“Chúng ta chia tay đi.” Cô gái ngồi bàn bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Em cảm thấy... chúng ta không mấy hợp nhau.”
Hai tai Khúc Tích dựng đứng, cô hơi nhoài người sang bên, nhẹ nhàng thò đầu ra, cách một vách ngăn, lặng lẽ lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người. Cô không dám gây tiếng động mạnh, đầu thò ra vừa đủ để nhìn thấy bóng dáng cô gái và bàn tay đặt trên bàn của người đàn ông.
Ngón trỏ của người đàn ông gõ nhẹ trên mặt bàn. Anh im lặng thật lâu. Lâu đến mức cả Khúc Tích cũng chau mày. Cuối cùng anh ta lên tiếng: “Anh bạn huấn luyện viên thể hình dạo này vẫn khỏe chứ?”
Cô gái nghe xong run cả người, biểu cảm trên mặt cô ấy lúc đó có lẽ đa dạng lắm. Hai người lại im lặng thật lâu. Rồi cô gái đứng phắt dậy, có vẻ rất tức tối và khó chịu: “Cốc Ngôn, anh không nể mặt người khác mà cũng không chừa lại đường lui cho mình.” Cô nghẹn ngào: “Dù gì thì tôi cũng từng thích anh.”
Rồi cô ôm mặt bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Khúc Tích nghe giọng Cốc Ngôn cười giễu nhẹ bẫng: “Em nghĩ tôi không như thế sao?”
Anh cũng từng thích cô. Hóa ra, người ưu tú như vậy mà cũng phải đau đớn vì tình, cũng phải thất vọng khổ sở.
Khúc Tích hoàn toàn không biết mình càng ngày càng nhoài người ra ngoài, lộ hết cả nửa thân người. Cô chỉ thấy anh mặc đồ vest, lạnh lùng đấy, bàn tay nắm chặt ly rượu như muốn bóp nát nó.
Chắc anh ta là kiểu người không giỏi bộc lộ cảm xúc. Khúc Tích nghĩ, sống như vậy bộ không biết khổ sao...
Chắc vì ánh mắt của Khúc Tích sáng quắc nên Cốc Ngôn chột dạ ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau. Khúc Tích ngẩn người rồi cười tươi rói liền lập tức, vui vẻ vẫy tay với Cốc Ngôn: “Ôi, trùng hợp quá!”
Cốc Ngôn bực mình nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi như chạy. Khúc Tích cũng vội vàng đá cả ghế, chạy theo anh.
Ra khỏi quán cà phê, bên ngoài nắng thật đẹp, mùa xuân rắc ánh xanh lên những nhành liễu bên đường. Cốc Ngôn bước nhanh, Khúc Tích phải chạy mới đuổi kịp: “Chú Ngôn, trời ấm lên rồi, đi nhanh vậy sẽ chảy mồ hôi đó, chú đi chậm chút đi...” Khúc Tích nói, “Hèn chi người yêu chú bắt cá hai tay là vậy đó, chẳng biết quan tâm tới người khác gì cả.”
Cốc Ngôn nghe thế liền dừng bước.
Khúc Tích cũng dừng lại theo. Cô cười: “Nhưng mà không sao, người yêu cũ của chú cảm thấy thiếu cảm giác an toàn nên mới vậy thôi. Còn tôi có cảm giác an toàn nhiều lắm, không bao giờ bắt cá hai tay như cô ấy đâu.”
Cốc Ngôn liếc mắt nhìn cô: “Cháu đúng là kẻ cơ hội, PR bản thân mọi nơi mọi lúc.”
Khúc Tích dày mặt cười: “Tôi thích chú mà, khó khăn lắm mới bước được tới ngày hôm nay, đương nhiên phải bày tỏ tấm lòng mình rồi. Hồi đó chú có người yêu, không chấp nhận tình cảm của tôi thì thôi, nhưng bây giờ chính mắt tôi thấy, chú FA rồi. Sau này tôi theo đuổi chú coi như chính đáng, chẳng gì phải sợ.”
Nếu là ngày thường, Cốc Ngôn chẳng thèm tranh cãi với cô, nhưng hôm nay tâm trạng anh rất xấu, mặt anh lạnh ngắt: “Tôi không có hứng thú đùa giỡn với cháu.”
Khúc Tích vẫn nhìn anh cười hì hì: “Chú Ngôn, tôi nói thật đấy.”
“Nếu cháu lớn thêm mười tuổi thì tôi sẽ tin là thật.” Cốc Ngôn hờ hững xoay người bước đi, hoàn toàn không để ý thấy nụ cười trên khuôn mặt người con gái sau lưng dần dần lụi tắt.
Khúc Tích vân vê mấy ngón tay, khóe miệng hay nở nụ cười thường ngày giờ xụi lơ. Cô lí nhí: “Mười tuổi... cũng đâu có cách xa lắm đâu.”
Cô và người cô thích cách nhau mười tuổi. Năm cô mười sáu, anh đã hai mươi sáu, một doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng tới trường của cô diễn thuyết. Khi đó, cha mẹ của Khúc Tích vừa mới ly hôn, cô lại đang độ tuổi nổi loạn, chỉ muốn bỏ nhà đi, ra ngoài kiếm sống cho rồi.
Cô không thể nào quên được, cũng là một buổi nắng mùa xuân tháng ba, dưới bóng cây dương già xanh ngắt trong trường, cô ngồi nghe buổi diễn thuyết về tương lai và mơ ước, giọng nói đầy sức truyền cảm của Cốc Ngôn và màn diễn thuyết hoàn hảo của anh đã nhẹ nhàng bước vào trái tim cô gái nhỏ.
Từ ngưỡng mộ, cô chuyển sang yêu mến lúc nào chẳng hay.
Mãi tới bây giờ, suốt sáu năm trời, Khúc Tích luôn coi Cốc Ngôn là mục tiêu để phấn đấu, thi vào trường đại học anh từng học, học chuyên ngành anh từng học, tốt nghiệp rồi cũng xin ứng tuyển vào công ty của anh, trở thành nhân viên dưới quyền anh. Rồi sau đó dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.
Tất cả những điều đó chẳng dễ dàng chút nào, nhưng Khúc Tích cảm thấy rất đáng.