Tôi ở lại viện hết ngày hôm đó, sáng hôm sau Hình đến đón tôi đến nhà anh ta. Tôi không có đồ đạc gì cả, vali của tôi còn nằm ở nhà chồng. Hình bảo để anh mua cho cái khác mặc tạm, tốt nhất bây giờ đừng về.
Nhìn chung anh cũng tốt, tôi về nhà anh, là nhà mặt phố ở quận Ba Đình, cách nhà chồng tôi khá xa gần 45 phút đi xe máy. Như thế cũng tốt, tôi không sợ gặp mặt bọn họ. Viễn chắc mấy hôm nay cũng có đi tìm tôi vì tôi có gọi báo cho mẹ tôi biết một tiếng, bà nói Viễn có gọi cho bà, anh nói loanh quanh một hồi lại dò hỏi kiểu như tôi có về đó không. Mẹ tôi cũng hiền, bà chỉ nói là lâu quá tôi và Viễn không về quê chơi, còn lại thì cũng không nói gì nhiều. Chắc có lẽ là do tôi chưa kể bà nghe chuyện của Viễn và Mỹ, nếu bà biết được chắc sẽ không hiền lành mà nói chuyện như thế đâu.
Thấm thoắt tôi ở lại chỗ Hình cũng gần được 1 tháng rồi, bụng tôi cũng được 2 tháng, trộm vía em ngoan nên chẳng làm mẹ nghén ngẩm gì nhiều.
Hình có nói với tôi, đợi khi anh về anh sẽ sắp xếp cho tôi về lại nhà Viễn lấy đồ đạc và giải quyết dứt điểm với bên nhà chồng. Tôi có kể cho anh nghe về chuyện giữa Viễn và Mỹ, anh nói sẽ nhờ bạn bè điều tra lấy bằng chứng để ra tòa tôi sẽ không thiệt thòi. Còn về điều kiện mà Hình yêu cầu, đến giờ anh vẫn chưa nói, tôi có hỏi nhưng anh chỉ trả lời rất đơn giản:
- Cô yên tâm, tôi không ép cô làm gì xằng bậy, tôi mượn vốn sẵn có của cô thôi.
Anh ta vừa nói vừa cười làm tôi có chút hoang mang nhưng thôi cũng không vấn đề gì, miễn sao anh ta giúp tôi đứng ra bảo vệ cho mẹ con tôi trong thời gian này là được. Đến khi tôi sinh con, tôi sẽ tự nuôi lấy, có khó khăn gì thì tôi cũng còn có mẹ tôi bên cạnh.
Trong thời gian này tôi cũng không đi đâu, có muốn ăn gì hay mua gì đều nhờ Hình đặt cho người đem đến, mọi chi phí anh ta lo hết thảy. Có đôi khi tôi không hiểu được rằng vì sao Hình lại giúp đỡ một người xa lạ như tôi, nhưng sau này nữa tôi mới biết tất cả đều có lý do. Cuộc đời tôi lẩn quẩn trong vòng xoáy của yêu và chia ly!
Tối hôm nay Hình về, sáng mai tôi có thể về lại bên nhà chồng để đem đồ đi. Thật sự bây giờ trong lòng tôi có biết bao nhiêu là ngổn ngang. Tôi chẳng còn mơ mộng gì nữa về một người chồng, một người cha tốt nhưng tôi tiếc, tiếc khoảng thời gian yêu nhau bên nhau cùng nhau vượt qua gian khó..Nhưng âu duyên số đã hết, có níu kéo cũng chẳng còn ích lợi gì. Với một người đàn ông không chung thủy, tốt nhất là không nên đặt thêm vọng tưởng.
Hình đưa cho tôi một sấp hồ sơ, anh cười, nói:
- Cô cũng hay để cho bọn họ gian díu lâu như thế mà không biết.
Tôi cười gượng gạo:
- Tôi cũng không muốn thế..
- Thôi cô xem đi rồi mai giải quyết cho dứt điểm, tôi chỉ có thể giúp cô được như thế này.
Đọc sơ qua một lượt, tôi lại thấy bần thần trong người.. Đến người ngoài còn điều tra được bọn họ gian díu với nhau đã gần được nửa năm, tức là trước cả ngày tôi bị mất đi đứa con thứ hai.Ấy thế mà tôi lại chẳng biết gì, còn hết lần này đến lần khác cố tình xem như không có gì xảy ra, vẫn một mực cho rằng Viễn sẽ chung thủy một lòng một dạ với tôi..
Ghê thật, đến bây giờ tôi đã chẳng còn thiết tha gì nữa rồi. Tôi chỉ muốn nhanh thật nhanh ký vào đơn ly hôn để từ đây trở đi tôi và Viễn sẽ không còn liên can gì đến nhau nữa. Con của tôi sẽ là con của tôi chứ không phải là con của tôi và Viễn.
Trên đời này chẳng có gì là mãi mãi, có chăng là khi cám dỗ chưa đến nên chúng ta thường nghĩ mọi thứ thật hoàn hảo và thật lòng!
Cả đêm đó tôi không thể ngủ được, chợp mắt một chút cũng chẳng được.. Viễn anh ấy có thương tôi không, có thương anh Vinh không?
Ừ thì tôi và anh ấy là khác dòng máu, anh có thể phản bội lại tôi nhưng anh Vinh là anh ruột của anh ấy, làm sao anh ấy có thể đối xử như thế với anh Vinh được. Anh Vinh mất đi chưa được hết tang 3 năm cúng cơm mà!
Còn về con đàn bà kia, nếu như tôi không tát trả cô ta mấy cái tát thì thật tiếc cho tôi sống hơn chục năm trên đời này. Có đôi khi lương thiện không đặt trên mạng của những kẻ đê tiện được.
Sáng hôm sau Hình đưa mẹ con tôi đi ăn thật ngon, từ lúc biết có bầu đến giờ tôi chỉ thèm ăn bò nướng. Sáng sớm bỗng dưng thèm đến chép miệng, Hình nhìn tôi ngắm nghía cái ảnh hôm trước đi ăn mà bật cười. Ấy thế anh đưa tôi đi ăn vào sáng sớm, ông đầu bếp còn bảo nếu không phải do Hình ỉ ôi thì ông ta còn lâu mà bán sớm.
Nghĩ thấy cũng vui trong lòng, mẹ con tôi cũng may được Trời thương độ hộ.
Mặc một chiếc váy dài qua gối, trang điểm thật xinh đi đến nhà chồng. Hình muốn vào nhưng tôi ngăn lại, bảo anh cứ ở trong xe.
- Không cần vào đâu, tôi sẽ giải quyết được.
Hình chống tay lên vô lăng, cười cười nhìn tôi:
- Tôi cũng muốn xem bà bầu thì đánh người kiểu gì, haha.
Tôi lườm nguýt:
- Anh đừng nghĩ ai cũng thế, tôi đi trả nợ ân tình chứ không đi đánh ghen, anh đừng vui vẻ nhìn trông đáng ghét.
Hình cười ha hả, anh ra dấu ok:
- Ok ok rồi, đừng làm tổn thương bảo bối trong bụng cô là được, tôi không muốn phải đưa cô đến bệnh viện lần nữa rồi lại nghe ông bác sĩ sản khoa già hèm lèm bèm rằng tôi là người vô trách nhiệm, không biết thương vợ, không lo cho con, ti tỉ thứ, thật sự ông ta nói rất nhức đầu.
Tôi nhìn Hình, cảm giác anh ta rất quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng tôi..
- Tôi vào đây, anh để ý một chút giúp tôi nhé.
Hình gật đầu, anh đeo kính, miệng nhai sing gum, trong chẳng giống cảnh sát hình sự một chút nào.
Cửa cổng không khóa, tôi mở cửa đi vào, hôm nay là chủ nhật, chắc hẳn trong nhà sẽ không thiếu ai..
Bước vào đến phòng khách, tôi đã nghe thấy tiếng cười giòn của bé Bối, xinh thật, con bé xinh quá.
Bỗng dưng Viễn nhìn ra cửa, thấy tôi, anh vội vàng đứng dậy, Mỹ cũng nhìn về phía tôi.
- Giao, em về rồi sao?
Viễn chạy đến chỗ tôi, anh kéo tôi vào trong, tôi nhìn thoáng qua Mỹ, thấy chị ta gương mặt có chút xanh tái. Chắc hẳn đang ghen tuông đây mà, được thôi, chọc cho cô ta tức một phen.
Tôi nắm lấy tay Viễn, gương mặt buồn buồn ứ nước mắt một chút, nhớ khi xưa lần đầu Viễn gặp tôi là lúc tôi đang diễn vai Tấm trong truyện tấm cám, nghĩ lại tôi cũng có khiếu làm diễn viên lắm, có điều khi ấy tình yêu làm mờ đi tất cả rồi còn biết gì đến tài năng.
Bố mẹ chồng tôi cũng quay sang, mẹ chồng nhìn thấy tôi, bà khinh khỉnh ra mặt:
- Về đây làm gì, sao không đi luôn đi.
Bố chồng tôi thì cười cười:
- Vào nhà đi con, bố với thằng Viễn tìm con khắp nơi.
Tôi chỉ cười chứ cũng chưa nói gì, Viễn vui vẻ nắm lấy tay tôi.
- Giao, anh cứ nghĩ em đi không về, hôm nay em về rồi thì vui quá, mẹ cũng nói sẽ không trách chuyện kia nữa..
Tôi nghe đến đây lại muốn điên lên, thấy chị Mỹ đang bồng bé Bối định lên phòng, tôi vội ngăn lại:
- Chị Mỹ, chị ở lại nói chuyện với tôi một chút.
Mỹ kênh kiệu:
- Tôi thì có gì để nói với cô, hay cô muốn đuổi mẹ con tôi ra ngoài để cô độc chiếm tất cả. Nếu thế thì để tôi lên dọn đồ rồi xuống thưa bố mẹ cho cô vừa lòng.
Tôi cười nhạt:
- Chị lên dọn đi rồi xuống nói chuyện.
Mẹ chồng tôi đi đến, bà đẩy tôi sang một bên, khó chịu, nói:
- Mày được rồi nha Giao, tao đã bỏ qua rồi thì an phận đi, sinh không được con thì đừng nói nhiều.
- Phải rồi mẹ, chị ta đang có bầu đó, mẹ lại sắp có thêm cháu rồi.
Cả bố chồng và mẹ chồng tôi đều ngạc nhiên đến há hốc mồm, Viễn thì nắm lấy tay tôi, anh hét:
- Giao, được rồi, em đừng làm rối thêm nữa, lên phòng với anh đi, đi mau.
Tôi hắt tay anh ra:
- Tôi về đây không phải để muốn nối lại tình xưa với anh đâu. Tôi muốn ly hôn, càng nhanh càng tốt.
Mẹ chồng tôi nhào đến chỗ tôi, tôi vì sợ bà vô tình sẽ làm tổn thương đứa bé nên né sang một bên làm bà ngã nhào ra đất. Nhìn cũng xót nhưng tôi mặc kệ, những cái tát, cái đá của bà ta tôi vẫn còn nhớ rõ lắm.
Bố chồng tôi lớn tiếng hỏi:
- Giao, con vừa nói cái gì, con Mỹ làm sao có bầu, mọi chuyện là thế nào?
- Bố, trong bụng chị ta là con của chị ta và Viễn chồng con đấy, thưa bố.
Mẹ chồng tôi réo lên:
- Hỗn láo, mày đừng vu oan cho tụi nó, mày đi đi, tao không muốn nghe mày nói xằng nói bậy nữa. Biết thế tao đã không nghe thằng Viễn chấp nhận bỏ qua cho mày.
Tôi giận dữ:
- Tôi cũng không muốn bà bỏ qua cho tôi, có xin tôi tôi cũng chẳng muốn ở lại. Tôi về đây là muốn ly hôn, ly hôn với con trai của bà.
Tôi nhìn sang Mỹ đang xanh tím mặt mày:
- Mỹ, anh Vinh chết chưa đến 3 năm mà chị đã muốn tái giá rồi sao. Nhưng mà muốn tái giá cũng nên chọn người tử tế sao chị lại cứ nhất định phải là chồng tôi, hay là thương anh nên vớ luôn em hay là chị từ đầu đã thích anh Viễn?
Trong hồ sơ mà Hình đưa cho tôi, thì có đoạn thời gian Mỹ quen biết từ trước với Viễn, lúc ấy chưa có tôi mà tôi lại chưa nghe Viễn kể lại bao giờ. Hóa ra là tình cũ sao???
Mỹ im thin thít, cô ta chẳng nói năng gì, mẹ chồng tôi kéo áo cô ta hỏi phải sự thật hay không thì mãi lát sau cô ta mới gật đầu.
Mẹ chồng tôi thấy cô ta xác nhận, bà ngã ngửa ra sau, may mà có Viễn và bố chồng tôi đỡ một tay.
Nhìn bà ta người mà tôi từng gọi là mẹ phải khốn khổ, tôi cảm thấy cổ họng có chút đắng đắng. Có lẽ tôi không hợp để đóng ác, chắc mãi chỉ đóng được vai hiền. Lương thiện quá đôi khi cũng thật mệt mỏi..
- Viễn, như thế là đủ rồi, đơn ly hôn đây, tôi đã ký sẵn rồi, còn lại anh ký sau đó gửi lên tòa, không cần tìm tôi nữa.
Thôi như thế là được rồi, Mỹ cũng đang có thai không nên làm quá gay gắt, bố chồng tôi chắc chắn không để mọi chuyện diễn biến tiếp theo nữa, tôi tin là ông sẽ giải quyết thật tốt.
Để giấy ly hôn xuống bàn, tôi lên phòng thu dọn đồ đạc, sau đó kéo vali xuống đất. Viễn thấy tôi muốn đi, anh tiến đến giữ tôi lại.
- Giao, anh xin em, anh xin em đừng đi, đừng ly hôn, anh thề từ giờ trở đi sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Anh và em sẽ dọn đi, đứa bé.. đứa bé trong bụng Mỹ anh sẽ nuôi nhưng còn chị ấy anh thật sự không yêu. Xin em đó Giao, anh xin em.
Tôi nhìn Viễn, người đàn ông tôi từng yêu thương như mạng đang khốn khổ cầu xin tôi tha thứ. Có chạnh lòng chua xót nhưng quay lại... chắc không thể nào được nữa rồi.
- Viễn, buông tay đi anh, rồi tôi và anh sẽ được hạnh phúc. Anh biết không nếu như trước đây anh từng tin tưởng tôi dù chỉ một chút thôi thì giờ đây chắc có lẽ mọi chuyện đã không quá tệ. Cái đêm anh đuổi tôi đi, anh có biết tôi lạnh đến mức nào không? Lạnh đến tim tôi cũng dần lạnh theo..Các người chẳng ai quan tâm tôi sống hay chết, anh biết rõ ở đất HN này tôi không có người thân chỉ có một mình anh là thân thiết, thế tại sao anh lại bỏ tôi, để rồi anh và chị ta ôm ấp nhau trong căn phòng của tôi và anh?
Viễn tái mặt, anh chẳng còn biết nói được gì.
- Viễn, giải thoát cho nhau đi, chúng ta không có con xem như không có gì ràng buộc. Mẹ anh nói đúng, gái độc không con, tôi độc lắm nên đừng vương vấn tôi làm gì. Duyên chúng ta đến đây hết rồi, dừng lại đi thôi...
Viễn vẫn không chấp nhận, anh nỉ non níu kéo:
- Giao, em đi rồi anh mới biết rằng em là tốt nhất, anh không muốn mất đi em, không có con cũng được không sao, không sao cả mà..
Mỹ chắc giận lắm, chị ta gằn lấy tay Viễn.
- Viễn, anh tỉnh ra đi, nó không cần anh anh níu kéo làm cái gì, không thấy mất mặt sao?
Viễn giận dữ:
- Thôi ngay đi, tất cả đều do cô, nếu hôm đó cô không bỏ thuốc vào nước của tôi thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.
Bỏ thuốc sao? Thật sự như thế sao?
Mỹ cười ha hả:
- Tôi yêu anh, tôi bỏ thuốc thì sao chứ? Anh nhìn đi, trong bụng tôi đang có con của anh đây, nó không có mà tôi có, anh chơi tôi có bầu, là tôi mang thai con của anh, đúng không?
Viễn giận lắm, tôi thấy gân tay anh nổi hết cả lên. viễn giơ tay thật cao định đánh xuống nhưng rồi lại thôi.
Chị Mỹ lại được phen cười ha hả:
- Thấy chưa, là anh yêu tôi nên đánh anh cũng không nỡ mà. haha..
Bố chồng tôi đi từ sau đến, tôi thấy ông dùng sức đấm bụp vào mặt Viễn khiến anh ấy ngã loạng choạng xuống đất.
Tiếng chị Mỹ gào lên:
- Bố, sao bố đánh anh ấy hả bố?
Bố chồng tôi dù sao tuổi cũng đã lớn, cú đó ông dùng sức khá nhiều nên trên trán mồ hôi đã bắt đầu túa ra, nhìn ông chật vật, tôi không nỡ nên đi đến đỡ lấy ông. Ở cái gia đình này, người mà thương tôi nhiều nhất chắc chỉ có ông..
- Bố, bố không sao chứ?
Bố chồng tôi nhìn tôi, gương mặt ông lại thoáng già đi thêm một chút, hốc mắt ửng đỏ chắc vì ông quá tức giận.
- Bố không sao, bố cảm ơn con, Giao.
Mẹ chồng tôi bây giờ mới hoàn hồn, bà gào lên khóc lóc:
- Trời ơi sao tụi bây lại làm ra loại chuyện đồi bại như thế hả? Mỹ, mẹ thương mày, tại sao mày lại làm ra chuyện như thế? Bây giờ có bầu, tao biết nhìn dòng họ thế nào đây? Không chồng mà có bầu, trời ơi là trời, oan nghiệt mà..
Chị Mỹ tru tréo:
- Mẹ, bây giờ lỡ rồi không lẽ mẹ muốn con phá cái thai này hay sao?
- Phá, phá ngay đi, tao không cần loại cháu đó.
Tiếng bố chồng tôi vang vọng, làm toàn thể im bặt.
Mẹ chồng tôi tái xanh mặt, thều thào:
- Ông..sao..
Bố chồng tôi điên tiếc:
- Câm miệng, cũng chính là bà, con dâu tốt bà tìm cách đuổi đi, không có con thì sao, xin con nuôi còn tốt hơn cái loại này.
Chị Mỹ hốt hoảng, chị ta ôm lấy tay Viễn kêu khóc, bé Bối cũng khóc lóc không ngừng:
- Viễn, không được, anh nhìn đi, nhìn con chúng ta đi, Viễn..
Viễn không nói gì, anh nhìn tao gắt gao, giọng khàn đục:
- Giao..Giao..
Kêu tên tôi làm gì nữa, mọi chuyện đã xong rồi!
Tôi hít một hơi thật sâu, nói:
- Mỹ, chị biết vì sao ngày đó tôi đồng ý cho anh Viễn cho chị t*ng trùng để có bé Bối không?
Chị Mỹ nhìn tôi bằng ánh thù địch:
- Là tại vì cô ham tiền, ham tiền của anh ấy chứ sao.
Tôi cười khẩy:
- Chị nghĩ ai cũng xấu như chị sao? Anh Vinh có từng nói... à không chị có từng quan tâm đến anh ấy không? Nếu tôi nói anh ấy bị ung thư gan chị có tin không?
Chị Mỹ sửng sốt, bố mẹ chồng tôi và Viễn thì trợn tròn mắt như không tin được.
- Giao, cô nói lung tung gì vậy?
Tôi không nói gì, chỉ rút trong túi xách một tờ giấy, đây là phiếu xét nghiệm trước kia mà anh Vinh có đưa cho tôi để tôi đồng ý với yêu cầu của anh.
Chị Mỹ, Viễn, bố mẹ chồng tôi giành nhau xem. Đến khi xem được rồi thì ai nấy đều như ngây dại.
Mẹ chồng tôi gào khóc bên bàn thờ anh Vinh, bố chồng tôi ngã quị..Còn Viễn, anh ôm mặt khóc, khóc như khi trước kia anh Vinh mất anh đã từng khóc.
Chị Mỹ thẩn thờ, tay chị ôm bé Bối, ánh mắt ngây dại nhìn ra phía ngoài...
Tới đây, tôi chẳng còn thấy vui vẻ gì cả, mà thực sự hôm nay tôi cũng chẳng muốn đến đây để mà tìm niềm vui, cốt yếu tôi chỉ muốn được rời khỏi đây một cách quang minh chính đại.. không bị mang tiếng, không bị hiểu lầm..
Chị Mỹ kêu tên anh Vinh sau đó chạy như bay ra ngoài ôm theo cả bé Bối.. Vì quá nhanh nên chẳng ai đỡ kịp..
Ầm, tiếng va chạm bên ngoài, tôi và mọi người chạy ra đã thấy chị ấy ngã sóng soài, tay ôm khư khư bé Bối.. máu chảy rất nhiều...
Ngày hôm ấy là một ngày tồi tệ!
Sau ngày hôm ấy, một sự thật mới được phanh phui..Bé Bối không phải con ruột của Viễn, vì hôm ấy ngã xuống đường, con bé mất máu khá nhiều. Bác sĩ yêu cầu người nhà truyền máu nhưng đáng tiếc máu của Viễn không trùng với máu con bé.. Viễn nhóm máu AB, bé Bối nhóm máu O, chị Mỹ nhóm máu B...
Tôi cứ nghĩ 2 người có gian díu với nhau từ lâu nhưng hóa ra không phải vậy. Mẹ chồng tôi gọi cho tôi, bà vừa khóc vừa kể..Bà nói rằng chị Mỹ tìm giống bên ngoài để mang thai bé Bối.. Đứa bé của chị và Viễn cũng không còn.. Bà cũng xin lỗi tôi..xin lỗi rất nhiều..Tôi tha thứ nhưng để quay lại thì..không thể nào!!!
Viễn cuối cùng cũng đồng ý ly hôn, tôi và anh ra tòa sau đó 3 tháng nhưng tôi xin tòa tự quyết với ly do đi nhập cư nước ngoài. Một phần cũng nhờ Hình lo giúp, vì tôi sợ khi đó bụng to Viễn sẽ sinh nghi.
Tôi và gia đình chồng xem như chấm dứt!
Nói thế nào nhỉ, tôi cũng chẳng biết diễn tả cảm xúc của mình hiện giờ ra sao? Câu chuyện này đã lấy đi của tôi thanh xuân, thời gian và cả một tình yêu tươi đẹp. Tôi biết rằng sẽ có người không tin nhưng nói thế nào đây, không tin cũng được vì tôi vốn dĩ cũng chẳng thể tin được mà.. Nếu tôi không gặp Hình thì bây giờ chẳng biết làm sao thoát ra khỏi bãi lầy đó..Nghĩ lại quãng thời gian kia, sao mà khắc nghiệt và chua xót đến thế.. Tôi chỉ muốn khuyên mọi người, đừng quá tin vào ai đó quá nhiều, mọi thứ trước mắt đều là phép thử. Hết thảy nên cho mình một con đường để lui khi cùng bước..Chẳng có tình yêu mãi mãi, chỉ có tình yêu vừa đủ cho một người, nếu xuất hiện người thứ ba xem như phép thử KẾT THÚC!.
À, mọi người muốn biết Hình đã ra yêu cầu gì với tôi hay không???
Ngày hôm đó anh đưa tôi đi khám thai, thai khi ấy được hơn 3 tháng, lúc ra về, anh ấy có nói:
- Giao, tôi giúp cô rồi, bây giờ cô giúp lại tôi nhé. Sinh đưa bé ra, cô và đứa bé để tôi chăm sóc, có được không?
Ai nói đây là tình yêu là sai nhé, chẳng hề có tình yêu nào cả.. Nói cho đúng, chúng tôi đang cùng nhau trao đổi một cách sòng phẳng. Tình yêu..là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi thì đúng hơn!!
Tôi sẽ đưa em đi qua hết những giông bão
Một thời lầm lỗi đau thương tôi xót lòng
Đừng lo, tôi sẽ không gian dối
Có chăng là do tôi thương em quá nhiều!!!