- Giao, cô ngủ đi, tôi trông Min cho..
Tiếng của Hình, làm tôi giật mình giữa cơn buồn ngủ. Sinh cu Min cũng được 6 tháng rồi, hôm nay cu cậu lại sốt mọc răng, người làm mẹ như tôi cứ là lo sốt vó.
- Cô ngủ đi, nhìn cô thấy mệt quá.
Tôi nhìn Hình, thấy anh vừa đi chơi về, trên người còn thơm nức mũi nước hoa Hugo Boss.
- Thôi, mai anh chẳng làm à mà trông Min?
- Mai tôi được phép, thì được phép mới thức trông con trai chứ. Được rồi, cô đi ngủ đi, đừng cố nữa, nghe chị Phúc nói cô thức 2 đêm rồi à?
Tôi gật đầu, có chút uể oải:
- Ừ Min cứ hâm he sốt, tôi không dám ngủ.
- Sao không gọi chị Phúc một tay, tôi chẳng phải nói rồi sao?
Tôi đứng dậy, nhìn vào trong nôi:
- Min là con tôi mà, nhờ vả ai thì nhờ mãi sao mà được.
Hình chẳng nói gì, anh kéo tay tôi đến bên giường lớn, ấn tôi ngồi xuống.
- Cô đi ngủ giúp tôi đi, cô ngã bệnh thì ai mà trông cu Min cho tôi. Mau mau ngủ đi, nhanh đi.
Vừa dứt lời, cu Min bên cạnh lại rục rịch muốn khóc.
Hình buông tôi ra, anh phi ngay lại chỗ cu cậu, tay nhanh thoăn thoắt lấy bình sữa trên bàn đưa vào môi cu Min, tay còn lại vỗ về thằng bé trước ngực. Cu Min được sữa lại không khóc, cứ thế mà tu ti đến sạch bình rồi ngủ tiếp. Hình một bên cười vui vẻ nhìn Min, một bên lại kênh kiệu nhe răng cười với tôi, ý bảo anh ta trông Min rất giỏi.
Thôi, giao Min cho anh ta, tôi chợp mắt một lát, sáng mai còn thức sớm để đưa cu đi khám bệnh.
Min - cái tên mà Hình đặt cho thằng bé, giấy khai sinh của Min cũng là anh ấy đứng tên bố, tôi đứng tên mẹ nhưng chúng tôi lại không có giấy đăng ký kết hôn. Nghe thấy lạ nhỉ nhưng đó là sự thật..
Tôi và anh không có tình cảm, có chăng chỉ là chút tình bạn với nhau thôi. Gần 1 năm rưỡi qua, anh cưu mang tôi và Min, chăm sóc chu cấp cho mẹ con tôi toàn những thứ tốt nhất có thể. Anh xin nhận cu Min làm con nuôi, tôi cũng vui vẻ đồng ý. Vì thực sự có anh làm lá chắn bên gia đình Viễn sẽ không nghi ngờ đến cu Min có phải huyết thống của nhà họ không. Mà theo như lời Hình nói, anh cũng cần cu Min và tôi để qua mắt mẹ anh ấy.
Tôi có hỏi lý do vì sao anh không lấy vợ sinh con, anh cười trả lời:
- Tôi không muốn ràng buộc chuyện vợ con, hơn nữa cô sinh sẵn thì ngu gì tôi không nhận. Vừa đỡ mất công tìm vợ, vừa đùng phát có con trai. Tính đi, tôi rất lời rồi!
Tôi khó hiểu:
- Nhưng Min không phải con ruột của anh, anh làm thế không sợ mẹ anh giận sao, vì bà ấy thật sự rất thương cháu.
Hình cười nhạt nhẽo, gương mặt vẫn đẹp nhưng nụ cười lại không đẹp chút nào.
- Không sao, việc con ai không quan trọng, tôi thương thằng bé là được.
Tôi cũng không hiểu là nguyên nhân gì, nhưng anh không muốn nói tôi cũng sẽ không hỏi nhiều. Việc anh muốn mẹ con tôi giúp gì tôi sẽ giúp, chỉ cần là trong điều kiện cho phép thì tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ anh nhiệt tình.
Ngày đi sinh Min, chỉ có mẹ tôi và anh, anh chọn cho tôi bệnh viện tư loại dịch vụ hậu sản tốt nhất. Tôi cũng khá khỏe nên chọn sinh thường nhưng vì xương chậu bé nên việc sinh nở có chút khó khăn. Trong 7 tiếng đồng hồ chờ sinh, tôi đã rất vất vả, đến khi sinh, bệnh viện cho người nhà vào động viên. Mẹ tôi vì xót con nên không dám vào, thế là Hình cứ thế thay áo đeo mũ trùm đầu mà đi vào. Nhìn thấy anh ta, tôi hốt hoảng vội co rúm 2 chân lại khiến bác sĩ la oai oái. Hình khi đó nhìn tôi chằm chằm, à mà chính xác là nhìn chỗ đó của tôi..Tôi vừa đau bụng lại vừa xấu hổ, nên chẳng biết cu Min trong bụng thế nào.
Hình cứ nhìn một lúc lại reo lên:
- Đầu con trai tôi, bác sĩ, mau mau..
Hóa ra là anh ta tìm thằng bé, ôi dồi chẳng có ai như anh ta...Nhìn không ngại mà cũng không sợ.
Mấy phút sau theo chỉ dẫn của bác sĩ, cu Min ra đời.
Hình là người đầu tiên bồng thằng bé, anh chẳng khác gì bố ruột của con trai tôi...
Mấy ngày sau khi về nhà, tôi có dùng điện thoại lướt Instagram một lượt, lại nhìn thấy ảnh cu Min khi vừa sinh được đăng tải. Là Hình đăng, anh ấy đăng một tấm hình kèm dòng trạng thái:" Hi my son! "
Tôi khi ấy chẳng biết là vui hay là buồn nữa.
Thời gian ở cữ mẹ tôi chăm, tôi giấu luôn cả bà việc Min là con của Viễn, tôi chỉ nói trong lúc say khi buồn chuyện của Viễn tôi đã quan hệ với Hình và có thai. Thật sự tôi không muốn ai khác ngoài tôi và Hình biết Min là con ruột của Viễn, việc đó làm tôi thật sự rất sợ, rất rất sợ.
Sau khi sinh được vài hôm, cứ cách ngày tôi lại nhận được điện thoại của mẹ Hình. Bà hiện đang sống ở Cannada, cuối năm nay mới có thể thu xếp về thăm cháu. Nhìn cách bà dặn dò và gửi quà về cho mẹ con tôi mà tôi cảm thấy rất áy náy.. Nhưng Hình nói với tôi là không cần lo quá, bà ấy sẽ không biết được đâu vì cuối năm về chơi gần tháng là bà về lại Cannada rồi.
Bọn tôi sống chung với nhau như vợ chồng nhưng sự thật thì không phải là vợ chồng!
Bình thường Hình cũng không thường xuyên ở nhà, khi tôi đang có thai, anh ta đi suốt, họa may lắm thì 1 tuần tôi gặp mặt được anh ta 1 lần. Anh ta làm bên đội hình sự nên không có nhiều thời gian ở nhà, mà nếu có được nghỉ phép thì anh ta cũng dồn thời gian ấy để đi chơi cùng bạn bè. Đặc biệt Hình rất thích những cô gái đẹp, tôi đã từng thử đếm số cô gái anh ta đưa về nhà nhưng hình như là không thể đếm xuể. Mà mỗi đêm là một cô, không hề có việc 1 cô gái được đưa về nhà 2 lần.
Tôi cảm thấy hết sức nể phục, mà cũng đúng thôi vừa giàu vừa đẹp trai như anh thì khối gì cô mê chứ.
Đến khi tôi sinh Min, Hình hạn chế đưa gái về nhà, hay nói đúng hơn là không có. Vì một phần có mẹ tôi lên ở, phần nữa chắc anh ta không có nhiều thời gian. Vì thời gian được nghỉ làm anh ta đều ở nhà giúp tôi chăm cu Min, rất ít đi chơi. Hoặc có khi anh ta chăn gái bên ngoài tôi cũng không biết được.
Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa, đó cũng là cuộc sống riêng của Hình. Mà tôi và anh đã có giao ước sẽ không can thiệp vào chuyện đời tư tình cảm của nhau.
Tôi và Min sẽ là vợ con anh ấy đến khi mẹ anh ấy qua đời, khi đó tôi có thể lấy thêm chồng khác hoặc Min có thể cùng tôi đi nơi khác sống.
Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không mặn mà gì yêu đương để đi thêm bước nữa. Tôi chỉ mong cu Min có thể khỏe mạnh mà lớn lên, còn về sau này chỉ sợ Hình sẽ không cần thằng bé nữa thôi...Còn tôi thì chẳng sao vì dù sao tôi cũng không yêu anh ta.
Mọi chuyện diễn ra theo quỹ đạo như thế đến khi cu Min được 1 tuổi.
Tiệc thôi nôi thằng bé không lớn lắm, chủ yếu là tôi, Hình, mẹ tôi, bạn thân của Hình và mẹ "chồng" tôi.
Nói chứ tôi thật sự rất hồi hộp về mẹ chồng này, tôi được Hình cho xem ảnh rất nhiều lần rồi, gương mặt bà rất phúc hậu cũng có chút khó tính, tôi chỉ sợ tôi để ra sơ hở gì để cho bà nghi ngờ.
Thôi nôi cu Min làm buổi trưa, mẹ tôi bày dọn cúng mụ cho thằng bé. Hình cùng vài anh em đồng nghiệp của anh ấy thì phụ trách xem Min bóc đồ đoán tương lai. Chẳng hiểu giống ai cu cậu cứ thấy tiền là quơ quàng hết vào người làm cả bọn cười ngất. Hình cười đến tít mắt, anh có vẻ rất vui. Đặc biệt thằng bé hôm nay lại gọi được tiếng "ba ba ", thật sự quá mức bất ngờ. Nhìn gương mặt vui sướng của Hình, nếu tôi không là mẹ của Min chắc tôi cũng bị lầm tưởng Min là con trai ruột của Hình. Anh ấy thật sự rất yêu thương thằng bé...
Đến chiều tối thì mẹ Hình về đến, bà thật sự rất đẹp, đã hơn 50 rồi mà da dẻ vẫn hồng hào căng bóng. Lúc ra sân bây đón bà, tôi thật sự thấy rất ngạc nhiên.
- Chào con, con là Giao à?
Bà vừa hỏi tôi vừa quay sang nhìn cu Min.
- Dạ vâng, mẹ vừa về.
Ba gật đầu hài lòng, lại dang tay bồng cu Min đang trên tay tôi.
- Úi chao, cháu bà đây à. Khéo, sao giống bố mày thế này..
Nhìn cách bà âu yếm yêu thương cu Min mà tôi còn chút chột dạ...
Hình ôm lấy eo tôi, cười vui vẻ:
- Mẹ này, về nhà tha hồ mà chơi với cháu. Mẹ vợ con đang ở nhà chờ mẹ đấy.
Nghe đến đây mẹ Hình mới nhanh nhẹn ra xe đi về.
Mẹ Hình rất dễ chịu, bà về Việt Nam lần này chơi được có một tuần, vì tạm thời công việc bên ấy vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa. Chắc phải khi cu Min lên 2 tuổi bà mới có thể về nữa.
Vì mẹ Hình về VN nên tôi và Hình buộc phải âu yếm nhau như vợ chồng mới cưới. Đêm tôi và anh ngủ cùng phòng nhưng là tôi và cu Min ngủ trên giường, còn anh thì nằm ở soopha. Đoạn thời gian này, Hình xin nghỉ để đưa mẹ anh đi chơi, chỉ khi nào cơ quan có việc gấp anh mới ghé xem một chút.
Được 1 tuần thì mẹ Hình cũng chuẩn bị về nước, trước hôm bay, bà và tôi ngủ cùng phòng, đêm ấy tôi và bà nói chuyện rất nhiều.
Nằm trên giường, bà cứ nhìn tôi cười, lát lại nói:
- Cảm ơn con nhé con dâu.
- Dạ có gì đâu mẹ.
Bà ngồi dậy, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:
- Thằng Hình nó là đứa vô tư, mẹ cứ nghĩ cả đời này nó sẽ không lấy vợ, may là có con..
Tôi cười theo bà:
- Anh ấy là người tốt mà mẹ.
- Ừ nó là đứa tốt bụng, nhưng lúc trước nó từng tuyên bố với mẹ sẽ không lấy vợ, mà thật sự kể từ khi đó đến nay cũng gần 6 năm rồi. Mẹ có khi đã từng lo lắng rất nhiều, lúc Hình báo là sắp có cu Min, mẹ vừa mừng vừa lo. Nhưng nay gặp được con mẹ mới thấy yên tâm, con thật sự rất tốt, rất dễ thương.
Nhìn bà hiền lành, yêu thương tôi, tôi lại có chút nghĩ đến mẹ Viễn, trước kia bà ấy cũng thế nhưng cuối cùng thì..
- Giao, ở bên cạnh chăm sóc cho bố con nó giúp mẹ nhé. Bên Canada mẹ còn công việc chưa giải quyết xong nên không thể về nước được mà thằng Hình thì một mực không muốn sang bên đó. Nó thích làm cảnh sát giống bố nó...
Nói đến đây bà lại có chút buồn buồn, chắc là chuyện liên quan đến bố của Hình. Tôi nhìn bà, quyết tâm hứa hẹn giúp bà yên tâm.
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ lo cho bố con cu Min thật tốt.
Mẹ chồng tôi gật đầu, bà hình như rất hài lòng về tôi..Tôi thì vừa mừng vừa lo, phi vụ này tôi cảm thấy rất quan ngại.
Sáng hôm sau bà không cho tôi tiễn bà ra sân bay, chỉ để Hình đưa đi. Trước khi đi bà cho tôi và cu Min một số quyển sổ tiết kiệm, bà bảo rằng đây là tiền bà cho riêng không cần báo với Hình. Nhưng tôi chắc sẽ không nhận, đợi Hình đưa bà ra sân bay về tôi sẽ trả lại cho anh ta. Vì đây là cho vợ con thật của anh chứ không phải cho tôi và Min.
- Hình, mẹ cho, tôi đưa lại anh.
Hình nheo nheo mắt, anh đang lướt điện thoại cũng dừng lại xem qua.
- Là sổ tiết kiệm mẹ anh cho tôi nhưng tôi nghĩ nên trả lại cho anh.
- Mẹ cho cô thì cô cứ giữ đi, tôi không thiếu tiền.
Tôi vẫn không đồng ý:
- Sao lại thế được, đây là mẹ cho vợ và con anh mà, tôi thì nhận làm sao được.
Hình buông điện thoại, anh nhìn tôi, hình như có chút khó chịu:
- Cu Min không phải con tôi sao?
Tôi có chút lúng túng:
- À thì cu Min là con anh nhưng cũng không phải con ruột...
Hình nổi giận, anh quát lớn, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh giận dữ với tôi đến thế.
- Giao, tôi không muốn nghe cô cứ nói lung tung như thế nữa. Con nào là con ruột, con nào là con nuôi, cu Min là con trai tôi, còn cô có muốn là vợ tôi không thì tôi không nói nhiều đến. Nhưng sống không cần quá rạch ròi, tôi không rạch ròi với cô thì cô cũng đừng nên 1 là 1, 2 là 2 quá như thế. Cu Min đến tuổi nghe hiểu nếu nghe được những lời cô nói sẽ không hay đâu. Còn sổ tiết kiệm này, không thích mẹ tôi cho thì bỏ đi, tôi không cần.
Nói rồi anh bỏ đi, cả đêm cũng không về...
Tôi thật sự không hiểu anh ta giận dữ vì điều gì, tôi nói mọi thứ đều đúng mà. Anh yêu thương cu Min, tôi có thể hiểu nhưng những thứ không phải của mẹ con tôi thì tôi nhận làm sao được. Dù sao đây cũng chỉ là đóng kịch trước mặt mẹ anh chứ có phải thật lòng đâu. Con người tôi là thế, rất dứt khoát và rõ ràng, như chuyện của Viễn, dù còn yêu nhưng một khi tôi xác định buông bỏ là sẽ buông bỏ không suy nghĩ trước sau. Tôi muốn giữa mẹ con tôi và Hình cũng như thế. Chỉ có làm rõ ràng như thế thì sau này khi Hình có vợ con thì mẹ con tôi mới không bị tổn thương.
Cái gì ban đầu nhận định là tạm thời thì đừng đặt hy vọng lớn lao quá nhiều, trèo càng cao thì té lại càng đau!