Năm Ấy Anh Từng Đến Truyện Full

102: Cái Kết Phần Giữa

"Số 189 núi Lân An , tao đợi mày."
Lục Định Viễn nhẹ giọng để lạicâu nói này, Quan Nam biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế, quả nhiên tiếp đó, Lục Đỉnh Hiên "thiện ý" nhắc nhở anh: "Lý Quảng Xuyên cũng ở đây, không xa chỗ bọn tao đâu.

Trên người cả hai đều được đặt vài thứ.

Đợi mày đến núi Lân An rồi tao sẽ nói với mày tuyến đường cụ thể.

Cứu ai trước thì mày tự chọn đi.

"
Quan Nam nghiến răng, tiếng cười của Lục Định Viễn đột nhiên trở nên trầm thấp, lại còn có chút trìu mến khốn khiếp: "Nhớ kỹ đấy, tao chỉ muốn mời một mình mày đến.

Nếu có khách không mời, tao sẽ rất không vui.

Tao nghĩ mày biết hậu quả là gì đấy.

"
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười của Lục Đỉnh Hiên cũng biến mất, hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra khỏi phòng làm việc rồi tiến vào phòng ngủ.
Trong phòng không có đèn nhưng cũng không tối, Hứa Dữu yên lặng ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ sát sàn, nghe thấy tiếng bước chân, lưng cô bỗng chốctrở nên căng cứng, sau đó cố thư thái trở lại.
Lục Đỉnh Hiên dừng lại ở khoảng cách khoảng hai mét sau cô, mỉm cười im lặng.

Cô luôn tỏ ra bình tĩnh như vậy, bất kể tình huống bị động, khẩn cấp hay tồi tệ như thế nào, đã nhiều năm như vậy, ngoài khi Âu Dương Tuân mất tích, còn những khoảng thời gian khác hắn đều không nhận thấy được gì trên mặt cô.
Thế nhưng lần duy nhất cô mất không chế ấy, với cô là đau khổ, với hắn cũng tàn nhẫn biết bao, ngần ấy năm rồi, hắn trả giá nhiều đến thế, sao cô chưa bao giờ quay lại nhìn hắn?
Lục Định Viễn nhắm mắt rồi mở ra vờ như không thấy, hắn tiến lên một bước, trên mặt nở một nụ cười mềm mại và ấm áp hiếm thấy.

Cô hôm nay rất khác, tóc dài buộc cao, trang điểm tinh xảo, lộng lẫy, váy áo trên người là do hắn tự tay thiết kế, sửa đi sửa lại rất nhiều lần, hôm nay mặc như thế thật đẹp, đẹp hệt tưởng tượng của hắn.
Quả nhiên hắn mới là người hiểu cô nhất!
Lục Đỉnh Hiên chậm rãi đi tới, đặt tay lên vai Hứa Dữu, nhẹ giọng hỏi: "Cả đêm qua em không ngủ có mệt không?"
Hứa Dữu không nhìn lại mà ạnh lùng nói: "Anh định làm gì anh ấy?"
Lục Đỉnh Hiên dường như không nghe thấy câu hỏi của cô, hắn quyến luyến ôm lấy cô từ phía sau, môi áp lên tai cô, giọng nói nhỏ nhẹ không rõ ràng: "Hứa Dữu, chúng ta đã kết hôn rồi.

Em không thể lo lắng cho thằng khác trước mặt chồng em được.

"
Hứa Dữu vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của hắn rồi đứng dậy, cô quay lại, liếc nhìn hắn, giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: "Anh nghĩ là anh ép tôi ký vào một tờ giấy là thành chồng tôi rồi sao?"
"Luật sư đều có mặt, đó là văn bản có hiệu lực pháp lý."
“Hiệu lực pháp lý của anh sao?"
"Trong nước không được chấp nhận, nhưng mà anh cũng đâu nói cứ phải thực hiện nghĩa vụ với em ở đây đâu.”
Lục Đỉnh Hiên yên lặng nhìn Hứa Dữu một hồi, mặc cho cô phản kháng, hắn giữ chặt cô lại, dùng sức ôm cô vào lòng, đưa tay còn lại nhẹ nhàng ấn vào bụng dưới của cô: "Ngoan nào, nghỉ ngơi một lát đi, em không ngủ thì con mình cũng cần ngủ.

"
Mặc dù đã tự nhắc nhở bản thân không nên tức giận nhưng Hứa Dữu vẫn không kìm nén được, cô đẩy hắn ra, giận dữ nói: "Đây không phải là con của anh."
Lục Định Viễn bị cô đẩy lùi mấy bước trước khi dừng lại, nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô nở nụ cười dịu dàng, hắn luôn đủ kiên nhẫn với cô.
“Chỉ không có máu mủ gì với anh thôi.” Hắn nhẹ nhàng giải thích với cô, “Anh không quan tâm, chỉ cần em ở bên cạnh anh, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ có con riêng.”
Hứa Dữu nhìn khuôn mặt tự tin không chút sơ suất của Lục Đỉnh Hiên, muốn nói ra nhưng lại nghẹn lại.
Cô đã nghi ngờ hắn từ rất lâu, bởi vì không tìm thấy bằng chứng xác thực, hơn nữa vì tình bạn hơn mười năm, cô nhiều lần tìm cớ giúp hắn giải tỏa mối quan hệ, đến tận hôm qua bị hắn lừa tới, cô mới chợt nhận ra, quen biết bấy lâu nay, cô lại chỉ nhìn thấy một khuôn mặt khác của hắn.
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn.

Các nguồn khác như , wattpad, rittruyen, truyendkm...!đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Trong ấn tượng của cô, Lục Đỉnh Hiên là người lạnh lùng, sống nội tâm và nhạy cảm nhưng hắn ấy ngay thẳng, tốt bụng và hay giúp đỡ, rõ ràng mắc bệnh sạch sẽ nhưng hắn ấy không quan tâm đến vết ố trên chiếc blouse trắng do bệnh nhân gây ra.
Sau bao nhiêu năm kết thân, cô tin rằng hắn là một quý ông thực thụ, một người bạn tâm giao hiếm có, nhưng vừa rồi, trong phòng khách lầu một, người đàn ông trông quý phái và lịch lãm như một quý ông khiêm tốn, đã bóp cò súng lấy mạng người khác một cách dễ dàng.
Nghĩ đến ánh mắt kinh ngạc và tuyệt vọng của Quý Ngữ trước khi ngã xuống đất, Hứa Dữu bỗng thấy nhói đau trong lòng, cô nhìn hắn nói: "Quý Ngữ lúc nào cũng yêu anh."
“Anh biết.” Lục Dực Viễn cong khoé môi, không thèm để tâm đến: “Đó là lý do tại sao anh phái cô ta đến cạnh em.” Hắn dừng lại hỏi, “Em nghi ngờ cô ta từ khi nào.”
"Từ khi anh luôn cố thuyết phục tôi rằng Tuân đã chết trong tay Quan Nam."
=“Anh thực sự lo lắng về điều này nhưng anh thực sự không ngờ rằng em lại tin tưởng tay cảnh sát đó đến vậy.” Lục Đỉnh Hiên than thở “Một người đàn ông cần một người phụ nữ che chở thì có gì tốt? "
Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Hứa Dữu, Lục Đỉnh Hiên nở nụ cười hài lòng: "Nếu không phải em bí mật cho người theo bảo vệ, Hầu Ninh đã ra tay từ lâu rồi."
"Chỉ Hầu Ninh thôi sao? Snh chưa nghĩ tới bao giờ à?"
"Chỉ kẻ hèn nhát mới dùng tay người khác giết chết đối thủ của mình.

Nếu anh muốn giết hắn, anh nhất định phải tự mình làm." Lục Đỉnh Hiên cao ngạo: "Em có biết hắn hại chết bao nhiêu người rồi không?"
"Ý anh là gì?"
"Mỗi lần có người tới báo cho anh biết em lại ở cùng hắn, anh lại không khỏi muốn giết người."
"Anh ..." Hứa Dữu không dám nghĩ tiếp: "Anh nói thật đấy sao?"
"Hiện giờ anh có cần nói dối em không?"
"...!Anh đúng là điên."
“Đúng vậy, anh điên mà.” Lục Đỉnh Hiên nói “Anh yêu em đến phát điên đấy.”
"Hừ..." Hứa D chế nhạo, "Nếu thật sự yêu tôi, anh đã không phái Quý Ngữ theo dõi tôi.

Anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ không phản bội sao.

Anh không nghĩ là cô ấy sẽ yêu đến sinh hận rồi giết tôi sao?”
“Cô ra không dám.” Ánh mắt khinh thường của Lục Đỉnh Hiên không có chút ấm áp nào.

“Nếu cô ta dám, anh sẽ giết cả gia đình cô ta.” Hắn thở dài một hơi, không rõ đang tiếc hay đang buồn: “Phải nói là Quý Ngữ thông minh hơn em rất nhiều, biết tiến biết lùi, sẽ không lúc nào cũng dại dột mà bị lừa dối ”.
"Cô ấy đã trả giá vì anh nhiều như vậy, tại sao anh lại muốn giết cô ấy?"
"Cô lừa em còn gì? Em tin tưởng cô ta, còn định cho cô ta cao chạy xa bay, em đối xử tốt với cô ta như thế, cô ta lại dám phản bội em, đáng giết quá còn gì?"
"Đó là do anh uy hiếp cô ấy!"
“Anh không uy hiếp thì cô ta cũng làm thế thôi!” Lục Đỉnh Hiên mỉm cười, đột nhiên vươn tay bóp cằm Hứa Dữu: “Anh càng yêu em, cô ta càng hận em, cô ta vui vì thấy em đau khổ.”
"Cái đám điên các người..."
Hứa Dữu nắm lấy ngón tay Lục Đỉnh Hiên muốn tách ra khỏi hắn, nhưng hắn lại đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng hôn cô.
Hứa Dữu càng vùng vẫy, hành vi phạm tội của Lục Đỉnh Hiên càng mạnh mẽ, hắn đẩy cô dựa vào tấm kính sát sàn, di chuyển điên cuồng trên đôi môi mềm mại của cô.

Cánh tay Hứa Dữu vùng vẫy khắp nơi, cô chạm trúng vật trang trí bằng kim loại trên chiếc ghế đẩu trưng bày ở góc.

Cô vừa nâng vật trong tay lên, Lục Đỉnh Hiên đột nhiên thả bàn tay đang nắm chặt tay cô, đặt xuống bụng cô.
Hứa Dữu sửng sốt, cô cố hết sức bóp vật nặng trong tay lại không hạ xuống được, Lục Đỉnh Hiên cười nhạt, thẳng thừng tấn công trông lúc cô sững sờ.
Hắn không khống chế cô quá lâu, chỉ triền miên một lúc rồi buông tay.

Hắn nhẹ nhàng xoa mặt cô, như thể phủi bụi trên mặt ngọc, vô cùng vui vẻ, thận trọng.
"Hứa Dữu..." Hắn trầm giọng gọi tên cô, sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn mới hỏi: "Tại sao em không thích anh?"
Sự ngập ngừng và bất bình trong giọng điệu của hắn khiến Hứa Dữu có một khoảnh khắc xúc động, dường như thời gian quay ngược trong tích tắc, hắn vẫn là chàng trai lạnh lùng bước đi một mình trong ánh ban mai, lẽ ra phải chói sáng và hấp dẫn nhưng vì tính cách trầm tính và đè nén, anh ấy ẩn mình, sắc bén và thiên về nội tâm hơn.
“Anh cũng chưa bao giờ nói rằng anh thích tôi.” Hứa Dữu nói nửa chơi nửa thật: “Lúc tôi quen Âu Dương Tuân, chúng tôi đã ở bên nhau ba năm.

"Cô dừng lại, có chút châm biếm tiếc nuối: " Ba năm thật sự là một khoảng thời gian dài.

"
Lục Đỉnh Hiên sửng sốt, ánh mắt nhìncô có nhiều mong đợi hơn: Hứa Dữu nhìn anh lặng lẽ nói: "Sau khi Tuân qua đời, anh cũng có ba năm như thế nhưng anh còn không có thời gian để gặp tôi.

Đỉnh Hiên, thật ra thứ anh thích không phải là tôi, anh chỉ thích cảm giác thích tôi.

Điều đó khiến anh cảm thấy thỏa mãn và khiến anh cảm động hơn nữa.


"
“Không… không phải vậy!” Lục Đỉnh Hiên nắm lấy cánh tay cô hét lớn: “Không phải như em nghĩ đâu.

Trước đây anh không nói với em.

Anh chỉ muốn đợi thời gian chín muồi.

Không ngờ Âu Dương Tuân lại xuất hiện đột ngột như vậy.

Sau này ..

anh không thường xuyên đến vì sợ em sẽ thấy anh phiền.

Lúc đó anh mua nhà phía sau em, mỗi tuần em về, anhđều sẽ nhìn thấy em, chỉ là em không biết thôi...!Hứa Dữu, anh rất yêu em.

Không ai có thể yêu em hơn anh.

"
“Không phải anh sợ tôi thấy anh phiền đâu, anh sợ bị lật tẩy đấy!” Hứa Dữu nói: “Hôm Tuân xảy ra chuyện, người bắt cóc tôi để đe doạ anh ấy là anh, cũng giống như bây giờ vậy, anh cũng đang đe doạ Quan Nam y hệt như thế.

"
Trong im lặng, điện thoại di động của Lục Đỉnh Hiên đột ngột rung lên, hắn cầm lên nghe máy nhưng chỉ sau vài giây đã cúp máy.
Hắn cười nhìn Xu You, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Không phải là đe dọa, anh đang giúp em kiểm tra sự chân thành của chúng.” Hắn chớp mắt, quan tâm hỏi: “Hồi đó Âu Dương Tuân đã chọn Hạ Thiếu Thành, em đoán xem Quan Nam có chọn cứu em trước không? "
Hứa Dữu không nói, Lục Đỉnh Hiên cũng không muốn câu trả lời, quay người bước ra ngoài.
“Chờ một chút.” Hữa Dữu nhìn hắn nói: “Đỉnh Hiên, anh thật sự nghĩ là mình sẽ rút lui được toàn vẹn sao?
“Anh chưa từng nghĩ đến việc rút lui được toàn vẹn.” Lục Đỉnh Hiên quay đầu nói: “Anh đã sớm chán những ngày tháng vô vị như thế rồi.”
Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài, đi tới cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng nói: "Hôm cuối cùng cũng được hôn em rồi, anh vui ".