Ngay khi Quan Nam đến chân núi Lân An, điện thoại của Lục Đỉnh Hiên đã gọi đến.
“Ra khỏi xe rồi tự đi bộ lên.” Hắn chỉ nói vậy rồi cúp máy.
Vị trí mà Lục Đỉnh Hiên đưa ra là trên đỉnh núi, mất ba mươi phút lái xe từ chân núi, nếu đi bộ thì...
Mặc dù biết hắn cố ý làm khó nhưng Quan Nam cũng chỉ có thể làm theo, vừa xuống xe đã dốc sức chạy lên, đến sườn núi mới dừng lại lấy hơi.
Núi Lâm An ở phía Nam thành phố Gia Lăng, do có núi cao, rừng rậm, không khí trong lành, dưỡng khí tự nhiên, suối nước nóng tự nhiên và các điểm bán hàng tự nhiên khác nên những năm gần đây, nó được rất nhiều chủ đầu tư ưa chuộng.
Vì là khu mới nên các tiện ích xung quanh vẫn đang thi công, chưa có nhiều người dọn đến ở.
Một ngôi nhà biệt lập kiểu Trung Quốc nằm trên mặt nước trải dài từ sườn núi đến đỉnh núi, nếu đứng dưới chân núi và nhìn lên trong ngày nắng, những bức tường đỏ và những hàng cây xanh nối liền nhau, hiện rõ tráng lệ của những bức tường và sân cung điện cổ kính nhưng vào lúc này khi bình minh đang đến gần, màn đêm vẫn chưa tan và sương mù dày đặc lại bốc lên.
Khi ở đó, chỉ có thể cảm thấy vô số quái vật đang ẩn mình bên trong, ghê rợn và khủng khiếp.
Chưa đầy nửa phút sau khi Quan Nam dừng lại, Lục Đỉnh Hiên lại gọi đến
"Đừng dừng lại chứ anh cảnh sát, chạy tiếp đi!"
Nói xong lần này hắn cũng không cúp máy mà vô cùng thích thú gõ vào một cái bình giống như một loạigốm sứ nào đó.
Âm thanh truyền qua tai nghe đi vào tai Quan Nam một cách nhịp nhàng, vang vọng những thăng trầm của nhịp tim, giống như một âm thanh ma thuật.
Quan Nam kiên nhẫn dời điện thoại đi, nhắm mắt lại vài giây, mở mắt ra, nghiêm nghị hỏi: "Mày muốn thế nào? Tao muốn nghe giọng nói của Lý Quảng Xuyên."
Quan Nam không biết đã làm gì khiến hắn hài lòng, Lục Đỉnh Hiên đột nhiên cười rộ lên, giọng điệu rất dễ chịu: "Mày chỉ cần nghe giọng của Lý Quảng Xuyên thôi à? Ha ha ha ha, xem ra trong lòng mày, nó còn quan trọng hơn Hứa Dữu.
Mày nhẫn tâm thật.
Hôm qua tao chỉ gọi điện nói với cô ấy mày bị thương rồi, cô ấy đã chạy đến bất chấp.
Không biết cô ấy biết mày như thế thì có buồn không? "
"À phải rồi, tao mới nhờ bác sĩ kiểm tra, hinh như Hứa Dữu có thai rồi, không lẽ không phải của mày hả?" Lục Đỉnh Hiên khịt mũi nhẹ như thể chắc chắn: "Thì ra là vậy."
Quan Nam nghiến răng, chặt đến mức rướm máu, biết rõ hắn đang cố ý chọc tức mình nhưng những lời nói đó đều lọt vào tai, như một vết roi quất vào tim, anh nhớ dáng vẻ lúc Hứa Dữu rời đi hôm qua, khi nghe anh nói những lời đó, cô đã đau đớn biết bao.
Điều đáng giận hơn nữa là mặc dù anh biết hắn đang ở đâu vào lúc này nhưng anh lại không thể đưa hắn ra trước công lý ngay lập tức!
“Giận rồi à? Anh cảnh sát?” Lục Đỉnh Hiên càng thích thú hơn khi thấy anh im lặng.
“Anh không làm vậy đâu.” Quan Nam hít một hơi để bình tĩnh: “Mày cố tình tìm tao đến đây, sao lại có thể để tao chết dễ dàng được, vậy thì nhàm chán qúa.”
“Đúng là tri kỷ hiểu lòng tao.” Lục Đỉnh Hiên nói: “Hay tao với mày chơi trò chơi đi?”
"Chơi như thế nào?"
"Trước khi công bố luật chơi, thông báo cho người của mày rời khỏi núi Lân An hết, nếu không..."
Ngọn lửa đột nhiên bùng lên bầu trời cách Quan Nam không xa sau một tiếng nổ, mặt đất rung chuyển, sóng nhiệt trong không khí cuộn trào, nồng nặc mùi khét, đan xen vào đó là tiếng hét kinh thiên động địa.
.
Vụ nổ có sức ảnh hưởng cực lớn khiến Quan Nam bị ù tai, vô thức bịt chặt lỗ tai, giọng nói u ám của Lục Đỉnh Hiên càng rõ ràng: "Không có ai trong tòa nhà này.
Nếu bọn họ đuổi tiếp thì tao không chắc toà tiếp theo sẽ thế nào đâu."
“Đừng có lộn xộn, tao sẽ bảo bọn họ lùi lại ngay lập tức!” Quan Nam lập tức gọi điện cho Từ Trọng, thương lượng xong lại gọi Lục Đỉnh Hiên, “Mày nói cho tao biết luật chơi được rồi đó.”
“Rất tốt!” Lục Đỉnh Hiên hài lòng nói, “Trò chơi khá đơn giản, không cần dùng đến đầu óc, chỉ cần lựa chọn.
Lý Quảng Xuyên đang ở biệt thự 176.
Tao đã đặt bom trên người nó.
Từ bây giờ tao có hai mươi phút cho mày.
Mày có thể chọn cứu nó trước, hoặc đến với Hứa Dữu ở căn 189.
Khoảng cách và thời gian là như nhau.
Tuy nhiên, tao vừa gỡ bom trên người Hứa Dữu.
Nếu hơn 20 phút mà mày chưa đến.
Tao sẽ lấy cái cục thịt trong bụng cô ấy ra trước rồi buộc thêm một quả bom tự động phát nổ trong vòng mười phút.
Lúc đó để xem mày tự mình trốn thoát hay là chết cùng nhau? Mày thấy trò chơi này đơn giản không? Còn kích thích nữa? "
Quan Nam run rẩy, dùng hết sức hét lên: "Lục Đỉnh Hiên!! Đừng làm cô ấy bị thương!"
“Không muốn cô ấy bị thương thì tới ngay đi, tao đợi mày!” Lục Đỉnh Hiên nhẹ nói rồi cúp điện thoại.
Anh biết kết cục của việc thua cuộc nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép anh có sự lựa chọn khác, anh vừa chạy vừa nói với cô rằng anh xin lỗi, kiếp này anh đã làm cô thất vọng quá nhiều, nếu thua thì anh sẽ dùng tính mạng để bù đắp!
Số 176!
Nhìn thấy biển số, Quan Nam nhảy qua cổng sắt tiến vào bên trong, cánh cổng sắt giả tạo bằng những chiếc đinh sắt dài và sắc nhọn, anh mặc kệ lòng bàn tay và cơ thể bị đau dữ dội, lập tức đứng dậy chạy vào trong sau khi đáp xuống.
Còn chín phút nữa! Quan Nam không thấy Lý Quảng Xuyên ở phòng khách, liền chạy lên lầu, đèn hành lang trên lầu bật rất to, cửa mỗi phòng đều đóng chặt.
Anh chỉ có thể dùng chân đá bay từng cái, khi căn phòng thứ bảy mở ra, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Lý Quảng Xuyên, người gã đầy thương tích, miệng bị bịt kín và bị trói vào một chiếc ghế.
Bộ đếm thời gian trên cơ thể gã đang đập nhanh, thời gian chỉ còn ba phút cuối cùng ...
“Lý Quảng Xuyên, tôi là Quan Nam!” Anh vừa vén tấm vải che mắt vừa kiểm tra thiết bị nổ trên người, Lục Đỉnh Hiên còn “chu đáo” đặt kéo ở bên cạnh cho anh.
Thứ mà Lý Quảng Xuyên đang đeo trên người là một thiết bị nổ dùng nguyên lý cân bằng của thủy ngân để điều khiển, bên trong có ba sợi dây, nếu cắt nhầm một sợi dây sẽ phát nổ ngay lập tức.
Quan Nam mừng thầm vì Lục Đỉnh Hiên đã sử dụng thiết bị này.
Anh ấy đã tháo nó hai lần trước đó cà rất quen thuộc với cấu tạo của thiết bị này.
Anh đã tìm thấy sợi dây đỏ và nhanh chóng cắt nó ra.
Bộ đếm thời gian đang đập liên tục trước đó đã dừng lại...
Quan Nam thở phào nhẹ nhõm, lập tức xé băng dán trên miệng Lý Quảng Xuyên.
"Anh đợi ở đây nhé, tôi phải đi tìm Hứa Dữu."
Nói xong, anh đứng dậy chạy ra ngoài nhưng Lý Quảng Xuyên lại khàn tiếng hét lên phía sau: "Quan Nam, nhảy ra khỏi cửa sổ đi!"
Quan Nam chấn động quay đầu, bộ đếm thời gian trên người Lý Quảng Xuyên lại bắt đầu đập điên cuồng!
Mười, chín, tám, bảy ...
Quan Nam nhìn con số màu đỏ trên đó ngày càng nhỏ đi, cuối cùng bước ra khỏi cửa sổ giữa tiếng la hét của Lý Quảng Xuyên!
"Bùm!"
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn.
Các nguồn khác như , wattpad, rittruyen, truyendkm...!đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Anh còn chưa đáp xuống mặt đất, tòa nhà phía sau đã sụp đổ, cùng với chiến hữu của anh!
“Lý Quảng Xuyên!” Quan Nam ngồi dưới đất không còn sức lực, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt!
Dưới chân núi vang lên tiếng còi cảnh sát, cảnh sát bắt đầu thương lượng với Lục Đỉnh Hiên từ trên không, nhưng không ăn thua, hắn ấn nhẹ, lại thêm hai toà nhà sụp đổ
Tiếng còi đột ngột dừng lại, điện thoại của Quan Nam vang lên, là Từ Trọng!
"Quan Nam, cậu không sao chứ?"
“Không sao!” Quan Nam nghẹn ngào: “Lý Quảng Xuyên...”
"Nghe này, tình hình lúc này rất khẩn cấp.
Ngoài ra, bệnh viện Quang Minh cũng đã phát hiện thấy một thiết bị nổ.
Người của Sở thành phố Gia Lăng đã vội vã chạy tới.
Các biện pháp phòng vệ của nghi phạm rất đầy đủ và thái độ rất cứng rắn.
Hắn không chấp nhận thương lượng mà muốn cùng đi vào chỗ chết.
Vừa rồi có hai máy bay không người lái đến gần.
Hắn còn ném bom vào hai biệt thự.
Chúng tôi không dám di chuyển.
Cư dân trên đỉnh núi chắc đều đã bị hắ bắt làm con tin, còn tất cả những người chúng tôi cử đi trước đều không biết còn sống hay đã chết.
Các con tin hiện vẫn chưa rõ tình hình.
"
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lên đỉnh núi sớm thôi!"
Giữa lời nói của Từ Trọng, Quan Nam chạy đến đỉnh núi không ngừng nghỉ, ở số 189, ánh mắt nhanh chóng lướt qua số nhà bên cánh cổng sắt kiên cố của biệt thự, đến nơi sáu phút sau vụ nổ!
Trước sự ngạc nhiên của anh, có người đã đợi sẵn ở đó để mở cửa cho anh! Đó là Lưu Thịnh trong bộ đồng phục tinh tế!
Quan Nam vừa vào cửa, Lục Đỉnh Hiên liền truyền tin: "Đến nơi cần đến rồi, bỏ hết những thứ không cần đi."
Quan Nam để lại tất cả mọi thứ trên mặt đất, bao gồm cả điện thoại di động và khẩu súng, Lưu Thịnh nhặt hết lên mà không nói một lời, đưa lại khẩu súng cho anh rồi ném những thứ còn lại ra ngoài cổng sắt.
"Bất ngờ không? Anh cảnh sát?" Lục Đỉnh Hiên thoải mái hỏi, "Cầm súng đi, lát nữa sẽ có lợi đấy."
Quan Nam: "Mày muốn gì?"
"Ngươi nói đúng, tao không nỡ giết cô ấy, giày vò từng chút chắc sẽ thú vị hơn."
Lục Đỉnh Hiên vừa nói xong, một tiếng hét của người phụ nữ phá thét lên thê thảm qua bộ đàm, Quan Nam dựng hết tóc gáy, anh kích động hét lớn: "Hứa Dữu! Lục Đỉnh Hiên, dừng lại!".
Tiếng kêu đột ngột dừng lại, lại là giọng nói đùa cợt của Lục Định Viễn: "Vậy là mày quan tâm à? Tốt lắm, mày vào trong đi."
Ngay khi Quan Nam bước vào, anh đã bị sốc bởi lối trang trí vô cùng xa hoa ở sảnh và cả "bầu trời đầy sao" gần như hỗn loạn trên đầu.
Thật ra lúc nãy khi ở bên ngoài, anh đã nhận thấy căn biệt thự này có vẻ lớn hơn nhiều so với căn biệt thự mà Lý Quảng Xuyên vừa ở, vào bên trong thì nhận ra ít nhất cũng phải gấp ba lần.
Lục Đỉnh Hiên không có bên trong, Quan Nam lờ mờ nghe thấy tiếng khóc từ dưới đất phát ra, anh đoán có thể là con tin bị khống chế, im lặng không nói gì.
Lưu Thịnh dẫn anh vào thang máy, ấn nút mở cửa rồi đẩy anh vào.
Thang máy lên tận đỉnh tòa nhà.
Từ thang máy bước vào là một trường bắn khổng lồ, được chia thành khu vực trong nhà và ngoài trời, tất cả đều được trang bị thiết bị báo cáo mục tiêu tự động quang điện chính xác cao tiên tiến nhất, ngoại trừ thiết bị điều khiển âm thanh và điều khiển điện tử.
Quan Nam liếc mắt nhìn khẩu súng trước mặt, tất cả đều là súng thật!
Lục Đỉnh Hiên đang đứng trong phòng bắn, tài thiện xạ cchính xác, hắn đã bắn trúng đích.
Sau mười phát súng, hắn hài lòng bỏ súng xuống, cười với Quan Nam rồi hỏi: "Chạy xa như vậy mệt lắm đúng không?"
Quan Nam bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, hắn mặc một bộ đồ màu đen, mặt mũi nổi bật, thân hình cao lớn, khí chất lạnh lùng sang trọng, cử chỉ dịu dàng tao nhã, bộ đồ chụp hình màu đen thông thường nhất cũng trở nên mạnh mẽ.
Quan Nam không khỏi chớp mắt, nếu không biết người này đã làm những gì, anh cũng sẽ cảm thấy người đứng trước mặt mình chỉ là một thiếu gia giàu có, gia cảnh tốt, dịu dàng nhã nhặn.
.
Quan Nam đè nén sự khó chịu, sắc bén nhìn hắn hỏi: "Hứa Dữu ở đâu?"
Lục Đỉnh Hiên không nhìn anh, khóe miệng hơi giật giật, chọn súng trong tay: "Trò chơi vừa mới bắt đầu thôi, mày gấp cái gì?"
Quan Nam nắm chặt tay: "Mày muốn chơi như thế nào?"
"Đừng lo lắng, mức độ thú vị của trò chơi chắc chắn sẽ làm mày hài lòng."
Lục Đỉnh Hiên phất tay, lập tức có người lôi bốn năm người đàn ông bị tra tấn đến bầm dập, bắt họ quỳ trước bia nhắm.
Mặt của vài người bê bết máu, Quan Nam không cần nhìn kỹ cũng biết đây hẳn là những người nằm vùng mà Từ Trọng không thể liên lạc được.
Lục Đỉnh Hiên nói: "Chào hỏi cái đi, đồng nghiệp với nhau cả, coi như đưa tiễn vậy."
Quan Nam nói: "Mày muốn lấy họ làm bia nhắ,?"
"Không phải tao đâu, là mày đấy?" Lục Dực Viễn nói: "Lát nữa tao sẽ trói chúng vào bia nhắm.
Một lượt bia nhắm di chuyển là một phút.
Tao cho mày hai phút.
Chỉ cần tất cả đều trúng đích, tao sẽ để mày mang Hứa Dữu đi." Hắn cười rồichỉ vào thái dương của mình: “Nhưng mà phải trúng đầu đấy! "
"Nếu không trúng thì sao?"
“Không trúng hả?” Lục Định Viễn bối rối cau mày: “Đây thật sự là một câu hỏi khó.” Hắn vô tội xòe tay ra, “Mày quỳ xuống xin tao bắn giúp mày cũng được.”
“Tao từ chối chơi trò này.” Quan Nam lên tiếng, anh nhanh chóng giơ súng về phía Lục Đỉnh Hiên.
“Ha ha ha ha, anh cảnh sát, chưa gì đã lật bài rồi sao?” Lục Đỉnh Hiên không chút hoảng sợ, nhìn thẳng vào Quan Nam: “Mày có biết con át chủ bài của tao ở đâu không?”
Lưu Thịnh ở bên cạnh bấm điều khiển từ xa trong tay, "bùm" một tiếng, biệt thự cách đó không xa lập tức bốc cháy, bởi vì khoảng cách quá gần, lửa liếm lan sang cả cây cối bên ngoài biệt thự.
Người này không chỉ máu lạnh, mà còn vô cùng điên cuồng! Quan Nam run run cầm, anh kiên định nói: "Mày thật sự nghĩ là tụi tao không làm gì được mày sao"
“Tao không nghĩ vậy, tao cũng không ngại nói với mày là tòa nhà cuối cùng vừa bị nổ tung rồi!” Lục Đỉnh Hiên bình tĩnh nói: “Tao biết những người dưới núi đã bắt đầu hành động, tao thì cũng chả cần nhiều thời gian.
"
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Quan Nam, Lục Đỉnh Hiên nhìn anh, giọng điệu đột nhiên trở nên khinh thường: "Tao ghét nhất cái kiểu giả vờ nặng tình của bọn mày, bình thường thì nói yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, đến lúc có chuyện lại bỏ cô ấy, mở miệng ra là nhân nghĩa, anh em ruột rà, bây giờ tao hỏi mày, Hứa Dữu là cái gì với mày? Mày thật sự yêu cô ấy thì sao còn dám bỏ cô ấy để cứu người khác?”
Hắn tiến lên một bước, để họng súng của Quan Nam đập thẳng vào ngực mình: "Không đặt được cô ấy lên hàng đầu thì còn nhận tình sâu nghĩa nặng gì? Tự hỏi bản thân mày có xứng không? Không, mày không xứng, không có ai trên thế giới này yêu cô ấy nhiều hơn tao! "
Lồng ngực Quan Nam phập phồng, Lục Đỉnh Hiên tiếp tục: "Muốn bắn thì bắn đi.
Hôm qua tao cưới cô ấy rồi, đêm xuân cũng có rồi.
Đứa con trong bụng cô ấy tao cũng chấp nhận.
Gia đình ba người bọn tao lần lượt lên đường là hết sức tuyệt vời! "
“Mày im mồm đi!” Quan Nam vô cùng tức giận, cố gắng hết sức để kiềm chế không bắn hắn!
“Tại sao, mày ghen à?” Lục Đỉnh Hiên chế nhạo: “Ghen vì tao đã cưới cô ấy, hay là ghen vì bọn tao đã có đêm xuân?
Tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếng bước chân đều đều tiến lại gần, cùng với giọng nói lanh lảnh của Từ Trọng bao quanh biệt thự: "Các nghi phạm bên trong chú ý, các người đã bị bao vây rồi, hãy bỏ vũ khí xuống và bước ra ngoài ..."
"Đỉnh Hiên!"
Giọng nói của Hứa Dữu truyền đến, tấm lưng căng thẳng của Quan Nam lập tức dựng thẳng, anh trừng mắt nhìn Lục Đỉnh Hiên, vẻ mặt bất định, trong lòng không tự chủ được khiến anh sững sờ trong giây lát!
Cô ấy đang ở bên ngoài? Cô ấy đã trốn thoát? Cô ấy an toàn!
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Hứa Dữu lại lên tiếng, giọng nói có chút nôn nóng và kìm nén căng thẳng: "Lục Đỉnh Hiên! Đừng làm hại người khác nữa!"
Nghe được giọng cô, Lục Đỉnh Hiên nhìn về phía cửa sổ, ánh lửa bên ngoài còn cuồn cuộn hơn ánh chiều tà.
"Được rồi! Anh nghe lời em!" Hắn đột nhiên hét lớn, giọng như muốn đứt cả cổ họng
"Cô ấy không quan tâm đến tao, cô ấy chỉ muốn biết mày như thế nào!"
Sau khi âm thanh vỡ ra, Lục Đỉnh Hiên lại lên tiếng, giọng nói trầm lại, nhìn Quan Nam với vẻ cô đơn và mỉa mai: "Cô ấy thật vô tâm.
Dù tao có đối xử tốt với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng phớt lờ! Trước kia là Âu Dương Tuân, bây giờ là mày, rõ ràng là anh đã từ bỏ cô ấy, cô ấy vẫn không thay đổi! "Giọng hắn dần trầm xuống, như đang tự nói với chính mình: "Làm sao đây? Tao không thể khiến cô ấy thay đổi, chỉ có thể loại bỏ chúng mày! "
"Năm đó Âu Dương Tuân mất tích cũng là do mày?"
"Đúng vậy, đến chết nó cũng không biết lúc đó Hứa Dữu đang ở ngay đó.
Khi nó quyết định bỏ rơi cô ấy, cô ấy đã nghe thấy tất cả!" Lục Đỉnh Hiên thừa nhận: "Tao tiếc là đã tiêm thuốc gây ảo giác cho cô ấy vì sợ cô ấy nghi ngờ , cô ấy luôn nghĩ rằng những gì cô ấy nghe được là ảo giác, sau đó cô ấy luôn có cớ để lừa dối bản thân.
Nhưng bây giờ ổn rồi, cô ấy đã biết lựa chọn của mày vừa rồi.
Dù có buồn đi chăng nữa thì cũng sẽ không lâu đâu! "
Quan Nam liếc nhìn những đồng đội đang quỳ bên cạnh, họng súng của Lưu Thăng đang hướng về phía họ, anh biết ý đồ của Lục Đỉnh Hiên, chỉ cần anh nổ súng, Lưu Thăng cũng sẽ nổ súng.
Anh hỏi Lục Đỉnh Hiên: "Lấy mạng tao thay họ được không?"
“Được!” Lục Định Viễn chỉ tay ra cửa sổ: “Mày nhảy từ đây xuống, ta sẽ thả chúng đi.”
"Tại sao tao phải tin mày?"
"Mày cũng có thể chọn mất cả chì lẫn chày."
"Tao có hai chuyện muốn hỏi."
"Nói đi."
"Lưu Thuật Huân là thế thân của mày?"
"Đúng vậy."
"Sao lại chọn ông ta?"
"Bởi vì nỗi xấu hổ lớn nhất trong cuộc đời tao là có quan hệ với cái gã họ Lưu kia."
Quan Nam không nói thêm gì nữa, anh đảo ngược họng súng của mình, ném xuống đất, bước nhanh đến bên cửa sổ dưới cái nhìn của Lục Đỉnh Hiên.
Từ Trọng và những người khác đã bước vào, những con tin bên dưới đã được cứu! Trong ngọn lửa vô biên, dường như anh nhìn thấy bóng dáng lo lắng của cô, lại dường như không thấy được.
Anh không dám chắc những người phía sau có thực sự chấp hành thỏa thuận hay không, anh cũng có thể cược nhưng anh biết nếu như vậy, anh không còn có thể đứng trước mặt cô trong quãng đời còn lại nữa, giống như cha ruột của anh!
Sau lưng đau nhói như đạn xuyên thấu qua da thịt, gió thổi quanh tai, hơi nóng rực bao trùm lấy anh một cách nặng nề, vào giây phút anh rơi xuống nước, dường như anh đã nhớ ra, bốn năm trước, anh cũng đã từng rơi như thế...
HẾT.