Mười Năm Không Xa

2. Thái tử Trần quốc

4

 

Đêm tháng hai, trời vẫn còn rất lạnh, bốn bề vắng vẻ cô tịch.

 

Nhẫn Đông bịt miệng Quy Ngôn, trốn trong một đám lau sậy.

 

Khi họ vừa dập lửa, chuẩn bị đi, Nhẫn Đông chợt nghe thấy tiếng bước chân sột soạt trong rừng rậm. Nàng miệng thốt “chết rồi!”, nhưng vẫn kéo Quy Ngôn chạy về phía bờ sông. Song, nàng không ngờ bọn người được phái đi truy sát nàng lần này lên tới hàng trăm. Chẳng lâu sau, bọn chúng cũng đã kéo tới bờ sông, Nhẫn Đông chỉ còn nước tìm một bụi lau sậy để lánh đi.

 

Nhẫn Đông liếc mắt nhìn Quy Ngôn, lòng thầm nghĩ, nàng chưa khỏi vết thương, lại phải dắt theo một kẻ phiền toái chỉ biết gây rối, nếu như liều mạng mở đường máu thì chắc chắn không thể được. Kế sách duy nhất hiện giờ là núp trốn, đợi kẻ địch bỏ đi rồi tính sau.

 

Ánh mắt nàng sắc lẻm nhìn chằm chằm bọn người áo đen tay cầm đuốc sục tìm tứ phía. Kẻ đứng gần bọn họ nhất chỉ cách có nửa trượng. Giờ phút này nếu như không có màn đêm che khuất, e rằng bọn họ sẽ bị phát hiện ngay.

 

Kẻ truy sát đuổi tới đám lau sậy múa đao loạn xạ, chém đứt một mảng lau sậy lớn. Nhẫn Đông ẩn thân càng ngày càng khó khăn. Nàng nắm chặt mũi tên nhỏ trong tay áo, chờ thời cơ ra tay giết hắn trong im lặng.

 

Bỗng nhiên, tên áo đen kia run rẩy rồi ngã sóng soài. Nhẫn Đông sửng sốt. Quy Ngôn nhìn nàng cười, huơ chiếc túi nhỏ trong tay, thầm thì: “Ta sợ kẻ khác trộm ngân lượng của ta nên ta đã bỏ bột phấn vào túi, người bình thường hít phải sẽ đổ gục ngay.”

 

Nhẫn Đông khẽ nhếch mép… Tên trộm nào xui xẻo lắm mới trộm được đồ của hắn.

 

“Ai đó!” – Một tên áo đen đột nhiên rống to lên. Liền sau đó mấy cây đuốc bị ném thẳng tới, đốt cháy một mảng lau sậy.

 

Lửa bùng lên. Không trốn được nữa.

 

“Đưa chiếc túi của ngươi cho ta!” Nhẫn Đông một tay giật chiếc túi của Quy Ngôn, một tay kéo cổ áo hắn nhảy ra khỏi bụi cỏ lau. Nàng giũ tung chiếc túi của hắn, bạc cùng bột bay tứ tán, vô số bóng đen đứng phía dưới nàng nhũn chân không kịp kêu một tiếng.

 

Vừa tiếp đất, Nhẫn Đông phành phạch phủi tay, trả lại túi cho Quy Ngôn, còn hắn thì mắt ngấn nước, vội vàng chạy tới lượm bạc, miệng còn tru tréo: “Ôi ngân lượng của ta! Trời ơi nương tử ơi là nương tử!” Hắn quay đầu, trầm giọng lên án: “Nương tử! Sao nàng phá gia vậy hả!”

 

“Ghét thì đừng có lấy nữa!”

 

Thế là Quy Ngôn cắn môi im bặt, nhìn Nhẫn Đông uất ức, tới khi nhìn thấy té ra Nhẫn Đông cũng hơi chột dạ, hắn mới quay đi nhặt số ngân lượng còn vương vãi: “Nương tử xinh đẹp, lần sau không được thế nữa nhé…”

 

Chưa dứt lời, vấp phải hòn đá, hắn loạng choạng té sấp. Nhẫn Đông hoàn toàn không để ý tới Quy Ngôn, bị hắn ôm chầm lấy eo, ngã sóng soài dưới đất. Vừa lúc đó hai đường kiếm lạnh lẽo xẹt ngang tai Nhẫn Đông, bên tai nàng có tiếng mũi tên cắm vào da thịt.

 

Nàng ngơ ngác hồi lâu, chẳng cảm thấy đau đớn chút nào. Nàng cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên lưng Quy Ngôn là một mũi tên dài cắm lông trắng, còn hắn, thì nằm bất động trong lòng nàng.

 

Hắn đã… cứu nàng sao?

 

Nhẫn Đông hoảng hốt mở to mắt, kinh ngạc nhìn Quy Ngôn đã ngất lịm từ lúc nào.

 

Quen biết nhau chưa được mấy ngày, hắn đã cứu nàng đến hai lần, mà lần này lại còn liều mình ứng cứu. Nàng nghẹn đi: “Tại sao…”

 

Tại sao lại vì một kẻ như nàng mà ra nông nỗi này?

 

Thật ra nếu bây giờ Quy Ngôn vẫn còn tỉnh, hắn sẽ nói thật rằng hắn chỉ vì vấp cục đá mà thôi, đúng lúc đó lại chộp trúng Nhẫn Đông. Thật lòng hắn chẳng vĩ đại đến mức xả thân cứu người.

 

Nàng nhìn nước sông chảy xiết dưới chân, rồi ôm chặt lấy Quy Ngôn.

 

Cứ cược một lần thử xem!!

 

5

 

Lúc Quy Ngôn tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở một nơi vô cùng quen thuộc – dốc Bách Lý.

 

Có điều cảnh vật ở đây so với những gì hắn biết trước kia đã thay đổi rất nhiều. Bốn bề cỏ dại phủ đầy như muốn nhấn chìm hết tất cả mọi người vào trong.

 

Hắn bóp bóp bả vai, ngồi dậy quay đầu nhìn thì thấy bên cạnh mình còn một người nữa đang ngủ. Hắn trố mắt nhìn một hồi rồi vui sướng đánh thức nàng: “Nương tử xinh đẹp! May quá, nàng cũng ở đây!”

 

Nhẫn Đông bị Quy Ngôn đụng vào lập tức mở to cặp mắt. Theo bản năng nàng vặn ngược cánh tay của Quy Ngôn, lật mình ngồi lên người hắn. Một tay bịt miệng, một bên khóa tay hắn. Quy Ngôn tru tréo liên tục: “Là ta đây! Nương tử à, tướng công của nàng đây!”

 

Nghe giọng nói ấy, Nhẫn Đông liền buông tay thả hắn ra. Nàng chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Xin lỗi.” Nếu là lúc thường, một tiếng xin lỗi nàng cũng chẳng thèm nói đâu.

 

Quy Ngôn vẫn vừa rên rỉ vừa xoa tay. Nhẫn Đông liếc hắn mấy cái: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

 

“Là tướng công của nàng.” – Hắn tức tối nói.

 

Nhẫn Đông nhìn hắn một lúc lâu: “Ngươi có biết mình bị trúng tên không?”

 

Quy Ngôn dừng tay: “Không biết.” – Giọng hắn vẫn nhẹ nhõm như thường ngày. “Bởi vì ta không biết đau.”

 

Nhẫn Đông không nói nữa. Nàng cẩn thận dò xét Quy Ngôn. Nàng đã ôm hắn nhảy xuống dòng sông chảy xiết, rồi bị dòng nước cuốn đến đây. Nàng cứ tưởng vết thương của Quy Ngôn sẽ sưng tấy lở loét, thậm chí tước mất tính mạng của hắn ta. Không ngờ sau khi leo lên bờ, nhổ mũi tên ra, chẳng có giọt máu nào chảy ra. Nàng tận mắt chứng kiến da thịt hắn lành lại với tốc độ không thể nào có ở người bình thường.

 

“Rốt cuộc ngươi là ai?” – Nàng lại hỏi.

 

Quy Ngôn cười. Hắn chơi đùa với mấy cọng cỏ vừa nhổ trong tay: “Nơi này từng là nhà của ta, ngàn năm trước gọi là Hoàng cung Trần quốc.”

 

Trần quốc… cổ.

 

Nhẫn Đông kinh ngạc.

 

“Ta là con trai của Hoàng đế, khi chết được quàn trong quan tài bằng hàn ngọc. Không ai ngờ được cỗ quan tài đó có khả năng cải tử hoàn sinh, nhưng chỉ biến ta thành một cương thi.” Cọng cỏ dại cứa đứt ngón tay hắn nhưng không giọt máu nào chảy ra, vết thương cũng nhanh chóng liền lại. Hắn cười: “Không chảy máu, lành lặn nhanh chóng, sống không được, mà chết cũng chả xong. Cơ thể này thật đáng ghê tởm, phải không?”

 

Hắn ngẩng lên nhìn Nhẫn Đông, nghĩ bụng chắc nàng sẽ sợ tái xanh mặt mày hoặc là hoảng sợ chạy đi. Không ngờ nàng vẫn lạnh lẽo nhìn hắn, tỉnh táo hỏi: “Nhìn ngươi chưa quá hai mươi, chắc lúc chết cũng khoảng hai mươi. Thái tử một nước sao lại chết sớm như vậy?”

 

“Ta bị kẻ khác hạ độc.” Hắn bứt ngọn cỏ, điềm nhiên như không, “Lúc còn sống ta bị cà lăm, có người nghĩ ta không làm vua nổi nên đã hạ độc ta bằng Vãng Sinh Cưu.”

 

Nhẫn Đông sửng sốt.

 

“Ừ, chính là loại độc mà giáo chủ các người đã trúng. Tuy nhiên ta không tốt số như ông ta, chống đỡ chẳng được bao lâu thì chết, nhanh tới nỗi ta không có cơ hội chữa trị cho mình. Đi với nàng chuyến này, coi như là thực hiện ước nguyện của mình.”

 

Nhẫn Đông động đậy khóe môi, Quy Ngôn thoáng thấy, liền cười rạng rỡ: “Nhưng mà bây giờ, ta còn muốn giáo chủ của nàng cho ta lấy nàng về làm nương tử nữa kia.”

 

“Tại sao lại là… ta?”

 

Quy Ngôn thắt cọng cỏ trong tay thành châu chấu. Hắn đưa cho Nhẫn Đông rồi nói: “Bởi vì ta chết rồi nhưng bộ dạng vẫn y như người sống, còn nàng đang sống mà lạnh lẽo hơn cả người chết. Ta tâm thiện, chừng nào còn sống, chừng đó muốn cứu thêm người.”

 

“Nếu không làm gì hết thì ngàn năm trôi qua lãng phí biết chừng nào.” – Hắn đứng dậy, bước lại cây khô ở gần đó, vừa sờ thân cây vừa nói: “Đây là cây đào ta trồng ngàn năm trước, sau này nó biến thành yêu tinh. Ngày nào nó cũng chê cười ta là đồ cà lăm. Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, ta không còn cà lăm nữa, còn nó là yêu quái, mà cũng chết rồi.”

 

Giờ phút này, Nhẫn Đông cảm thấy ánh mặt trời rọi xuống người Quy Ngôn lạnh lẽo đến buốt giá tâm can.

 

Một người một thân một mình sống ngàn năm, bất cứ ai cũng là khách qua đường trong cuộc đời hắn, còn hắn, cũng chỉ có thể trở thành khách qua đường trong cuộc đời những kẻ kia.

 

Ngàn năm cô độc, khó mà rứt xé quăng ném đi được.

 

Giống như ma xui quỷ khiến, Nhẫn Đông đưa tay nắm lấy hai ngón tay của Quy Ngôn.

 

Hơi ấm truyền qua đầu ngón tay, Quy Ngôn ngẩn người nhìn Nhẫn Đông. Nàng cũng ngạc nhiên vì hành động của mình. Lặng im hồi lâu, nàng giơ con châu chấu trong tay mình lên: “Cái này… làm cũng đẹp đó.”

 

Quy Ngôn híp mắt cười: “Đương nhiên rồi.”

 

6

 

Chuyện biết được thân phận của Quy Ngôn không hề ảnh hưởng đến hành trình của họ, có điều Nhẫn Đông đã có phần nhường nhịn Quy Ngôn hơn.

 

Nhẫn Đông từ từ phát hiện, mỗi lần Quy Ngôn đột ngột đòi đổi đường thì những kẻ truy sát sẽ xuất hiện ở những con đường đáng lẽ họ sắp phải đi. Nàng nghĩ chuyến này nếu như không có Quy Ngôn thay đổi lộ trình như vậy thì e rằng nàng đã sức cùng lực kiệt khi đi đến đây.

 

Càng đi về hướng Nam, sát thủ Trung Nguyên càng ít lại, Nhẫn Đông dự tính khoảng ba ngày đường nữa thì tới bản doanh Vu giáo.

 

Mới sáng sớm, Quy Ngôn đánh thức Nhẫn Đông dậy: “Chúng ta đi ngắm hoa đào đi.”

 

Nhẫn Đông đã quen khi Quy Ngôn làm thế. Nàng lập tức thu dọn đồ đạc, cứ ngỡ lại thêm một lần vội vã chạy trốn sát thủ, dè đâu lần này Quy Ngôn thật sự muốn đưa Nhẫn Đông đi ngắm hoa đào.

 

Hắn cùng nàng thong thả bước trên con đường trồng toàn hoa đào, điềm đạm mỉm cười. Hắn bảo Nhẫn Đông đến bên một cây đào, đẩy khẽ một cái, những bông hoa màu hồng phấn trên cây lả tả rơi xuống, bồng bềnh rơi trên người Nhẫn Đông.

 

Nhẫn Đông không thích ứng kịp. Nàng phủi những cánh hoa yếu ớt trên người xuống đất. Người nàng đã quen đẫm máu tươi, nàng không quen với những thứ mềm mại đẹp đẽ như vậy.

 

“Nương tử xinh đẹp! Ta múa hát cho nàng xem nhé.” – Quy Ngôn đứng cách nàng ba bước. Hắn bẻ một cành đào trên tay vừa múa vừa hát. “Đào ơi đào, đào ơi đào, đào ơi đào ơi đào yêu ơi, yêu ơi yêu ơi…”

 

Bài hát đầu Ngô, điệu múa mình Sở khiến Nhẫn Đông không kiềm được nhoẻn miệng cười.

 

“Nương tử, nàng thấy ta có đẹp hay không?” – Quy Ngôn cài cành hoa lên tóc, tung tăng chạy lại khoe mẽ. Nắng xuân rực rỡ tưới lên hoa đào, tưới lên khuôn mặt cũng rạng rỡ của Quy Ngôn. Nhẫn Đông nhìn hắn tủm tỉm cười, đưa tay vén tóc mai rơi lòa xòa trên trán hắn.

 

“Tuyệt đẹp.”

 

Hai chữ này vừa thốt ra, không chỉ Quy Ngôn ngẩn ngơ mà Nhẫn Đông cũng ngẩn người. Chỉ khác ở chỗ, Quy Ngôn lập tức nở nụ cười rộng toét: “A ha ha ha, bổn công tử đương nhiên là thiên hạ vô song, đẹp trai nhất trên đời!” – Còn Nhẫn Đông không ngừng nghĩ thầm trong bụng hai chữ:

 

Chết rồi…

 

Đẹp như vậy… Nàng bắt đầu không thể cự tuyệt được nữa rồi.

 

Chập choạng tối, bọn họ đã bước vào vùng Vu giáo cai quản. Vừa bước qua ranh giới, có người báo cho Nhẫn Đông biết rằng giáo chủ lâm nguy, bảo nàng phải nhanh chóng ra roi thúc ngựa quay về.

 

Sập tối hôm sau, bọn họ đã về tới Vu giáo. Không kịp nghỉ ngơi phút nào, Quy Ngôn lập tức bị giáo chủ mời tới.

 

Nhẫn Đông đứng dưới nhà sàn trúc nhìn hồi lâu, không chịu rời đi.

 

Mãi đến sáng ngày hôm sau, Quy Ngôn từ trong nghênh ngang bước ra. Hắn cười: “Vãng Sinh Cưu rốt cuộc cũng chả có gì gọi là ghê gớm. Nếu như năm xưa ta khỏe mạnh hơn một chút, chống chọi thêm vài ngày nữa, thì giải độc dễ như bỡn.” Hắn vỗ vai Nhẫn Đông: “Nương tử, bắt đầu từ hôm nay trở đi, nàng là người của ta rồi. Đi với ta.” Dứt lời, hắn kéo Nhẫn Đông đi ra ngoài.

 

Nhẫn Đông ngơ ngác bước theo hắn mấy bước, chưa kịp phản ứng gì, thì bỗng nghe thấy tiếng của Tả hộ pháp phía sau: “Thần y xin dừng bước.”

 

Quy Ngôn vẫn nắm chặt Nhẫn Đông không chịu buông tay: “Độc giải xong rồi mà? Cứ uống thuốc theo đơn vài ba ngày là khỏi thôi.”

 

“Không phải chuyện đó. Thần y cũng biết Nhẫn Đông là người của Vu giáo bọn ta. Nàng ta từ nhỏ lớn lên ở Vu giáo, giáo chủ có mấy lời muốn căn dặn nàng.”

 

Quy Ngôn cong môi, bực bội thả tay Nhẫn Đông ra. Hắn nhìn Nhẫn Đông bước theo Tả hộ pháp vào căn nhà trúc tối đen, rồi bỗng cao giọng la lớn: “Nương tử xinh đẹp đừng sợ! Nếu bọn họ dám làm gì nàng, ta sẽ hạ độc toàn Vu giáo!”

 

Tả hộ pháp vừa bước vào cửa thì tím mặt trừng mắt nhìn Nhẫn Đông. Nàng cụp mắt, đi thẳng lên lầu, lòng không khỏi cười thầm.