Mướn Chồng

Chương 193

Chuông điện thoại của Diễm lại reo vang. Diễm nhìn tên Trường với đôi mắt mờ lệ.

_Em đang ở đâu. Anh đang đứng trước cổng bệnh viện…!!

Diễm thì thào đáp.

_Anh chờ em một chút, em sẽ ra ngay…!!

Nghe giọng nói thiếu sức sống của Diễm. Trường lo sợ hỏi.

_Em không sao chứ, có phải bà ta đã phát hiện ra em rồi đúng không…??

_Em có gặp bà ấy nhưng bà ấy không nhận ra em. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn…!!

_Có cần anh vào trong đó dìu em ra không…??

_Không cần đâu anh, em có thể tự đi được…!!

Diễm loạng choạng bước về phòng thay đồ, gởi trả bộ đồng phục cho cô y tá, Diễm mặc bộ quần áo của mình rồi ra về. Diễm gặp Trường ở trước cổng bệnh viện.

Nhìn khuôn mặt tái xám, đôi mắt thâm quầng của Diễm. Trường trách móc.

_Anh đã bảo em ở yên ở nhà rồi, em đến đây làm gì, em có biết là chỉ cần em bị ngã bệnh, em sẽ không thể chăm sóc được Quân nữa không…??

_Em xin lỗi…!! 

_Đừng nói gì nữa, để anh đưa em về nhà…!!

Trên đường đi, Diễm ngủ gật trên vai Trường. Trường thương xót cho số phận của Diễm. Trường thấy mình phải có trách nhiệm với hạnh phúc và tình yêu của Diễm. Trường tự đổ lỗi cho bản thân mình, nếu không phải tại Trường có lẽ Diễm không phải khổ như bây giờ.

Về đến nhà, Diễm hoàn toàn ngủ gục trên vai Trường, ông quản gia phải đỡ lấy Diễm, Trường bế Diễm về phòng ngủ. Hồng thở dài buồn bã.

_Tội nghiệp cô ấy quá, em sợ cô ấy sẽ sớm bị ngã quỵ mất nếu như tình trạng này còn kéo dài…!!

Trường đau khổ nói.

_Anh biết nhưng anh vẫn chưa tìm được ra cách gì giúp nó…!!

Hồng vén chăn sang một bên. Trường đặt Diễm nằm trên giường. Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Diễm, Trường thì thầm.

_Chúc em ngủ ngon…!!

Diễm ngủ thật say. Trường và Hồng lặng lẽ rút lui khỏi phòng. Ra phòng khách, Trường mệt mỏi ngồi xuống, vuốt tóc, ôm lấy đầu. Trường căm phẫn nói.

_Anh sẽ tìm bằng được ông ta, chính tay anh sẽ bóp cổ ông ta. Ông ta gây ra mọi chuyện như thế là đủ lắm rồi, anh không còn chịu đựng được tình trạng này hơn nữa…!!

Hồng lo sợ.

_Anh đừng bao giờ nhắc đến hai từ “chết chóc” ở đây được không. Em không muốn nghe một chút nào, em không muốn anh tù tội vì sự kích động, nóng nảy của bản thân. Anh làm gì cũng phải suy nghĩ thiệt hơn, anh tưởng là sau khi anh giết chết được ông Đăng, anh sẽ xóa bỏ hết được hận thù hay sao? Em không muốn đứa con của em mất cha, không muốn nó mang tiếng xấu là con của một kẻ giết người, không muốn em gái anh phải khổ sở vì anh hơn nữa, em không muốn hận anh vì anh không tôn trọng cuộc sống của chính mình…!!

Trường ôm lấy Hồng. Giọng Trường đầy hối lỗi.

_Anh xin lỗi, anh không có ý làm tổn thương em, mấy ngày vừa qua, anh muốn phát điên lên. Nhìn em gái đau khổ, buồn phiền khóc lóc, anh không thể chịu đựng được, nếu không phải tại vì anh, Diễm không phải chịu khổ như bây giờ…!!

Hồng vỗ nhẹ vào lưng Trường.

_Bây giờ dù anh có nói gì mọi chuyện cũng đã xẩy ra rồi, anh nên tìm cách sữa chữa lỗi lầm thay vì ngồi đây than vãn. Làm như thế có ích gì đâu…!!

_Em có ý kiến gì không…??

_Tạm thời chúng ta phải giúp cô ấy chăm sóc Quân. Sau khi Quân tỉnh lại, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Anh cũng nên phối hợp với anh Bảo để tìm ra chỗ trốn của ông Đăng, ông ta cần bị bắt trước khi ông ta gây ra thêm chuyện gì nữa…!!

_Em nói đúng. Sáng nay anh sẽ đến sở cảnh sát,anh sẽ cung cấp cho họ những gì anh biết về ông Đăng. Anh tin là ông ta sẽ không còn trốn thoát được lâu nữa đâu…!!

Hồng động viên Trường.

_Em tin là anh sẽ làm được. Anh phải nhớ dù làm bất cứ chuyện gì cũng không được xử xự theo tình cảm nếu không anh không nên làm gì hay đi đâu…!!

_Anh biết rồi, em yên tâm, anh hiểu anh đang làm gì và đang ở hoàn cảnh nào…!!

_Anh hiểu được là tốt. Em đi giúp Dì Hoa nấu cơm trưa đây. Em muốn khi Diễm tỉnh dậy, cô ấy sẽ có cái gì đó để ăn…!!

Trường mỉm cười.

_Cảm ơn em…!!

Hồng buông Trường ra. Mỉm cười đáp lại lời Trường. Hồng đi vào nhà bếp. Chờ Hồng đi khuất, Trường gọi điện cho Bảo.

_Tôi có chuyện muốn nói với cậu…!!

_Cậu muốn chúng ta gặp nhau ở đâu…??

_Cậu đang ở sở cảnh sát hay ở một chỗ nào đó…??

_Tôi đang ở sở cảnh sát…!!

_Tôi sẽ gặp cậu ở đó…!!

_Được rồi, tôi chờ cậu…!!

Cầm chìa khóa xe, Trường dặn dò Hồng đôi câu rồi rời khỏi nhà. Trường muốn những rắc rối, phiền muộn này nhanh kết thúc, cuộc sống lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ khiến Trường muốn phát điên, muốn đập phá hết mọi thứ xung quanh mình. Trường không sợ bản thân bị tổn thương hay bị ông Đăng hại, Trường chỉ sợ ông ta hại những người thân của mình. Trường không cho phép ông Đăng làm điều đó, Trường phải ngăn chặn ông ta bằng mọi giá.

**********************

Hôm nay Loan do có việc bận nên không thể đến thăm Quân, thành ra Loan chỉ gọi điện hỏi thăm Quân mà thôi. Hành động của Loan khiến bà Phương hài lòng, bà vui vẻ bảo ông Trương.

_Ông thấy không? Con bé Loan còn tốt hơn con bé Diễm gấp mười lần, tuy Loan không phải là người yêu của Quân nhưng nó còn thường xuyên đến thăm hỏi thằng Quân, còn con bé Diễm từ hôm qua đến giờ, tôi không thấy nó đâu cả, chỉ vài câu chửu rủa của tôi, nó đã bỏ cuộc, đã không còn quan tâm đến thằng Quân nữa. Ông thấy nó có xứng đáng làm con dâu của tôi không, có xứng đáng với tình yêu của thằng Quân không….??

Ông Trương bênh vực Diễm.

_Diễm bị ốm, nó làm sao mà đến được khi ngay cả bản thân nó cũng không lê nổi thân xác ra khỏi giường…!!

_Làm sao ông biết…??

_Hôm qua tôi gọi điện cho nó….!!

Bà Phương mai mỉa.

_Nó bảo nó bị ốm vì nó không muốn đến đây chứ gì…??

Ông Trương cáu.

_Bà thừa biết nó không phải là một kẻ vô tình, lạnh lùng không có tình người như thế…??

_Tôi không cần biết và tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ muốn cô ta đi đâu cho khuất mắt tôi. Thằng Quân còn nằm kia, trong khi cô ta đang vui chơi tí tởn ở bên ngoài, đúng là một kẻ không ra gì. Có chết tôi cũng không chấp nhận một đứa con dâu như cô ta…!!

_Sao bà cứ nghi oan cho nó thế, nó bị ốm làm sao nó đi được hay là bà đến nhà nó kiểm tra xem nó có bị ốm không, lúc đó bà sẽ không còn gì để nói nữa…!!

_Tôi mặc cô ta có ốm hay không, tôi không quan tâm, cô ta không đến đây tôi càng mừng…!!

Không muốn tranh luận thêm với ông Trương, bà Phương đóng cửa phòng bệnh của Quân lại. Ông Trương chỉ còn nước thở dài. Không thể chịu đựng thêm được tính cách bướng bỉnh của bà vợ nhưng ông không có cách gì để thay đổi được suy nghĩ không hay của bà Phương dành cho Diễm. Hai người chỉ vừa mới chấp nhận sau, sau chuyện này mối quan hệ của họ còn tồi tệ hơn cả lúc trước, có lẽ ông Trời không muốn Diễm làm con dâu nhà họ Hoàng nên ông mới cho họ quá nhiều thử thách như thế.