Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 19

Sau đêm hôm ấy, cuộc sống giữa tôi và Hình trôi qua rất êm đẹp. Anh được nghỉ phép 1 tháng xong lại điều về công an thành phố làm việc, cũng tiện gần nhà.

Hình rất tốt, anh quan tâm đến tôi và cu Min rất rất nhiều, quan tâm lo lắng từ những điều nhỏ nhặt nhất. Anh bảo về sau anh cũng không thể có con được, cho nên đời này anh sẽ chăm sóc yêu thì cu Min hết lòng..

Với tôi thì không cần anh nói ra tôi mới biết mà 2 năm vừa qua, tôi đã biết rõ tấm lòng của anh rồi. Ngay khi tôi chưa biết anh không thể có con, anh cũng chưa lơ là đến cu Min thì đừng nói là bây giờ.

Tôi với Hình giống như có duyên nợ từ lâu lắm rồi ấy.. chẳng hiểu sao 2 con người không quen biết gì nhau lại có thể ràng buộc nhau đến mức độ muốn chung sống với nhau cả đời. Hình là đàn ông rất tốt, tốt về mọi mặt..

Trên đời này có nhiều việc tưởng như không thể nào xảy ra được, ấy thế mà lại như thần kì mà đến với tôi.

Nhưng có cuộc tình nào mà không trãi qua sóng gió cơ chứ....

Trên đời này rắc rối nhất là người yêu cũ của chồng hoặc người yêu mình.

- Giao, anh đi làm, chiều về anh đưa cu Min đến đón em nhé.

Tôi đang chuẩn bị quần áo cho Hình đi làm, nghe anh nói tôi cười vui vẻ:

- Lại không muốn ăn cơm nhà chứ gì?

Hình véo mũi tôi, anh cười rạng rỡ:

- Anh chán ăn cơm anh nấu rồi, muốn ra ngoài ăn thôi.

Tôi phì cười, anh nói đúng.. từ khi anh về, cơm nước đều do anh nấu, tôi chẳng cần động tay đến một chút nào.

- Được thôi nhưng đừng chán cơm thèm phở là được nhé!

Hình nũng nịu, anh ôm lấy tôi:

- Em biết mà.. anh không có khả năng..

- Em chẳng thấy ai lại đem cái đau khổ của mình ra đùa như anh cả.

Hình ôm ngực, anh tỏ ra đau đớn:

- Anh cũng đau lắm nhưng mà ông Trời luôn công bằng, anh hoàn hảo quá rồi nên phải bớt hoàn hảo một chút mới được. Bách phát bách trúng thì cu Min sẽ mệt lắm đấy!

Tôi bật cười, người gì chẳng tử tế chút nào cả.

- Mau mau đi làm, em sắp muộn rồi đấy!

Hình đưa tay lên chào theo kiểu nhà binh:

- Vâng, tuân lệnh madam!!!

Nói rồi lại đánh vào mông tôi một phát mới chịu chạy đi thay quân phục.

Hôn cu Min, Hình đưa tôi đến trường, trước khi đi, anh còn nói với tôi:

- Chiều đợi anh đến đón nhé, đừng đi theo xe ai nhé!

Tôi cười ha hả, gật đầu:

- Vâng, em nghe rồi chồng ạ!

Hình cười tít cả mắt, sau đó quay xe rời đi. Đến trưa tôi lại nhận được cuộc gọi của Viễn, anh bảo có chuyện cần nói, muốn tôi ra gặp riêng anh.

Tôi nghĩ tình anh giúp mẹ con tôi đợt trước nên cũng vui vẻ nhận lời. Nơi hẹn là một quán cafe khá đẹp mắt, lúc vào tôi đã nhìn thấy Viễn ngồi đợi. Thấy tôi, anh vẫy tay bảo tôi đi đến chỗ anh.

Ngồi xuống, phục vụ đến mời, tôi chọn nước cam sau đó hỏi Viễn.

- Anh gặp tôi có việc gì?

Viễn nhìn tôi, mặt anh không vui vẻ cho lắm.

- Cu Min đâu?

Tôi khó hiểu, hỏi.

- Anh hỏi cu Min làm gì, thằng bé ở nhà chứ đâu.

Viễn nhìn tôi, anh không nói gì chỉ lặng lẽ rút trong túi một tập hồ sơ đưa cho tôi. Tôi thật sự không hiểu anh đang làm gì cho đến khi đọc được tờ giấy trong tập hồ sơ đó.

Đây là kết quả kiểm tra DNA của Viễn và cu Min, 99% là chung huyết thống..

Tôi ngây ngốc nhìn Viễn, gương mặt anh lúc đó tái hẳn đi.

- Sao em lại làm như thế, sao em lại giấu anh?

Tôi im lặng, bản thân tôi rối bời, rối còn hơn tơ vò.. Tại sao Viễn lại có giấy này? Sao anh ấy lại biết?

- Sao...sao..anh lại biết.. là ai nói cho anh biết?

Viễn có chút mất kiểm soát:

- Anh hỏi em, vì sao? vì sao lại giấu anh?

Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, tự dưng lúc ấy tôi thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Siết chặt tờ giấy trong tay, tôi nói:

- Anh không có quyền biết về thằng bé, anh không có quyền làm bố của con tôi vì anh là kẻ ngoại tình!

Viễn im lặng, gương mặt anh căng thẳng đến đáng sợ, đáy mắt chẳng biết vì sao lại nhìn buồn đến thế..

Tôi cũng không nói thêm gì, vì tôi chẳng biết được ý định của Viễn.. Nếu.. nếu anh muốn tranh con...tôi..tôi..sẽ thế nào đây? Rồi cu Min..rồi Hình nữa.. mọi thứ sẽ thế nào đây?

- Em..em muốn như thế nào?

- Trước kia thế nào thì bây giờ sẽ như thế đó.

Viễn lớn tiếng:

- Em có thấy bản thân mình ích kỷ quá không khi không cho anh biết cu Min là con ruột của anh?

Tôi gằn lên:

- Anh lấy tư cách gì mà đòi tôi phải cho anh biết? Anh từng ruồng bỏ tôi, chê bai tôi là đàn bà không biết sinh con mà... Anh yêu chị dâu của mình, để tôi bơ vơ, khổ đau một mình. Sao lúc đó anh không thương tôi, anh chỉ cần thương tôi bằng một chút những gì tôi đã chịu đựng thì tôi sẽ không tuyệt tình đến mức này. Anh biết không, tôi sợ hãi gia đình anh, tôi sợ đến mức nằm ngủ cũng gặp ác mộng.. Cu Min là con tôi, là con tôi thôi, bây giờ hay sau này gì nữa cũng không liên quan gì đến anh đâu.

Viễn gắt gao nhìn tôi chăm chăm, gương mặt anh trầm xuống, giọng nói khản đục đi rất nhiều:

- Anh...có quyền thăm con chứ?

Tôi..lặng người...

Tôi cứ tưởng Viễn sẽ điên loạn lên giành lại cu Min...tôi đâu nghĩ anh lại hỏi tôi một câu như thế..

Viễn.. nếu trước kia anh cũng như thế thì tôi và anh đã không đến bước đường cùng này.

Viễn cúi mặt, giọng anh nghẹn ngào:

- Giao..anh đến thăm con được không, với tư cách là bạn của mẹ nó.. được không?

Hốc mắt tôi chẳng hiểu tại sao lại cay xè, nước mắt cứ thế lại thi nhau rớt xuống.. Tôi từng xa con, cái thời điểm cu Min bị bắt đi, tôi đã đau khổ đến mức độ như muốn chết đi sống lại.. Tôi không thể hiểu được bây giờ cảm xúc trong Viễn là như thế nào..

Đau khổ, dằn vặt, nuối tiếc..?

Viễn lẳng lặng nhìn tôi, anh khóc..

- Anh..sai rồi.. đời này anh sai rồi.. em có thể cho anh..đến thăm con được không? Anh không..anh sẽ không làm ảnh hưởng đến con đâu..chỉ cần em cho anh gặp con thôi.. Nếu.. nếu em sợ Hình không vui..anh sẽ đến xin anh ta..anh xin anh ta mà.. anh đau lắm.. Giao..anh xin...

Viễn khóc.. tôi cũng khóc.. Chúng tôi khóc vì có con với nhau nhưng lại không thể cho con được đầy đủ bố mẹ ruột bên cạnh con..

- Anh hứa.. em không muốn, anh sẽ không để ai biết...nhưng anh cầu xin em..xin em cho anh được gặp con thôi..1 lần 1 tuần.. à 1 lần 1 tháng cũng được.. anh nhớ con anh lắm!!

Tôi chẳng thể nói được gì, vì tôi cũng chẳng biết nên nói gì.. Viễn đã từng yêu thương tôi, yêu thương 2 đứa con tội nghiệp của tôi.. anh chưa từng ruồng bỏ bọn nhỏ..

Anh sai với tôi nhưng không sai với con..con người khác anh vẫn nhận nuôi được mà.. có phải biết anh yêu thương trẻ con đến mức độ nào?!!

Tôi đau lòng quá, tôi chẳng biết phải làm thế nào cho phải nữa đây. Số phận nghiệt ngã với tôi quá!.

- Viễn.. không được đâu..

Viễn nắm lấy tay tôi, bàn tay anh lạnh lẽo run run đến đáng thương.

- Anh xin, lỗi của anh đáng chết lắm, anh không cần gì nhiều đâu Giao. Em cho anh nhìn con từ xa đi, nhìn thằng bé mạnh khỏe là anh vui rồi.. Giao..anh...anh cầu xin em..

Đưa tay lau nước mắt, tôi tự hỏi không biết bản thân tôi có ác độc quá không khi mà vì bản thân tôi lại ngăn cản tình bố con của Viễn.. Tội tôi có ác lắm không???

Tôi hiểu Viễn, hiểu anh cái nào lừa dối, cái nào là thật tình.. Trước khi là người xa lạ, chúng tôi đã từng yêu nhau rất nhiều!

Tôi đứng lên, lau khô đi nước mắt:

- Để tôi suy nghĩ thêm đã..

Viễn vẫn nắm lấy tay tôi, anh nói với giọng van nài:

- Được được, em suy nghĩ đi, sau đó cho anh câu trả lời..

Tôi nhìn anh, người đàn ông lịch lãm phong độ lại đi xin xỏ một người đàn bà như tôi. Xin tôi để cho anh được gặp con ruột của mình? Có buồn cười quá không???

Ngoài kia lắm đàn ông ruồng bỏ con thơ, ở đây anh lại cúi mình rơi nước mắt xin nhận lại con..Viễn chung quy ngoại tình cũng vì một chữ: con!

- Ấy anh Viễn.. ơ..Giao..

Nghe giọng nói quen thuộc, tôi vội rút tay về. Viễn cũng nhanh chóng lau nước mắt trên mặt.

- Giao sao, cô hôm nay sao lại ở đây, lại còn nắm tay nắm chân với đàn ông khác?

Là Thùy và Ngọc, oan gia mà.. đi đến đâu cũng gặp.

Viễn hắn giọng:

- Giao, cô về trước đi, chuyện hợp đồng đó không cần bàn thêm đâu, tôi không đồng ý.

Tôi nhìn Viễn, biết rõ là anh đang đóng kịch nên cũng nhập vai.

- Anh có thể xem xét lại không, tôi thật sự rất muốn khởi nghiệp..

Viễn lạnh nhạt:

- Không, cô về đi, tôi không đồng ý.

Nói rồi Viễn bỏ đi, trước khi đi anh có quay sang Thùy với Ngọc, nói:

- Anh đang bàn việc làm ăn, sao 2 em lại ở đây?

Thùy cố đứng đắn nhưng vẫn không dấu được vẻ nũng nịu:

- Ứ em cứ tưởng anh và chị ta có tình ý không đấy? Hôm qua gọi cho anh mãi không được, anh quên em luôn rồi à?

Viễn cười cười:

- Anh bận mà, 2 em thông cảm cho anh nhé. Hôm nào anh có thời gian thì bảo thằng Minh, rồi cùng đi ăn một bữa, anh mời.

Thùy và Ngọc cười mỉm gật đầu thẹn thùng, đợi đến khi Viễn đi mất rồi tôi mới nghe Ngọc nói nhỏ với Thùy:

- Hình như đã bỏ vợ rồi, em nghe anh Minh nói, mối này cũng ngon lắm chị à..

Thùy cười cười, tôi cũng không muốn nghe tiếp,liền cầm túi quay đi cũng không quên cất tờ giấy xét nghiệm DNA vào túi.

Thấy tôi đi, Thùy kênh kiệu, nói:

- Tưởng thế nào, hóa ra cũng là kẻ thất bại.. đi về mà bám lấy anh Hình đi, kẻo lại thất bại đấy..

Tôi không thèm đáp trả, cứ thế mà quay đi, hôm nay tâm trạng của tôi không muốn gây sự với bất cứ ai nữa!

Chiều hôm ấy Hình đến đón, tôi có kể cho anh nghe việc Viễn đến tìm tôi, tôi nghĩ do chúng tôi đã xác định mối quan hệ lâu dài nên tôi sẽ không giấu anh bất cứ điều gì. Hình lại có ý không muốn, nhưng sau một hồi suy nghĩ anh lại nói với tôi.

- Sự thật thì cu Min là con ruột của Viễn, anh không thích anh ta nhưng cũng không ngăn bố con họ nhận nhau được. Anh thì nghĩ em nên cho Viễn gặp Min, còn về em nghĩ thế nào, quyết định thế nào thì anh sẽ không can thiệp vào. Chỉ cần em thấy nhẹ lòng là được.

Tôi ủ rũ:

- Em đang rất rối, em thật sự mệt mỏi lắm anh à..

Hình nắm lấy tay tôi, một tay anh chạy xe, tay còn lại vuốt ve tay tôi:

- Có anh đây rồi... em nghĩ thoáng lên..không có gì đâu, anh sẽ không sao đâu.

Tôi nhìn anh, chẳng thể nào tôi hiểu được sự bao dung của Hình...anh ấy tốt quá, tốt đến mức bản thân tôi thấy đau lòng... Cả Viễn và Hình, đều làm trái tim tôi tỉ tê đau nhức..

Thôi thì thuận theo ý Trời vậy!!

TRUYỆN: MƯỢN CHỒNG.

CHAP 10.

Mối quan hệ của tôi và Hình bắt đầu, đối với tôi nếu không yêu thì sẽ không có cố gắng, còn nếu đã chấp nhận đối phương thì sẽ cùng nhau mà xây dựng hạnh phúc bền vững. Một lần ly tan đã khiến tôi tê dại lắm rồi, nếu lại một lần nữa, chắc bản thân tôi sẽ khốn khổ nhiều lắm!

Tôi đồng ý cho Viễn gặp cu Min với tư cách là bạn của tôi, Viễn đồng ý. Mỗi lần anh đến đều chơi với cu Min rất cẩn thận, nhìn anh yêu thương con mình mà không được con gọi tiếng bố.. lòng tôi cũng khó chịu rất nhiều.. Tôi không biết sau này cu Min có trách tôi vì chia cắt tình cảm bố con ruột thịt của nó không...Nếu nó trách tôi cũng không có gì biện minh cả.

Có thể ở một khía cạnh nào đó, tôi vì bản thân tôi nên mới không cho Viễn một cơ hội. Viễn.. sai với tôi nhưng không sai với con, cũng chưa từng ruồng bỏ con của anh ấy.. Là do bản thân tôi không chấp nhận và bỏ qua được quá khứ.. Cũng không phải ai lầm lỗi đều không thể thứ tha, chỉ tiếc Hình đến quá đúng thời điểm. Đúng đến nỗi chẳng cho Viễn lấy một cơ hội nào!

Tôi không oán trách, tôi chỉ làm theo ý kiến của con tim mình....

Hình nghỉ phép được một thời gian lại quay về công tác ở cục, trên tổng không cho anh ấy chuyển công tác về thành phố. Tôi có hỏi Hình vì sao lại thế, anh chỉ cười, bảo:

- Vì chồng của em giỏi!!!

Ừ hết nói nổi, con người tự phụ quá nhiều rồi.

Cái Ngọc và Thùy thì không đến tìm tôi nữa, tôi có nghe Viễn nói 2 cô ấy bám theo Viễn sát nút. Chắc lại nghĩ đây là mối ngon, eo ôi con gái thay đổi nhanh thế là cùng.

Tôi giữ thái độ trung lập với Viễn, không là bạn cũng không là tình yêu. Nếu như trước kia ghét thì bây giờ chỉ có cảm thông và thấu hiểu, còn tình yêu chắc bây giờ chỉ còn về một phía...

Hình công tác xa nhà, dăm ba hôm anh lại về một lần, về rồi lại đi, vì tính chất công việc nên khi đi hay về đều không có báo trước.

Cu Min chuẩn bị sinh nhật 2 tuổi, năm nay mẹ chồng tôi cũng sẽ về. Nhanh thật, mới năm trước vẫn còn người thật tình giả thì bây giờ đã là người yêu thật tình thật rồi.

Còn một tuần nữa là sinh nhật cu Min, mẹ chồng tôi cùng sắp xếp về nước tham dự sinh nhật cháu. Chẳng hiểu sao lòng tôi lại bồn chồn không yên..

Sáng trước khi đi làm, tôi nhận được tin nhắn của ai đó, nội dung tin nhắn rất lạ: " Cô không hạnh phúc được bao lâu nữa đâu, đàn bà giả dối ".

Tôi mới đầu nghĩ chắc do ai nhắn nhầm hoặc dạng như tin nhắn lừa tiền nhưng càng nghĩ lại càng thấy lo, trưa hôm ấy tôi có gọi cho Hình, bảo anh điều tra số điện thoại cùng với đoạn tin nhắn trên.

- Em gửi qua cho anh số đi, anh sẽ điều tra xem ai mà dám đi dọa vợ anh như thế?

Tôi nghiêm túc:

- Đừng đùa, em nói thật mà.

Hình phì cười:

- Ừ anh biết mà nhưng chắc cũng không có gì quan trọng đâu, em đừng lo lắng quá!!

Hình an ủi tôi, tôi cũng cảm thấy bản thân mình chắc suy nghĩ nhiều. Nhưng dù sao tôi vẫn thấy lo lo kiểu gì ấy, rất khó nói...

Trước sinh nhật cu Min vài hôm, Hình có lệnh khẩn cấp của cấp trên gọi anh về đội chỉ huy án lệnh gì đó khá nghiêm trọng. Anh có nói với tôi sẽ cố gắng tranh thủ về kịp hôm sinh nhật cu Min. Về phần mẹ anh, tôi sẽ thay anh ra đón bà.

Sinh nhật cu Min, Viễn không đến được. Tôi cũng không biết là do anh bận thật hay là do anh không muốn đến... Viễn có gửi quà cho cu Min, nhìn ánh mắt anh nhìn con tôi cảm thấy thật sự xót xa...Nhưng nói gì bây giờ, mọi chuyện đã qua rồi!

Trước hôm sinh nhật cu Min, mẹ Hình bay từ Cannada về. Hình vẫn còn trong thời gian phá án, tối hôm trước anh có gọi về bảo sẽ về trước sinh nhật con vài tiếng, xong sinh nhật anh lại đi nên mọi việc nhờ tôi lo giúp. Sáng sớm tôi tranh thủ dậy sớm, chuẩn bị xe ra sân bay, mẹ Hình sẽ đáp chuyến sớm nhất về Việt Nam. Nhìn thấy bà từ trong bước ra, phía sau còn có một người đàn ông nữa đi cùng..

- Con gái, chào con, thằng Hình đâu?

Mẹ Hình ôm lấy tôi, bà hôn vào má tôi, lại ngó nghiêng tìm con trai bà.

- Anh Hình có án khẩn cấp, anh ấy nói ngày mai sẽ tranh thủ về kịp sinh nhật cu Min.

Mẹ chồng tôi thở dài:

- Cái thằng, tham việc như bố nó..

Tôi nhận ra được nét buồn bã trên mặt mẹ chồng, có lẽ trước kia bố chồng tôi cũng là cảnh sát nên bà cảm thấy buồn và lo lắng cho con trai bà. Người làm mẹ, ai lại không thương yêu đứa con mình đẻ ra cơ chứ..

Tôi nắm lấy tay bà, an ủi:

- Mẹ đừng lo, anh ấy luôn tốt mà.

- Ừ, à quên, đây là chú Dũng, bạn..của mẹ.

Bà nói đến chữ "bạn" hình như có chút bối rối, tôi nhìn người đàn ông phía sau nhìn bà với ánh mắt triều mến, chắc hẳn không phải là bạn bình thường rồi.

- Chào Giao, chú là Dũng, chú nghe mẹ con nhắc về con suốt.

Tôi lễ phép cười, gật đầu chào chú:

- Vâng, con chào chú.

Nói qua lại vài câu, tôi đưa mọi người về nhà. Cu Min đã ngủ từ sớm, lúc bà nội cu cậu về liền hối hả lên thăm cậu, ấy mà cu cậu tham ngủ lại chẳng chịu dậy chơi với bà. Không còn cách nào khác, mẹ chồng tôi hôn cu Min mấy bận, xong lại về phòng nghỉ ngơi, chú Dũng đương nhiên là ngủ phòng của khách.

Tối nay Hình không có gọi về...

Sáng hôm sau tôi dậy sớm để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cu Min, tôi cũng có gọi cho Viễn, bảo anh ấy nếu không bận thì ghé một chút dự sinh nhật cu Min. Viễn cũng không có hứa hẹn, anh ấy chỉ nói không bận sẽ đến.

Tiệc sinh nhật cũng không làm tiệc to, chủ yếu là người trong nhà. Tôi đang loay hoay phía sau nấu nướng, thì nghe có tiếng quen quen, nhìn nhìn lên phía trước thì ra là Thùy và Ngọc. Trong bụng có chút buồn cười không vui, hai cái cô này quyết cắn tôi không tha mà. Nhưng thôi dù sao cái Ngọc cũng là cháu của mẹ chồng tôi, trên thực tế cũng là em chồng tôi, không trách mẹ chồng tôi yêu thương cô ấy.

Đang đứng rửa rau, từ đằng sau vọng lại tiếng nói:

- Chị Giao thương con quá nhỉ, tự tay làm tiệc sinh nhật cho con mình, không biết anh Hình biết là mình bị cắm sừng dài thật dài chưa?

Tôi nheo mắt, trầm ngâm một lát:

- Cô Thùy nói gì tôi không hiểu?

Thùy cười nhạt:

- Không có ai ở đây đâu, chị giấu làm gì nữa. Cu Min là con anh Viễn...đúng không?

Tay tôi đang rửa run bất giác run rẩy không khống chế được...vì sao cô ta biết? Là Viễn nói??

Không, không thể nào, Viễn không phải loại người như vậy??

Thùy đứng dựa bên hông tủ lạnh, cô ta cười cợt:

- Công nhận chị cũng hay ghê, con một người lại bắt người khác đổ vỏ, mẹ anh Hình biết được thì sẽ ra sao hả chị Giao?

Tim tôi đập liên hồi, mồ hôi tuôn đầy trên trán..Tôi nhìn Thùy trân trân không biết nên nói cái gì bây giờ... Thùy nói có sai đâu nhưng mà loại sự thật này nếu mẹ chồng tôi biết được thì sẽ ra sao, tôi thực sự không dám nghĩ nhiều nữa...

- Chuyện của tôi và Hình..

Chưa nói hết câu, tôi thấy mẹ chồng tôi từ sau lưng Thùy bước ra, bà gắt gao mở to mắt nhìn về phía tôi. Gương mặt bà giận dữ, sợ hãi, xanh mét...

- Mẹ, nghe con nói, mẹ..

" Bốp ", cái tát rơi vào trên má tôi, ngay cả Thùy cũng có chút sững sờ khi thấy mẹ chồng tôi giận dữ đến như thế.

- Cô muốn nói cái gì, cô còn cái gì để nói nữa? Con trai tôi hiền quá mới bị cô lừa, ăn chạ để có bầu rồi bắt con tôi gánh sao? Cô tại sao lại khốn nạn đến như vậy?

Cảm giác đau rát nơi má phải truyền đến não, nó đau đến tận tim gan..Tôi không biết là do vết thương bên ngoài đau hay là do vết thương trong lòng mình đang rỉ máu nhói đau nữa?

- Thôi mà dì, tội cho chị Giao chắc là có nổi khổ riêng mà dì..

Mẹ Hình giận dữ:

- Con không cần nói cho nó, tại sao trên đời này lại có thứ đàn bà con gái tâm tướng ác độc như vậy?

Mẹ tôi đang bồng cu Min phía trên nghe tiếng quát cũng chạy xuống, bà thấy tôi bị đánh thì xót lòng nhưng chắc cũng đã nghe hết mọi việc.

- Chị, chuyện đâu còn có đó, chắc..

- Chị không cần nói nhiều, làm ra loại chuyện này thì có cái gì mà chắc với không chắc. Chị dạy ra được đứa con gái khôn thật, mẹ nào con đó..

Nhìn mẹ mình bị người khác sỉ vả tôi thật lòng không thể chịu được. Chuyện này đâu phải do mình tôi, người đầu xỏ là Hình chứ tôi nào muốn ra như vậy. Bà giận cũng đúng, tôi không trách bà nhưng tôi xót cho tình cảm giữa tôi và mẹ Hình..

- Cô đi đi, đưa luôn thằng nghiệt chủng này đi cho khuất mắt tôi. Tôi không muốn biết cô và con trai tôi là cái gì nhưng tôi không báo cho cô biết, cả đời này, cả đời này trừ khi tôi chết đi thì cô muốn làm sao thì làm còn một khi tôi vẫn còn sống thì đừng nghĩ đến việc tôi chấp nhận cô một lần nữa. Khốn nạn, đàn bà khốn nạn..

Cả người tôi suy sụp, hai tay vịn lấy mẹ tôi, ôm cu Min vào trong lòng... Cu Min sợ hãi khóc lên.. Nhìn thằng bé lòng tôi lại đau thắt lại.. Có phải tôi sai rồi không, có phải không? Con tôi bị bảo là nghiệt chủng??? Nó có tội gì đâu chứ...

- Mẹ ơi, gọi cho anh Hình giúp con..mẹ..

Tôi sợ hãi, hoảng loạn... Hình...Hình...anh ấy đang ở đâu? Anh đang ở đâu???

Mẹ chồng tôi đi đùng đùng lên trên, tầm 5 phút sau bà ôm một ba lô quần áo của cu Min đi xuống. Thẳng tay quăng xuống đất ngay chỗ mẹ con tôi đang đứng, bà nghiêm giọng:

- Đi ngay, đi trước khi tôi làm ra chuyện trái đạo đức. Bất cứ lý do gì đi nữa cô cũng không có tư cách nói chuyện giải thích gì với tôi cả. Tiếc cho con trai tôi ngu si nghe lời cô, tiếc cho tình cảm tôi thương thằng cháu ghẻ này. Suốt đời này đừng đặt chân vào nhà này nữa cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi..

Tôi ôm lấy cu Min khóc không thành tiếng, bình sữa của thằng bé rơi ra lăn lăn lóc đến chân tôi.. Bình sữa này của mẹ Hình đem từ Cannada về.. bây giờ hình như vỡ nứt rồi..

Mẹ tôi cũng khóc, bà ôm lấy tôi, thì thào nhỏ giọng:

- Sao vậy hả con, sao làm ra chuyện này..

Tôi câm lặng, giờ phút này tôi không biết giải thích cái gì cho hợp lý nữa.. Tôi gọi cho Hình, vẫn không liên lạc được.. Anh..có về không?

Thùy ôm lấy mẹ Hình, cô ta nhỏ giọng tiếc nuối:

- Em xin lỗi chị Giao, em chỉ định nói cho chị biết thôi đâu nghĩ dì nghe được.. Cu Min..giống anh Hình quá mà, lúc biết là con anh Viễn.. em cũng ngạc nhiên lắm..

- Con đừng thương cho nó, nếu con không nói, dì không vô tình nghe được chắc không biết bị nó dắt mũi đến khi nào nữa.

Tôi ôm lấy cánh tay mẹ Hình, cố gắng giải thích lần cuối cùng:

- Mẹ thật ra anh Hình ảnh...

Chưa nói được trọn vẹn, bà đã chặn ngang lời tôi, hất tay ra, khiến tôi ngã nhào xuống đất, đồng thời cu Min cũng ngã ra theo, đầu thằng bé đập xuống nền gạch men bóng loáng...

- Min..có sao không con, con..

Ôm con trai trong tay, tôi gắt gao kiểm tra cho thằng bé. Cu Min vì đau mà khóc ngất không ra hơi, sờ sờ trên trán, đầu cu cậu liền u lên một cục.. Tôi vội vã lấy nước lạnh rửa nhanh, sau đó lúi húi lấy đá chườm cho con..

- Đi ngay đi, tôi không muốn thấy mấy người ở đây nữa..

Tôi đau đớn quay sang nhìn mẹ Hình.. bà giận nhưng bà cũng đủ vô tình.. Thằng bé còn nhỏ mà..

- Con sẽ đi nhưng trước khi đi con muốn nói rõ với mẹ một việc..

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nói tròn từng chữ:

- Con sai khi giấu mẹ nhưng thỏa thuận giữa con và anh Hình là bí mật thì con làm sao nói cho mẹ biết được. Ngay từ đầu con cũng không muốn lừa gạt mẹ... Việc đã đến nước này, con không có gì biện giải hết chỉ mong mẹ đừng trách anh Hình. Mọi việc tất cả đều có lý do...

- Thôi cô im đi, không cần vòng vo nữa, dì đã nói đi thì cô đi mau đi..

Ngọc lên tiếng, cô ta chỉ thiếu lấy chổi quét đuổi mẹ con tôi ra ngoài.. Tôi quay sang nhìn mẹ Hình, trong mắt bà không có tia thương xót nào giành cho tôi cả, chắc mọi thứ đã được an bày rồi..

Tôi giao cu Min vẫn còn mếu máo cho mẹ, sau đó lên lầu thu gom một chút. Tay xách túi lớn, túi nhỏ khập khiễng đi xuống.

- Mẹ, mình đi thôi.

Mẹ tôi quay đầu nhìn mẹ chồng tôi, giọng bà nhạt nhòa:

- Giao đi sao con?

Tôi cười nhạt:

- Đi thôi mẹ..

Bên ngoài có chiếc xe quen mắt đổ trước cửa nhà, Viễn từ ngoài đi vào, anh hớt hải:

- Giao, cu Min, cu Min có sao không, anh nghe Thùy nói thằng bé bị ngã..

Tôi nhìn Thùy, thấy cô ta đang nhỏ to với mẹ Hình, chắc hẳn cô ta gọi Viễn đến cho đủ mặt, cho chứng cứ thêm chặt chẽ chứ gì.. Thôi, tôi cần đi rồi..

Viễn hình như nhận biết được có cái gì không đúng, trên gương mặt điển trai của anh thấp thoáng có chút bỡ ngỡ với lo lắng. Tôi không muốn nói nhiều, chỉ nói đủ nghĩa:

- Viễn, đi thôi.

Vừa đi được vài bước, tôi nghe tiếng mẹ Hình vang vọng phía sau:

- Giao, cô đi càng xa con trai tôi càng tốt. Dù là có thỏa thuận hay giao kèo gì giữa cô và nó tôi đều không quan tâm. Tôi sẽ không chấp nhận con dâu lừa lọc như cô. Con tôi rồi sẽ có vợ, có con, cô không là gì quan trọng cả. Nếu cô vẫn ngoan cố, cả đời này tôi hứa sẽ cắt đứt tất cả với thằng Hình, cho vừa theo ý cô.

Bước chân tôi thựng lại, mẹ Hình đem tình cảm mẫu tử ra để dọa tôi, đủ thắng rồi, đủ rồi!!!

Ngước mắt lên trời nhìn bầu trời trong xanh vương chút nắng nào, cuối cùng kết cục của tôi vẫn không tốt, hay đây là do tôi đã chia cắt tình phụ tử của người ta nên nhận lấy quả báo xót xa này...

Tôi là mẹ, tôi cũng có con trai, và tôi cũng là con của mẹ tôi.. Tôi hiểu được cảm giác của mẹ Hình, nếu tôi là bà tôi cũng sẽ cấm cu Min gặp gỡ chung sống với loại đàn bà lừa dối như tôi. Còn gì đau xót hơn nữa khi mà Hình vì tôi bị mẹ mình từ mặt không nhận nữa.. Liệu khi vẫn cố chấp đến với anh thì rằng tôi có thật sự hạnh phúc không?!

Trong gốc của trái tim, tôi nhận ra được rằng.. Tôi nên thật sự buông bỏ rồi!!!

Bước chân vững chắc từng bước bước ra khỏi ngôi nhà này, nơi từng cưu mang tôi, nơi từng cho tôi hạnh phúc, cũng là nơi lấy đi của tôi từng ấy hy vọng.. Hình hôm nay không về kịp rồi, là anh bỏ lỡ cơ hội cuối cùng hay là do duyên trời sắp đặt chúng tôi phải bỏ lỡ nhau?!

Gió man mác thổi nhẹ, Viễn nhìn tôi, trong mắt anh tràn đầy đau lòng, giọng anh nhỏ nhẹ:

- Anh xin lỗi!

Lỗi gì đâu? Là do tôi tất cả!!!

Ngay khi vừa quay đi thì có người chạy vào, tôi nhận ra anh ấy, anh ấy là bạn thân của Hình. Nhìn thấy tôi tay xách nách mang, anh ấy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, gấp gấp thông báo cho tôi tin quan trọng:

- Giao, em đến bệnh viện mau đi, Hình bị thương rồi, đang trong bệnh viện cấp cứu.

Trời đất như sụp đổ, tôi như không tin vào tai mình..

- Anh ấy ở đâu, Hình ở đâu anh???

- Bệnh viện quân y, em đến nhanh đi, nó bị thương nặng lắm..

Đi đi, tôi phải đi đến chỗ anh.. Nếu không nhìn thấy anh bình an, đời này tôi sẽ ân hận khống khổ đến chết mất!

Mẹ Hình cũng nghe được, bà lao ra, giữ tôi lại:

- Không cần cô đến bệnh viện, con tôi có tôi và Thùy là đủ rồi.

Tôi nhìn bà, đối diện với ánh mắt lửa giận của bà, tôi bình tĩnh nghiêm túc đến lạ:

- Bác không có quyền ngăn con, con sai với bác chứ không sai với anh ấy. Bác.. buông tay con ra là vừa, con trai bác hẳn là quan trọng hơn con.

Mẹ Hình chưng hửng, bà như không tin tôi sẽ nói như thế, nhưng cuối cùng bà cũng buông tay để tôi đi theo bạn của Hình.. Có lẽ ngay lúc ấy con trai bà thật sự quan trọng hơn tôi!

Quay sang Viễn, tôi nhờ anh:

- Anh giúp mẹ em, tìm cho cu Min chỗ ở, xong việc em sẽ về.

Viễn nắm tay tôi, anh có ý giữ tôi lại:

- Em hay là để anh đến bệnh viện..

Tôi cười:

- Dù không có anh ấy, em và anh cũng không thể nào!

Nói rồi tôi theo xe cảnh sát đi mất, có lẽ lúc ấy Viễn sẽ tổn thương nhưng thà anh cứ đau một lần còn hơn về sau nuôi hy vọng lại đau nhiều hơn thế nữa...

TRUYỆN: MƯỢN CHỒNG.

CHAP 11 - CHAP CUỐI.

Nếu định không duyên không phận, hôn thêm một lần nữa thôi, rồi em sẽ xa người...

Lúc tôi đến bệnh viện, Hình đang trong phòng cấp cứu, đồng nghiệp của anh nói, do anh muốn tranh thủ về kịp sinh nhật cu Min mà đẩy nhanh tốc độ phá án. Khi sáng do bị đánh úp, anh cứu một anh đồng nghiệp mà bị thương ở tay, thân thể cũng xây xát rất nhiều, quan trọng là anh rất có khả năng bị phơi nhiễm HIV.

Tôi đến được một lúc mẹ Hình và bọn Thùy cũng đến, tôi có bảo với đồng nghiệp và bác sĩ trực đừng nói cho bà là Hình có nguy cơ phơi nhiễm, bà lớn tuổi rồi, không nên biết thì hơn.

Đứng trước cửa phòng cấp cứu, tim tôi như vỡ vụn ra, tôi chẳng còn biết bây giờ là mấy giờ, đang nắng hay là mưa nữa. Nhìn cái hộp đèn chóp nháy màu đỏ trước cửa phòng cấp cứu mà đầu óc tôi như muốn nổ tung cả lên. Sao tôi lại phải rơi vào hoàn cảnh này, từng có chồng, từng bị phụ bạc, khó khăn lắm mới có niềm tin vào đàn ông. Ấy thế mà lại một lần nữa phải đau khổ khi bậc phụ mẫu không chấp nhận. Tôi chẳng trách ai, tôi chỉ biết trách mình, là do tôi sai ngay từ khi bắt đầu. Một người đàn bà có con như tôi tốt nhất đừng nên vọng tưởng về một hạnh phúc với một người đàn ông ưu tú. Để rồi thấy chưa, thảm hại ê chề rồi!!

Hình... anh hứa với em đừng có xảy ra chuyện gì, anh hứa với em được không???

Nước mắt khó khăn lắm mới lăn dài ra bên má, giọt nước mắt tôi kìm nén đã rất lâu rồi.. Tôi không cần giải thích nữa cả, chửi tôi, mắng tôi cũng được, cấm tôi yêu anh nữa cũng được. Nhưng xin đừng mang anh đi, với tôi nhìn anh sống tốt, sống vui, hay thậm chí yêu người khác nữa cũng được. Chỉ cần anh vẫn còn mạnh khỏe trên cõi đời này là được!

Viễn từ xa chạy tới, giọng anh gấp gáp:

- Hình.. cậu ấy sao rồi?

Tôi mệt mỏi:

- Vẫn chưa được ra.

Vừa nói xong, cánh cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, mẹ Hình cùng Thùy với Ngọc chạy đến. Tôi cũng đi theo nhưng phía sau liền bị cái Ngọc hất người văng ra ngoài, may sao có Viễn, anh đỡ cho một cú nếu không lại ngã lăn lóc trên sàn nhà.

- Cái cô này..

Giọng Viễn bực bội, Ngọc kênh kiệu ra mặt:

- Sao nào, kêu cô ta biến khỏi đây đi, vợ anh thì anh đem về ngay đi.

Viễn định nói thêm nhưng tôi ngăn anh lại, bây giờ tranh cãi với cô ta cũng chẳng được gì. Mẹ Hình quay sang lườm tôi một chút, chắc bà bất mãn khi thấy tôi cứ ở lỳ nhưng tôi vẫn mặc kệ. Thái độ của bà không quan trọng bằng tình hình của Hình hiện giờ.

- Ai là Giao?

Nghe tiếng bác sĩ gọi, tôi gấp gáp:

- Là tôi, là tôi đây bác sĩ.

- Cô vào trong với Hình đi, khi nãy làm cấp cứu cậu ta luôn miệng gọi tên cô. Tình hình cậu ta ổn, bị gãy tay trái, trên đầu có vết thương không nặng lắm nhưng vẫn phải theo dõi thêm xem có máu bầm tích tụ không. Còn ngoài ra việc phơi..

- Bác sĩ bác sĩ đừng...

Vị bác sĩ như giật mình, ông ta nhìn tôi sau lại nhìn mẹ Hình gương mặt đang không còn chút máu. Ông gật đầu nói tiếp:

- Cơ bản là ổn rồi, vết thương ngoài da thì không đáng ngại, rửa và chăm sóc tốt thì không để lại sẹo đâu.

Mẹ Hình khóc nấc lên, bà vịn vào bác sĩ:

- Như vậy là con tôi ổn đúng không bác sĩ, phải không bác sĩ?

- Ừ, tạm ổn rồi, mọi người không cần quá lo lắng, một lát nữa cậu ta sẽ được chuyển lên phòng chăm sóc đặc biệt gần với khoa huyết học... Để tiện theo dõi..

Nói ra ông bác sĩ đi mất, tôi được một cô y tá gọi vào trong.

- Chị đi ra đi, để chị Thùy vào.

Ngọc níu tay tôi, tôi cũng không muốn nhịn nữa:

- Việc của cô à, bỏ tay tôi ra, mau.

- Chị ngon nhỉ, dì tôi đuổi như đuổi chó chị vẫn mặt dày mày dặn ở mãi, người chứ phải súc vật đâu mà không hiểu tiếng người.

- Ngọc, cô ăn nói cho cẩn thận, còn nói Giao như thế nữa tôi không để yên cho cô đâu.

Cái Ngọc ra vẻ sợ hãi:

- Eo, dì thấy chưa, chồng cô ta đến tận cửa còn hăm dọa con nữa kìa.

- Cô vào với thằng Hình đi, nó muốn gặp cô thì cô vào đi, tôi cũng không muốn con tôi buồn trong lúc này. Chuyện khác tôi sẽ giải quyết sau với cô.

Ngọc vùng vằng:

- Dì sao lại..

Thùy một bên cũng lên tiếng:

- Dì nói đúng đó Ngọc, hiện giờ anh Hình là quan trọng nhất.

Tôi nhìn bà, gương mặt bà vẫn không cảm xúc, nở nụ cười nhạt:

- Cảm ơn mẹ...bác.

Nói rồi tôi quay vội vào trong, hốc mắt ửng đỏ...Hình.. em xin lỗi anh thật nhiều!

Rửa tay chân và mặt sạch sẽ, tôi thay một bộ đồ y tế chuyên dụng, đi vào trong, thấy Hình đang nằm ngay ngắn ở chiếc giường lớn. Tay anh băng bó một mảng lớn, trên đầu quấn băng y tế trắng, toàn thân vết thương lớn nhỏ đã được sơ cứu..

- Cô cẩn thận một chút, vẫn chưa có kết quả xét nghiệm phơi nhiễm. Vết thương ở ngực đừng đụng vào, riêng việc tránh tiếp xúc trực tiếp với máu của anh Hình thì mọi việc vẫn bình thường.

Tôi gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống, nghe cô y tá gọi tên anh kiểu như thân quen bỗng chốc tôi lại chua xót đến tận ruột gan. Trên người anh trước kia đầy vết thương lớn nhỏ, không cần nói chắc bây giờ tôi cũng hiểu vì sao cô y tá lại biết tên anh. Anh..thân quen với bệnh viện này quá nhiều rồi!

Thấy tôi khóc, cô y tá cũng không đành lòng mà an ủi:

- Chị là vợ anh Hình phải không, anh ấy kể với bọn em suốt, bảo là vợ anh xinh với hiền lắm, giờ thấy mới biết ông ấy nói thật... Chị đừng lo, anh Hình cũng một lần bị tội phạm ghim tiêm vào người nhưng cuối cùng vẫn không sao, ý chí anh ấy mạnh lớn, một vết thương có nguy cơ phơi nhiễm không là gì được với anh ấy đâu.

Tôi quay sang nhìn cô y tá, lau vội nước mắt trên má, rối rít cảm ơn:

- Vâng vâng, cảm ơn cô nhiều lắm, cô giúp tôi đừng nói cho mẹ anh Hình biết việc phơi nhiễm HIV, cũng dặn bà đừng tiếp xúc nhiều với anh ấy giúp tôi. Tôi thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.

- Chị yên tâm, em biết rồi. Mẹ anh Hình có được cô con dâu như chị thật là có phước.. Thôi chị thăm anh ấy đi, lát tụi em còn làm nhiều xét nghiệm lắm.

Đợi cô y tá ra ngoài, tôi mới đi đến gần Hình, cầm bàn tay to lớn của anh mà lòng tôi như không nỡ.. nước mắt lại chẳng biết vì sao cứ rơi xuống mãi, rơi xuống mãi..

Hình nheo chân mày vài cái, mắt anh mở ra, phút giây đầu tiên nhìn thấy tôi anh liền nở nụ cười gượng gạo..

Người đàn ông tôi yêu từng cười đẹp như tranh vẽ, sao bây giờ tiều tụy xanh xao quá. Vẫn cái cách anh cười đó nhưng bây giờ đã không còn đẹp như xưa.

- Giao..con đâu em?

Con? Anh...vẫn nhớ đến cu Min, vẫn nhớ đến con trai của tôi..

- Anh..xin lỗi..anh về không kịp.. sinh..nhật.. con.. Em tha lỗi.. cho anh..được.. không?

Nước mắt lại trào ra ngoài, tôi cố cười thật tươi, thật tươi..

- Không sao mà, không sao mà.. anh mau khỏe lại với mẹ con em, có được không anh?

Tôi nắm tay anh càng chặt, anh lại dùng sức kéo tay về, giọng anh khống khổ:

- Đừng.. đụng vào anh.. anh...anh có thể sẽ.. nhiễm HIV.. em đừng nên đụng vào anh..nhé Giao..

Tôi lắc đầu liên tục, giọng nghẹn ngào không thành tiếng:

- Không mà.. anh..em không ngại, không ngại..

Hình lại cười, nói:

- Nhưng anh ngại.. đừng làm như thế nữa.. anh không thích.. Em sau này đừng đến nữa, cũng đừng.. đưa cu Min đến đây.. Anh sẽ đuổi đi đó..

- Anh nói gì vậy, em và cu Min là vợ con anh mà, anh làm vậy là không cần mẹ con em nữa sao anh?

Hình cười nhợt nhạt, khóe mắt anh ửng đỏ:

- Mình.. chia tay đi em..

Chia tay? Chia tay sao???

Tôi như không tin vào tai mình:

- Chia tay..chia tay.. sao anh?

- Ừ. Anh có việc muốn nói rõ với em.. Anh không vô..sinh.. Là anh lừa em.. anh có.. bạn gái mới rồi.. Cô ấy.. mang thai rồi.. Em nghe kỹ chưa?

Tôi nghe như có một tiếng sét thật lớn nổ vang bên tai mình, nhìn vào mặt anh, anh rất bình tĩnh, rất tỉnh táo, tỉnh còn hơn cả tôi bây giờ..

- Anh nhất thời hứng thú với em thôi.. Anh có con rồi, cần gì.. em và Min nữa..

Tôi không tin, là anh nói dối, vì anh sợ tôi lo nên mới nói vậy, nói vậy để tôi đừng tiếp xúc với anh.. Đúng rồi, đúng rồi!!

Tôi vội nắm lấy tay anh, cười cười thật tươi:

- Anh đừng lo cho em, anh đang sợ em tiếp xúc với anh vì anh sợ mình bị phơi nhiễm nên mới nói vậy đúng không? Em không sợ mà, anh đừng nói như thế nữa, em không tin đâu..

Hình lắc đầu, anh cười khống khổ:

- Không Giao.. cô ấy sắp đến rồi nhưng vì..đang có thai nên anh không cho đến.. Em không tin có thể hỏi.. chú Tuấn, anh yêu..con gái chú ấy.. rất.. rất nhiều!!

Tim tôi tự dưng nhói lên từng hồi, nhìn gương mặt biểu cảm chân thật của anh, tôi không biết là tôi nên thế nào bây giờ nữa.. Anh nói anh yêu người khác rồi, yêu con gái chú Tuấn sếp của anh.. Ở bên tôi vì tôi mới mẻ.. cô gái ấy cũng có thai rồi!

- Anh gặp em chỉ muốn nói xin lỗi với cu Min..anh nghĩ mình nên chia tay đi..

Hình dùng sức đẩy tay tôi ra, gương mặt anh nghiêm túc:

- Xong rồi.. em..đi đi.. cô ấy thấy.. sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng..

Tôi thẫn thờ, đau đớn, tủi nhục bước ra ngoài.. Tôi không biết phải nói gì, phải làm gì nữa. Hình.. anh ấy nói không cần tôi nữa.. không cần nữa rồi!!

Ra đến cửa, tâm trạng tôi vẫn còn tệ lắm, kế bên đang có nhiều người.. Một cô gái bụng bầu vừa nhú đang lo lắng đi lại không ngừng, kế bên cô ấy là chú Tuấn đang ra sức an ủi.. Thấy tôi vừa ra, cô ấy liền đi vào, khi ngang qua tôi vẫn luôn miệng hỏi chú Tuấn:

- Anh ấy sao không cho con vào hả bố, bố ơi, anh ấy có bị thương nặng không bố?

Chú Tuấn liếc mắt nhìn tôi, lại quay sang an ủi con gái:

- Nó không sao, con đừng vào, còn xét nghiệm phơi nhiễm nữa, con đang có thai không vào được đâu.

Xét nghiệm phơi nhiễm sao? Là đang nói đến Hình... sao???

Nước mắt lại không kìm được lăn ngang lăn dọc trên má.. Thế là đúng rồi.. đúng rồi.. còn gì!

Hóa ra đến cuối cùng tôi vẫn là người thừa thãi, thừa đến độ họ chẳng ngại giấu diếm tôi, chẳng ngại làm cho tôi phải tổn thương..

Viễn đi đến gần tôi, nhìn thấy tôi khóc, anh ôm tôi vào lòng, trấn an:

- Đừng khóc Giao, rồi cậu ấy sẽ ổn mà, ổn thôi mà..

Mẹ Hình thấy tôi đi ra, dù không thích nhưng bà vẫn tiến lại hỏi:

- Con trai tôi sao rồi?

Tôi nhìn bà, nhìn gương mặt bà khi hỏi tôi rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt bà không thoát khỏi sự lo lắng... Tôi thầm nghĩ nếu bà biết được Hình đã chia tay tôi, và anh ấy sắp làm bố chắc hẳn bà sẽ vui lắm..

- Không sao đâu bác, anh ấy không sao..

Cái Ngọc với Thùy ra vẻ mừng lắm, tôi nhìn họ, lại thoáng buồn cười.. Thùy làm ra bao nhiêu việc vẫn giống như tôi thôi, vẫn là người thua cuộc.

Tôi gật đầu chào mẹ Hình, sau đó quay đi không ngoảnh đầu lại.. Ở đây đã hết chỗ cho tôi rồi, không đi thì còn ở lại làm gì cho vướng bận!

Tôi cứ tưởng tôi mới là người vì anh mà rời bỏ anh trước nhưng không phải thế.. anh mới là người vì anh mà rời bỏ tôi trước khi tôi rời bỏ anh. Đáng cười không? Cuộc đời là thế mà, mới đến cũ đi, quy luật tất yếu rồi, cũng giống như ý tôi muốn rồi, có gì mà không hài lòng nữa cơ chứ?

Tim khẽ nhói lên vài hồi, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.. Thôi thì, tình hết rồi không nên níu kéo làm gì!

Bạn biết không, có một loại cảm giác mà bản thân mình có muốn khống chế cũng không cách nào làm được. Loại đau đớn râm rỉ từ những ngóc ngách của trái tim làm ta như tê dại thần kinh. Là nổi đau của sự cô đơn, mệt mỏi, thất vọng và nhẹ lòng..

Đến bây giờ tôi mới biết có khi đã đạt được ý muốn mà vẫn làm người ta đau đến như thế này.. Thật ngộ đúng không?!

Sau hôm ấy, tôi mối ngày đều đến bệnh viện, Hình không muốn nhìn thấy tôi, mẹ anh ấy cũng xua đuổi tôi, ngay cả Ngọc và Thùy cũng không ít lần chế nhạo tôi lỳ lượm. Mỗi lần như thế Hình chỉ nhìn tôi nhạt nhẽo, một câu bênh vực cũng không có.

Tôi vẫn không quan tâm, nấu cháo, lấy thuốc, rửa vết thương, giặt quần áo,.. mọi thứ tôi đều lo chu đáo cho anh. Tôi không phải níu kéo anh, ra vẻ quan tâm để anh thương hại tôi mà quay lại. Tôi chỉ muốn trả ơn anh cho những ngày tôi gục ngã, tôi sinh con..

Tôi không muốn mất nợ ai, là nợ tình hay nợ tiền đều không muốn!

Hình đã có lần hất tung cả chén cháo còn khói nghi ngút lên người tôi, gương mặt anh khi ấy tàn nhẫn và lạnh lùng. Anh mắng tôi vì sợ người yêu nhỏ của anh thấy được. Tôi chỉ lẳng lặng dọn dẹp, múc một chén cháo khác để trên đầu tủ giường bệnh của anh. Nếu anh sợ cô ấy nhìn thấy thì tôi tránh đi là được chứ gì.

Cái hôm cô y tá lỡ lời nói anh đang theo dõi phơi nhiễm HIV, cái Thùy và Ngọc xanh mặt, chạy bán sống bán chết, cách xa anh cả chục mét. Mẹ anh thì chưng hửng không biết nói gì. Tôi khi ấy cười nhạt, lặng lẽ gọt trái cây cho anh..

Cũng có đôi lần tôi ngồi nghe anh gọi điện thoại cho người anh yêu, giọng anh ngọt ngào trầm ấm.. Tim tôi đau đớn lắm, đau như ai đó đang cào cấu moi móc ra ngoài.. Nhưng thế thì sao, tôi vẫn nên trả nợ hết cho anh đã. Đau rồi sẽ chai lỳ, không phải sao?

Ngày bác sĩ gọi tôi đến, nói rằng anh không nhiễm HIV, nụ cười của tôi khi đó hạnh phúc lắm, cứ y như chính bản thân tôi mới là người không lay nhiễm. Hôm đó tôi nấu cho anh một đĩa gà chua ngọt mà anh thích, anh không ăn nhưng vẫn không hất đổ..Tôi nói với anh vài câu, lại quay sang mẹ anh xin lỗi bà vài chuyện. Không cần anh đuổi như mọi hôm, tôi tự động ra về..

Bước ra khỏi phòng bệnh, trái tim rất muốn quay đầu lại nhìn nhưng lý trí thì mãi không cho phép. Một chút nhói nhói nơi lồng ngực nhỏ bé này.. Lần này quay đi, sẽ chẳng hẹn ngày trở về.

Hình, em và anh chỉ đến đây thôi nhé!

Lấy điện thoại, soạn một dòng chữ không dài không ngắn, đợi đến khi tin đã gửi đi rồi, tôi mới mỉm cười quay bước đi không nhìn lại. Cu Min... mẹ con mình sống thật tốt nhé!

" Hình, em chúc anh hạnh phúc, rồi cô ấy sẽ yêu anh nhiều hơn cả em yêu anh. Đừng lo, mọi chuyện đã qua rồi! "

2 tháng sau..

- Min, đi nhanh thôi con.

Cu Min chạy hí hửng, tôi phải vội ôm lấy cu cậu.

- Giao, đi thôi con, để cu Min mẹ bồng..

Tôi giao cu Min lại cho mẹ, tay đeo ba lô nhỏ trên vai, trên tay là visa và passport đi nước ngoài.. Tôi và mẹ bán hết đất dưới quê, âm thầm liên lạc với cậu, em nuôi của mẹ sang Thái Lan sinh sống, Viễn cũng không hề hay biết chuyện này.

Hôm tôi đi, Viễn chắc đang công tác ở Sài Gòn, không có cơ hội được biết.

Hình đã khỏe, tôi thấy anh xuất viện về rồi, ngày hôm anh xuất viện, cô gái anh yêu cũng có mặt, nhìn đến đó thôi, tôi không muốn xem tiếp nên cũng vội đi mất...

Về Viễn, tôi sợ mình lại phải nợ ân tình của anh nên buộc lòng tôi phải đưa cu Min đi xa. Anh tốt lắm, những tổn thương trước kia gần như anh bù đắp lại hoàn toàn, nhưng thứ anh cần tôi lại không thể cho anh được. Tôi cũng xin nợ anh, nợ anh một đứa bé tên là cu Min!

5 giờ 30 phút sáng, tôi lên máy bay, quay đầu nhìn về phía sân bay phía dưới.. Trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn, nói thế nào nhỉ, không vui không buồn chỉ cảm thấy không còn nuối tiếc..

Máy bay cất cánh, bay cao vút lên không trung, phía dưới là Việt Nam nơi chôn nhau cắt rốn.. Tạm biệt anh, tạm biệt những yêu thương!

Chỉ cần trong tim em có anh, thì những cô đơn sẽ được lấp đầy tất cả!

Anh biết không, có một loại hạnh phúc được gọi là: người mình yêu hạnh phúc!

Em là hoa xương rồng nhỏ, thiếu nước vẫn có thể sống nhưng sẽ nguyện mãi mãi không bao giờ nở hoa..

Chúc phúc cho em nhé, yêu anh!

HOÀN CHÍNH VĂN - 22-2-2019 - Du Phong Vân ❤

❤ Kết truyện rồi, em biết cái kết SE sẽ làm mọi người hụt hẫng hoặc có khi cảm thấy nhảm nhí ? Sẽ không có cái gì vô duyên cũng không có cái kết gì vô hậu. Đối với em, đây là cái kết hoàn hảo nhất, hoàn hảo khi Giao bình an, Giao an nhiên, Giao mạnh mẽ, Giao tự tại... Từ đầu em luôn hé mở về cái kết không đẹp, em cũng chưa có sự hứa hẹn nào với mọi người.. Em viết theo cảm xúc hoặc có khi đây là cái kết thật sự! Em không viết truyện để chỉ luôn rập khuôn là kết đẹp, không đẹp là không hay. Đôi khi cái hay không nằm ở cái kết!!

Thực tế khác ngôn tình, khi viết truyện xưng "Tôi" đã là đang kể truyện, kể đến khi nhân vật chính không còn gì để kể nữa thì sẽ là kết. Em hy vọng với cái kết này không mong có sự chê bai quá đáng.. Mọi người có thể chê nhưng đừng chê đến mức tổn thương người khác, chỉ cần thế thôi là em đã vui lắm rồi!

Về Hình, Hình rất tốt!

Cũng không vì bản sách mà kết hụt kết SE, vì sách cũng không có cái kết nào khác ngoài những chap tự sự của nhân vật Hình và Viễn. Em chỉ mong qua đó, các chị có duyên với sách sẽ tìm được một cái kết theo cảm nhận riêng của các chị, cái kết cho cuộc tình tay ba đầy sóng gió của Hình - Giao - Viễn..

Cuối cùng em xin chân thành cảm ơn tình cảm, sự yêu mến của các chị, cảm ơn các chị đã cùng đồng hành và theo dõi em suốt bộ truyện. Tình cảm của mọi người là quý giá nhất. Cảm ơn các chị, thật sự vất vả cho mọi người rất nhiều!! ❤