Mướn Chồng

Chương 177

Sau khi ăn xong, Quân lôi Diễm lên phòng của Quân. Do Diễm vẫn còn bị cúm nên Quân không muốn cho Diễm đi đâu. Diễm đòi về, Quân bảo.

_Anh đã nói em không phải lo, mọi chuyện đều có Dì Hoa, ông quản gia lo cho bố em rồi…!!

_Anh độc tài vừa thôi, em đã ở nhà anh gần hai ngày rồi, em cần phải về nhà, còn nhiều việc đang chờ em…!!

Nâng cằm Diễm lên. Quân nói.

_Nếu em còn đòi về nữa anh sẽ lôi em đi thử áo cưới với anh. Anh vì lo cho sức khỏe của em nên không ép em đi, em phải hiểu là anh đã nôn nóng được tổ chức đám cưới sớm như thế nào, em nên ngoan ngoãn nằm yên, ăn uống, uống thuốc đều đặn, sau khi em khỏe anh sẽ cho em làm những gì mà em thích…!!

Diễm thở dài.

_Em cảm tưởng em là một bệnh nhân của anh, một con rối cho anh điều khiển…!!

Nắm lấy tay Diễm, Quân lo lắng hỏi.

_Em không vui à….??

Diễm bướng bỉnh nói.

_Tất nhiên là không vui rồi, có ai thích làm con rối của người khác đâu….!!

Quân nheo mắt đáp.

_Rồi em cũng sẽ quen với những yêu cầu của anh thôi, anh làm những điều đó vì anh muốn tốt cho em…!!

Diễm xì một tiếng.

_Anh làm như em không có não không bằng…!!

Quân nằm xuống bên cạnh Diễm, đặt đầu Diễm trên cánh tay mình, Quân nói.

_Em ngủ đi, nếu em ngủ anh sẽ hát cho em nghe…!!

Diễm vui mừng hỏi.

_Anh nói thật chứ….??

_Thật…!!

Diễm nhắm mắt lại, Quân hát nho nhỏ, đây là bài hát mẹ Quân thường hay hát cho Quân nghe trước lúc đi ngủ, bài hát này đã in sâu vào trong tâm trí Quân mặc dù Quân không nhớ gì cho đến khi Quân bị tai nạn xe cách đây một năm. Bây giờ Quân hát lại bài này cho Diễm nghe, mắt Quân đỏ hoe, Quân dự định khi nào tổ chức lễ cưới xong, Quân sẽ đưa Diễm đi thăm mộ của cha mẹ mình.

Chờ cho Diễm ngủ say, Quân nhẹ nhàng bước xuống giường. Quân không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình, hạnh phúc làm tất cả mọi giác quan trong lòng Quân đều muốn bùng nổ. Nhìn Diễm ngủ trên chiếc giường của mình, hiện diện trong ngôi nhà mà Quân muốn sống cả đời với Diễm, Quân muốn khóc, muốn hét to cho mọi người biết Quân đang hạnh phúc, đang vui sướng.

Kéo chăn ngang ngực Diễm, chỉnh lại chăn, hôn nhẹ lên trán, lên môi Diễm. Quân thì thầm.

_Ngủ ngon em yêu….!!!

Diễm nằm im, Quân mỉm cười hài lòng. Diễm đang ở bên cạnh Quân, Quân có thể yên tâm làm việc mà không phải lo lắng gì, không phải sợ Diễm bị ông Đăng hại, Quân không muốn Diễm bị tổn thương hay rơi lệ vì bất cứ lí do gì. Vì Diễm, Quân đã gạt bỏ thù riêng, gạt bỏ mọi hận thù trong lòng mình đối với ông Hải. Vì Diễm, Quân đã cho người bảo vệ cả gia đình Diễm, Quân còn cho Trường một quả thận của mình. Nếu trên thế giới này có một người yêu Diễm hơn cả thân mình, người đó chính là Quân.

Quân lấy giấy tờ, nhờ bà giúp việc pha cho một tách cà phê, Quân bắt đầu làm việc. Thỉnh thoảng Quân quay lại nhìn Diễm, tâm trí Quân thanh thản, hạnh phúc dâng ngập lòng. Một lát sau bà giúp việc bưng cà phê cho Quân. Nhìn Diễm đang ngủ ngon trên giường, bà giúp việc cười.

_Cô ấy thật dễ thương, đáng yêu, cậu thật may mắn vì có được một cô vợ như cô ấy…!!

Quân cười.

_Cảm ơn Dì…!!

_Bao giờ hai người cưới…..??

_Cháu muốn đám cưới được tổ chức càng sớm càng tốt, sau khi anh trai cô ấy bình phục, bọn cháu sẽ làm đám cưới…!!

_Dì hiểu…!!

Bà giúp việc rút, bà không muốn quấy rầy Quân, cũng không muốn làm Diễm giật mình giấc. Trong đời Quân, vị trí ưu tiên số một lúc nào cũng là công việc, Quân có thể làm việc hết ngày này qua ngày kia, có thể quên cả thời gian vì công việc, đó là lí do vì sao mặc dù đã hai mươi sáu tuổi, Quân vẫn chưa yêu ai, Quân coi đàn bà là những người phiền phức, Quân nghĩ họ là chỉ là một vật trang trí cho một căn nhà. Quân không có cảm xúc với bất kì ai, không có tình cảm đặc biệt với họ.

Đối tác của Quân không phải toàn là nam, trong số họ cũng có người là nữ, họ thông minh, xinh đẹp, năng động, họ thích Quân, muốn cùng Quân đi đến hôn nhân nhưng Quân lại sợ hãi, Quân chạy trốn, Quân gặp họ vì công việc, ngay cả mấy cô người mẫu, công ty Quân mời về quảng cáo cũng thế, Quân không hề có cảm hứng với họ, Quân có thể cùng họ đi ăn cơm, cùng họ tiếp các đối tác làm ăn nhưng tuyệt đối không hề có tình cảm nam nữ. Quân tưởng suốt cuộc đời này, trái tim Quân sẽ bị đông cứng vì không có tình yêu cho đến khi Quân gặp Diễm.

Quân nhìn Diễm, trong số các cô gái Quân từng gặp, Diễm không phải là một cô gái xinh đẹp nhất, thông minh nhất, khéo léo nhất. Diễm trẻ con, ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng, Diễm không lõi đời, ăn nói cũng không sắc sảo nhưng không hiểu tại sao Quân lại yêu Diễm, muốn có Diễm trong cuộc đời. Ngày trước, phụ nữ theo đuổi Quân, Quân chạy trốn, Quân sợ hãi, nay Diễm không thích Quân, không yêu Quân, hận Quân, Quân lại thích, lại yêu, lại muốn có Diễm bằng được, thậm chí Quân còn dùng cả thủ đoạn để làm điều đó. Tình yêu thật lạ kì, người yêu mình, mình lại bỏ chạy, người không thích mình, mình lại muốn có bằng được.

Quân tưởng rằng suốt cuộc đời này Quân phải sống trong đau khổ, chán nản, thất vọng vì không có được Diễm, không bao giờ được Diễm chấp nhận nhưng nay mọi chuyện đã qua rồi, Diễm đã đồng ý lấy Quân, sinh con cho Quân, ở bên Quân cả đời, Quân không còn mong điều gì hơn thế.

Diễm khẽ cựa mình rồi lại nằm yên. Quân nhìn Diễm đến quên cả làm việc, bỏ kính xuống bàn, Quân lắc đầu cười.

_Từ bao giờ em điều khiển trái tim, khối óc của anh thế này. Anh luôn coi công việc là vị trí ưu tiên số một nhưng nay em mới là nhất, là tất cả, anh có thể đánh đổi mọi tài sản mà anh đang có chỉ cần em vẫn ở bên anh. Em nói em là một con rối của anh, em sai rồi, thật ra anh mới là con rối của em, vì tuy anh hay ra lệnh cho em nhưng anh không thể tự chủ được khi ở bên em, anh đã đánh mất lí trí, đánh mất quyền kiểm soát của chính mình…!!

Mãi đến trưa ông bà Phương mới về nhà, thấy Quân đang ngồi dưới phòng khách. Bà Phương nhíu mày hỏi.

_Diễm sao rồi….??

_Cô ấy đang ngủ…!!

Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của thằng con trai, bà Phương thở dài.

_Xem ra con rất hạnh phúc, sung sướng vì được gần người yêu như thế này…!!

Quân nói giọng biết ơn.

_Con cảm ơn mẹ vì đã chăm sóc cho cô ấy khi con đi vắng…!!

_Con không cần phải cảm ơn mẹ, mẹ làm thế vì mẹ nghĩ đến hạnh phúc của con. Con đừng tưởng mẹ đã chấp nhận nó, nếu nó dám làm con đau khổ, mẹ sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà…!!

Quân mỉm cười.

_Con biết mẹ sẽ làm thế nên con đã nói trước cho cô ấy biết rồi…!!

Bà Phương phì cười vì tính hay tếu của thằng con trai. Đã lâu rồi hai mẹ con không nói chuyện vui vẻ thế này. Ông Trương hỏi Quân.

_Con định khi nào tổ chức lễ cưới….??

_Con muốn tổ chức sớm nhưng con còn lo sắp sếp danh sách khách mời và địa điểm tổ chức…!!

_Con không cần phải lo về việc đó. Con muốn tổ chức ở nhà hàng nào chỉ cần thông báo cho họ một tiếng là được, còn khách mời, bố mẹ chỉ mời bạn bè thân quen, và họ hàng của gia đình, về phía con, con dự định mời ai là tùy ở con…!!

Bà Phương ngán ngẩm bảo Quân.

_Ngày trước mẹ ép con lấy vợ sớm, con khất lần khất lữa mãi cũng không chịu lấy, nay con tự nguyện đòi tổ chức đám cưới sớm, xem ra con đúng là bị nó bỏ bùa mê rồi…!!

Nhấp một ngụm cà phê, Quân đáp.

_Con yêu cô ấy nên con muốn kết hôn với cô ấy. Mẹ không muốn nhanh có cháu bế hay sao…??

Ông Trương trả lời thay vợ.

_Mẹ con tất nhiên là muốn rồi, con không biết là ngày nào mẹ con cũng nhắc bố về vụ cháu chắt, bố muốn điên cả đầu về mẹ con. Để cứu lỗ tai của bố, hai con nhanh chóng kết hôn đi…!!

Quân bật cười.

_Vâng…!!

Bà Phương quan sát vẻ mặt hạnh phúc của chồng con, thấy họ hạnh phúc, bà cũng vui lây. Bà muốn nụ cười của hai người mãi nở trên môi, muốn họ được sống bình yên, thanh thản. Căn biệt thự này quá lớn so với bốn người, nay có thêm một thành viên mới, căn nhà sẽ bớt cô quạnh. Quân và ông Trương đều là những người yêu công việc và đặt sự nghiệp lên hàng đầu, bà nhớ khi Quân vẫn còn đi học, bà luôn phải ở nhà một mình, Quân đi học suốt ngày, ông Trương bận rộn với các dự án của công ty, thành ra chỉ mình bà nói chuyện với bà giúp việc, hai người phụ nữ luẩn quẩn hết ra rồi lại vào trong căn biệt thự rộng lớn này.

Quân mất ba năm đi du học ở nước ngoài, về nước, Quân thay ông Trương tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, Quân thường xuyên ở lại qua đêm ở công ty nên ít khi về nhà. Nếu bà nhớ Quân, bà phải gọi điện bảo Quân về nhà ăn cơm hay đến công ty thăm Quân. Bà không muốn cô đơn như thế nên mới tìm cách mai mối cho Quân lấy vợ, Quân từ chối hết đám này đến đám khác cho đến khi gặp Diễm. Quân bị tiếng sét ái tình đánh trúng, mặc bà dùng cách nào Quân vẫn không thay đổi tình yêu của mình đối với Diễm, bà phải đầu hàng, phải chấp nhận Diễm. Cũng may Diễm là một cô gái dễ thương, đáng yêu, dễ bảo, ngoan ngoãn, đáng thương nếu không bà sẽ phản đối đến cùng.

Sau khi chấp nhận Diễm làm con dâu, bà cũng mong Quân và Diễm nhanh chóng kết hôn, bà muốn Diễm sinh cho bà mấy đứa cháu cho vui cửa vui nhà, sống cô quạnh một mình khi chồng con đi vắng khiến bà buồn chán. Nghĩ những ngày sắp tới đi đâu bà cũng lôi Diễm đi cùng, rồi mai sau khi Quân và Diễm có con, cả nhà quây quần bên mâm cơm, bà cảm thấy ấm lòng, cảm thấy sung sướng.

Ông Trương hỏi Quân tình hình công việc, Quân trả lời ông, hai bố con say sưa bàn luận hết chuyện này đến chuyện, mỗi lần như thế này, bà Phương thấy mình là người thừa, bà chỉ biết ngồi nghe hoặc đi lên phòng.

Hoạt động cả buổi sáng, bà cần tắm rửa, nghỉ ngơi. Đứng lên, bà đi lên lầu. Con dâu trẻ con của bà vẫn đang say ngủ, bà lắc đầu.

_Mai sau nó thành con dâu của mình, mình phải dạy nó nhiều thứ. Mình muốn biết nó sẽ chịu đựng được đến đâu…!!

Nhớ lại khuôn mặt khi nói câu “cháu sẽ cố gắng “ của Diễm, bà Phương nhếch mép lạnh nhạt. Bà còn nhiều thử thách muốn Diễm vượt qua, hôm nay Diễm bị ốm nên bà tạm tha, khi nào khỏe lại, Diễm sẽ biết tay bà. Nghĩ ra được mấy kế hoạch bắt Diễm phải tuân theo khiến tâm trạng bà khá hơn một chút.