do quá ít thông tin, bây giờ có điều kiện rồi.”
Tôn Khải: “Điều kiện là mớ sổ sách này sao?”
Quan Nam: “Tin tức người đầu tư trong đó rất hoàn chỉnh, chúng ta cứ dùng cách cũ, kiểm tra từng người một, thể nào cũng lần ra đầu mối.”
Mọi người: “Vâng.”
Nhiệm vụ được phân chia, tất cả mọig người đều dốc lại tinh thần, đối chiếu đa số và điều tra xét hỏi tường tận, đến tối ngày hôm sau, vụ án mới có được bước tiến giải quyết.
Trong phòng họp, sắc mặt ai nấy cũng đều mệt mỏi cực nhọc, mừng rỡ mà cũng rã rời.
Lâm Cận Nhiễm báo cáo: “Sau khi kiểm chứng, những người đầu tư có tên trong sổ sách được phân thành hai nhóm, một nhóm hoàn toàn không biết mình có tham gia đầu tư, một nhóm khác xác nhận rõ mình có mua sản phẩm của công ty quản lí tài sản đầu tư Bác Đằng, hơn nữa tỷ lệ hoàn vốn của sản phẩm này cũng là bốn mươi phần trăm một năm như trong sổ sách, có cái tất cả mọi người đều bảo là đã rút hết tiền đầu tư về, chỉ là công ty Bác Đằng rút ngắn hạn định, ban đầu hợp đồng định là một năm lại chỉ còn hai tháng, lý do là công ty đầu tư thất bại, kết thúc khoản đầu tư trước thời hạn.”
Ánh mắt Quan Nam hơi nặng nề, tình hình này nan giải hơn dự tính, anh hỏi: “Trong số những người này có ai quen biết Chu Gia Lê không?”
Lâm Cận Nhiễm lắc đầu: “Không có, tất cả mọi người đều nói người đón tiếp họ là một cậu trai, em cho họ xem ảnh của Tôn Minh, xác thực là cậu ta.”
Quan Nam: “Địa điểm làm việc ở đâu?”
Lâm Cận Nhiễm: “Bọn họ thuê nửa tầng lầu một toà nhà văn phòng làm văn phòng công ty, bảng hiệu, thủ tục, nhân viên đều có cả, trông cực kỳ đúng quy chuẩn, thế nhưng sau khi điều tra đã xác định đây là do công ty Bác Đằng tự dựng nên, có thể nói là đánh trống khua chiêng để lừa đảo.”
Quan Nam: “Vậy làm sao những người đó tìm được công ty Bác Đằng?”
Lâm Cận Nhiễm: “Đều bảo là do bạn bè giới thiệu, công ty Bác Đằng có thoả thuận với bên đầu tư, nếu bên đầu tư có thể thúc đẩy thành doanh nghiệp đầu tư thật sự, sẽ được trích năm phần trăm đầu tư, đồng thời tỷ suất hoàn vốn nâng lên năm phần ngàn, vì vậy tất cả mọi người đều rất tích cực, trong một thời gian ngắn, công ty Bác Đằng đã thu được một khoảng đầu tư hơn chục triệu.”
Quan Nam hỏi: “Tổng đầu tư của giai đoạn hiện giờ là bao nhiêu?”
Lâm Cận Nhiễm: “Mười bảy triệu ba trăm mười lăm nghìn.”
Quan Nam: “Nếu cộng thêm tổng số của những người phủ nhận tham gia đầu tư thì sao?”
Lâm Cận Nhiễm: “Gần ba mươi triệu, nhưng mà có một tệp lỗi rồi không mở ra được, không có cách nào thống kê.”
Quan Nam về lại trước máy tính, anh trượt con chuột, nhìn lên máy chiếu nói: “Cô nói cái này sao?” Anh cau mày suy nghĩ giây lát: “Xem ra có vẻ còn chưa kịp sao chép đã bị rút ra rồi.”
Tôn Khải là nhân tài chuyên về mảng kỹ thuật thông tin, cậu kiểm tra hai tệp bị huỷ trong USB, chắc mẩm nói: “Hai tệp này có thể khôi phục được, chỉ là cần có thời gian.”
Quan Nam: “Cần bao lâu?”
Tôn Khải: “Khoảng nửa tiếng.”
Quan Nam nhìn thời gian: “Giờ là tám giờ hai mươi, cậu cố tranh thủ làm xong trước chín giờ đi.”
Câu này có ý là tối nay lại phải tăng ca, tuy biết thời gian cấp bách nhưng mấy ngày nay xoay như chong chóng khiến ai nấy đều điên loạn.
Tôn Khải cầm lấy USB, mọi người tiếp tục phân tích vụ án, ai cũng đều có chút uể oải.
Quan Nam nhìn thấy mọi người không có tinh thần, chỉ có thế lấy đồ ăn ra dụ dỗ: “Đừng có ủ rũ nữa, đợi có kết quả, tôi mời mọi người ăn khuya.”
Vừa nói tới đồ ăn, Trần Oánh là người đầu tiên vực dậy hứng chí, mắt sáng rỡ hỏi: “Ăn gì vậy sếp?”
Quan Nam: “Cô cậu muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn...” Trần Oánh xoay bút, mặt mày đắn đo: “Nhiều lắm, đồ nướng, lẩu, ma lạt thang,...”
“Lượm liêm sỉ lên đi bé ơi, cái đẳng cấp em như vậy sao thể hiện được giá trị của sếp mình.” Nhậm Đại Vũ hỏi có ý đồ: “Sếp, ăn gì cũng được thật hả?”
Quan Nam: “Gì cũng được.”
Nhậm Đại Vũ: “Tư Khuê được không?”
“Quào, anh Đại Vũ, anh gan ghê.” Trần Oánh nuốt nước miếng, liếc xéo anh: “Tư Khuê nữa chứ, anh thực tế xíu được không?”
“Anh không thực tế hồi nào?”
“Phiền anh lấy điện thoại ra, lên Baidu mà, nhấn vào nút tìm kiếm Tư Khuê thử xem, thím Baidu sẽ nói cho anh biết vì sao.” Trần Oánh thiệt tình muốn bổ não Nhậm Đại Vũ ra xem cấu tạo, cô nhìn Quan Nam nói: “Sếp, anh đừng quan tâm anh ấy, mình ăn “Ba món cũ” đi.”
Quan Nam còn chưa trả lời, Nhậm Đại Vũ đã đưa điện thoại đến trước mặt Trần Oánh: “Nói em tối cổ mà em còn không tin.
Thấy tin tức chưa?”
“Nhóm đầu bếp Tư Khuê đến thành phố Gia Lăng, mài giũa tay nghề với đầu bếp siêu cấp trong nước.” Trần Oánh đọc xong từng chữ, khó hiểu hỏi: “Vậy thì làm sao? Đầu bếp Tư Khuê người ta tới Gia Lăng mình thi đấu mà, không lẽ làm đồ ăn giao cho mình ăn được hả? Anh Đại Vũ, anh mở tưởng viễn vong quá vậy.
Ai mà có cái phước phần này?”
“Người khác không có, sếp thì có đó.” Nhậm Đại Vũ cười mờ ám: “Không tin em hỏi Triệu Lôi đi.”
“Thật á?” Trần Oánh không tin hoàn toàn, cũng không phải không tin: “Sao vậy, anh Lôi?”
Triệu Lôi lại đang ngẩn ngơ, bị gọi tới mới vội “Ừ” một tiếng, vùi đầu xuống khuỷu tay.
Lâm Cận Nhiễm nhỉn ra được y không bình thường, quan tâm hỏi: “Gần đây anh sao vậy, lúc nào cũng không tập trung.”
“Không sao, chắc mệt quá, nghỉ chút là khỏi.” Triệu Lôi đứng dậy nói: “Tôi đi hút điếu thuốc, đồ ăn giao tới thì gọi tôi.” Nói rồi đi ra khỏi phòng họp.
Trần Oánh không có được câu trả lời, hỏi thẳng Quan Nam: “Sao vậy sếp?”
Nhiều lúc Quan Nam thật sự bái phục Triệu Lôi, rõ ràng là một tai nạn ngoài ý muốn hết sức đơn giản mà nhờ vào ơn y thêm thắt tình tiết, lại nhanh chóng thăng cấp thành kịch bản tình yêu lãng mạn có chút bí ẩn, không chỉ người trong đội trêu chọc không thương tiếc mà các đồng liêu hơi thân thiết ở các bộ phận khác cũng ngưỡng mộ anh số hên, tông xe còn nhặt được bạn gái.
Tất nhiên, đây không chỉ là “công lao” của mình Triệu Lôi, còn có cả cô nữa...
Đã trễ vậy rồi, không biết giờ cô đang làm gì? Mấy ngày nay bận quá, hai người chỉ gửi cho nhau vài dòng tin nhắn, đến thời gian gọi cũng ngắn đi...
Lúc này sao lại nghĩ những chuyện này? Quan Nam thở dài, gần đây càng lúc anh càng không chuyên nghiệp.
Trần Oánh vẫn đang tròn mắt nhìn anh, Quan Nam không giỏi quanh co trong mấy lời nói đùa này, chỉ đành thành thật: “Tư Khuê là do Hứa Dữu quản lí, nhưng mà...” Anh còn chưa dứt lời, điện thoại bỗng reng, anh liếc nhìn màn hình, chấn động đến huyệt thái dương nổi cả gân.
Thật đúng là “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!”.