Mướn Chồng

Chương 192

Nhìn thấy Loan, bà Phương vui sướng, bà luôn mong Loan làm con dâu của bà nên bà hài lòng khi ngày nào cũng thấy Loan đến thăm Quân. Ông Trương chỉ gật đầu đáp lại lời chào của Loan.

Ông thấy lạ là hôm nay không thấy Diễm đến đây. Ông phân vân đoán không lẽ vì bà Phương không cho phép vào thăm Quân nên Diễm đã dễ dàng từ bỏ ước muốn thăm hỏi Quân.

Ông không hề biết, Diễm đã thức cả đêm hôm qua, sau khi được Trường đưa về nhà, chỉ kịp tắm rửa, Diễm mệt mỏi leo lên giường. Sau hai giây ngắn ngủi Diễm chìm vào giấc ngủ.

Để bà Phương và Loan nói chuyện trong phòng bệnh. Ông Trương bước ra hành lang, lấy điện thoại ông gọi điện cho Diễm. 

Diễm ngủ say nên không biết gì. Hồng ngồi bên cạnh, nghe tiếng chuông điện thoại của Diễm reo vang. Hồng bắt máy.

_Xin hỏi ai đấy ạ…??

Ông Trương nghe một giọng lạ, tưởng là mình gọi nhầm máy. Ông thận trọng hỏi.

_Đây có phải là số điễn thoại của Diễm không…??

_Vâng đúng rồi. Chú là ai…??

_Tôi là Trương, bố của Quân…!!

_Chào chú. Chú gọi cho Diễm có gì cần nhắn lại không…??

_Tôi chỉ thắc mắc là tại sao hôm nay Diễm không đến bệnh viện, có phải nó bị ốm đúng không…??

Hồng đã nghe Bảo và Trường dặn dò không được nói gì cho bố mẹ Quân biết việc Diễm đang đóng giả là một cô ý ta để chăm sóc Quân nên Hồng đành nói dối.

_Vâng, Diễm đang bị bệnh. Sức khỏe của cô ấy rất tồi tệ…!!

Ông Trương lo sợ không yên.

_Cô đã gọi bác sĩ đến khám cho Diễm chưa…??

_Dạ, cháu đã gọi rồi….!!

_Bác sĩ bảo Diễm bị bệnh gì…??

_Cô ấy bị suy nhược cơ thể, cộng với bệnh sốt chưa khỏi nên tình trạng sức khỏe của Diễm không được tốt cho lắm…!!

Hồng cũng được an ủi phần nào vì bố Quân là một người đàn ông tốt bụng, ông Trương không khó tính và ương bướng như bà Phương, Diễm sẽ dễ thở hơn khi chỉ phải chịu đựng một mình bà Phương.

_Cô bảo Diễm là cứ an tâm nghỉ ngơi, Quân đã có chúng tôi chăm sóc, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi…!!

_Cảm ơn chú, cháu sẽ nhắn lại cho cô ấy…!!

Ông Trương không quan trọng việc Quân sẽ chọn ai làm vợ, điều ông quan tâm là Quân có hạnh phúc, có vui vẻ không. Ông hiểu tình cảm của Quân dành cho Diễm, vì ông từng một lần trải qua gia đoạn khó khăn như Quân nên ông muốn làm một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho Quân. Ông mong Quân sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Buổi chiều, ông Tùng, Kiên và Bảo đến thăm Quân. Loan do bận việc ở công ty nên không thể ở lại được lâu. 

Chờ Diễm tỉnh lại, Hồng nói cho Diễm biết ông Trương đã gọi điện hỏi thăm Diễm. Diễm gượng nói.

_Cảm ơn chị…!!

_Em cũng nghe chú ấy nói rồi đấy, anh Quân đã có họ chăm sóc rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi….!!

Diễm lắc đầu.

_Em không thể ở nhà được, em muốn đến thăm anh ấy hàng đêm nếu không em sẽ không sống được yên, có khi em sẽ chết vì lo lắng…!!

Mặc Trường và Hồng khuyên Diễm nên ở nhà đêm nay vì đêm hôm qua Diễm đã ở bệnh viện chăm sóc Quân cả đêm rồi nhưng Diễm vẫn muốn đi. Cuối cùng Trường đành nhượng bộ, Trường lái xe đưa Diễm đến bệnh viện. Do đã quen với công việc nên Diễm không gặp khó khăn như hôm qua, Diễm biết phải đến đâu để lấy quần áo và cách thức chăm sóc người bệnh bị hôn mê như thế nào. 

Diễm giục Trường.

_Anh về đi, mình em ở lại đây là được rồi…!!

_Anh không em ở bệnh viện qua đêm một mình, nhỡ đâu em xẩy ra chuyện gì thì sao….??

_Anh không phải lo, em sẽ ở yên trong phòng bệnh của anh Quân, ngoài cửa đã có hai vệ sĩ canh gác rồi, anh nghĩ còn chuyện gì xẩy ra được nữa….!!

_Nhưng mà…!!

_Nghe lời của em đi, chị Hồng đang chờ anh ở nhà, đừng vì em, anh chị không có thời gian nghỉ ngơi và nói chuyện với nhau. Chị ấy đang có thai, anh không nghĩ là mình nên có trách nhiệm gì sao…??

Diễm mỉm cười trấn an Trường, rồi đóng cửa lại. Khi đã chắc Trường đi xa rồi, Diễm bắt đầu khóc, nếu Quân không tỉnh lại, Diễm không biết những ngày tháng còn lại, Diễm sẽ sống như thế nào? Diễm biết bóng tối, đau khổ, thất vọng đang bủa vây lấy mình. 

Diễm yêu Quân thật nhiều, càng yêu hơn khi Quân vì Diễm đã phải chịu quá nhiều tổn thương và mất mát. Diễm muốn bù đắp một phần nào đó cho Quân, Diễm nguyện sẽ ở bên Quân cả đời, chăm sóc Quân dù Quân có tỉnh lại hay không. Diễm đã gắn chặt cuộc đời, tình yêu của mình cho Quân nên không còn đường cho Diễm rút lui nữa.

Diễm cầm lấy tay Quân, áp tay Quân vào má, từng giọt nước mắt trong veo rơi xuống cổ tay Quân. Diễm run rẩy nói.

_Anh Quân…!! Tối nay em lại đến rồi đây. Anh có chờ em không, có mong đợi em đến với anh không. Em luôn mơ tưởng một ngày nào đó em và anh được ở cùng nhau, được đi du lịch vòng quanh thế giới. Mộng ước của em có vẻ quá xa vời đúng không anh, vì em bây giờ chỉ là một cô gái nghèo, một người không có thứ gì. Em không trọng tài sản, em yêu anh không phải vì em thương hại anh, hay vì anh giàu có. Em đã bị tính cách ngang tàng, độc đoán của anh quyến rũ. Nghe thì thấy thật lạ, vì một cô gái không thích người khác bắt ép làm theo ý người khác như em lại thích một người chồng độc tài như anh…??

Diễm vừa khóc vừa cười.

_Em yêu anh, anh có nghe thấy không. Lẽ ra em nên nói điều này cho anh nghe khi anh vẫn còn khỏe mạnh, nói cho anh nghe khi anh còn có thể nghe được. Em tin là không quá muộn cho em sửa chữa sai lầm của mình. Xin anh hãy cho em cơ hội được nói tiếng yêu anh và cần anh, em xin anh…!!

Quẹt hai dòng lệ trên má. Chậm chạp, Diễm đứng dậy. Lấy một cái khăn và một chậu nước sạch, Diễm bắt đầu lau mặt, lau tay chân cho Quân. Nhịp tim của Quân lại tăng lên. Diễm hát nho nhỏ, Diễm kể cho Quân nghe những câu truyện cổ tích Diễm đã đọc hồi nhỏ. Một người say mê văn chương như Diễm luôn có nhiều thứ để kể cho Quân nghe.

Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào của Diễm tác động vào tâm trí Quân. Quân cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy bình yên. Quân muốn nghe giọng nói này mãi. Diễm không hề biết giọng nói của mình đã tác động lớn đến Quân như thế nào. Nếu Diễm biết được, và bà Phương không bắt Diễm phải rời xa Quân, Quân có thể đã tỉnh lại được sớm hơn.

Diễm thì thầm nói chuyện với Quân cả đêm. Diễm nói đến khi mệt lả, Diễm ngủ gục trên ghế, đầu cúi xuống mép giường. Trường dặn hai anh chàng vệ sĩ là phải gọi Diễm dậy từ sớm nếu chẳng may Diễm ngủ quên vì Trường không muốn Diễm gặp rắc rối với bà Phương.

Đúng năm giờ sáng, chuông điện thoại của Diễm reo vang. Diễm giật mình thức giấc. Giọng Diễm ngái ngủ.

_Có gì không anh…??

Trường giục.

_Sao giờ này em vẫn còn chưa về, em muốn bà Phương bắt gặp em ở cả đêm bên giường bệnh của Quân à….??

Diễm hốt hoảng.

_Vâng, em sẽ về nhà ngay…!!

Diễm chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, rửa mặt cho tỉnh táo, Diễm chỉnh lại bộ đồng phục y tá và chiếc mũ màu trắng đội trên đầu. Diễm bước ra phòng bệnh. 

_Chào cô…!! Cô đã đến…!!

_Chào cậu…!!

Tiếng anh chàng vệ sĩ chào to khiến Diễm sợ hãi, mồ hôi trên trán Diễm bắt đầu rịn ra. Bà Phương đã đến, Diễm nguyền rủa tính hay ngủ quên của mình, cũng may nếu không được Trường gọi điện đánh thức Diễm dậy. Diễm đã bị bà Phương bắt gặp trong tư thế khó coi đó rồi.

Tóc Diễm vấn cao, Diễm dấu nó dưới chiếc mũ màu trắng, đeo kính cận, khẩu trang. Diễm run rẩy lo sợ không yên, Diễm chỉ sợ bà Phương phát hiện ra mình trong bộ đồng phục y tá này.

Tiếng cánh cửa cọt kẹt, bà Phương đi vào trong. Diễm đông cứng cả người, mồ hôi càng ngày càng tuôn ra nhiều hơn. Đầu gối Diễm va đập vào nhau. Diễm tự nhủ nếu lần này Diễm bị bà Phương phát hiện, Diễm sẽ quỳ xuống xin bà Phương cho Diễm được phép vào thăm Quân.

Bà Phương không nhìn Diễm, bà nhìn Quân một lượt, thấy Quân vẫn nằm im, bà thất vọng vì bà tưởng sáng nay Quân sẽ có chuyển biến gì khá hơn. Tuy nhiên thấy tình trạng của Quân không xấu đi, bà yên tâm phần nào.

Bà quay sang nhìn Diễm.

_Cô có thể đi được rồi…!!

Diễm như người sắp chết đuối vớ được phao, rất nhanh chóng, Diễm vội bước ra cửa. Bà Phương gọi giật Diễm lại.

_Nhìn cô rất khác, tôi không nghĩ là cô đã cao hơn hai hôm trước…!!

Diễm sợ hãi, chỉ sợ bà Phương nói thêm gì nữa. May mắn bà thở dài bảo Diễm.

_Tôi xin lỗi vì tâm trí lẫn lộn nên ăn nói lung tung. Cô về nhà nghỉ ngơi đi…!!

Diễm đi như chạy. Cố gắng bước đến một chỗ khuất sau hành lang của bệnh viện, Diễm bắt đầu khóc, quá mệt mỏi, đau khổ, Diễm ngồi thụp xuống sàn nhà, nửa thân người dựa vào bờ tường. Diễm đi không còn vững nữa, chỉ thêm một cú xốc nữa thôi, Diễm sẽ ngã quỵ.