Đến khi Quân buông Diễm ra. Quân tự trách mình là một kẻ không ra gì. Thêm một lần nữa, Quân đã bị trái tim điều khiển, lý trí không thể giữ nổi đầu óc Quân tỉnh táo nữa. Ở bên cạnh Diễm, mọi giác quan của Quân đều chỉ nghĩ đến duy nhất một mình Diễm. Quân có tự khinh, tự sỉ vả bản thân cũng không có tác dụng gì.
Lạ một điều là Quân không còn đau đầu nữa. Quân hoàn toàn mãn nguyện, giấc ngủ nhanh chóng đến với Quân. Sợ Diễm bỏ chạy nên Quân luôn nắm chặt lấy tay Diễm.
Diễm nằm im, hơi thở đều đặn. Diễm nhìn Quân say ngủ bên cạnh. Dù Quân luôn khiến Diễm phải sợ hãi và đôi lúc tủi thân vì cách đối xử gia trưởng, độc tài của Quân nhưng từ tận sâu trong đáy lòng. Diễm thực sự cảm kích Quân. Nếu không có Quân, Diễm đã không nhận ra mình yêu Quân. Nếu không có Quân, Diễm sẽ không có được hạnh phúc. Tuy Quân luôn ép Diễm phải ở bên cạnh Quân, nhưng Diễm luôn mong được trở thành vợ Quân và trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời Quân.
Sáng hôm sau. Diễm lơ mơ khi thấy ai đó hôn mình. Diễm mở mắt, thấy Quân đang nhìn mình lom khom. Diễm đỏ bừng mặt, nhớ lại chuyện đêm hôm qua. Diễm không còn chỗ để trốn nữa.
Diễm nắm chặt lấy mép chăn. Nhìn hành động ngượng ngùng của Diễm. Quân tự hỏi, Diễm đã lên giường cùng với bao nhiêu đàn ông rồi. Hành động tỏ ra mình là một cô gái ngây thơ này của Diễm phải chăng chỉ muốn làm Quân tin rằng ngoài Quân ra không còn thằng đàn ông nào khác.
_Cô chuẩn bị xếp hành lý của cô đi. Chúng ta sẽ rời đây trong mấy tiếng nữa.
_Anh..anh có thể rời phòng được không? Tôi muốn thay quần áo.
Quân nằm đè lên người Diễm. Quân cau có hỏi.
_Cô vừa nói gì. Tôi đã nói là cô không được phép xưng tôi kia mà. Chưa hết cô bây giờ đã là vợ của tôi. Cô còn ngại ngùng gì nữa.
Nhìn khuôn mặt sắp khóc của Diễm. Quân chửu thầm.
_Chết tiệt. Cô thay quần áo đi.
Quân bỏ đi. Diễm lau nước mắt, cho đến tận bây giờ Diễm vẫn không có dũng khí thay quần áo trước mặt Quân. Diễm không thể làm được.
Bà Hoa đang nấu cơm sáng trong bếp.Quân muốn đánh thức thằng bé dậy. Quân mở cửa phòng của thằng bé. Quân kinh ngạc khi thấy thằng bé đã ngồi dậy từ khi nào rồi. Thằng bé ngồi im như tượng.
Quân mỉm cười hỏi.
_Con đang nghĩ gì thế?
Thằng bé giật mình ngước mắt lên nhìn Quân. Thấy Quân nó cười toe toét.
_Chú đến nhà cháu sớm thế? Chú có chuyện gì muốn nhờ mẹ cháu làm đúng không?
Quân ngồi xuống bên cạnh thằng bé, nhắc nó ngồi vào lòng mình. Quân hỏi.
_Cháu có muốn chú làm bố cháu không?
Thằng bé trả lời ngay.
_Cháu muốn chú làm bố cháu từ lâu rồi nhưng mẹ cháu không muốn. Mẹ nói chú sắp có gia đình riêng nên không muốn chen ngang vào hạnh phúc của chú.
Quân nghiến chặt răng. Chỉ cần nghĩ đến việc Diễm luôn tìm cách che dấu không cho nói cho mình biết thằng bé là con trai của mình. Diễm còn ngăn cấm thằng bé không được phép nhớ hay nhận Quân làm cha của thằng bé. Ngay lúc này Quân muốn hành hạ Diễm cho hả nhưng Quân phải cố kìm nén sự tức giận của mình. Thời gian Diễm phải sống bên cạnh Quân còn dài, Quân sẽ có nhiều cơ hội làm điều đó.
Quân giải thích cho thằng bé hiểu.
_Bố thực sự là bố của con. Con có muốn về sống với bố không?
Thằng bé đã nhận ra Quân là bố của nó từ lâu rồi nhưng nó vẫn cố gắng chờ mẹ nó nói ra điều đó. Tuy bây giờ được Quân nhận nó làm con. Nó rất vui và hạnh phúc nhưng nó vẫn lo cho mẹ nó. Nó không muốn mẹ nó bị tổn thương, chỉ khi nào mẹ nó chấp nhận sự thật là Quân đang hiện diện trong cuộc đời của hai mẹ con nó. Nó mới dám gọi Quân một tiếng là ba, dám gật đầu đống ý về sống cùng với Quân.
Thằng bé từ tốn nói.
_Mẹ cháu có về cùng sống với chú không?
_Có chứ. Ngày hôm nay hai mẹ con sẽ dọn về cùng sống với bố.
_Chú nói thế có nghĩa mẹ đã đồng ý lấy chú?
Quân gật đầu. Thằng bé reo lên mừng rỡ.
_Vậy là từ nay cháu đã có bố rồi.
Mắt Quân đỏ hoe. Quân bảo thằng bé.
_Con có thể gọi bố là bố của con được rồi chứ?
Thằng bé chân thành nói.
_Con yêu bố lắm. Bố có biết không?
Quân mở to mắt nhìn thằng bé. Quân run giọng hỏi.
_Những lời con nói là hoàn toàn đúng sự thật chứ?
_Con đã muốn bố là bố của con ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Mẹ con rất yêu bố. Mẹ luôn khóc vì nhớ bố. Từ khi gặp lại bố, mẹ càng khóc nhiều hơn. Bố đừng giận mẹ, mẹ rời xa bố không phải vì mẹ không yêu bố mà là vì mẹ muốn bố được sống hạnh phúc và vui vẻ.
Quân nhìn vào đôi mắt thơ ngây của thằng bé. Thằng bé không phải là một đứa trẻ chuyên đi nói dối. Quân hiểu thằng bé, hiểu tình cảm của nó dành cho mình. Gần hai tuần làm quen, nói chuyện, ăn cơm và cùng vui đùa với nó. Thằng bé luôn thể hiện lòng quý mến, kính trọng và quyến luyến đối với Quân.
Trẻ con luôn sống đúng với tình cảm của chính mình, chúng không hề giống như người lớn. Quân tin những gì mà thằng bé nói. Quân tin nó yêu mình, muốn mình trở thành ba thực sự của nói. Niềm vui và hạnh phúc của nó thể hiện khi được biết từ nay nó sẽ trở thành con của mình đã khiến lòng Quân như tan chảy. Quân ôm thằng bé thật chặt. Mặc dù không biết chắc Diễm có yêu mình thật lòng hay không. Quân cũng đã biết chắc một điều thằng bé thực sự yêu mình, muốn mình trở thành ba của nó ngay cả khi nó không hề biết Quân thực sự là ba ruột của nó.
Quân sẽ thứ tha cho Diễm về điểm này. Còn những việc khác, Quân không thể tha thứ cho Diễm. Quân sẽ trừng phạt Diễm theo cách của mình. Quân muốn Diễm biết cảm giác khi bị bỏ rơi là gì.
Hạnh phúc, sung sướng làm khuôn mặt thằng bé bừng sáng. Nó không ngừng hỏi Diễm rồi quay sang nói chuyện với Quân.
Diễm mừng vì cuối cùng thằng bé cũng lấy lại được nụ cười của mình. Trong bữa ăn, Diễm không dám nhìn Quân. Quân không đả động gì đến Diễm. Quân nói cười với thằng bé, Quân cố gắng trả lời hết các câu hỏi của nó.
Ăn xong, ba Hoa cùng Diễm thu dọn hành lý. Quân giúp thằng bé cất đồ chơi vào thùng các tông. Nó hào hứng kể cho Quân nghe thời gian nó được Diễm mua từng món đồ chơi khi nào và đồ chơi gì khiến nó thích nhất. Nó cũng kể cho Quân nghe mấy người bạn thân trong lớp của nó.
Quân say sưa nghe nó nói. Từ bây giờ mỗi lần đi làm về. Quân sẽ được nó đón chào bằng nụ cười, bằng những cái ôm và những nụ hôn thể hiện tình yêu của nó. Quân hạnh phúc vì cuối cùng ước mơ có con với Diễm đã thành hiện thực. Thằng bé vượt xa ngoài mong đợi của Quân. Quân yêu nó bằng tất cả trái tim mình.
Tạm thời Diễm chỉ mang được hành lý, sách vở và mấy thứ linh tinh, còn những đồ đạc khác. Diễm sẽ chuyển dần sau.
Do Diễm cũng có xe ô tô nên thằng bé đi một xe. Diễm và bà Hoa đi một xe.
Niềm vui và hạnh phúc khiến thằng bé nói cười không ngớt. Trên đường đi hai bố con nói hết chuyện nó đến chuyện kia. Thằng bé luông biết cách dẫn dắt câu chuyện và luôn biết cách mang lại tiếng cười cho người khác thành ra Quân nói chuyện càng nhiều với nó. Quân càng thấy thú vì và cười thật sảng khoái. Hai bố con đúng là rất hợp nhau.
Quân đã mua một biệt thự từ lâu. Quân dự định cho thuê nhưng bây giờ Quân đổi ý, Quân không còn muốn cho thuê nữa. Quân muốn mẹ con Diễm cùng sống với mình ở đó.
Căn biệt thự này không phải nằm ở trung tâm của thành phố San Diego. Căn biệt thự nằm ráp gianh gần vùng ngoại ô, tuy không gần biển như khách sạn New World nhưng phong cảnh xung quanh rất đẹp. Diễm choáng váng khi nhìn thấy căn biệt thự trước mặt. Diễm nghĩ một ông hoàng mới nên sống ở đây, còn Diễm chỉ là một người bình thường. Diễm không muốn sống ở một nơi xa hoa và lãng phí thế này.
Diễm chần chừ không muốn bước vào trong. Quân cau mày hỏi.
_Sao cô không vào đi? Cô còn định đứng ở đó đến bao giờ nữa?
Nắm lấy tay Diễm. Thằng bé hào hứng giục Diễm.
_Chúng ta vào trong thôi. Con muốn sống ở đây với bố.
Bà Hoa giúp người quản gia của Quân mang hành lý của mẹ con Diễm vào trong.
Diễm lúng túng bảo Quân.
_Có nhất thiết chúng ta phải sống trong căn nhà này không? Em thấy một căn nhà nhỏ là đủ cho ba người rồi.
_Cô nên nhớ tôi là ai. Nếu tôi quá nghèo tôi sẽ vui mừng khi nghe cô nói thế nhưng tôi không muốn vợ con mình phải khổ. Tôi muốn cô và thằng bé được sống sung sướng.
Quân nói thêm.
_Cô không nghĩ cho mình. Cô cũng phải nghĩ đến thằng bé chứ? Cô cũng đã lấy tôi làm chồng rồi, cô phải chấp nhận cuộc sống do tôi mang lại cho cô. Cô không nên thắc mắc hay đòi hỏi gì nữa.
Diễm im lặng không đáp. Thằng bé thấy bố mẹ mình đang căng thẳng với nhau. Nói vội nói.
_Lần đầu tiên đến đây. Bố sẽ tổ chức tiệc chứ?
Quân mỉm cười.
_Nếu con muốn bố sẽ mời mọi người đến đây chung vui.
Thằng bé cười khì.
_Con chỉ muốn một bữa tiệc nhỏ cùng bố mẹ và bà Hoa thôi. Con không muốn người ngoài phá hỏng giây phút riêng tư của bố mẹ.
Quân bật cười thích thú.
_Con thật khôn ngoan.
Nhấc bổng nó trên đôi tay của mình. Quân sải bước vào trong nhà. Không còn cách nào khác, Diễm cũng phải đi theo. Chỉ cần Quân có quyền giữ thằng bé. Diễm phải nghe lời Quân một cách vô điều kiện. Diễm luôn bị Quân khống chế, hệt như một tên tội phạm bị quan tòa giam giữ trong ngục tối.
_