Ngày nào Khúc Tích cũng làm việc tới khuya.
Cô không thích làm thêm giờ. Con gái mới hai mươi hai tuổi, cô nào chẳng thích trang điểm lộng lẫy để đi dạo phố. Chỉ tại Cốc Ngôn ngày nào cũng làm việc tới khuya. Mà nửa đêm ở thang máy trong tòa nhà là cơ hội duy nhất cô được gặp riêng anh.
Ngó đồng hồ, đúng chín giờ, Khúc Tích pha trà nóng đem cho Cốc Ngôn. Đây là thói quen trời đánh không bỏ của cô từ khi vào làm việc ở đây.
Lúc đầu Cốc Ngôn rất cảm kích việc này. Một tách trà nóng làm cho dạ dày anh dễ chịu đi nhiều, nhưng từ khi Khúc Tích tỏ tình với anh, những tách trà nguội ngắt rồi Cốc Ngôn cũng chẳng thèm đụng miếng nào.
Thất vọng là điều dĩ nhiên, nhưng Khúc Tích nghĩ, dù anh không uống nhưng thôi thì cứ pha đi, một ngày nào đó anh muốn uống thì chí ít khi giơ tay ra sẽ phát hiện lúc nào cô cũng ở bên.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Khúc Tích mang trà bước vào. Cốc Ngôn hôm nay không vùi đầu vào đống giấy tờ như mọi hôm mà đứng bên cửa sổ, vừa ngắm cảnh thành phố về đêm, vừa nghe điện thoại. Khúc Tích nhẹ nhàng bước đến bên anh, vừa định đặt tách trà xuống thì nghe Cốc Ngôn nói: “Ừ, thích nhà hàng nào cứ chọn. Ngày mai tôi tới.”Tay Khúc Tích run run, nước trà bắn lên làm phỏng tay cô. Cốc Ngôn lạnh nhạt quét mắt nhìn, khuôn mặt không chút biểu cảm. Khúc Tích cố nén cơn đau rát. Cô đặt tách trà lên bàn rồi lặng lẽ bước ra, im ắng như lúc cô bước vào.
Về ghế ngồi, Khúc Tích nhìn cổ tay đỏ ửng vì bị phỏng, nhìn vô hồn vào khoảng không. Chẳng biết cô đã ngây người như thế bao lâu, chợt đèn làm việc ở văn phòng của Cốc Ngôn tắt, Khúc Tích mới giật mình hoàn hồn.
Bước vào thang máy, nhìn những con số giảm dần theo từng tầng, cuối cùng Khúc Tích không nhịn được bèn hỏi: “Chú Ngôn, chú tính đi xem mắt hả?”
“Khúc tiểu thư, chuyện này không liên quan tới cháu.”
Khúc Tích cứng đầu bĩu môi: “Chú cứ việc xem mắt đi, rồi tôi sẽ phá cho chú coi.”
Cốc Ngôn nhìn cô vẻ bực bội: “Cháu? Dựa vào cái gì?”
Khúc Tích ngẩn người, rồi cô chợt nhớ ra Cốc Ngôn chưa cho cô cơ hội nào mà thẳng thừng từ chối tình cảm của cô. Bởi vì anh chẳng cho cô thân phận gì, cho nên, ngay cả quyền ghen cô cũng chẳng có. Nhưng thích một người rõ ràng là quyền của cô. Cô cụp mắt nhìn mũi chân mình, khi thang máy dừng lại mới ngẩng đầu nhìn sau lưng Cốc Ngôn, cười nhạt:
“Tôi thích chú...”
“Tình cảm dễ dàng nói ra như vậy thì bản thân cháu tin hay không?” - Cốc Ngôn lạnh lùng vứt câu nói ấy lại rồi cất bước bỏ đi.
Thang máy từ từ khép lại sau lưng anh, chỉ còn một mình Khúc Tích bên trong, cô nắm chặt bàn tay bị phỏng của mình, dường như quên hết mọi đau đớn. Tấm gương trong thang máy phản chiếu khuôn mặt không còn nụ cười của Khúc Tích. Cô lí nhí trong miệng: “Thật ra... không có dễ vậy đâu.”Làm sao có thể dễ dàng như người ngoài nhìn thấy được. Nói ra tình cảm suốt sáu năm trời, bộc lộ tâm tư mình giấu kín tận đáy lòng trước mặt đối phương, giơ hai tay, buông bỏ hoài nghi và phòng bị, Khúc Tích giống như đứa trẻ không biết rằng phút tiếp theo mình sẽ ăn đòn hay ăn kẹo. Tay trái nắm nỗi sợ, tay phải ấp hy vọng, dõi theo Cốc Ngôn, rồi lần nào cũng thất vọng ra về.
Ngày hôm sau, quả nhiên Cốc Ngôn đã đi xem mắt. Khúc Tích cũng bám theo làm loạn luôn.
Đối phương là một cô gái khuê các quyền quý, cụt hứng chịu thua dưới đòn song tấn làm náo loạn và khóc lóc như mưa của Khúc Tích.
Khúc Tích dày mặt sấn tới ngồi bên cạnh Cốc Ngôn, vừa lau nước mắt chưa kịp khô trên má vừa lạnh lùng nói: “Chú Ngôn, tôi nói thật lòng đó. Tôi ngó dùm chú rồi, cô gái này không hợp với chú. Cô ấy quá yếu đuối và quá ít nói. Hai người mà ở với nhau mười năm chắc nói được mười câu là cùng.”
Nói y như là thật lòng vô tư suy nghĩ dùm cho Cốc Ngôn vậy.
Cốc Ngôn lặng thinh uống cà phê. Anh lạnh lùng nói mỗi một câu: “Hôm sau còn mấy đám nữa, cháu đuổi hết dùm tôi luôn đi.”
Cốc Ngôn cũng không thích xem mắt như thế này. Anh đồng ý đi chỉ vì áp lực từ gia đình. Anh không phải là người dễ động lòng nhưng một khi đã yêu ai thật sự thì tổn thương nhẹ nhất cũng làm anh đau thấu tận xương. Như người con gái trước đây, Cốc Ngôn thật lòng yêu thương cô ấy, cho nên khi biết cô ấy phản bội mình anh mới đau khổ như vậy. Hơn nữa, anh không phải người giỏi bày tỏ cảm xúc. Anh luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, dù bị đánh gãy răng đổ máu, dù cho đau đớn đến đâu, anh cũng không bao giờ để lộ trước mặt người khác.
Nhìn anh vẫn phong nhã như ngày nào, nhưng thời gian này anh không muốn đến gần trò chơi tình yêu nữa. Thật may là bây giờ đã có kẻ tình nguyện cho anh lợi dụng để loại bỏ chướng ngại vật. Cốc Ngôn rất lấy làm hài lòng.
Khúc Tích được chấp nhận, sung sướng tưởng rằng mình đã được “đãi ngộ đặc biệt”, mấy ngày sau đó, cô đã giúp Cốc Ngôn xử lý không biết bao nhiêu cô gái tới xem mắt.
Cốc Ngôn chẳng cảm ơn Khúc Tích câu nào nhưng cô lại cảm thấy rất hài lòng. Cô cho rằng những ngày này, khoảng cách giữ cô và Cốc Ngôn đã thu hẹp lại rất nhiều.