Sau khi Hình đưa cu Min về, tôi giao Min lại cho Hình, còn mình thì đến bệnh viện chăm mẹ. Tôi cũng gặp qua bố mẹ của Viễn, ông bà xin lỗi tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn cứ nhạt nhạt mà trả lời. Đâu phải cứ làm sai xin lỗi xong là thôi đâu!
Một tuần sau thì mẹ tôi xuất viện, Hình cũng được nghỉ phép gần 1 tháng. Cuối cùng thì sau bao nhiêu việc, bao nhiêu xa cách, gia đình chúng tôi cũng đã về bên nhau. Tôi và Hình chính thức bắt đầu giai đoạn yêu nhau..
Còn về Viễn, sau hôm cu Min về, anh có ghé thăm thằng bé.. Lần đầu tiên tôi cho Viễn bồng cu Min, nhìn anh vui, tôi tự dưng cũng thấy nhẹ nhõm.. Chỉ biết xin lỗi anh và cu Min, có thể tôi không đúng khi chia rẽ bố con họ nhưng thà sai chứ không muốn lại sai lầm!
Viễn đến thăm một chút rồi về, anh trông cũng rất vội vàng...
Hình bảo sáng hôm sau anh sẽ về nên tối nay tôi ngủ sớm để mai dậy sớm đi chợ mua ít thức ăn mà anh thích. Cho cu Min ngủ, tôi hì hục dọn quần áo cũ của con để làm từ thiện, đến hơn 10 giờ cũng vệ sinh cá nhân sau đó đi ngủ.
Đến hơn 4 giờ sáng thì Hình về, anh choàng người qua hôn cu Min, nhìn thấy anh tôi tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, hỏi:
- Anh về khi nào, sao bảo sáng mới về?
Hình hôn lên má tôi, anh kéo chăn đắp cho cu Min xong lại nằm xuống ôm lấy tôi.
- Anh tranh thủ chạy suốt đêm về đây, anh nhớ mẹ con em quá.
Cái ôm ấm áp sau bao ngày xa cách, tôi cũng quay sang ôm lấy anh. 4 mắt nhìn nhau, tôi hôm nay mới có dịp được nhìn gương mặt của anh thật rõ.
- Anh mệt không, hay em pha cho anh ly sữa nhé?
Hình kéo mặt tôi áp sát vào ngực anh, giọng anh thủ thỉ:
- Không cần đâu, anh đói anh tự xuống bếp. Có vợ để yêu chứ không phải để nhờ vả, em ngủ đi, anh ôm một lát..
Tôi choàng tay ôm lấy eo anh, bộ quân phục cảnh sát vẫn còn trên người, hơi lạnh sương mai kèm theo một chút mùi vị thói bụi, cả mùi nước hoa nhàn nhạt của anh như hòa quyện lại thành một mùi hương rất dễ chịu.. Tôi đưa mũi hít hà một hơi, lại chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không biết...
Đến khi nghe tiếng cười vang tôi mới giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ sáng, bên cạnh cu Min đã được bồng đi mà Hình cũng không thấy đâu. Vệ sinh sạch sẽ, tôi thay một chút chiếc váy đi xuống nhà. Trước sân bố con cu Min đang chơi đùa với nhau, Hình chạy trước, cu cậu chạy theo sau lại còn cười tít cả mắt.. Chắc lâu lắm rồi mới được chơi với bố như thế.
Nhìn bố con họ, tôi tự dưng có một niềm hành phúc khó nói nên lời..
- Thôi đùa ít thôi còn vào ăn sáng..
Hình nhìn thấy tôi, anh bồng cu Min chạy tót lại, môi nở nụ cười rực rỡ:
- Ừ anh đói rồi, vào ăn thôi..
Tôi cười, Hình nắm lấy tay tôi đi vào trong..
Đến chiều anh đưa mẹ con tôi đi siêu thị, xong lại ghé khu vui chơi gần nhà cho cu Min chơi một lát, đến tối sau khi cho cu Min ngủ tôi với anh mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau.
Pha 2 tách trà ấm, tôi và Hình ngồi trước ban công, anh không nói gì chỉ chăm chú nhìn tôi, tôi cũng cười nhìn anh, cảm giác cứ như mấy đứa trẻ mới yêu nhau không hơn không kém.
- Có em có con, anh mãn nguyện thật sự rồi.
Tôi cười:
- Anh thì thiếu gì cô chứ, này, quên mất, mấy hôm trước cô Thùy đến tìm anh đấy?
Hình giật mình:
- Lạy hồn, tìm anh làm gì?
- Cô ấy bảo anh đào hoa thì yêu em được bao lâu, cô ấy bảo sẽ làm tình nhân của anh để khiến em tức điên lên mà van xin cô ấy..
- Con này điên à, để anh gọi cho nó.
Tôi can ngăn:
- Không cần đâu, em giải quyết cả rồi.
Anh ngạc nhiên, tò mò hỏi:
- Em làm sao?
- Thì làm sao nữa, đánh nhau chứ sao, một cái ly vào bụng.
- Thật?
Tôi lườm nguýt:
- Em không đùa.
Hình bỗng dưng cười ha hả:
- Được đấy, anh chỉ sợ em mắc bẫy thôi..
Tôi hớp một chút trà, nhấm nháp:
- Nhưng mà giữa anh và cô ta là có gì, đúng không?
Tôi cứ nghĩ Hình sẽ không nói thật cho tôi biết vì dù sao thì cũng là tình cũ của anh, ấy thế mà tôi đoán sai, anh cứ thế kể cho tôi nghe không thiếu một chi tiết nào.
- Ừ Thùy trước kia với anh có tìm hiểu, bọn anh có tình cảm với nhau cũng đã có quan hệ xa hơn...
Nói đến đây anh lại nhìn tôi.
- Được 1,2 tháng gì đó thì chia tay, mà cũng không hẳn là chia tay đâu vì tụi anh không có bắt đầu nên cũng không gọi là chia tay được. Còn sau này Thùy theo Ngọc qua Canada làm nail, được mẹ anh giúp đỡ chỗ ở nên cũng có chút qua lại. Mẹ anh cũng không thích Thùy,chỉ là Ngọc là cháu bà nên bà quan tâm một chút. Anh và Thùy cũng mất liên lạc hơn 4 năm rồi, anh ở Việt Nam còn cô ta ở Canada.. Còn vì sao cô ta về VN thì anh không biết, nhưng mà giữa anh và Thùy là trong sạch, cái đó em phải tin ở anh!
Tôi giả vờ buồn bã:
- Đã có quan hệ xa hơn mà...
Hình hốt hoảng thật sự, anh ôm lấy tôi, giọng giải thích:
- Đã là quá khứ rồi mà..anh..với lại khi đó còn trẻ..
Tôi cười tít mắt:
- Em đùa thôi, đến em là gái một đời chồng anh còn không chê thì em chê anh cái gì được chứ!
Hình thở phào, anh hôn lên môi tôi, nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn nước phớt qua trên mặt nước nhưng cũng đủ làm mặt nước gợn sóng li ti:
- Anh không quan tâm chuyện em đã từng có chồng, đối với anh em và cu Min là những người quan trọng nhất với anh.. Đời này, anh cũng không thể có thêm con được nữa..
Tôi há hốc mồm, lời anh nói ra khiến tôi gần như ngây dại..Không thể có thêm con được nữa là sao???
Hình nhìn tôi, đáy mắt anh đau thương khôn xiết:
- Anh đã từng vì thành tích trong đội mà liều lĩnh nằm vùng ở khu hóa chất độc hại của bọn tội phạm ma túy.. Kết quả anh...anh không thể có con...
Tôi nhìn anh, hốc mắt bỗng dưng cay xè lại cảm thấy có chút đau đớn..
- Anh yêu em là vì em có cu Min sao, là yêu con nên yêu cả mẹ??
Hình vội vàng giải thích:
- Không...Anh lúc đầu là vì lợi ích, anh không muốn mẹ anh biết được anh không thể sinh con nên muốn tìm cu Min để qua mặt bà..Nhưng sống chung với em, anh cảm thấy bản thân mình bị em thu hút, cả cu Min, anh là thật lòng yêu thằng bé.. anh..anh..
Tôi tin anh, tin tưởng anh mà.. Nhưng dù sao tôi vẫn phải hỏi.. không phải vì quá nghi ngờ mà để khẳng định lại sự việc.. Hình và tôi trước kia là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không phải sao???
Trách anh cái gì, thay vì trách anh sao lại không thông cảm cho anh? Nếu không vì thế thì liệu tôi và anh có gặp nhau? Anh có giúp tôi qua cơn đau khổ mấy năm về trước? Cuộc đời này tôi mang ơn anh rất nhiều.. Chưa kể bây giờ tôi lại yêu anh mất rồi!!
- Giao, em hiểu không, anh chưa từng có tình cảm thật sự với cô gái nào...Anh quen họ vì nhu cầu của bản thân, họ quen anh vì tiền hoặc vì anh là cảnh sát.. Anh..anh chưa từng rung động.. Em là người đầu tiên..
Tôi nhìn anh, đáy mắt anh hoàn toàn là sự chân thành không pha chút tạp niệm nào..
- Em không trách anh, em không hề trách anh đâu. Em không quan tâm quá khứ của anh, em cũng không quan tâm anh có sinh được con nữa hay không... Cái em quan tâm bây giờ là anh, là tình cảm của anh giành cho mẹ con em.. Đừng hứa hẹn gì cả, anh chỉ cần yêu em đến khi nào anh không thể yêu được nữa, có được không?
Hình xúc động, môi anh mỉm cười:
- Được, anh làm được!
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi lên hình bóng của tôi và Hình... Tất cả yêu thương, niềm tin tôi lại một lần nữa đặt vào tay anh.. Không phải vì anh không thể sinh con được nữa mà tôi thương hại hay thích thú khi không phải sợ cảnh con anh con tôi..Mà vì trái tim của anh, sự chân thật của anh..
Có thể ngay từ đầu anh cưu mang mẹ con tôi là vì lợi ích của anh nhưng chẳng phải từng ấy năm qua anh đã yêu thương cu Min không khác gì con ruột của mình sao? Hay nói đúng hơn, khi mọi người ruồng bỏ tôi, chỉ mình anh dang tay ôm lấy mẹ con tôi vào lòng...Nếu không có anh liệu mẹ con tôi có thể sống được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ hay không?
Tôi có quá khứ, anh có khuyết điểm.. Chúng tôi bù trừ cho nhau, yêu thương nương tựa lấy nhau về sau.. Chẳng biết là được mãi mãi hay không nhưng chỉ cần khi nào còn yêu, tôi sẽ dùng trái tim này đối đãi với anh thật sự tình!!
Tôi kiễng chân hôn lên má anh, anh cũng đáp lại nụ hôn của tôi..Cái hôn sâu sắc ở môi, môi lưỡi vì thế mà day dưa với nhau không dứt. Hình hôn xuống cổ, xuống ngực.. anh bồng tôi vào trong phòng..
Từng cái khuy áo ngủ được anh cởi ra, đôi ngực tròn tròn hiện ra trước mắt...Trước ánh nhìn nóng rực của anh, tôi khẽ gật đầu đồng ý cho anh...
Màn đêm buông xuống, bên ngoài se lạnh, bên trong phòng lại nóng rực như muốn thiêu đốt những thứ bên trong!!!